“Ai thế?”
“Đẹp trai quá.”
“Hình như là nhà đầu tư.”
“Đầu tư cho đoàn phim chúng ta à? Oa.”
Phó đạo diễn cùng tổng giám chế đi đón Cố Trình, anh nhận lấy nén hương, bước đến trước lư hương. Tiếng bàn tán rơi vào tai Ôn Sơ, Khương Nhiên nghiêng đầu nhìn cô, Ôn Sơ khẽ lướt ngón tay qua chiếc khuyên tai, vẻ mặt bình thản.
Cố Trình vái ba cái rồi cắm hương cạnh ba nén của Ôn Sơ.
Chúc Như chen lại gần, ngồi sát bên Ôn Sơ, hạ giọng: “Nghe nói là nhà đầu tư mới…”
Ôn Sơ đáp: “Em biết.”
Chúc Như liếc nhìn cô: “Có khi nào cậu ta vì em mà đến không?”
“Em không biết, cũng không quan tâm.” Ôn Sơ nói.
Chúc Như hơi nhướng mày, cô giơ chiếc ô che nắng lên, che cho Ôn Sơ. Ở bên kia, Cố Trình vừa cắm hương xong liền bị giám chế giữ lại nói chuyện. Thư ký Lý tiến về phía Ôn Sơ, trong khi cô và Khương Nhiên đang định tìm chỗ ngồi nghỉ một lát, lát nữa còn phải chụp ảnh, thì bị gọi lại. Ôn Sơ dừng bước nhìn sang.
“Có chuyện gì sao?”
Thư ký Lý liếc mắt sang nam chính bên cạnh cô, mỉm cười bước tới: “Cố tổng thấy trời bắt đầu trở lạnh, sợ cô mang không đủ quần áo, nên lần này tiện mang đến vài bộ. Tôi đã để ở quầy lễ tân khách sạn, cô nhớ lấy nhé.”
Ôn Sơ khựng lại.
Cô nhìn Thư ký Lý, hỏi: “Lại là mấy bộ đồ giống của Tề Viện sao?”
Nụ cười trên mặt Thư ký Lý thoáng cứng đờ.
Cố Trình bước về phía Ôn Sơ cũng chững lại một nhịp. Ôn Sơ chỉ khẽ liếc anh một cái rồi theo Khương Nhiên đi về phía mái hiên. Dưới nắng, Cố Trình dõi mắt nhìn theo bóng hai người họ rời đi.
Thư ký Lý mới sực tỉnh, vội vàng nói: “Không phải đâu, cô Ôn.”
Đến dưới mái hiên.
Chúc Như vẫn đang suy nghĩ về câu nói vừa rồi của Ôn Sơ.
Thế nào là “giống Tề Viện”? Cô nhìn nghiêng gương mặt xinh đẹp của Ôn Sơ, thầm nghĩ mấy bộ đồ Tề Viện mặc vốn chẳng hợp với phong cách của cô, khẽ cau mày.
Khương Nhiên thì lại như có điều suy ngẫm.
Điện thoại Ôn Sơ reo lên.
Cô trượt mở, liếc nhìn.
Cố Trình: [Không phải đồ giống của Tề Viện, mà là nhãn hiệu em thường mặc.]
Ôn Sơ không trả lời, cất điện thoại.
Bên kia, đạo diễn cùng các diễn viên khác cũng đã dâng hương xong, mọi người bắt đầu phát lì xì, sau đó chụp ảnh tập thể. Người phụ trách đến gọi Ôn Sơ và Khương Nhiên, anh mỉm cười: “Đi thôi.”
Ôn Sơ khẽ mỉm cười, cùng anh bước ra. Vài người kéo họ đứng vào vị trí trung tâm, cạnh đạo diễn Đường.
Bên phía Cố Trình, giám chế đón tiếp anh với thái độ vô cùng kính cẩn, mời anh tham gia chụp ảnh.
Thư ký Lý nói: “Có thể chụp chung, nhưng ảnh không được để lộ ra ngoài.”
“Ừ, để nội bộ giữ lại là được.”
Mấy nữ diễn viên che miệng thì thầm.
“Đẹp trai quá, không biết có đứng cạnh mình không nhỉ?”
“Làm sao có thể, người ta chắc chắn đứng ở vị trí trung tâm rồi, là nhà đầu tư cơ mà.”
Dưới sự sắp xếp của giám chế, Cố Trình đưa mắt nhìn về phía Ôn Sơ và Khương Nhiên. Vẻ mặt anh nhàn nhạt, rồi bước về phía Ôn Sơ. Giám chế tinh ý lập tức ra hiệu cho nữ diễn viên đứng cạnh cô dịch sang chỗ khác. Cố Trình đi đến bên cạnh Ôn Sơ, mùi gỗ trầm nhàn nhạt từ người anh phảng phất lan sang.
Ôn Sơ đứng cạnh Khương Nhiên, ánh mắt hướng thẳng về phía ống kính.