Sau khi ăn sáng xong, chưa kịp nghỉ ngơi, Tịch Ninh đã phải vội về công ty. Trước khi ký hợp đồng, cô vốn đã là một blogger có chút tiếng tăm, văn phong cũng như tính cách đều phóng khoáng, không phải kiểu ngoan ngoãn tuân theo quy củ. Thỉnh thoảng cô còn viết ra những bài “doạ người”, bài đêm qua chính là một ví dụ.
Cấp trên lại muốn gọi cô nói chuyện.
Nhưng công ty đối với cô vừa yêu vừa hận, ngày nào cũng nhận đủ loại khiếu nại từ khắp nơi. Thế nhưng không thể phủ nhận, bài viết của cô hầu như mỗi lần đăng tải đều có thể gây chấn động, kéo về lượng thảo luận khổng lồ. Có thể nói, Tịch Ninh chính là đang đứng ở đầu ngọn gió mà kiếm tiền.
Trước khi đi, cô còn nấu cháo, luộc trứng, xào thêm hai món nhỏ, để lại cho Ôn Sơ ăn. Ôn Sơ ngồi cuộn trên ghế sofa xem phim, gật đầu bảo cô yên tâm đi làm. Ban đầu Tịch Ninh định đưa Ôn Sơ tới công ty, nhưng tình trạng của Ôn Sơ lúc này không thích hợp. Vừa trải qua những chuyện như vậy, ai cũng khó lòng chịu nổi.
Cánh cửa đóng lại.
Ôn Sơ cầm kịch bản và vài bài báo lướt xem, coi như giết thời gian, cũng để bản thân khỏi nghĩ ngợi quá nhiều. Điện thoại reo không ít lần, tin nhắn gửi tới rất nhiều, trong đó Cố Trình là người nhắn nhiều nhất. Nhưng cô đều phớt lờ.
Đến trưa, chuông cửa vang lên. Ôn Sơ chống nạng nhìn qua mắt mèo, bất ngờ thấy là dì giúp việc. Cô hơi khựng lại, rồi mở cửa. Dì đứng ngoài cười với cô, trong tay xách theo bình giữ nhiệt, đưa cho cô, vừa cười vừa nói: “Sợ cháu đói, dì mang ít đồ ăn đến cho.”
Ôn Sơ nhìn chiếc bình trong tay bà, không nhận, chỉ khẽ nói: “Dì, cháu có đồ ăn rồi, dì đừng lo cho cháu.”
Dì nhìn gương mặt nhợt nhạt của cô, trong lòng không khỏi xót xa. Bà đặt bình giữ nhiệt xuống đất: “Không ăn cũng cứ để đó.” Nói xong liền quay người rời đi.
Ôn Sơ nhìn chiếc bình giữ nhiệt vài giây, rồi nép sang một bên, đóng cửa, trở vào phòng. Đợi cô khép cửa xong, dì lại quay ra nhìn, thấy bình giữ nhiệt vẫn nằm ngoài, khẽ thở dài rồi xuống lầu. Vừa đi đến dưới, bà bắt gặp Cố Trình đang đứng cạnh xe, ngậm điếu thuốc. Cố Trình xoay mặt nhìn sang.
Dì nói: “Cô ấy không ăn, cũng không lấy.”
Cố Trình liếc xuống màn hình điện thoại.
Trên đó hiện dòng tin nhắn của Ôn Sơ: “Đừng để dì mang đồ ăn đến nữa, giữa chúng ta đã không còn liên quan gì rồi.”
Anh cúi mắt, làn khói thuốc mờ ảo vương trên lông mày.
Đoàn phim [Thanh Bình Truyện] đã ngừng quay bảy tám ngày. Trong thời gian ấy, nhà sản xuất phải đi ăn uống xã giao cùng các bên giám sát đến mức nôn mửa, cuối cùng cũng lấy được giấy phép an toàn trong tay họ, lập tức quay lại bấm máy trong đêm. Bởi không ai biết Cố Trình còn định làm gì nữa, lỡ thêm vài lần mời giám sát đến, bộ phim coi như toi. Vì vậy, tất cả đều phải gấp rút trở về quay, dù điện có cạn kiệt vẫn phải tiếp tục.
Tề Viện thay xong trang phục, bước ra từ phòng nghỉ riêng. Phó đạo diễn thấy cô, vẫy tay gọi: “Cô Tề, cô cũng biết nữ chính của [Thanh Bình Truyện] vừa giỏi văn vừa giỏi võ, mà võ thì chiếm hơn nửa. Bây giờ cô Ôn đang tĩnh dưỡng, có vài cảnh hành động phải nhờ cô quay tạm, để kịp tiến độ.”
Tề Viện liếc nhìn hệ thống dây treo, vốn từ khi có Ôn Sơ làm diễn viên thế thân, cô ta gần như không chạm tới nữa. Trước kia còn đỡ, nhưng từ sau khi bị chấn thương ở thắt lưng hai năm trước, cô ta gần như không động vào. Cô ta cầm quạt, thản nhiên nói: “Đợi cô ấy quay lại rồi tính.”
Phó đạo diễn mặt hơi sa sầm: “Chấn thương xương cốt phải tĩnh dưỡng mất trăm ngày, ai mà biết được lúc nào cô ấy mới có thể quay lại. Hơn nữa tôi nghe nói, Cố thiếu đang giúp cô ấy hủy hợp đồng thế thân với công ty cô.”
Nghe đến Cố Trình, hàm răng Tề Viện nghiến chặt.
Cô ta vòng qua phó đạo diễn, không nói thêm gì. Tổng đạo diễn thấy Tề Viện đi tới, liền dặn trước mắt quay những cảnh khác cũng được.
Tề Viện vốn tưởng sẽ thuận lợi, nào ngờ quay lên lại thấy khó chịu. Trước đây cô ta quen có Ôn Sơ thế thân, từ các cảnh quay, góc máy, bóng lưng, cánh tay, đến cả vị trí đứng. Không còn một người luôn ở đó như cái bóng, cô ta dần bực bội. Cô ta hiểu ra, Ôn Sơ — diễn viên đóng thế này, nhất định phải tiếp tục ở lại với cô ta.
Lúc ấy, Thư My nhận được một cuộc gọi. Nhìn tên hiển thị — Hạ tổng.
Cô ta hơi ngẩn ra, vội cười nghe máy: “Hạ tổng.”
Không rõ Hạ Sinh bên kia nói gì, Thư My theo phản xạ liếc sang Tề Viện, sau đó cười bước ra khỏi phim trường để nghe. Khác với Tề Viện, tuy cô ta đã là quản lý vàng của Tinh Diệu, nhưng bối cảnh không sâu. Trong giới này, muốn đi xa hơn, đương nhiên phải có nhiều tài nguyên trong tay.
Nghe xong lời Hạ Sinh, lông mày Thư My thoáng dao động. Cúp máy, cô ta cầm chặt điện thoại đi về. Tề Viện mặt mày khó coi, muốn hút thuốc, nhưng bên cạnh không có người nào thay cô ta lo liệu, đành đứng yên nghe đạo diễn sắp xếp.
Thư My bước lại gần, cảm nhận được sự bực dọc của cô ta.
Cô ta nhìn Tề Viện, nhẹ giọng khuyên: “Em tìm lúc nào đó nói chuyện lại với Cố thiếu, bảo cậu ấy đừng quá cứng rắn. Xét cho cùng, cậu ấy đối với em…”
Tề Viện chợt nhớ đến ngày hôm đó trong phòng họp, trong dáng vẻ hờ hững pha chút lạnh nhạt của anh, đều là điều cô ta chưa từng ngờ tới.
Dù có ở nhờ chỗ Tịch Ninh, Ôn Sơ vẫn phải trở lại bệnh viện tái khám, thay thuốc. Vài hôm sau, vào một buổi sáng sớm, Tịch Ninh lái xe đưa cô đi. Sau mấy ngày mưa, trời cuối cùng cũng tạnh. Ánh nắng rực rỡ, Tịch Ninh đỡ Ôn Sơ xuống xe.
Một chiếc Porsche dừng lại cách đó không xa. Cửa xe mở ra, một bóng dáng cao lớn bước ra.
Ngẩng mắt lên, Ôn Sơ bắt gặp Cố Trình mặc sơ mi đen cùng quần dài, từ trên xe đi xuống. Tầm mắt hai người chạm nhau. Ôn Sơ lập tức dời ánh nhìn, thấp giọng nói với Tịch Ninh: “Chúng ta đi thôi.”
Tịch Ninh cũng thấy Cố Trình, hừ lạnh một tiếng, dìu Ôn Sơ lên bậc thang, còn nói nhỏ bên tai cô: “Đừng để ý đến anh ta.”
Mấy hôm nay, Ôn Sơ vẫn không hề đáp lại Cố Trình. Cô đang dần quen với việc phớt lờ anh. Hôm nay cô mặc chiếc váy sơ mi rộng của Tịch Ninh, làn da trắng mịn nổi bật, nhưng đi lại vẫn khó khăn.
Cố Trình đút tay vào túi quần, lặng lẽ đi phía sau. Tịch Ninh kề bên Ôn Sơ thì thầm: “Anh ta định làm gì thế?”
Ôn Sơ khẽ lắc đầu. Lồng ngực có chút nhói, nhưng cô cũng đang học cách khiến vết thương chai sạn. Nạng chạm phải gờ giảm tốc trên bậc thang, hơi trượt.
Cơ thể Ôn Sơ loạng choạng.
Tịch Ninh kêu khẽ, vội giữ lấy cô. Nhưng ngay lúc ấy, bóng dáng cao lớn phía sau tiến lên một bước, nhân lúc cô mất thăng bằng liền ôm chặt lấy eo, bế cô lên.
Chiếc nạng trên tay Ôn Sơ rơi xuống đất. Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Tịch Ninh vội vàng: “Anh đặt cậu ấy xuống, tôi tự dìu được.”
Giọng Cố Trình thấp và lạnh: “Cô dìu nổi à?”
Ánh mắt anh lướt qua chiếc nạng rơi dưới đất, tư thế nhìn từ trên cao xuống, khí thế khiến người ta áp lực. Tịch Ninh liếc nạng, cười khẩy: “Đã là bạn trai cũ thì coi như chết đi rồi, còn bày đặt làm người tốt cái gì.”
Cố Trình siết chặt quai hàm, không đáp. Anh bế thẳng Ôn Sơ bước lên bậc thang. Trong vòng tay anh, Ôn Sơ giãy giụa, ánh mắt tràn đầy chống cự.
Anh khẽ nói: “Em có thể tát anh thêm một cái nữa, tát đều hai bên cho cân.”
Ôn Sơ thấy rõ trên cổ anh còn dấu vết móng tay do cô để lại, đã đóng vảy, ẩn dưới cổ áo. Cô cắn chặt môi, quay mặt đi. Những ngày này cô đi lại khó khăn, chẳng thể đến nơi nào, hành lý vẫn còn ở nhà anh mà cô cũng không thể tự dọn đi, vốn đã bị trói buộc nên càng ngột ngạt. Cô không muốn dây dưa cùng anh.
Cố Trình hít sâu mùi hương nhàn nhạt trên người cô, dù xen lẫn mùi thuốc vẫn khiến anh thấy dễ chịu. Cánh tay ôm chặt thêm vài phần. Thấy cô không đáp lại, anh ngẩng đầu, bế cô đi vào bệnh viện, thẳng hướng cầu thang.
Vẫn là căn phòng bệnh viện ấy, Cố Trình không rời đi. Anh bế cô đặt lên giường. Bác sĩ cùng y tá bước vào, mỉm cười hỏi Cố Trình: “Hai ngày nay ở nhà nghỉ ngơi tốt chứ?”
Cố Trình đứng bên cạnh, xắn tay áo sơ mi, đáp: “Vâng.”
Bác sĩ cúi xuống kiểm tra vết thương cho Ôn Sơ, thay thuốc. Tịch Ninh ngồi bên giường che chở cho Ôn Sơ, Cố Trình chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn. Khi bác sĩ thay thuốc ở chân, Ôn Sơ sợ đau, khẽ nép vào Tịch Ninh. Cố Trình nhìn thấy khoé mắt cô ngân ngấn nước, cố nén lại sự thôi thúc muốn đưa tay lau đi.
Xong xuôi, bác sĩ lại kiểm tra vết thương ở vai.
Ông gọi Cố Trình ra ngoài, nói: “Thuốc thì bôi hai lần nữa là đủ, còn bó thạch cao ở vai, tầm một tháng sau quay lại tháo ra là được.”
Cố Trình gật đầu: “Được.”
Bác sĩ cười, cùng y tá rời đi.
Cố Trình quay lại phòng bệnh, Tịch Ninh đứng ở cửa nói: “Tôi đều nghe thấy rồi, những chuyện sau này để tôi—”
Cố Trình không thèm để ý, đi thẳng tới bên Ôn Sơ, ngồi xuống cầm giày chuẩn bị mang cho cô. Ôn Sơ hơi co chân lại, anh ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt cô. Ôn Sơ nói: “Tôi tự đi được.”
Cố Trình lập tức giữ lấy mắt cá chân cô, nhét giày vào. Ôn Sơ nghiến răng, giằng lại nhưng sức lực không thể chống lại anh. Cô nhỏ giọng: “Anh không nghe Tịch Ninh vừa nói à? Anh đáng ra nên…”
Câu sau, cô muốn nói: Đáng ra nên coi mình như một người bạn trai cũ đã ch*t.
Cố Trình nhàn nhạt: “Đáng ra nên thế nào? Treo trên tường?”
Ôn Sơ mím môi.
“Anh biết là được rồi.”
Anh cúi đầu, cẩn thận mang giày cho cô, rồi đưa tay định bế cô lên. Ôn Sơ chống vào vai anh, ngẩng mắt nhìn thẳng: “Không cần anh, tôi tự đi được.”
Nói xong, cô bước xuống giường.
Tịch Ninh ho nhẹ một tiếng, vội vàng tiến lên đỡ lấy Ôn Sơ. Cây nạng rơi xuống đất, hai người cùng đi ra ngoài.
Cố Trình đứng thẳng, liếc nhìn trong phòng bệnh, những đóa hồng chưa dọn đã héo tàn.
Tịch Ninh ấn thang máy, dìu Ôn Sơ rời khỏi bệnh viện.
Không ngờ ngoài cửa, Tề Viện đã đứng đó, đeo kính râm và khẩu trang, che kín mặt. Tịch Ninh khẽ cười lạnh: “Cái gì cũng có thể xuất hiện nhỉ.”
Tề Viện khoanh tay, ánh mắt lướt qua hai người rồi nhìn về phía sau. Cố Trình với dáng người cao lớn bước ra từ thang máy. Nhìn thấy anh, Tề Viện tiến lên chặn trước mặt, ngẩng đầu: “Chúng ta nói chuyện đi.”
Cố Trình liếc qua, nhíu mày: “Nói chuyện gì?”
Ngón tay Tề Viện gõ nhẹ cánh tay: “Nói gì à? Nói về chuyện tình cảm của cậu.”
Lời ấy rơi xuống, Ôn Sơ và Tịch Ninh ở phía trước đều nghe thấy. Trong tiếng ồn ào, Ôn Sơ cụp mắt, Tịch Ninh thoáng nhìn cô. Thực ra, nếu Ôn Sơ và Cố Trình chia tay, thì Tề Viện mới có cơ hội. Anh ta cũng chẳng cần tìm ai khác làm cái bóng thay thế.
Ánh mắt Cố Trình nhìn thẳng vào Tề Viện. Cô ta vẫn giữ dáng vẻ đầy tự tin, giống như những tin nhắn gửi đến anh trước kia, liên tục lấy chuyện anh từng thầm thích cô ta để uy h**p.
Khoảnh khắc này, trong lòng anh chỉ còn lại sự chán ghét.
Anh sinh ra trong gia tộc thương nhân nhiều đời gắn liền với nho học, mấy đời trước toàn là giáo sư, nhà văn, nhà khoa học. Mãi đến đời ông nội mới chuyển hướng, nhanh chóng tích luỹ tài sản, lập nên Tập đoàn Cố thị. Nhưng cho dù vậy, cốt cách của người nhà vẫn ôn hòa, được dạy dỗ lễ nghi chu toàn. Trong số đó, chỉ có Cố Tùy tính tình phóng túng. Bản thân anh cũng chịu ảnh hưởng của gia đình, nên tình cảm thuở thiếu niên vốn luôn kiềm chế, không bao giờ phô bày ra.
Vậy mà Tề Viện lại cứ liên tục khơi gợi, nhất là dạo gần đây.
Cố Trình nhạt giọng: “Chúng ta không có gì để nói cả.”
Anh bước qua bên cạnh Tề Viện, đi thẳng về phía xe. Ánh mắt dừng lại nơi Ôn Sơ đang chuẩn bị lên xe phía trước. Đúng lúc cô ngẩng đầu.
Chiếc xe của Tịch Ninh dừng dưới bóng cây, mà ánh mắt Ôn Sơ lúc này lại lạnh như nước, khẽ đối diện với anh.
Cố Trình khựng bước.
Anh nhìn cô ngồi vào trong xe, trong lòng thoáng dấy lên một chút hoảng loạn.