“Lúc tắm nhớ đừng để nước dính vào vết thương.” Cố Trình ném bông tăm đi, nói. Ôn Sơ khẽ ừm một tiếng, cô cầm chiếc gương nhỏ bên cạnh soi thử khuôn mặt mình.
Không rõ thuốc này là loại gì, bôi lên lạnh buốt, giống như phủ một lớp thạch trong suốt.
Cất gọn hộp thuốc xong, Cố Trình ôm cô đặt lên đùi. Ôn Sơ hơi khựng lại, buông chiếc gương, vòng tay ôm lấy cổ anh, tựa vào vai anh.
Nếu bỏ qua chuyện tình cảm, thì anh đúng là một người đàn ông rất ân cần.
Cố Trình siết tay ôm gọn cô vào lòng. Hai người kề sát nhau, hơi ấm truyền sang, trong hơi thở của Ôn Sơ là mùi hương sữa tắm vương trên người anh, pha chút lành lạnh của trà.
Ôn Sơ hỏi: “Tối nay anh đi ăn với đạo diễn Đường à?”
“Ừ.”
Cố Trình tách hai chân cô ra, cánh tay đặt trên eo cô thêm chút lực, nói: “Ngày mai anh phải về Kinh, nhớ bôi thuốc cho đúng giờ.”
“Ừm. Thế còn bên Tịch Ninh?”
“Anh sẽ để Tinh Diệu liên lạc với cô ấy.”
“Ừ.”
Ngày trước, khi nép vào lòng anh, Ôn Sơ chẳng nghĩ gì, chỉ muốn nhận lấy hơi ấm của anh. Còn bây giờ, trong đầu cô hết quay rồi lại quẩn, suy nghĩ mãi không thôi.
“Ôn Sơ.”
“Ừ?”
Ôn Sơ kéo tâm trí về một chút. Đầu ngón tay anh miết nhẹ sau gáy, cúi xuống hôn lên cổ cô.
Ôn Sơ ôm chặt lấy anh.
Hơi thở phả trên da khiến cô khẽ rùng mình. Dù trong lòng nghĩ thế nào, cơ thể vẫn là quen thuộc với anh. Nhưng Cố Trình không tiến thêm, chỉ dừng lại ở một nụ hôn.
“Tối nay ngủ ở đây nhé?” anh hỏi.
Ôn Sơ lắc đầu: “Tịch Ninh đang ở cùng mà.”
Cố Trình khẽ ừ.
Chiếc điện thoại trên bàn rung liên tục, chắc hẳn có nhiều người tìm. Ôn Sơ hơi rời khỏi vòng tay anh, nói: “Anh xem điện thoại đi.” Cố Trình cầm lên nhìn, màn hình thoáng hiện chữ “Tề”.
Bố Tề.
Ôn Sơ biết, chắc là bố của Tề Viện. Mái tóc cô rối mềm trong lòng anh, lúc này giống như dây leo quấn chặt lấy anh.
Cô hiểu, trong cái giới ấy của họ, có quá nhiều mối quan hệ ràng buộc, nhất là với nhà họ Tề.
Cố Trình ấn tắt, tiện tay đặt lại xuống bàn.
Anh ngẩng mắt nhìn.
Ôn Sơ bắt gặp ánh mắt anh, khẽ nói: “Tôi xuống trước nhé?”
Cố Trình gật đầu.
Ôn Sơ vừa định đứng dậy, anh đã kéo eo cô giữ lại, khẽ chạm môi cô, dặn: “Phải cẩn thận vết thương trên mặt.”
Ôn Sơ cười: “Vâng.”
“Anh đưa em xuống.” Cố Trình đứng khỏi sofa, khoác áo ngoài dài, nắm lấy tay cô. Ôn Sơ nhìn bàn tay đang bị anh nắm, bỗng có cảm giác rất xa xưa. Ngày trước được anh dắt tay, thật sự ngọt ngào.
Đến cửa phòng, Ôn Sơ kiễng chân ôm cổ anh, nói: “Ngày mai không tiễn anh đâu.”
“Ừ, em nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được.”
Ôn Sơ khẽ hôn lên khóe môi anh.
Cố Trình bất ngờ siết chặt eo cô, hít lấy mùi hương quen thuộc trên người cô, tim đập mạnh.
Anh cúi mắt nhìn cô, đôi mày tuấn tú sáng rõ.
Ôn Sơ buông anh ra, lấy thẻ mở cửa. Cố Trình cũng buông tay, chờ cô vào phòng rồi mới quay đi. Trong căn hộ áp mái trên tầng cao, chiếc điện thoại anh để lại reo không ngừng.
–
Vừa bước vào, Tịch Ninh đang gõ máy trên sofa, nghe thấy tiếng thì hỏi: “Cậu về rồi à?”
Ôn Sơ đáp một tiếng, ngồi xuống cạnh cô. Tịch Ninh nghiêng đầu nhìn gương mặt cô: “Thuốc bôi xong chưa?”
Ôn Sơ gật đầu, ôm lấy gối, tiện tay lật xem kịch bản.
Tịch Ninh gập máy tính, chống cằm nhìn: “Cậu với Cố thiếu bây giờ là thế nào?”
Ôn Sơ gấp kịch bản lại, ngả người dựa ra sau, nhìn Tịch Ninh: “Chính là cái tình trạng cậu thấy đấy.”
“Hàn gắn lại à?”
Ôn Sơ lắc đầu.
“Thế là gì?”
Ôn Sơ xoay xoay kịch bản trong tay, nghĩ rồi đáp: “Tớ cũng chẳng biết gọi là gì, nói chung là dây dưa vớingười yêu cũ.”
Tịch Ninh nhìn nét mặt cô: “Cậu nghe lời Chúc Như thật rồi? Muốn mượn tay anh ta để trèo lên, phải không?”
Ôn Sơ gật đầu.
“Khi Tề Viện ném thẻ ngân hàng vào mặt tớ, ý nghĩ đó càng trở nên rõ rệt.”
“Hay lắm.” Tịch Ninh vỗ tay, “Mượn tay anh ta mà đè Tề Viện, cậu bị cô ta bắt nạt bao năm nay, cũng phải phản đòn một lần chứ.”
Ôn Sơ ôm chặt gối.
Tịch Ninh nói: “Con người đôi khi chỉ cần tranh một hơi thở.”
Ôn Sơ khẽ ừ.
Tịch Ninh vén tóc cho cô, nói: “Mong chờ ngày cậu đứng ở đỉnh cao. Dù pháo hoa chỉ rực rỡ trong khoảnh khắc, nhưng có được một giây phút huy hoàng như thế cũng đủ rồi.”
Ôn Sơ đáp: “Đúng, tớ muốn được tỏa sáng.”
Cô hiểu rõ, chỉ cần còn Tề Viện, thì cô vĩnh viễn chẳng ngoi lên được, như suốt tám năm qua. Giờ đây, có Cố Trình ở phía sau nâng đỡ, cô sẽ mượn sức mà tiến lên.
“Rất tốt.” Tịch Ninh mỉm cười.
“Còn cậu thì sao? Định thế nào?”
Tịch Ninh ôm lấy laptop: “Đã có cơ hội rời công ty, lại còn được dựa vào Tinh Diệu, vừa có thể giúp cậu, tớ nhất định phải nắm chắc.”
Ôn Sơ mỉm cười khẽ.
Nghĩ lại tám năm làm diễn viên đóng thế, quả thực tăm tối.
Bốn năm ở bên Cố Trình, có chút ánh sáng, nhưng rồi nhớ lại khởi đầu với anh, cùng bao nhiêu dằn vặt trong quãng thời gian ấy, thứ ánh sáng kia cũng mờ đi nhiều.
Hai ngày sau, mặt Ôn Sơ đã lành, cô trở lại đoàn phim, tiếp tục quay. Còn 《Ngày nghị lực》 cũng sắp khởi quay, Ôn Sơ sẽ bận rộn hơn, chỉ cần có khoảng trống là phải bay đi vài thành phố tham gia chương trình tạp kỹ này.
–
Cố Trình trở về Kinh thị.
Trong tập đoàn, một loạt cuộc họp phải mở, quyết sách cần đưa ra, dự án hợp tác sản xuất hàng loạt máy bay không người lái với tập đoàn Chu thị cũng đang tiến hành. Sau chuỗi ngày họp kín không ngừng, công việc tạm khép lại.
Rời khỏi văn phòng, điện thoại anh vang lên. Mở ra xem, là tấm hình chụp Ôn Sơ gửi từ phim trường. Họ đang quay đến đoạn cao trào nhất: Ôn Sơ trong vai Minh Nguyệt Uyển Nhi khống chế vị tân hoàng do Khương Nhiên thủ vai trên tường thành, lửa cháy ngập trời, ánh mắt kiên nghị của Ôn Sơ sáng rực như sao.
Giám chế còn nhắn thêm một câu: “Cố tổng, cô Ôn đúng là một hạt giống tốt.”
Cố Trình lưu lại bức ảnh.
Thư ký Lý vội vàng bước đến, do dự liếc anh một cái: “Cố tổng, Chủ tịch Tề đến rồi.”
Cố Trình cất điện thoại, đi về phía phòng làm việc.
Vừa đẩy cửa, Tề Thế Thiên đã cười nói: “Họp xong rồi à?”
Cố Trình gật đầu: “Bác đến cũng không báo trước với cháu một tiếng.”
Tề Thế Thiên mỉm cười: “Cháu bận, bác gọi điện không ai nghe máy.”
Cố Trình liếc qua điện thoại, rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Thư ký Lý tiến lên pha trà, Tề Thế Thiên đặt một hộp trà bên cạnh: “Đây là trà của lão Phương, ông cụ Cố vốn thích uống.”
“Bác thật có lòng.” Cố Trình đáp.
Thấy anh không nhận, ông liền đặt trên tay vịn sofa. Bàn tay đặt lên đầu gối, ông nhìn Cố Trình, chậm rãi nói: “A Trình, cháu nói thật cho bác nghe, cháu với Viện Viện rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đầu năm hai nhà còn cùng nhau ăn cơm, vẫn còn tốt đẹp cơ mà.”
“Thế mà mới mấy tháng đã thành ra thế này? Nếu Viện Viện có chỗ nào làm sai, cháu cứ nói, bác sẽ dặn dò nó.”
Cố Trình nâng chén trà, nhấp một ngụm: “Chị ta sai ở đâu, bác nên tự hỏi chị ta.”
Tề Thế Thiên kêu khẽ một tiếng, rồi nói: “Nó có nói, chỉ vì chút xích mích với bạn gái cũ của cháu thôi. A Trình, đã là bạn gái cũ rồi, chuyện này lẽ nào không nên bỏ qua sao?”
Cố Trình hơi ngẩng mắt nhìn.
Tề Thế Thiên khựng lại, rồi cũng cầm chén uống một ngụm, tiếp lời: “A Trình, quan hệ hai nhà đặt ở đây, nặng nhẹ thế nào cháu phải rõ. Một cô gái tỉnh lẻ, có thể cho cháu tất cả, nhưng cũng phải biết chừng mực.”
Cố Trình lại uống thêm ngụm trà, giọng thong thả: “Điều cháu muốn rất đơn giản: chị ta đi xin lỗi. Nếu chị ta làm được, bác hãy quay lại nói chuyện với cháu.”
“A Trình!” Tề Thế Thiên đặt mạnh chén trà xuống, giọng gằn lên, ngón tay gõ lên mặt bàn: “Cháu cũng biết tính Viện Viện, bao năm qua con bé rực rỡ trên màn ảnh, lại là công chúa trong nhà. Nó nói nó cực kỳ ghét bạn gái cũ của cháu. Huống hồ cô bạn gái cũ ấy còn đang uy h**p vị trí của nó. Nó dựa vào đâu mà phải xin lỗi…”
Ánh mắt Cố Trình sắc bén như lưỡi dao lia tới.
Tề Thế Thiên giật mình kinh hãi.
Giọng Cố Trình lạnh lẽo: “Không thích ư? Tốt thôi. Không chịu xin lỗi? Vậy cứ chờ người của cháu ấn đầu chị ta mà bắt xin.”
“A Trình!” Tề Thế Thiên không ngờ anh lại cứng rắn đến vậy, hoàn toàn không chừa cho ông ta con đường thương lượng. Ông ta nhìn anh như thể con người này không con thân thuộc trong ký ức của ông ta nữa rồi: “Bác tin rằng ông nội cháu cũng không muốn thấy cháu thế này.”
Cố Trình đưa tay nâng chén trà, giọng điềm nhiên: “Ông nội nghĩ gì, cháu rõ hơn bác. Đừng lấy ông ra doạ cháu. Bây giờ Cố thị là do cháu quyết định.”
Đôi mắt Tề Thế Thiên tràn ngập sự kinh ngạc, ông nói: “A Trình, cháu nên suy nghĩ cho kỹ.”
Nói rồi, ông đứng dậy, mang theo cơn giận bỏ đi.
Thư ký Lý nhanh chóng theo sau tiễn khách.
Cố Trình đặt chén trà trong tay xuống, rồi ngả người ra sau.
Điện thoại vang lên, là Hạ Sinh gọi đến.
Anh liếc nhìn rồi nhận máy.
Hạ Sinh ho nhẹ một tiếng: “Nghe nói Chủ tịch Tề đến tìm cậu rồi? Cố tổng, tôi đã nói trước, cô Tề chẳng dễ gì chịu xin lỗi. Tôi khuyên rồi, không được. Chuyện này không thể trách tôi. Đứng trên góc độ của tôi, tôi thấy tránh rắc rối thì hơn. Dù gì chuyện cũng đã xảy ra, nên xin lỗi thì vẫn nên xin lỗi, chỉ tiếc cô Tề không chịu.”
Trong lời Hạ Sinh còn vương mấy phần hả hê.
Người Cố Trình buộc phải xin lỗi chính là Tề Viện.
Nhà họ Tề và nhà họ Cố vốn giao hảo nhiều đời, giới hào môn này đâu phải một ông chủ nhỏ trong giới giải trí như ông ta có thể nhúng tay được. Ngược lại, nhìn thấy trò cười cũng chẳng tệ. Huống hồ ông ta vốn là sếp của Tề Viện, dĩ nhiên không muốn Tề Viện cúi đầu.
Cố Trình chỉ nói: “Thế à.”
Hạ Sinh cười: “Đúng vậy, cô Tề cũng có cốt cách riêng…”
“…tút… tút…”
Cố Trình dập máy.
Hạ Sinh: “…”
Ngắt điện thoại, Cố Trình gọi thư ký Lý: “Bảo Tinh Diệu chuẩn bị.”
Thư ký Lý nghe xong lập tức gật đầu: “Vâng.”
–
Toà nhà Tinh Hà
Trong phòng làm việc của mình, Tề Viện vừa nghe xong điện thoại của bố thì tức giận ném thẳng di động xuống. Giờ đây cô ta thậm chí không sao nhớ nổi dáng vẻ ôn hòa của Cố Trình trước kia là như thế nào, trong mắt cô ta, giờ anh cực kỳ đáng ghét, vì Ôn Sơ mà như hóa điên.
Thư My hỏi: “Bên Cố thiếu nói gì? Còn đường xoay chuyển không?”
Tề Viện nheo mắt: “Xoay chuyển cái con khỉ.”
Thư My cau mày. Cô ta nhìn tình hình trên mạng, đội thủy quân mà Tinh Hà thuê về chẳng đấu lại nổi sự sắp xếp của Tinh Diệu, thêm vào đó là hai biểu cảm mập mờ của Khương Nhiên cùng cách đánh du kích như bóng ma của Khải Mộng, khiến dư luận trên mạng gần như một chiều nghiêng hẳn, đã có người hô hào đòi Tề Viện cút khỏi giới giải trí.
Cút thì chắc chắn là không cút.
Nhưng muốn dập yên vụ lùm xùm này, chỉ có thể chi thêm tiền để đè xuống. Đúng lúc ấy Tinh Diệu lại còn yêu cầu Tề Viện phải công khai xin lỗi, bao nhiêu chuyện dồn ép chồng chất lên nhau.
Đầu Thư My đau nhức.
Cô ta bị Hạ tổng mắng cho một trận xối xả, bản thân cũng không ngờ chuyến đi Hằng Điện, Tề Viện lại động thủ đánh người. Nếu không đánh, thì việc gì cũng dễ xử lý.
Đúng lúc đó.
Điện thoại cô ta vang lên.
Vừa nhìn thấy người gọi đến, cô ta liền bắt máy. Ngay giây sau, sắc mặt khẽ biến, cô ta vội che micro, lui vào phòng nghỉ, cố gắng nở nụ cười dỗ dành, nói chuyện một hồi. Vài phút sau.
Nụ cười trên mặt biến mất.
Cô ta bước ra, nhìn Tề Viện nói: “Thương hiệu T muốn thay người, bỏ em rồi.”
“Cái gì?” Tề Viện trợn tròn mắt, “Chẳng lẽ lại định ký với Ôn Sơ?”
Thư My bất lực nhìn cô ta: “Em đừng cứ nhắc tới Ôn Sơ, cô ấy chưa đủ tầm ảnh hưởng tới thương hiệu, chưa chắc họ đã chọn Ôn Sơ. Nhưng bây giờ, họ muốn lập tức thay em.”
Sắc mặt Tề Viện tái hẳn: “Ý là sao?” Trong lòng cô ta dấy lên dự cảm chẳng lành.
Thư My siết chặt điện thoại: “Chuyện này có liên quan đến nhà họ Cố, là tập đoàn Hoa Ảnh ở Lê Thành đề xuất… bọn họ chuẩn bị mời Mạnh Oánh thay em.”
“Có người thế vai, họ bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ em.”
Thư My bước lại gần Tề Viện, nói như dồn hết tâm can: “Đi xin lỗi đi, nếu không, em sẽ còn mất thêm nhiều hợp đồng nữa.”
Thân hình Tề Viện chao đảo.