Từ phòng nghỉ đi ra, Cố Trình bước thẳng về phía phòng bao. Vừa đẩy cửa, bên trong mọi người vẫn chưa ăn uống gì, lặng lẽ ngồi đó. Giám đốc sản xuất vội vàng đứng bật dậy, nhìn về phía Cố Trình, gượng cười: “Cố tổng…”
Anh đảo mắt nhìn quanh, không thấy Ôn Sơ.
Khương Nhiên cũng đứng lên, ánh mắt tỏ vẻ không tán đồng, nhìn chằm chằm Cố Trình. Anh đi vào, đến bên bàn, trong bầu không khí yên ắng, chậm rãi cầm một chai rượu rót vào ly.
Anh nói: “Tôi và Ôn Sơ từng yêu nhau.”
Cả phòng xôn xao. Rượu rót đầy, anh nâng ly, quét mắt nhìn mọi người với vẻ mặt khác nhau: “Như mọi người đã thấy, chia tay rồi tôi vẫn không cam lòng, nên từ Kinh thị đuổi theo đến tận đây.”
“Trước đây công việc của Ôn Sơ khá đơn giản, không vướng bận nhiều với diễn viên nam. Tôi cũng không hiểu rõ thói quen của đạo diễn Đường, không biết phải nhập vai thì cần làm những bước chuẩn bị trước, thật sự xin lỗi, vì ghen tuông không đúng lúc mà gây ra chuyện này, để mọi người chê cười rồi.”
Nói xong, anh ngửa cổ uống cạn.
“Ấy, Cố tổng…” Giám đốc sản xuất nào dám để anh uống một mình, lập tức nâng ly theo, những người khác thức thời cũng làm theo.
Cố Trình cầm bình rượu, từ tốn rót ly thứ hai.
Anh nâng ly, nói: “Ôn Sơ có được vai diễn này không dễ dàng gì. Cô ấy rất trân trọng bộ phim đầu tiên của mình, tính tình lại dịu dàng, đơn thuần, mong sau này mọi người quan tâm, giúp đỡ cô ấy nhiều hơn.”
Vài nữ diễn viên thoáng ngẩn ra.
Trưởng phòng sản xuất vội đáp: “Chắc chắn rồi, Cố tổng, anh cứ yên tâm.”
Anh uống xong ly thứ hai, lại thong thả rót tiếp ly thứ ba. Ngước mắt lên, anh nói: “Ôn Sơ có thể diễn Minh Nguyệt Uyển Nhi không phải vì tôi đầu tư, mà là nhờ thực lực của chính cô ấy. Tôi bỏ vốn vào Phong Nguyệt Vãn cũng là bởi cô ấy.”
“Tôi sẽ duy trì đầu tư lâu dài cho Phong Nguyệt Vãn, cho đến khi phim phát sóng xong.”
Mắt giám đốc sản xuất sáng rực, vội nâng ly: “Cảm ơn Cố tổng, cảm ơn Cố tổng!”
Mọi người thấy thế cũng đồng loạt đứng dậy nâng ly, ngay cả Khương Nhiên cũng vậy. Cố Trình uống cạn ly cuối cùng, đặt xuống bàn, giọng ôn hòa: “Mọi người cứ tiếp tục dùng bữa, tôi không quấy rầy nữa.”
Thư ký Lý bước lên lấy áo khoác của anh cùng chiếc túi nhỏ của Ôn Sơ. Cố Trình xoay người đi ra ngoài, giám đốc sản xuất nhanh nhảu theo sau: “Cố tổng, để tôi tiễn anh.”
“Trời ạ, vậy Tinh Diệu… chính là công ty con của Cố thị à?” Vài nữ diễn viên tụm lại thì thầm.
“Dạo này Tinh Diệu quả thật lắm chuyện.”
Đạo diễn Đường ấn nhẹ vai Khương Nhiên: “Không cần áp lực.”
Khương Nhiên mỉm cười dịu dàng: “Không đâu.”
Có người ghé lại nói: “Đây chính là cảnh ra oai phủ đầu đấy.”
Khương Nhiên xoay xoay điện thoại, cười nhạt, không trả lời.
–
Khi xe đồ ăn được đẩy vào phòng, Ôn Sơ chưa ăn ngay. Chúc Như bưng bát canh đặt trước mặt cô, Ôn Sơ cầm điện thoại, mở nhóm của đoàn phim, gõ vài chữ.
Ôn Sơ: Xin lỗi mọi người về chuyện tối nay.
Lệ Thanh trả lời đầu tiên: Có gì mà xin lỗi, đây đâu phải lỗi của cô.
Vu Mặc: Đúng rồi, không phải lỗi của cô đâu.
Vu Mặc: Cố tổng cũng đã nói rõ với bọn tôi rồi. Ôn Sơ, cô với Cố tổng là người yêu cũ, sao không nói sớm? Biết thế chúng tôi đã chẳng trêu chọc anh ấy.
Ôn Sơ khựng lại: Anh ấy đi giải thích?
Lệ Thanh: Ừ, còn xin lỗi chúng tôi, bảo là vì ghen, vì không cam lòng nên mới bế cô đi.
Ôn Sơ nhìn màn hình vài giây.
Vốn dĩ cô định nói rõ với mọi người mối quan hệ giữa mình và Cố Trình, để tránh bị đồn đoán lung tung, ai ngờ anh lại ra tay trước.
Ôn Sơ trả lời: Dù sao cũng xin lỗi, đã làm ảnh hưởng đến bữa ăn của mọi người.
Giám đốc sản xuất: Không đâu, không đâu, cô nghỉ ngơi cho tốt, mai còn phải quay, giữ tinh thần thật tốt nhé.
Lệ Thanh: Đúng đấy, cô có đói không? Chúng tôi gói đồ ăn cho cô nhé.
Khương Nhiên: Tôi mang cho cô chút đồ ngọt nhé?
Ôn Sơ khéo léo từ chối, nói mình đang ăn rồi. Cô đặt điện thoại xuống, Chúc Như ngồi bên cạnh nhìn, hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”
Ôn Sơ lắc đầu, cầm thìa uống canh.
Chúc Như liếc điện thoại, khẽ nói: “Chị không ngờ Cố thiếu lại quay về giải thích với mọi người. Nhưng việc đó vốn dĩ cũng nên làm, mai em chỉ cần yên tâm làm việc, đừng bận tâm gì khác.”
Ôn Sơ gật đầu.
Thực ra đôi khi cô rất hận sự dịu dàng của Cố Trình, khiến cho hận ý trong lòng không bao giờ cắt đứt hẳn. Năm ngoái, lúc cô đến kỳ lại sốt cao, cả người kiệt sức. Cố Trình từ công ty vội vàng chạy về đưa cô vào viện. Cô đau bụng quằn quại, anh ôm chặt, xoa bụng cho cô suốt cả đêm.
Cô mệt lả, ngửi mùi gỗ trầm trên người anh, chỉ thấy yên tâm. Lúc cô thiếp đi, mẹ nhắn tin nói mai phải tái khám, trong lòng có chút lo. Cố Trình cầm điện thoại của cô, dùng giọng điệu của cô để an ủi mẹ, bảo bà yên tâm.
Hơn nữa, anh còn chuyển tiền cho cô, rồi từ tài khoản của cô gửi tiếp sang cho mẹ cô, dặn không cần lo chuyện tiền bạc.
Đến trưa hôm sau, khi cô mở điện thoại, thấy bao nhiêu việc anh đã lặng lẽ làm trong đêm, nước mắt rơi lã chã.
“Có cơm, em ăn không?” Chúc Như thấy cô uống canh xong, bưng hộp cơm đưa tới. Ôn Sơ hoàn hồn, nhìn hộp cơm: “Chị ăn đi, em không đói.”
Chúc Như đẩy một bát canh hầm khác sang: “Vậy uống cái này đi.” Ôn Sơ gật đầu.
Đúng lúc ấy có tiếng gõ cửa. Chúc Như đặt đũa xuống, đứng dậy đi mở cửa. Ngoài cửa là thư ký Lý. Tim Chúc Như thoáng giật nảy, cô đứng chắn ngay cửa: “Có chuyện gì?”
Thư ký Lý nhìn trái nhìn phải, nói: “Không cần tìm, chỉ có tôi thôi. Hai thứ này phiền cô đưa cho cô Ôn, ngoài ra mai chúng tôi quay về Kinh thị rồi.”
Chúc Như nhìn, một là túi xách nhỏ của Ôn Sơ. Cô nhận lấy.
Thứ còn lại là một tập hồ sơ.
Cô hỏi: “Cái này là gì?”
Thư ký Lý cười: “Cô xem thì biết. Đã bàn bạc xong cả rồi, đi hay không đi thì tùy các cô quyết.”
Nói xong, anh khẽ gật đầu chào rồi rời đi. Chúc Như treo túi nhỏ của Ôn Sơ lên cổ tay, mở hồ sơ ra xem, thấy tiêu đề thì khựng lại.
Đóng cửa, cô trở vào phòng.
Ôn Sơ đã nghe tiếng thư ký Lý, thấy Chúc Như chắn ngoài cửa, biết cô ấy không định cho ai vào. Cô ngẩng đầu hỏi: “Gì thế chị?”
“Túi xách của em.” Chúc Như đặt bên cạnh cô, rồi ngồi xuống, trải tập hồ sơ ra. Ôn Sơ nhìn, trên bìa viết 《Ngày Kiên Cường》, chính là chương trình tạp kỹ mà trước đó Chúc Như từng nhắc đến. Cô chau mày. Chúc Như đẩy tập hồ sơ về phía cô: “Chị từng liên hệ với người phụ trách chương trình này, thái độ anh ta khá dửng dưng. Vậy mà bên Cố thiếu lại trực tiếp mang hợp đồng về, ngay cả thù lao cũng đã bàn xong rồi.”
Ôn Sơ không nhận lấy tập hồ sơ.
Chúc Như quay sang: “Em thấy sao? Có nhận sự giúp đỡ này không?”
Ôn Sơ nhìn cô, khẽ hỏi: “Chị nghĩ sao?”
Chúc Như nhún vai: “Nếu là chị, chắc chắn sẽ nhận. Dù trước kia cậu ta đã làm em tổn thương thế nào, cũng không bằng sự nghiệp của em. Thanh xuân của nữ diễn viên rất ngắn ngủi, chần chừ một giây cũng có lỗi với chính mình.”
Ôn Sơ hỏi lại: “Nếu anh ta có điều kiện thì sao?”
“Thì đợi cậu ta đưa ra điều kiện. Giờ cậu ta chưa nói, nhưng tài nguyên đã có, thì cứ nhận thôi.” Chúc Như nói tiếp: “Dĩ nhiên em cũng có thể từ chối, để chị đi bàn. Chỉ là không biết đến bao giờ mới được. Thực ra Khải Mộng nhiều năm nay đúng là quá lười nhác, em ký với bọn chị cũng chịu thiệt rồi.”
Ánh mắt Ôn Sơ lại rơi vào tập hợp đồng. Vài giây sau, cô đưa tay nhận lấy, nói: “Chị nói đúng, có thì cứ nhận.” Trong lòng cô hiểu rõ, Cố Trình làm thế, yêu hay không chưa bàn, nhưng ít nhất là vì áy náy.
Khóe mày Chúc Như khẽ nhướng lên: “Vậy ký đi, chị sẽ liên hệ lại với bên phụ trách.”
“Vâng.”
Mấy cảnh quay sau này, đúng lúc rơi vào đoạn cao trào nhất của câu chuyện.
Ký tên xong, ăn uống qua loa, Ôn Sơ thu dọn rồi đi nghỉ.
Hôm sau chính thức vào đoàn, thời tiết lại vừa dịu mát. Thái tử ở bên ngoài, hoàng đế băng hà, người canh giữ trước linh cữu hoàng đế chính là Tứ hoàng tử, tình thế biến chuyển khôn lường. Nhân vật Minh Nguyệt Uyển Nhi do Ôn Sơ thủ vai cũng lo lắng cho cục diện, lập tức cưỡi ngựa trong đêm khuya, chạy tới cửa ải để đón Thái tử.
Ban đầu đạo diễn Đường còn lo Ôn Sơ không biết cưỡi ngựa, đặc biệt mời thầy dạy để cô học vài ngày. Sau mới biết cô vốn đã biết cưỡi, nên không cần bận tâm nữa.
Trước đây khi đóng thế cho Tề Viện, Ôn Sơ vốn đã có cảnh cưỡi ngựa, sau này thỉnh thoảng nghỉ ngơi, Cố Trình cũng đưa cô đến trường đua tập luyện. Không những biết cưỡi, mà còn rất thành thạo.
Vì vậy cảnh này, cô xuất hiện vô cùng oai phong, hầu như chỉ một lần quay đã hoàn thành.
Hơn nữa còn không cần che mặt, mọi thần thái đều lọt vào ống kính. Đạo diễn Đường đứng sau máy quay, hưng phấn vỗ đùi: “Tốt lắm!”
Ông cũng thấy máu nóng sôi trào.
Hiếm có nữ diễn viên nào khiến ông hài lòng đến vậy. Ông mừng vì mình đã chờ thêm ít ngày, đoạn múa kiếm cuối cùng của nữ hiệp khách chính là cảm giác ông muốn, giao cho Ôn Sơ đóng quả là đúng đắn.
Vài nữ diễn viên đứng cạnh nhau thì thầm: “Đây đâu phải là diễn viên đóng thế, rõ ràng là một viên minh châu.” Một người vừa nói vừa xoắn lọn tóc mình: “Ngay cả tôi cũng phải phục.”
Khương Nhiên dõi theo Ôn Sơ, ngẩn người.
Anh biết cô chắc chắn diễn tốt, nhưng không ngờ lại xuất sắc đến vậy, điều này trái lại khiến anh cảm thấy áp lực.
––
Cùng lúc đó.
Đoàn phim Thanh Bình Truyện lại rối ren. Lưng Tề Viện chưa hồi phục, một số cảnh treo dây cao không chịu nổi, đành phải tìm diễn viên đóng thế. Nhưng nhất thời đâu dễ kiếm được người thích hợp. Thư My đã đi tìm ở mấy trường cũng không có, còn đăng tin trong fanclub, mà tình trạng mất điện ở đoàn phim thì ngày càng nghiêm trọng.
Một cảnh quay xong, Tề Viện mồ hôi ướt đẫm.
Sắc mặt khó coi, cô ta bước ra hỏi: “Cứ mất điện thế này thì người ta quay cái gì được nữa?”
Trợ lý vội cầm quạt tay hầu hạ, đạo diễn lau mồ hôi, đứng dậy áy náy nói: “Cô Tề, xin lỗi, khu phim trường này dạo gần đây đều vậy, chúng tôi cũng phải chịu nhiều áp lực.”
“Không có điện thì dùng máy phát đi chứ.” Tề Viện chỉ ra ngoài. Đạo diễn bất lực đáp: “Máy phát chạy nhiều rất tốn kém, hơn nữa dạo này tài chính hậu kỳ của đoàn cũng khó khăn.”
“Ý ông là gì? Nhà đầu tư đâu? Đi đâu hết rồi?” Tề Viện sốt ruột. Đạo diễn gượng gạo: “Nghe nói gần đây Phong Nguyệt Vãn khởi quay, không ít nhà đầu tư chuyển hướng sang đó. Hơn nữa còn nghe rằng tập đoàn Cố thị rót vào một khoản lớn, chuẩn bị đầu tư tiếp cho tới khi phim phát sóng.”
“Cái gì?” Giọng Tề Viện cao vút.
Đạo diễn nhìn cô: “Cô Tề, hay là để Tề thị cũng đầu tư thêm chút?”
Tề Viện gạt phăng chiếc quạt trong tay trợ lý, lạnh lùng nói: “Tề thị, Tề thị lần trước đã rót rồi. Đạo diễn, ông nói Cố thị bỏ tiền cho Phong Nguyệt Vãn sao?”
“Đúng vậy.”
Mắt Tề Viện nheo lại, tức giận ngùn ngụt.
Cố thị xưa nay chưa từng dính đến ngành giải trí, ngay cả Tinh Diệu mấy năm nay cũng không đầu tư, giờ lại thế này là sao?
Lúc ấy, Thư My bưng cà phê từ ngoài vào: “Nóng chết đi được, đoàn phim lại mất điện à?”
Cô ta đưa cà phê cho Tề Viện, thấy sắc mặt cô ta khó coi thì hỏi: “Sao thế?”
Tề Viện không trả lời, nhận lấy uống một ngụm, tay khẽ run, lộ rõ sự lo lắng. Thư My thấy vậy, vỗ vai cô ta an ủi: “Nóng quá thì nghỉ một chút, còn mấy cảnh nữa thôi. Lát nữa em còn có buổi phỏng vấn đấy, đi thay đồ đi.”
Tề Viện quay vào phòng nghỉ.
Thay bỏ bộ đồ ướt nhẹp. Trước đây vì có Ôn Sơ, cô ta chưa từng rơi vào tình cảnh này. Nghĩ tới đây, hận ý của cô ta đối với Ôn Sơ càng sâu hơn.
Cô ta thay đồ xong, lên xe bảo mẫu, về biệt thự tắm rửa, rồi trang điểm ngay tại đó, sau đó đi thẳng tới buổi livestream. Vừa bước vào, tiếng fan hò reo gần như muốn lật tung mái nhà. Cuối cùng Tề Viện cũng nở được nụ cười. Cô ta mặc chiếc váy dài hai dây, vóc dáng phô bày toàn bộ, tay khẽ đặt lên ngực, bước vào căn phòng phát sóng.
MC vội đưa micro mời cô ta ngồi.
Tề Viện mỉm cười.
Fan điên cuồng spam màn hình.
MC liếc bản thảo, tươi cười: “Cô Tề, hoan nghênh cô tới với Đại Vãn livestream, cô là khách mời lớn nhất mà chúng tôi mời được gần đây đấy.”
Tề Viện đẩy gọng kính, mỉm cười: “Thế à, thật vinh hạnh.”
MC gật đầu: “Đương nhiên, vì cô xứng đáng mà.”
Tề Viện cười rạng rỡ.
MC lại nhìn kịch bản: “Là thế này, gần đây xoay quanh cô có không ít ồn ào. Chúng tôi và khán giả đều rất tò mò, sự rời đi của diễn viên đóng thế Ôn Sơ đã gây cho cô những phiền phức gì?”
Nghe đến hai chữ “Ôn Sơ”, nét mặt Tề Viện thoáng biến động. Cô ta liếc về phía Thư My, nhưng Thư My hoàn toàn không hiểu sao Mc lại hỏi tới Ôn Sơ.
Tề Viện quay tìm ánh mắt mọi người, không ai đáp lời.
Biểu cảm biến đổi của cô ta, tất nhiên có người nhận ra, nhưng rất nhanh Tề Viện đã lấy lại bình tĩnh. Cô phủi vạt váy vốn chẳng dính bụi, rồi nói: “Chẳng phiền phức gì. Diễn viên đóng thế mà, ai chẳng có, có khi phía sau còn không chỉ một. Chỉ là tôi hơi kém may mắn, gặp phải kẻ tiểu nhân bội nghĩa thôi.”
“Đúng vậy, diễn viên đóng thế bước ra trước màn ảnh, đúng là lần đầu thấy, trong giới cũng đồn ầm lên.” MC cảm thán, nhìn Tề Viện: “Vậy cô Tề, cô có thể nói xem, lúc trước cô Ôn Sơ đã diễn thay cô những cảnh gì không? Tôi nghe nói diễn viên đóng thế cũng có nhiều loại, như thay ánh sáng, thay bàn tay, thay võ thuật…”
Tề Viện khẽ nghiến răng, nhưng vẫn mỉm cười hướng về ống kính: “Cô ta à, thực ra chẳng diễn thay gì đáng kể, không đáng nhắc đến .”
“Ồ, ra thế, vậy thì chỉ là một nhân vật nhỏ thôi.” MC phụ họa.
Fan của Tề Viện điên cuồng spam màn hình: “Loại tiểu nhân thế này phải tẩy chay.”
“Viện Viện đừng buồn nhé.”
“Không hiểu Phong Nguyệt Vãn nhìn trúng cô ta ở chỗ nào, lại còn cho đóng Minh Nguyệt Uyển Nhi.”
“Đúng thế, cô ta diễn được gì chứ.”
“Chắc nhờ Tinh Diệu bỏ tiền thôi.”
“Haha, Tinh Diệu là chó l**m, chắc ôm tiền đến năn nỉ bên chế tác Đường nhân để lấy vai ấy, chúng ta cứ chờ xem cô ta làm trò cười là được rồi.”
Câu “Đúng thế, cô ta diễn được gì chứ” sau buổi phỏng vấn đã lên hot search. Không ít người còn cắt đoạn clip Tề Viện thản nhiên nói “Cô ta à, thực ra chẳng diễn thay gì đáng kể” rồi tung tin khắp nơi, thậm chí có kẻ ác ý gửi riêng cho bên chế tác Đường nhân.
Ôn Sơ bước ra khỏi trường quay.
Chúc Như đưa khăn cho cô lau mồ hôi, lại đưa cốc nước đường phèn tuyết lê: “Tề Viện lại giở trò rồi.”
Ôn Sơ cầm lấy bình giữ nhiệt: “Cô ta lại làm gì ạ?”
“Em xem đi.” Chúc Như đưa điện thoại cho cô. Ôn Sơ mở ra, lướt qua, phát hiện cả hòm tin nhắn đều là fan Tề Viện tràn vào mắng chửi.
Cô cau mày: “Không diễn thay gì đáng kể? Thế là có ý gì?”
Chúc Như nói: “Yên tâm, công ty đã bắt đầu dựng clip rồi.”