Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 2

Ôn Sơ thật sự rất biết ơn Tề Viện. Cô mang trong mình giấc mơ được thi vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, muốn ở lại Bắc Kinh để tiếp tục theo đuổi đam mê, nhưng mẹ cô lại mắc bệnh nặng.

Khi ấy, bố cô vẫn chưa được thăng chức thành kỹ sư phụ trách chính, gia đình đã cạn kiệt tiền bạc để có thể lo cho cô học hành. Lúc đó, cô đã quyết định bỏ học và trở về bên bố mẹ.

Chính Tề Viện đã cứu cô bằng bản hợp đồng ấy.

Cố Trình tắt đèn trong phòng ăn, bế cô lên và đi vào phòng ngủ chính.

Ôn Sơ ôm lấy cổ anh, đôi mắt và nụ cười của cô toát lên sự hạnh phúc. Cố Trình mỉm cười, hôn nhẹ lên cổ cô, nụ hôn ấm áp kéo dài.

Ôn Sơ đưa môi về phía mặt anh, đầu ngón tay chạm nhẹ vào nốt ruồi trên yết hầu của anh. Anh nắm lấy tay cô, mắt nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt đó là khát khao, anh m*t lấy đôi môi cô.

Ngay khoảnh khắc đó, không gian trong phòng trở nên nóng bức, chăn mỏng rơi xuống đất, mềm mại như lụa, trải dài ra.

Một lúc lâu sau, Ôn Sơ ướt đẫm mồ hôi, ngồi trong lòng anh, chiếc váy trắng trên người cô xộc xệch. Cố Trình vuốt tóc cô, thấy cổ họng anh hơi động, vẫn còn hơi ấm.

Điện thoại rơi xuống đất và vang lên, Ôn Sơ quay đầu nhìn, là tin nhắn từ Yến Hành. Yến Hành là người của nhà họ Yến tại Hải Thành, cũng là bạn của Cố Trình. Cô thở hổn hển một chút: “Anh có tin nhắn.”

Cố Trình: “Chờ chút nữa hẵng xem.”

Ôn Sơ cười, cô nhẹ nhàng rời khỏi cổ anh, khẽ cong người ra phía sau, thân hình mềm mại như nước, Cố Trình nheo mắt, nhìn vào thắt lưng quyến rũ không thể che giấu. Ôn Sơ dễ dàng với tay lấy chiếc điện thoại, đứng dậy trở lại, khuôn mặt cô ửng đỏ, đưa điện thoại cho anh.

Cố Trình nhìn cô vài giây, tay siết chặt lấy eo cô, giọng anh trầm thấp: “Em muốn khiến anh chết vì em sao?”

Ôn Sơ chớp mắt, nhét điện thoại vào tay anh: “Nhanh lên, xem đi.”

Cố Trình nhận lấy, mở màn hình ra.

Yến Hành gửi một tin nhắn từ bác sĩ, người này vừa mới đến Bắc Kinh. Tin nhắn tiếp theo là câu hỏi: “Địa chỉ nhà Tề Viện không thay đổi chứ?”

Ôn Sơ nhìn thấy tên Tề Viện, trong lòng cô hơi chùng xuống, nhưng đó là một phản ứng tự nhiên trong công việc. Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh đã tìm bác sĩ cho Tề Viện sao?”

Cố Trình ừ nhẹ, sao chép địa chỉ và gửi cho Yến Hành. Anh ngước mắt nhìn cô: “Cô ta bị lo âu, phải tìm bác sĩ trị liệu, không thể để cô ta gây phiền phức cho em như vậy được.”

Ôn Sơ khẽ cong môi cười.

Cố Trình và Tề Viện quen nhau, cô cũng không bất ngờ, bởi trong buổi tiệc sinh nhật của Tề Viện cô đã gặp Cố Trình. Nhà họ Tề và nhà họ Cố có giao dịch làm ăn, quan hệ không hề đơn giản, có thể nói, Ôn Sơ thông qua Tề Viện mà biết Cố Trình.

Trong buổi tiệc đó, cô chỉ là một diễn viên đóng thế như bóng ma, không hề có dấu ấn gì. Cô lẩn vào một góc uống rượu, khi khiêu vũ, Cố Trình và Tề Viện nhảy xong, anh đưa tay Tề Viện cho bạn trai cô ta, rồi anh lại bước tới và giơ tay về phía cô.

Cô nhìn bàn tay ấy, không hiểu sao lại đưa tay lên, ngay lập tức bị anh kéo vào lòng, đôi mắt anh ánh lên nụ cười, dẫn cô vào giữa sàn nhảy, cô nhẹ nhàng ngước mắt nhìn anh.

Anh cười, nói: “Tôi là Cố Trình, còn em?”

Cô trả lời dưới ánh đèn lấp lánh: “Tôi là Ôn Sơ.”

“Ôn Sơ, chào em…” Giọng anh nhẹ nhàng và dễ chịu vang lên trên đỉnh đầu cô.

Sau buổi tiệc sinh nhật ấy, Cố Trình và cô đã trai đổi thông tin liên lạc.

Lần gặp lại thứ hai là ở phim trường, lúc đó cô đang đứng thay cho Tề Viện. Khi ký hợp đồng ban đầu, cô là người đóng thế cho Tề Viện, ngoại trừ những cảnh đánh nhau, còn lại đều do cô làm, bao gồm cả những cảnh nguy hiểm, khỏa thân, hoặc thay tay, vân vân, người đại diện nói cô là dành riêng cho Tề Viện.

Dù cô không thích cách nói đó, nhưng suốt tám năm qua, đúng là cô đang àm công việc ấy. Khi ấy cô còn ngây thơ, nghe theo chỉ đạo của đạo diễn, đứng trong vòng sáng, phía sau là bóng tối, rồi cô nhìn thấy anh mở rèm đi vào, mắt anh cười nhìn cô. Anh đến thăm Tề Viện, nhưng tình cờ cũng nhìn thấy cô.

Sau đó, những lần gặp lại ngày càng nhiều hơn. Cố Trình là thiếu gia gia tộc lớn ở Bắc Kinh, anh thường xuyên tham gia các hoạt động, đôi khi cô giúp Tề Viện lấy đồ, hoặc tham dự tiệc, sự kiện, đều có thể thấy bóng dáng anh.

Anh luôn quan tâm cô.

Một lần cô nhận được điện thoại nói anh say rượu, có thể đến đón anh không.

Lúc đó cô cũng không hiểu sao mình lại đồng ý. Khi đến quán bar, đúng là anh say, vươn tay về phía cô, cô nhớ lại lần đầu gặp anh, vươn tay, muốn kéo anh dậy, ai ngờ anh lại kéo mạnh cô vào lòng, khiến cả bàn ngồi xung quanh ngạc nhiên.

Anh nhìn cô, khi tim cô đập nhanh, anh hỏi: “Em có thể làm bạn gái anh không?”

Lúc đó, cô không biết vì sao, khi nhìn vào mắt đầy tình cảm của anh, cô gật đầu đồng ý. Cứ thế, bọn họ ở bên nhau, bốn năm trôi qua.

“Cùng tắm không?” Cố Trình đặt điện thoại xuống, tay vòng qua eo cô và thì thầm vào tai cô. Ôn Sơ trở lại hiện thực, cười gật đầu. Cố Trình đứng dậy, bế cô vào phòng tắm.

Hai giờ sau, Ôn Sơ ngồi bên giường, lau tóc, Cố Trình đeo kính nửa gọng và xử lý công việc. Ôn Sơ tựa vào anh, chiếc máy tính bảng của cô có tin nhắn. Cô lấy lên xem.

Là tin nhắn từ bạn thân, Tịnh Ninh. Tịnh Ninh và cô là bạn học cấp ba, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy ở lại Bắc Kinh làm tổng biên tập cho một tạp chí văn hóa giải trí. Cô ấy rất sắc bén trong viết lách, chỉ nói sự thật nhưng lại rất biết cách tạo cảm xúc, đặc biệt là trong mảng giải trí, các studio đều muốn hợp tác với cô ấy.

Tịnh Ninh gửi cho cô một video.

Tịnh Ninh: “Đoạn này là cậu quay đúng không? Cái bóng lưng ấy, cho dù hóa thành tro tôi cũng nhận ra là cậu.”

Ôn Sơ mở video ra, trong đó là Tề Viện đang quay một bộ phim mới, kể về cuộc đời cô gái giang hồ cô đơn, nhận được rồi lại mất đi, cuối cùng quyết định ẩn dật trong giang hồ. Đây là cảnh cô đang múa kiếm Thương Sơn trước khi ẩn dật giang hồ. Cảnh múa kiếm này trước đây từng gọi là “Một kiếm đoạn sinh”, sau đó cô muốn rút lui khỏi giang hồ, đổi tên thành “Gửi đời còn lại cho tuyết”. Vì vậy mà khi múa trong tuyết, không còn máu tươi vương vãi, động tác múa kiếm trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Cả cảnh đó đều do Ôn Sơ múa, vì Tề Viện bị đau lưng, không thể quay, nên toàn bộ cảnh đó đều do cô diễn thế, chỉ chỉnh sửa một chút, không lộ mặt, chỉ là bóng lưng, múa kiếm trong tuyết một mình.

Ôn Sơ trả lời: “Là tôi, sao vậy?”

Tịnh Ninh: “Sao vậy cái gì, cậu tự xem đi, đang lên hot search rồi, mọi người khen Tề Viện diễn xuất tốt, khen vóc dáng cô ấy đẹp, khen cô ấy xuất sắc, thậm chí nhà sản xuất Đường Nhân thấy hot search, cũng đang cân nhắc mời Tề Viện vào vai chính cho bộ phim lưu lượng cao “Phong Nguyệt Vãn” đấy.”

Tịnh Ninh: “Mấy năm qua, bao nhiêu cảnh cậu đóng thay Tề Viện lên hot search, cậu thử nói xem, cô ta đang tận hưởng một cách đẹp đẽ tất cả những gì cậu đã giúp cô ta xây dựng.”

Ôn Sơ mở hot search trên Weibo.

Đầu tiên là video đó.

Mang tên #Tề Viện múa kiếm#, phía sau có chữ “siêu hot” màu đỏ chói.

Bộ phim về nữ hiệp khách sắp kết thúc, rating không phải quá cao, nhưng vẫn ở mức thứ hai, thứ ba, giờ kết thúc cảnh này lại đưa bộ phim lên đầu bảng, có hiệu ứng viral dài hạn.

Ôn Sơ nhìn những bình luận bên dưới.

“Không hổ là Tề Viện, làm cho nữ hiệp khách nổi tiếng.”

“Đoạn này diễn tả được nỗi cô đơn vô hạn, lại đẹp không thể tả.”

“Tề Viện tuyệt vời.”

“Tề Viện giỏi quá, yêu Tề Viện quá.”

“Tôi thích nữ hiệp khách, quay thật hay.”

“Tề Viện, đại diện của sự vĩnh cửu.”

Tịnh Ninh: “Cậu đóng thay cô ta vậy mà cô ta vẫn liên tục hạ thấp cậu.”

Tịnh Ninh cảm thấy rất bất bình thay Ôn Sơ, đặc biệt là cái hợp đồng khốn kiếp ấy, khiến Ôn Sơ mãi chìm trong bóng tối. Nhưng rõ ràng, khi ký hợp đồng, người đại diện đã cam kết sẽ tìm cho cô những vai diễn thích hợp, để cô được xuất hiện trong những vai có diện mạo.

Nhưng giờ đã tám năm, họ không chỉ không tìm được vai cho Ôn Sơ, ngược lại còn đẩy cô xuống thảm hơn.

Ôn Sơ trả lời Tịnh Ninh: “Không còn cách nào, chỉ có thể đợi hợp đồng hết hạn.”

Tịnh Ninh: “Tức chết mất.”

Ôn Sơ gửi một biểu cảm để an ủi cô ấy, sau đó tiếp tục xem video thêm vài lần, thấy những bình luận khen ngợi về Tề Viện, rằng múa đẹp, vóc dáng hoàn hảo… cô tự nhủ đó là những lời khen dành cho mình. Cô tiếp tục kéo xuống, tự động hóa việc khích lệ bản thân.

Không ai cổ vũ cô, nhưng trong lòng cô lại tự mình động viên mình.

Cô tựa vào người đàn ông bên cạnh, Cố Trình nhận thấy động tĩnh, quay lại nhìn. Tóc Ôn Sơ xõa mềm mại trên vai, cô ngước mắt, mỉm cười, đưa điện thoại cho anh xem: “Anh xem, đang lên hot search đấy.”

Cố Trình cúi đầu, mắt nhìn vào điện thoại, thấy bóng lưng trong video, anh cũng nhận ra đó là bạn gái mình, môi anh khẽ cong lên: “Đẹp thế này.”

Ôn Sơ ậm ừ một tiếng, tựa vào vai anh nói: “Khi quay cảnh này, trời lạnh lắm, nhưng em quay rất vui.”

“Tiếc là anh không đến xem.” Cố Trình nhẹ nhàng nói.

Ôn Sơ nhìn video: “Lúc đó anh đang công tác ở Lê Thành.”

Cố Trình ôm eo cô, chăm chú nhìn video, mắt anh lướt qua tiêu đề video trên màn hình #Tề Viện múa kiếm#, anh nhìn một lúc rồi mới chuyển hướng nhìn vào bóng lưng Ôn Sơ trong tuyết, cô mặc áo đỏ, mềm mại nhưng không kém phần sắc sảo.

Ôn Sơ nhớ lại khi Tề Viện chưa bị chấn thương lưng, cô đã thở dài nói: “Trước kia Tề Viện cũng từng đóng vai kiểu này, lúc đó cô ta chưa bị thương, còn có thể quay.”

Đó đã là chuyện của vài năm trước, đoạn video đó cũng đã lên hot search, nhưng không hot như bây giờ. Cố Trình nghe vậy không đáp lại, chỉ siết chặt tay, kéo cô vào lòng.

Biệt thự Vịnh Sơn Nguyệt.

Quản lý gọi điện thoại: “Nữ hiệp khách đang nổi như cồn, năm nay có khả năng giành giải tam kim, em cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng quá mệt mỏi, nhớ uống nhiều nước.”

Tề Viện đang mặc bộ đồ ngủ, trả lời qua điện thoại. Quản lý cười nói: “Kịch bản mười tập đầu của ‘Phong Nguyệt Vãn’, chị đã gửi cho em rồi, em xem thử, có nhận không là do chúng ta.”

“Được.” Tề Viện vừa nói, vừa vén tóc, lúc này chuông cửa vang lên, người giúp việc đi ra mở cửa, dẫn vào một vị bác sĩ. Bác sĩ này mặc bộ vest lịch sự.

Người giúp việc nói: “Tề tiểu thư, bác sĩ này đến để khám bệnh cho cô, là do Cố thiếu gia mời đến.”

Tề Viện tắt điện thoại, nhận lấy danh thiếp từ bác sĩ. Quản lý bên kia nghe thấy ba từ “Cố thiếu gia”, nhướng mày một cái, rồi không nói thêm gì nữa.

Tề Viện nhìn thoáng qua danh thiếp, rồi ngẩng đầu hỏi: “Là bác sĩ tâm lý sao?”

“Đúng vậy, tôi biết cô có thân phận đặc biệt, không thể ra ngoài, nên tôi đến tận nơi để khám cho cô. Nếu cô cảm thấy tôi phù hợp, tôi sẽ ở lại Bắc Kinh giúp cô điều trị trong vài tháng.”

Tề Viện nhìn tên trên danh thiếp, người này quả thật có xuất thân không nhỏ.

Tiếng bước chân vang lên từ cầu thang, Tề Viện quay đầu nhìn, là bạn trai cô, Phương Di, người mặc bộ vest đen.

Phương Di là một nhà biên kịch, anh nhướng mày, bước đến bên cạnh Tề Viện, cầm lấy danh thiếp, nhìn Tề Viện rồi nói: “Cố thiếu gia đúng là em trai tốt của em, vẫn luôn quan tâm đến em như vậy.”

Bình Luận (0)
Comment