Từ góc độ này của Thẩm Chí Hoan nhìn không thấy sắc mặt của người đàn ông vóc dáng cao, lại có thể thấy rõ vẻ mặt ngạo mạn kiêu căng của tên mắt tam giác.
Người đàn ông đang bị giáo huấn cúi đầu, không nói lời nào.
Là hắn.
Thấm Lan dừng chân theo Thẩm Chí Hoan, nghi hoặc nói: “Tiểu thư, người! ”Thẩm Chí Hoan hơi giơ tay, ý bảo nàng ấy im lặng.
Người này tên là Tiền Tư, là con trai của một thợ thủ công bên trong, hắn ta ngửa đầu nhìn Lục Dạ, hình như vô cùng hưởng thụ cái cảm giác đạp người ta dưới chân này, duỗi tay vỗ vào mặt Lục Dạ, nói: “Sao nào, không phục? Đừng nói là ta cố tình trừ tiền của ngươi, một xu ta cũng không cho ngươi, ngươi cũng không làm gì được ta.
”“Tiểu thư tống cổ ngươi đến đây có ý nghĩa gì, ngươi còn chưa rõ sao?”“Tên súc sinh, nếu ngươi lợi hại như vậy, ngày mai cũng phải làm việc của ta, có nghe thấy không?”Lục Dạ cúi đầu, không hé răng.
Hắn càng bày ra bộ dạng này Tiền Tư liền càng tức giận, im lặng có lẽ còn có nghĩa là thỏa hiệp, nhưng hắn ta cảm thấy chuyện không nên dừng lại tại đó, Lục Dạ phải quỳ xuống vừa dập đầu vừa cầu xin hắn mới đúng.
Hắn ta nghĩ như vậy, lời nói ngoài miệng càng trở nên khó nghe, lại thấp giọng nói:“Tứ tiểu thư phong tình vạn chủng* đến cả Hoàng đế cũng muốn ngủ cùng, sao ngươi không tiểu một vũng rồi tự soi xem mình có xứng đáng hay không, người như ngươi sinh ra đã là một thứ cặn bã…”(*)万种风情 miêu tả vẻ thu hút của một người với những người đối diện, xung quanh.
Lục Dạ cụp mắt xuống nhìn về phía hắn ta, ánh mắt nặng nề, lại không nhìn ra cảm xúc gì.
Thẩm Chí Hoan không nghe nữa.
Thấm Lan tức giận đến đỏ bừng cả mặt nói, nói: “Tiểu thư, nô tỳ đi gọi người đuổi hắn ta ra ngoài, dám vô lễ như thế!”Thẩm Chí Hoan lắc đầu, cất bước rời đi.
Mới vừa rồi xem một lát, thế nhưng thậm chí người nọ còn không có phản ứng gì, cực kỳ khô khan, thật sự là rất nhàm chán.
Còn người đàn ông kia, Thẩm Chí Hoan nói: “Cứ để hắn ta ăn ngon trong tối nay, nếu không biết ăn nói, thì ngày mai cắt đầu lưỡi giúp hắn.
”Thẩm Chí Hoan đi rồi, nhưng những lời nhục mạ ở bên này vẫn còn tiếp tục: “Ta nói cho ngươi, nếu ngươi đợi ở trong phủ…”Lục Dạ ngước mắt, trong màu xanh thẫm trùng điệp là một màn đêm mờ mịt trống rỗng, ánh trăng im ắng đánh vào lá cây.
Tiền Tư nhìn thấy ánh mắt của Lục Dạ, tức giận nói: “Ngươi đang nhìn cái… Ưm!”Câu chưa nói xong đã bị kẹt ở cuống họng.
Mới vừa người đàn ông rồi còn nhẫn nhục chịu đựng giờ đột nhiên kẹp chặt cổ hắn ta, động tác cực nhanh, hoàn toàn không cho hắn ta cơ hội nói cho hết lời.
Sức lực to giống như có thể thẳng tay bóp nát hắn ta, vẻ mặt của người đàn ông nghẹn đỏ bừng lên trong nháy mắt, hắn ta bắt đầu giãy giụa kịch liệt.
Như châu chấu đá xe.
Lục Dạ mở nửa mắt, hờ hững nhìn người đàn ông giãy giụa trong tay hắn.
Sắc mặt của người trong tay ngày càng thống khổ, Lục Dạ không nhịn được lại tăng thêm sức, con ngươi đen nhánh lóe lên vẻ điên cuồng ảm đạm, hắn nhấc người đàn ông lên và ấn hắn ta vào vách tường, đối diện với ánh mắt hoảng sợ của hắn ta sau đó chậm rãi nhếch khóe môi, Lục Dạ đè sát vào hắn, giọng nói thong thả lại dịu dàng:“Vừa nãy ngươi nói cái gì?”Hơi thở của hắn phả vào trên người người đàn ông, một cơn ớn lạnh đến thấu xương tủy dâng lên từ xương cụt, tròng mắt người đàn ông lồi ra, hít thở không thông cảm khiến nước mắt hắn ta buộc phải trào ra: “Cứu… Cứu…”Một cái tay khác của Lục Dạ nắm lấy đầu tóc người đàn ông, bắt hắn nghiêng ra hướng đó vừa lúc đối diện với sân nơi Thẩm Chí Hoan ở, đồng tử mở lớn, tơ máu dày đặc: “Không, không… Xin ngươi…”Lục Dạ từ trên cao nhìn xuống, thưởng thức sự giãy giụa của hắn ta, nghe hắn yếu ớt xin tha như thể đang thưởng thức việc gì đó khiến tâm tình người ta sung sướng.
Khi thưởng thức đủ rồi, hắn mới vừa lòng thu hồi ánh mắt, nói ấm áp ở bên tai người đàn ông:“Hoàng đế là gì?”"Chỉ có ta mới có thể…”Vẻ mặt người đàn ông đã tím tái, động tác giãy giụa cũng ngày càng yếu đi khóe môi, Lục Dạ vẫn mang theo ý cười, đáy mắt lại toàn là sự hung ác nham hiểm.
Cho đến khi đôi tay của người đàn ông không còn sức lực mà buông xuống.
Lục Dạ mới buông tay, thi thể vô lực ngã xuống đất.
Trừng mắt, tròng mắt đầy tơ máu mang theo sự hoảng sợ, sắc mặt tím xanh khiến người khác sợ hãi.
.