Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 41

Một tuần sau, Ôn Sơ lên đường tới Lê Thành để quay hai quảng cáo, một cho hãng nước hoa, một cho hãng phấn nước. Lần này, trong đội ngũ của cô không chỉ có mình Tiểu Chỉ nữa, mà còn có thêm cả ê-kíp trang điểm tạo hình – đội mà Tinh Diệu sắp xếp cho.

Chúc Như vốn đang lo xây dựng đội ngũ trong công ty, ai ngờ Tinh Diệu lại nhanh chân hơn. Vừa bước vào phim trường, chuyên viên trang điểm đã lập tức bàn bạc với stylist của quảng cáo.

Nước hoa, từ thiết kế vỏ chai đến hương thơm, đều mang nhiều tầng hương phức tạp, lớp sau kéo dài, cuối cùng để lại dư vị thanh khiết. Để làm nổi bật sự đối lập, Ôn Sơ mặc một chiếc váy đen ôm sát, tôn dáng rõ rệt. Stylist trang điểm, làm tóc cho cô, đứng trước ống kính, khí chất của cô trở nên sang trọng lạ thường. Khi cầm lọ nước hoa lên, phong thái càng thêm nổi bật.

Chúc Như khoanh tay, cùng Tiểu Chỉ chăm chú theo dõi. Cô hơi ngửa người nói với Tiểu Chỉ: “Đúng là đội ngũ hàng đầu có khác.” Tiểu Chỉ chớp mắt hỏi: “Đội nào là hàng đầu ạ?” 

Chúc Như khẽ hất tay, chỉ về phía nhóm stylist: “Tất cả bọn họ, chính là đội ngũ thiết kế tạo hình JY được mời về.”

Nghe đến JY, Tiểu Chỉ lập tức hiểu ra, đó là tập đoàn thời trang quốc tế. Cô ấy che miệng: “Vậy chắc đắt lắm chị nhỉ?”

“Còn phải nói à.”

Tiểu Chỉ thở dài: “Cố tổng giàu thật ha.”

“Ừ.”

Quảng cáo thứ hai là cho phấn nước, lần này gần như là màn khoe tay nghề của stylist và nhiếp ảnh gia. Máy quay tập trung toàn bộ vào gương mặt Ôn Sơ – một gương mặt đẹp đến mức chỉ cần nhìn một lần là khắc ghi, khắc ghi rồi sẽ nhớ cả thương hiệu, từ đó thúc đẩy sức mua.

Quay xong hai quảng cáo, Ôn Sơ lại lập tức quay về phim trường, cô gần như không có thời gian chợp mắt, vội vàng tiếp tục cho phần sau của “Phong Nguyệt Vãn”.

Nửa sau của bộ phim, là hành trình Minh Nguyệt Uyển Nhi theo đuổi tự do, đồng thời cũng là lúc tân hoàng dành trọn tình cảm cho nàng. Vị tân đế luôn giỏi kiềm chế, mưu lược, trong lòng từ trước tới nay vẫn có thước đo riêng, mọi nữ nhân với hắn đều chỉ là công cụ để kiểm soát chính trị, kể cả Minh Nguyệt Uyển Nhi.

Thế nhưng hắn cũng chẳng thể phủ nhận, nàng rất hấp dẫn hắn. Bởi sự thông minh, thủ đoạn và thái độ thờ ơ với tình cảm, tất cả hợp lại thành một người phụ nữ chẳng màng đến hắn.

Ngoài ra, còn một điều nữa, chính là h*m m**n thể xác. Ngay từ đầu hắn đã say đắm dáng vẻ nàng rên khẽ trong vòng tay mình. Nếu không, hắn cũng chẳng để nàng có cơ hội đến gần như thế. Hắn vừa tham luyến, vừa muốn nhìn thấy sự gan dạ của nàng.

Mọi chuyện nay đã an bài, nàng mất đi thái tử thanh mai trúc mã, cũng chẳng còn người cha là thừa tướng. Nàng lẽ ra phải ở lại bên hắn. Nhưng nàng lại muốn rời đi, thậm chí đã chuẩn bị rời đi. Điều này khiến hắn hoang mang, đêm đêm ngủ không yên giấc.

Khi quay đoạn phim này, Ôn Sơ cảm thấy sao mà giống tình cảm của cô với Cố Trình đến thế, mối quan hệ giữa họ so với Minh Nguyệt Uyển Nhi và tân hoàng, có rất nhiều điểm tương đồng.

Ngày nào Tề Viện cũng nhìn thấy lượng tìm kiếm về Ôn Sơ đang tăng vọt, độ hot càng lúc càng cao, thậm chí có lúc còn hút thẳng fan của cô ta. Tề Viện tức đến nghiến răng, nhưng bất lực. Công việc thương vụ của cô ta vốn đã rối ren, vừa phải đàm phán, vừa phải chuẩn bị vào đoàn phim cổ trang trinh thám.

Hôm khai máy, cô ta xuất hiện khá muộn, đeo kính đen, phía sau vẫn có trợ lý và stylist đi cùng, khí thế bừng bừng. Vừa đến nơi, không ít người theo phản xạ liền lùi lại một bước. Sắc mặt Tề Viện thoáng trầm xuống.

Lần này Thư My không đi cùng, cô ta đang bận quá nhiều việc. Trợ lý vốn quen đi theo Tề Viện, bước lên hỏi người quản lý ở trường quay: “Phòng nghỉ của cô Tề ở đâu vậy? Đã chuẩn bị theo yêu cầu chưa?”

Người ở trường quay ngơ ngác, nhìn sang phó đạo diễn. Phó đạo diễn im lặng, còn nhà sản xuất thì lên tiếng: “Phòng nghỉ à? À, vì cô Tề không xác nhận giờ đến chính xác nên chúng tôi chưa thu dọn kịp. Hay trước mắt cô tạm dùng phòng bên phải, sắp khai máy rồi, cô Tề đặt đồ xong qua ngay cho kịp lễ khởi quay.”

Trợ lý sững người, họ chưa từng gặp cảnh này. Cô ta nói: “Không phải chứ, trước đó trong nhóm chat đã nói rõ rồi, phải chuẩn bị sẵn phòng nghỉ. Chúng tôi từ Kinh thị đến, thời tiết lại lạnh, cô Tề bị viêm mũi, cần một phòng sạch sẽ.”

“Ôi, các cô lắm chuyện quá.” Một nữ diễn viên khác ôm tay bước ra, lạnh giọng: “Không xem mấy giờ rồi à? Cô Tề đúng là có tiếng tăm thật, đến tận giờ hoàng đạo mới chịu tới, đến rồi cũng không nhanh chóng nhập cuộc, còn lề mề như thế.”

Tề Viện giật kính xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ diễn viên kia. Nhưng cô ta nhanh chóng nhận ra, quanh đó những người khác, kể cả nam chính, cũng đều tỏ vẻ không tán thành, dù chẳng ai mở miệng.

Trợ lý bực thay cho Tề Viện, bước lên thêm một bước. Những người khác lập tức lùi lại, cả nữ diễn viên kia cũng thế. Nữ diễn viên kia cười nhạt: “Sao? Định tát chúng tôi chắc? Nhưng ở đây đông người như vậy, cô có tát xuể không? Tôi nói cho mà biết, chúng tôi không phải cô Ôn Sơ tội nghiệp kia, nếu cần sẽ cùng xông lên đánh lại, lúc đó có què có tàn thì cũng đừng trách.”

Sắc mặt Tề Viện cực kỳ khó coi, cô ta run lên vì tức giận, nghiến răng: “Các người cứ chờ đấy.”

“Chờ thì chờ.” Nữ diễn viên kia ương ngạnh đáp.

Nhà sản xuất đợi họ nói xong mới bước đến, hạ giọng: “Cô Tề cố gắng chịu ấm ức một chút, để đồ xuống trước đi, chúng ta phải nhanh làm lễ khai máy.”

Tề Viện không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm ông ta. Nhưng nhà sản xuất đã lùi lại, cúi đầu giả vờ như không thấy ánh mắt cô ta.

Bộ phim này là đề tài trinh thám, nữ chính tuy không phải nữ hiệp nhưng cũng biết chút võ công. Nếu như những cảnh đánh nhau trước kia của Tề Viện không phải do chính cô ta diễn, vậy thì cô ta còn có giá trị gì? Chưa kể, ngoài kia còn nhiều lời nghi ngờ.

Nếu không phải hợp đồng đã ký, tiền cũng đã trả, nhà sản xuất thực sự rất muốn đổi người. Giờ chỉ có thể hy vọng diễn xuất của Tề Viện đủ để gánh nổi.

Hy vọng có thể…

“Được, rất tốt.” Tề Viện vừa nói vừa dẫn theo trợ lý sải bước đi về phía phòng nghỉ, nơi cô ta đi qua, không ít người đều vô thức lùi lại.

Cảnh tình cảm phía sau, Ôn Sơ và Khương Nhiên đều nhập vai. Vốn dĩ tính cách của Khương Nhiên ôn hòa, nho nhã hơn nhiều, lần nào quay cũng phải nhập tâm trước.

Ôn Sơ thì dễ hơn, hai người giằng co kéo đẩy. Mỗi lần giám đốc chế tác gửi ảnh cho Cố Trình đều phải cắt bớt chỗ này chỗ kia rồi mới dám gửi cho anh.

Cố Trình nhận được ảnh, sao lại không biết đó là cảnh tình cảm.

Anh nén sự khó chịu trong lòng, cố nhẫn nhịn.

Đúng lúc quảng cáo của thương hiệu T bắt đầu khởi quay. Chúc Như hớn hở kéo Ôn Sơ bay tới Kinh thị, cô kích động nói: “Em có biết sắp được hợp tác với ai không?”

“Ai thế chị?” Ôn Sơ tò mò.

“Đến rồi em sẽ biết.” Chúc Như vừa nói vừa lật đi lật lại tấm thiệp mời trong tay.

Ôn Sơ nhìn logo trên thiệp, trong lòng có phần không chân thực, bởi một thương hiệu đỉnh cao thế này sao có thể mời một người mới như cô.

Tới phòng khách của thương hiệu T.

Bên trong có một nữ diễn viên xinh đẹp đnag ngồi, cô ấy đang khẽ chạm vào vành tai, quay đầu lại, Ôn Sơ sững sờ tại chỗ: “Chị Mạnh…”

Mạnh Oánh mỉm cười, đứng dậy, giày cao gót gõ nhịp trên nền, đưa tay ra: “Xin chào, Ôn Sơ, chị là Mạnh Oánh.”

Ôn Sơ nhìn bàn tay trắng muốt ấy, vài giây sau mới như mơ mà đưa tay ra, Mạnh Oánh khẽ nắm lấy.

“Chị Mạnh… Mạnh, em có thể xin chữ ký của chị được không?” Tiểu Chỉ chen vào, rút một cuốn tạp chí đưa tới. Mạnh Oánh ánh mắt dịu dàng, gật đầu: “Được.”

Cô ấy nhận lấy bút, ký tên lên tạp chí.

Những người khác thấy thế cũng lần lượt tới xin chữ ký.

Ký xong, Mạnh Oánh quay sang Ôn Sơ nói: “Buổi chụp hôm nay là chủ đề ‘Hoa song sinh’, chị mời em cùng chụp với tôi, được không?”

Ôn Sơ gật đầu: “Được ạ.”

Mạnh Oánh cười, dẫn cô bước vào studio.

Mạnh Oánh liếc nhìn Ôn Sơ, khẽ nói: “Cố Trình nhờ chị đưa em đi chụp, bỏ ra không ít tiền mua chỗ đó.” Ôn Sơ sững lại.

Cô chạm phải ánh mắt trong sáng xinh đẹp của Mạnh Oánh.

Cô đã từng nghe qua chuyện tình giữa Mạnh Oánh và Hứa Điện của Hoa Ảnh, nhưng không rõ thực hư, lúc ấy lại bận đối phó với Tề Viện, cũng chẳng dám hỏi.

Chị ấy thật sự là thế thân sao?

Mạnh Oánh dường như nhìn ra nỗi nghi hoặc trong mắt cô, liền mỉm cười: “Yêu lấy bản thân mình, biết nắm giữ cuộc đời, đứng vững trên đỉnh cao, đó mới là lời giải thích tốt nhất cho chính mình.”

Khoé mắt Ôn Sơ hơi nóng lên.

Cô khẽ nói: “Chị nói đúng.”

“Còn những điều khác, cứ để trái tim lựa chọn.” Mạnh Oánh đẩy cửa bước vào, bên trong đội ngũ trang điểm, quay phim đã chờ sẵn. Cô khẽ cười: “Đi thôi.”

Ôn Sơ đối diện ánh mắt của Mạnh Oánh, khẽ gật, rồi đi vào.

Cánh cửa khép lại.

Có nghĩa là khâu hóa trang và chụp hình bắt đầu.

Tiểu Chỉ và Chúc Như đứng ngoài, cánh cửa lạnh lẽo cứng rắn chẳng nhìn ra được gì. Xung quanh toàn người nói tiếng Anh, Tiểu Chỉ khẽ dụi mũi, liếc sang tấm thiệp mời trong tay Chúc Như.

“Chưa ký hợp đồng mà đã chụp ạ?”

Chúc Như lắc tấm thiệp, nói: “Có thiệp mời là tấm bùa gõ cửa, Ôn Sơ bây giờ chưa đủ tầm với tới thương hiệu này, nhưng có cô Mạnh dẫn dắt thì sẽ khác.”

Mắt Tiểu Chỉ sáng rỡ.

Khi chụp xong đi ra, Mạnh Oánh đã rời đi.

Sau đó mới bổ sung hợp đồng, phía bên kia cũng chỉ muốn xem Ôn Sơ có phù hợp không. Ký xong, Ôn Sơ quay lại tìm Mạnh Oánh, nhưng Chúc Như khoanh tay cười: “Chị thấy có một người đàn ông đeo kính gọng bạc đến đón cô ấy, chắc là tổng giám đốc của Hoa Ảnh.”

Ôn Sơ nhớ tới vài tấm ảnh tiệc tùng từng thấy trong điện thoại Cố Trình.

Cô khẽ nói: “Chắc là vậy.”

Rồi nhìn đồng hồ: “Chúng ta đi ăn thôi.”

Tiểu Chỉ dụi mắt, đứng thẳng: “Được ạ.”

Ôn Sơ muốn tìm Tịch Ninh, nhưng Tịch Ninh lại đi công tác. Ba người đành cùng nhau đi ăn, vốn dạo này họ ở Hoành đ**m, mà thực ra Kinh thị mới là nơi quen thuộc.

Ba người chọn một nhà hàng khá ổn cùng nhau dùng bữa.

Ăn xong, điện thoại Ôn Sơ rung lên, là thư ký Lý gọi tới.

Ôn Sơ thoáng dừng, rồi bắt máy.

Thư ký Lý cười nói: “Cô Ôn, bữa ăn của các cô tôi đã thanh toán rồi.”

Ôn Sơ khẽ ngạc nhiên, qua ánh đèn lờ mờ nhìn ra ngoài.

Thư ký Lý mặc bộ vest đen, cung kính đứng ở quầy lễ tân. Ôn Sơ nói: “Cảm ơn, còn chuyện gì nữa không?”

“Có ạ.” Thư ký Lý đáp, “Tối nay có tiệc cổ đông, Cố tổng đã uống say, đang ở nhà, anh ấy muốn gặp cô.”

Ôn Sơ xoay chiếc thìa tinh xảo trong tay, khẽ nói: “Say thì có thể uống thuốc giải rượu.”

“Cô Ôn, cô biết tôi không có ý đó… lần này anh ấy uống khá nhiều, cô có thể tới xem anh ấy một chút được không?”

Ôn Sơ chống cằm lắng nghe.

Không đáp.

Chúc Như và Tiểu Chỉ nhìn cô, chỉ thấy lúc này cô thật sự rất đẹp, có chút dịu dàng mê hoặc.

Vì vừa kết thúc buổi chụp quảng cáo cho thương hiệu T, chiếc váy dài ngang gối trên người cô được tặng lại. Ôn Sơ chưa kịp thay, nên mới chọn nhà hàng sang trọng này để ăn tối.

Thư ký Lý hạ giọng: “Cô Ôn, cô đến đó, được không?”

Ôn Sơ xoay thìa mấy vòng, cất giọng nhàn nhạt: “Được.”

Thư ký Lý lập tức thở phào, cười: “Tôi sẽ đưa cô qua đó, còn quản lý Chúc và trợ lý Tiểu Chỉ tôi sẽ đưa về.”

Ôn Sơ nhìn Chúc Như và Tiểu Chỉ, nói: “Được, làm phiền anh.”

Cô cúp máy, đứng dậy cầm lấy chiếc túi nhỏ. Chúc Như và Tiểu Chỉ nhanh chóng theo sau, thấy đó là xe của thư ký Lý, Chúc Như khẽ ho một tiếng.

Tiểu Chỉ đưa tay sờ lên ghế da, khẽ thốt: “Ghế da này thật là xịn.”

Ôn Sơ ngồi ở ghế sau, cúi đầu nhìn điện thoại, mở kịch bản ra xem.

Khi xe đến hầm để xe của Kim Vực, cô xuống xe, dặn thư ký Lý đưa mọi người về an toàn. Thư ký Lý gật đầu lia lịa, Ôn Sơ liền đi về phía thang máy.

Nơi này, cô quá quen thuộc rồi.

Vào thang máy, ra thang máy.

Đứng trước cửa, quét nhận diện khuôn mặt, vang lên hai tiếng “tít tít”. Ôn Sơ bước vào, từ huyền quan cho đến bàn đảo, tất cả đều hiện rõ trong mắt, và điều quan trọng nhất là — chúng chẳng thay đổi chút nào.

Lần trước khi cô thu dọn hành lý đi, nó như thế nào, bây giờ vẫn y nguyên như thế.

Ôn Sơ dừng lại ở huyền quan vài giây, rồi mới bước vào. Trong nhà thoang thoảng mùi gỗ trầm hương, chính là mùi hương cô thích. Chỉ thoáng nhìn qua, cô đã thấy người đàn ông cao lớn đang tựa vào lưng ghế.

Cố Trình say rồi.

Trên người chỉ mặc áo sơ mi đen cùng quần dài, đôi chân dài duỗi ra, một tay chống lên trán, yết hầu hiện lên rõ rệt.

Tay kia anh đặt trên đùi, nắm lấy một chiếc khăn choàng — chính là cái mà Ôn Sơ thường dùng. Ghế sofa da màu xám bóng loáng phản chiếu ánh sáng, trong nhà không bật đèn.

Chỉ có ánh sáng hắt ra từ khu bàn đảo, cộng thêm ánh đèn rực rỡ bên ngoài cửa kính sát sàn, nhưng cũng chẳng chiếu rõ vào trong.

Bàn tay Cố Trình siết nhẹ chiếc khăn choàng, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, dường như anh rất thích nó.

Ôn Sơ biết mỗi khi anh say rượu xong vẫn thường như vậy, ngồi ngây người, đôi khi ngủ gục. Khác biệt lần này là — anh còn giữ chặt chiếc khăn choàng ấy. Cô nhớ rất rõ, đó chính là cái cô để lại trước khi đi, giờ nó vẫn còn ở đây.

Cô bước lại gần, mọi thứ trên bàn vẫn nguyên vẹn.

Lần trước thu dọn hành lý, cô không để ý, lần này mới thấy, ngay cả chỗ đặt tạp chí cũng không thay đổi, tấm giấy ghi “cấm hút thuốc” cô dán dưới bàn vẫn còn đó.

Bên ngoài thế giới đổi thay không ngừng. Ở đây thì như thể thời gian đã ngừng trôi.

Ôn Sơ mở ngăn kéo, lật xem.

Bên trong có rất nhiều loại thuốc, chỉ thiếu duy nhất thuốc giải rượu. Cô nhớ ngày đó mình từng ghi trong sổ, dặn phải mua loại này.

Chủ yếu vì cô và Cố Trình uống rượu rất ít, cho dù có uống cũng không đến mức say mèm, nên thường quên chuẩn bị.

Đóng lại ngăn kéo.

Không có thuốc giải rượu, chỉ có thể để anh say như vậy.

Ôn Sơ ngồi trên tay vịn ghế sofa khá lâu, sau đó vào phòng tắm lấy khăn, thấm ướt, vắt khô rồi đi ra. Đến phía sau anh, cô gỡ bàn tay anh đang đặt trên khăn choàng xuống.

Người đàn ông trong cơn say, lông mày hơi nhíu lại, trông sắc nét hơn thường ngày.

Ôn Sơ lau trán, lau cổ cho anh…

Bất chợt, Cố Trình mở mắt, ánh nhìn chạm thẳng vào mắt cô. Ôn Sơ định đứng dậy, nhưng anh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, kéo xuống, vòng tay giữ chặt lấy cổ cô.

Bàn tay đang giữ chiếc khăn choàng ấy cũng trùm lấy cả hai, Cố Trình cúi xuống, chặn môi cô. Ôn Sơ bị anh kìm chặt, không thể động đậy, môi bị anh cuốn lấy, quấn quýt triền miên.

Ôn Sơ cùng anh hôn thật lâu.

Trong cơ thể, những ý niệm bị khơi dậy, có lẽ vì sự dây dưa hỗn loạn trong 《Phong Nguyệt Vãn》, hoặc có lẽ vì thân thể vẫn còn lưu giữ ký ức.

Cố Trình đứng dậy, một chân tựa vào sofa, giữ chặt lấy cô, tiếp tục hôn.

Mùi rượu nồng nàn, nhưng lại đậm vị ngọt.

Ôn Sơ đưa tay tự kéo khóa áo xuống, áp môi vào yết hầu anh, khẽ cắn một cái, thì thầm: “Tôi là Tề Viện, đúng không?”

Cố Trình khựng lại, bóp cằm cô nâng lên, ánh mắt quấn lấy nhau. Anh áp sát môi cô: “Không, em là Ôn Sơ.”

Ôn Sơ nắm lấy cổ áo anh.

“Anh giúp tôi đi.”

Cố Trình nhướng mày, im lặng một lát, cắn nhẹ môi cô: “Được.”

Ôn Sơ biết rõ anh luôn rất thành thạo.

Sofa hỗn loạn, cô ôm lấy cổ anh, nằm trong vòng tay anh hít thở, còn anh thì hôn cô từng chút một, nhìn đôi mắt cô long lanh nước, mái tóc ướt dính.

Trong mắt anh, chỉ thấy cô thật đẹp.

Điện thoại rơi xuống đất, đầu ngón chân Ôn Sơ vô tình chạm phải, màn hình sáng lên.

Là ảnh cô cùng Khương Nhiên trong trang phục phim đang giằng co, nhưng tất cả hình ảnh của Khương Nhiên đều bị cắt đi, chỉ còn lại mình cô.

Một tấm rồi một tấm, toàn bộ đều chỉ có cô.

Không xuất hiện một bóng dáng nào của Khương Nhiên, ngay cả ống tay áo cũng bị cắt bỏ.

Hơn nữa, điện thoại đang dừng ở mục album ảnh.

Điều này chứng tỏ, trước đó Cố Trình đã xem chúng.

Quay lại, Ôn Sơ cũng đáp lại anh.

Cô rất táo bạo, bạo dạn hơn trước kia nhiều. Nhìn dáng vẻ của cô, Cố Trình nâng cằm cô, cúi xuống hôn, cổ áo sơ mi anh đã bung hết, trên đó còn in rõ dấu răng của cô.

Rất lâu sau.

Cố Trình ôm cô, vùi mặt vào cổ thì thầm: “Anh đang mơ sao?”

Dục niệm dần tan biến.

Ôn Sơ lấy lại tỉnh táo, khẽ nói: “Tôi đi tắm.”

“Anh bế em đi.” Cố Trình vừa nói vừa ôm ngang eo cô, đưa vào phòng tắm. Ôn Sơ đẩy anh ra ngoài, giờ cô chỉ cần nước nóng, không cần anh.

Cố Trình sững lại.

Nhưng anh không giận, quay ra lấy quần áo mang đến cho cô.

Ôn Sơ nhận lấy.

Không chỉ là thương hiệu cô hay mặc, mà còn là mẫu mới nhất. Cô giả vờ như không để ý, mặc vào.

Cố Trình đã tắm rửa xong ở phòng khác, anh nắm tay cô, hỏi: “Đói không?” 

Ôn Sơ đi cùng anh ra phòng khách: “Tôi muốn uống sữa.”

“Đợi chút.” Cố Trình cầm lấy điện thoại, màn hình hiện album ảnh. Anh khựng lại, những bức hình đó anh đều đã xử lý, chỉ cần nhìn thấy Khương Nhiên, dù chỉ một chút ống tay áo, anh cũng không chịu được.

Anh lặng lẽ thoát ra, gọi điện bảo người mang sữa đến.

Ôn Sơ lại đứng dậy, mở tủ lạnh. Bên trong xếp đầy sữa.

Cô nhìn anh: “Ở đây chẳng phải có sẵn rồi sao?”

Cố Trình cất điện thoại: “Sữa này sáng nay đưa đến, hết hạn rồi.”

Ôn Sơ cầm một chai sữa lên xem ngày, đúng là sáng nay mới được mang đến. Cô khẽ nhíu mày: “Đã không uống, sao còn đặt?”

Cố Trình ngồi xuống thành ghế sofa.

Anh cầm điện thoại trong tay, nhìn cô nhưng không trả lời.

Ôn Sơ khựng lại.

Cô vốn thích uống sữa.

Trước đây ngày nào cũng đặt.

Vậy bây giờ anh vẫn tiếp tục đặt sữa sao? Dù cho cô đã không còn ở đây.

Ôn Sơ đóng cửa tủ lạnh, không định hỏi nữa.

Cố Trình lại mở miệng: “Quảng cáo quay thuận lợi chứ?”

Ôn Sơ đáp: “Ừm, cũng khá suôn sẻ.”

Chẳng mấy chốc sữa được mang đến. Cố Trình nhận lấy, rồi ở quầy bếp hâm nóng cho cô.

Ôn Sơ ngồi trên ghế sofa, chống cằm nhìn, có chút ngẩn ngơ.

Như thể đang quay về quá khứ, nhưng cô hiểu rõ, đây không phải quá khứ, mà là hiện tại.

Cố Trình bưng ly sữa bước về phía cô.

Đưa cho cô.

Ôn Sơ đón lấy, Cố Trình lại cầm chiếc khăn bên cạnh, ngồi xuống lau những giọt nước còn vương trên mu bàn chân cô. Anh ngẩng đầu nhìn: “Sau này nếu em muốn “làm”, nhớ tìm anh, được không?”

Ôn Sơ khựng lại, môi còn đặt trên miệng cốc.

Vài giây sau.

Cô nói: “Để sau hẵng nói.”

Mắt Cố Trình nheo lại.

Trong lòng rối bời.

Anh khẽ nói: “Không tìm anh, vậy cũng không được tìm người khác.”

Hai ngày sau.

Hai sản phẩm Ôn Sơ làm đại diện chính thức ra mắt, hai quảng cáo liên tiếp được phát sóng, các vị trí quảng cáo lớn ở Tinh Diệu đều chi tiền mạnh tay để giành lấy.

Tại quảng trường lớn nhất Kinh thị, poster của Tề Viện bị tháo xuống, thay vào đó là hình Ôn Sơ.

Còn quảng cáo nước hoa được đặt ở Quảng trường Thế Kỷ, nơi tập trung chủ yếu của giới yêu thời trang, nhưng khu vực này có nhiều thương hiệu cạnh tranh, nước hoa không chiếm được quá nhiều vị trí, nên người ta dời poster Tề Viện khỏi vị trí trung tâm, nhường chỗ cho poster của Ôn Sơ từ từ được nâng lên.

Chiếc váy đen, sắc lạnh đầy kiêu sa.

Vừa xuất hiện đã thu hút vô số ánh nhìn, khiến tấm hình của Tề Viện bên cạnh trở nên mờ nhạt hẳn.

Có người dừng lại.

“Người này là ai vậy? Đẹp đến mức gây chấn động.”

“Không thấy tên kia à? Ôn Sơ.”

“Á? Cái người trong 《Ngày Nghị Lực》 ấy á, đẹp quá trời.”

“Thương hiệu nội địa sao?”

“Nhưng chụp thế này nhìn rất đẳng cấp.”

“Ừ, đi, qua thử xem.”

Xe riêng của Tề Viện chạy đến.

Cô ta ngồi trong xe, ánh mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm, bật cười lạnh lùng.

Người lái xe đánh tay lái, rẽ sang một con đường khác, hướng về khu biệt thự ngoại ô.

Nhà tổ của họ Tề nằm ở đó.

Đế Cảnh Viên.

Xe vừa dừng, Tề Viện đẩy cửa bước xuống, giày cao gót gõ lộp cộp tiến vào trong.

Cô ta xách theo chiếc túi nhỏ, gọi to: “Ông ơi.”

Ông cụ Tề đang lật tạp chí.

Nghe thấy tiếng cháu gái cưng, ông cụ ngẩng đầu.

Tề Viện mang theo cơn giận ngùn ngụt, lao thẳng xuống sofa rồi ngồi phịch xuống, cả người chan chứa ấm ức: “Ông ơi, ông phải làm chủ cho cháu.”

Ông cụ Tề gấp tạp chí lại, nhìn nét mặt cháu gái, giọng ôn hòa hỏi: “Nói ông nghe xem, cháu với A Trình đang có chuyện gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment