Sáng sớm hôm sau.
Chuông cửa vang lên.
Ôn Sơ vừa tập xong yoga, đứng dậy ra mở cửa. Ngoài cửa là Cố Trình, bên cạnh anh còn có một xe đẩy thức ăn. Anh nói với nhân viên phục vụ: “Cô xuống trước đi.”
“Vâng ạ.” Nhân viên rời đi.
Cố Trình nắm lấy tay cầm xe, nói: “Ăn sáng thôi.”
Ôn Sơ tựa vào khung cửa, nhìn thẳng vào mắt anh.
Giọng anh ôn hòa: “Hợp đồng ký xong chưa?”
Ôn Sơ lạnh nhạt: “Ký rồi.”
“Ừ.”
Anh lại hỏi: “Anh vào trong được không?”
Trong giọng nói mang theo chút do dự. Ôn Sơ nắm lấy xe đẩy, ngẩng mắt nhìn anh: “Không cần đâu.”
Cố Trình nhìn cô mấy giây, cầm ly sữa trên xe đưa cho cô. Ôn Sơ đón lấy, uống một ngụm. Cổ áo anh khẽ mở, bàn tay đưa lên vén sợi tóc rơi trước trán cô.
Ôn Sơ nghiêng mặt, đầu ngón tay anh lướt qua để lại hơi ấm trên má cô. Anh nói: “Mười giờ anh bay về Kinh thị, sắp Tết rồi, đoàn phim các em không nghỉ, đến lúc đó anh sẽ qua đây cùng em đón năm mới.”
Ôn Sơ ngẩng mắt: “Không cần.”
Cố Trình nói: “Hai ngày này đóng phim nhớ chú ý an toàn.”
Ôn Sơ ôm ly sữa bằng cả hai tay, có chút thất thần.
Cố Trình nâng cằm cô lên, mắt cúi xuống: “Anh có thể hôn em không?”
Ôn Sơ khẽ động.
Cố Trình dường như bắt được tín hiệu, liền cúi xuống hôn môi cô, dây dưa một lúc. Ôn Sơ đưa tay đẩy anh ra. Cô ghét việc anh luôn muốn khơi dậy khao khát trong cô giống như trước kia. Cô lập tức kéo xe đẩy vào, đóng cửa lại.
“Rầm” một tiếng.
Ôn Sơ đẩy xe đến bàn trà.
Tết năm ngoái, cô cùng Tề Viện đóng phim ở Kim thị. Tề Viện về nhà đón Tết, cô vẫn phải hoàn thành mấy cảnh treo dây nên ở lại đoàn.
Cố Trình khi đó ở nhà họ Cố một buổi chiều, buổi tối liền điều máy bay riêng đến Kim thị cùng cô ăn tối.
Khi ấy, cô thật sự thấy hạnh phúc.
Ôn Sơ ngồi xuống sofa, cầm đũa ăn mì.
Sau khi Chúc Như đưa hợp đồng đã ký cho thư ký Lý, liền đến đón Ôn Sơ, còn mang theo bữa sáng. Thấy cô đã ăn rồi, cô ấy ngạc nhiên: “Cố tổng chuẩn bị à?”
Vẫn còn một ly sữa, Ôn Sơ không uống hết, đưa cho Tiểu Chỉ.
Cô đáp: “Vâng.”
Chúc Như nhướng mày.
Tiểu Chỉ uống sữa, không hiểu nổi sao có người vừa tệ lại vừa tốt như vậy. Thật hết nói nổi.
Ăn xong, ba người liền đến đoàn phim.
《Phong Nguyệt Vãn》 còn nửa tháng nữa sẽ đóng máy. Vai nữ quân nhân của Ôn Sơ bên phim khác, kịch bản đã nhận từ sớm, đoàn chế tác cũng đi nước ngoài lấy bối cảnh, chuẩn bị trước nửa tháng nay rồi. Chỉ đợi Ôn Sơ sang đó. Đóng xong 《Minh Nguyệt Vãn》, cô phải lập tức sang kia.
Trong tay còn hai hợp đồng thương mại cũng rơi đúng giai đoạn này.
Chúc Như đã mua vé máy bay cho Ôn Sơ. Vì thời gian gấp gáp, đã bàn với bên kia, vừa đáp xuống sẽ tham gia, kết thúc liền quay về Hoành đ**m.
Hai hợp đồng thương mại đều ở Lê thành, cách Hoành đ**m cũng không xa.
Khi đến sân bay Lê thành, Ôn Sơ vừa bước xuống đã thấy có người chụp hình.
Cô đeo kính râm, một nhóm các cô gái trẻ cầm điện thoại đi theo, không quá gần cũng không quá xa. Mắt Chúc Như sáng lên, cô quay đầu hỏi: “Các em là hậu viện hội à?”
“Vâng ạ.” Vài cô gái hơi ngại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Ôn Sơ.
Mấy cô ấy nói: “Ôn Sơ, chị đẹp quá.”
Ôn Sơ cũng có chút căng thẳng, tháo kính râm xuống, khẽ mỉm cười với họ.
Mấy cô gái lập tức hét toáng lên.
Ôn Sơ vừa cười vừa bước đi.
Người đi theo ngày một nhiều.
Chúc Như cười hỏi: “Sao các em biết lịch trình của Ôn Sơ?”
“Hôm nay có ghi tên khách mời, bọn em liền đến.”
Chúc Như mừng rỡ, cười: “À.”
–
Tham gia hoạt động xong, Ôn Sơ lại vội quay về Hoành đ**m. Chỉ trong hai ngày đi về, cái lạnh mùa đông cũng cảm nhận được càng rõ rệt.
Cùng lúc ấy, quảng cáo của thương hiệu xa xỉ T tung ra theo đợt sản phẩm mới, phát sóng trong mùa đông. Ảnh hưởng của thương hiệu này thì khỏi cần nói, người đại diện đều là diễn viên hạng A. Lần này đổi sang Mạnh Oánh cũng chẳng lạ, cô ấy quá hot, lại lâu năm vẫn đứng vững. Nhưng trong quảng cáo này còn có một người khác – chính là Ôn Sơ.
#MạnhOánhDẫnÔnSơĐóngQuảngCáo#
#SongSinhHoa#
#ÔnSơGặpVậnMay#
#ÔnSơTàiNguyênTốtLàDoTinhDiệuĐưaChứGì#
Quảng cáo vừa phát lập tức leo thẳng hot search. Trong đó, Mạnh Oánh và Ôn Sơ một trước một sau bước đi, cả hai đều mặc váy của thương hiruj T, dưới chân như có hoa nở.
Mạnh Oánh đưa tay chạm vào tai.
Một chiếc khuyên tai kim cương Song Sinh Hoa xuất hiện trên tai cô. Ôn Sơ nghiêng mặt, trên tai chính là chiếc còn lại. Hình ảnh dừng ngay khoảnh khắc ấy.
Người hâm mộ sôi trào.
“Trời ơi trời ơi.”
“Đẹp chết đi được.” “Mua, tôi mua ngay có được không.”
“Một đôi bạn thân, mỗi người một chiếc.”
“Mỹ nhân ơi, màn hình bẩn mất rồi.”
“Ai làm ra ý tưởng quảng cáo này vậy, đỉnh quá.”
“Phụ nữ trỗi dậy rồi.”
“Gương mặt Ôn Sơ thật sự rất sang, dạo này thấy cô ấy có hai quảng cáo với một sự kiện, đúng là ổn phết.”
“Mạnh Oánh tốt thật, còn dẫn Ôn Sơ theo.”
Fan gào ầm ĩ.
Ôn Sơ ngay lập tức ấn theo dõi Mạnh Oánh, trong lòng rất cảm kích. Có Mạnh Oánh cô mới có được độ hot thế này.
Mạnh Oánh cũng sảng khoái nhấn theo dõi lại.
Người hâm mộ lại hét ầm lên lần nữa.
Chúc Như nhìn lượng fan của Ôn Sơ tăng vọt, cười rạng rỡ. Có đại minh tinh dẫn dắt, quả nhiên khác hẳn.
Thời gian trôi nhanh, Tết cũng sắp đến.
Sáng sớm, Ôn Sơ gọi điện cho bố mẹ. Họ biết năm nay cô bận quay phim không về, đều thông cảm. Ôn Sơ mặc nguyên phục trang, ngồi bên cửa.
Tính ra, đã hai năm rồi cô chưa về nhà ăn Tết. Hy vọng sang năm có thể trở về.
–
Kinh thị.
Nhà họ Cố.
Sáng sớm, anh chị em trong họ đều đã trở về. Cố Trình và Cố Từ cùng ra sân bay riêng đón ông nội, ông mang theo hai trợ lý.
Ông cụ Cố chậm rãi bước xuống, hai trợ lý tay xách theo ít rau tươi hái từ quê.
Dạo này, ông đã mắng Cố Trình không ít.
Cố Từ để tránh bị vạ lây, liền cười bước tới trước: “Ông lại mang rau về ạ? Rau quê đúng là ngon hơn hẳn rau trong thành phố.”
Ông nội liếc nhìn anh: “Chỉ giỏi miệng lưỡi.”
Cố Từ cười: “Cháu nói toàn lời thật lòng.”
“Thế nếu để cháu về quê sống mấy năm, cháu có chịu không?” Ông hỏi lại.
Cố Từ ho nhẹ một tiếng: “Trước kia từng ở rồi, hơi buồn tẻ.”
Ông hừ lạnh.
Ra đến xe, Cố Trình chủ động mở cửa. Ông liếc nhìn, không nói gì, ngồi xuống.
Trợ lý xếp rau gọn vào cốp, đóng lại.
Một chiếc xe khác tới đón họ.
Cố Trình và Cố Từ cùng ngồi. Cố Từ biết không khí chắc chắn căng thẳng, nhưng không thể làm ngơ, anh thắt dây an toàn, nghiêng người bắt chuyện với ông.
Cố Trình xắn tay áo lên nửa chừng, lộ ra chiếc đồng hồ, tay nắm vô lăng.
Xe đi được một đoạn.
Ông nội khẽ phủi bụi trên quần, quay sang bảo Cố Từ: “Có đôi lúc cháu cũng nên khuyên nhủ thằng em cháu, không thể lúc nào cũng làm việc theo ý mình.”
Cố Từ liếc nhìn Cố Trình đang tập trung lái xe, ho khẽ rồi cười: “Ông, tính cách A Trình thế nào, ông là người hiểu rõ nhất. Từ nhỏ đã được ông dạy dỗ kỹ lưỡng, sao có thể chỉ làm theo ý thích. Nó đâu giống cháu.”
“Nếu nó mà giống cháu thì còn tốt, ít ra cháu còn biết chừng mực.” Ông chậm rãi nói.
Cố Từ đưa tay sờ mũi.
Anh biết mình nào có chừng mực gì, vốn dĩ không thích bị ràng buộc. Trước đây ông hay phê bình anh, giờ đến lượt Cố Trình phải nếm trải.
Cố Trình nghe hết, nhưng không lên tiếng.
Về đến nhà.
Ông cụ Cố đi thẳng vào thư phòng, gọi: “Cố Trình, vào đây.”
Những người còn lại đều nhìn về phía anh. Cố Trình cởi áo vest, tùy tiện vắt lên tay ghế, bước vào thư phòng.
Ông đứng sau bàn, xoay người lại, hỏi: “Chuyện của cháu với A Viện, đã yên ổn chưa?”
Cổ áo hơi mở, Cố Trình đứng trước bàn, giọng thản nhiên: “Thế nào là yên ổn?”
“Vậy ông hỏi, chuyện với cô gái kia, cháu định xử lý thế nào?”
Cố Trình ngước mắt: “Cháu đang theo đuổi lại cô ấy.”
“Cháu theo đuổi cô ta, nhưng lại kéo A Viện vào? Cố Trình, nhìn lại cháu bây giờ đi. Ông cụ Tề nói qua rồi, A Viện lại lên cơn lo âu, gần đây không thể làm việc. Để đi được đến hôm nay đâu có dễ dàng, cháu không thể ỷ thế h**p người, đây cũng chẳng phải cách ông dạy cháu.”
Cố Trình khẽ ấn tay lên mặt bàn, dáng vẻ tùy ý: “Ông, hiện nay tập đoàn nhà họ Cố do cháu nắm quyền, việc gì cần làm cháu đều có nguyên tắc riêng.”
“Cho dù vì thế mà dồn ép A Viện tới mức tái phát chứng lo âu, cháu cũng thấy được sao?” Ông nội nhìn chằm chằm vào anh.
Ngón tay Cố Trình khẽ động.
Anh nhận ra trong lòng mình không hề có chút gợn sóng nào.
Đúng vậy.
Anh chỉ hít một hơi.
Giờ đây, cảm xúc duy nhất của anh chỉ còn ở chỗ Ôn Sơ. Từ khoảnh khắc chia tay, anh như rơi xuống vực thẳm, vùng vẫy đến kiệt cùng, còn lại mọi thứ đều trở nên tê dại.
Kể cả tất cả những gì liên quan đến Tề Viện.
Cố Trình ngẩng lên, nói: “Đó là chuyện của cô ta.”
“Ông có biết Tề Viện đã bắt nạt Ôn Sơ thế nào không?”
Ông nội giơ tay ngăn lại: “Cháu không cần nói. Điều ông muốn nhắc là… đừng vì bất kỳ cô gái nào mà đi ức h**p A Viện.”
Ông sao có thể không biết tính tình Tề Viện.
Nhưng dù sao hai nhà cũng đều là danh môn thế gia, ông đã nhìn lũ trẻ lớn lên, không mong chúng sinh ra hiềm khích. Còn những người khác, hãy cứ đặt sang một bên.
Cố Trình khẽ nheo mắt: “Cháu không cố tình ép buộc cô ta, chỉ vì cô ta hết lần này đến lần khác ức h**p Ôn Sơ, cháu mới ra tay.”
Ông nhìn chằm chằm cháu trai, ngón tay gõ nhẹ lên bàn: “Vậy nên Tinh Diệu ta bảo cháu bán, cháu không bán, còn bơm vốn mở rộng. Tất cả những việc này, đều là vì cô gái đó, cũng là để đối phó với A Viện?”
Giọng Cố Trình lạnh nhạt: “Là vì Ôn Sơ, nhưng không chỉ để đối phó với Tề Viện.”
Ông cụ Cố cầm tập hồ sơ trên bàn lật xem.
Nửa năm nay, Cố Trình hành động quyết liệt, đầu tư vào Hoa Ảnh, trở thành cổ đông lớn; lại đưa Tinh Diệu từ bên lề trở lại; cùng hàng loạt giao dịch đổi chác tài nguyên, ký kết hợp đồng mới.
Ông ném mạnh tập hồ sơ xuống bàn.
“Cháu tự nhìn xem mình đã làm những gì đi!”
Ông cụ nhìn Cố Trình: “A Trình, nếu cháu không phải là tổng giám đốc tập đoàn Cố thị, không phải là cậu chủ nhà họ Cố, cháu nghĩ cô gái đó có để mắt tới cháu không?”
Cố Trình nheo mắt.
Ánh nhìn của anh sắc lạnh, đối diện với chính ông nội mình.
–
Ba mươi Tết, đêm giao thừa.
Trong đoàn phim cũng có không ít người nghỉ để bay về đoàn tụ cùng gia đình. Đạo diễn Đường cùng mấy người thì vẫn chưa đi, Khương Nhiên vừa quay xong đã thay quần áo, vội vàng chạy tới tham gia chương trình Gala Mừng Xuân.
Trong đoàn chỉ còn lại Ôn Sơ cùng vài diễn viên, trong đó có Lệ Thanh. Hôm nay cảnh quay chính là của Ôn Sơ và Lệ Thanh. Quay xong, đạo diễn Đường đặt một phòng riêng.
Mười mấy người ngồi quây quần, cùng nhau ăn bữa cơm tất niên.
Vừa mới ngồi xuống, giám đốc sản xuất đã cười nói: “Cố tổng tới rồi.”
Mọi người đồng loạt quay đầu, thấy Cố Trình khoác áo măng tô đen bước vào, trên vai còn vương hơi lạnh của tuyết. Kinh Thị đang có tuyết rơi.
Ánh mắt anh chạm vào ánh mắt Ôn Sơ giữa khoảng không.
Mấy người bên cạnh Lệ Thanh khẽ che miệng cười: “Một gia tộc lớn như nhà họ Cố, tối nay chắc phải tổ chức dạ tiệc mới đúng, vậy mà Cố tổng lại chạy tới đây.”
“Chẳng phải vì Ôn Sơ sao?”
“Nghe nói quản lý với trợ lý của Ôn Sơ đều về nhà ăn Tết rồi.”
Tịch Ninh cũng đã về quê ăn Tết. Gần đây sức khỏe của mẹ Tịch Ninh không tốt, cô ấy phải về chăm. Trước khi đi, Ôn Sơ còn đưa cho cô một tấm thẻ, dặn mang về biếu bố mẹ.
“Cố tổng, mời ngồi.” Giám đốc sản xuất kéo ghế cho Cố Trình.
Cố Trình cởi áo măng tô, tiện tay vắt lên lưng ghế, ngồi xuống ngay cạnh Ôn Sơ.
Ôn Sơ thu ánh nhìn về, không nhìn anh nữa. Nhưng cô có thể cảm nhận được hơi lạnh anh mang theo, là mùi của tuyết vừa tan.
Ôn Sơ cầm đũa, gắp món gần nhất.
Đạo diễn Đường vốn dạo này cũng coi như đã hiểu đôi chút về cậu chủ nhà họ Cố, liền cười nói: “Cố tổng đến thật đúng lúc, chúng tôi đang chuẩn bị ăn đây.”
Cố Trình gõ nhẹ lên mặt bàn, nhận ly rượu giám đốc sản xuất rót cho, anh nói: “Quả thật là đúng lúc.”
Vài người bên cạnh Lệ Thanh chống cằm cười, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Ôn Sơ.
Cố Trình tháo khuy nơi cổ tay áo, cầm ly rượu lên, chạm nhẹ với ly của giám đốc sản xuất rồi nhấp một ngụm, rượu trôi xuống cổ họng, xua tan đi cái lạnh.
Nhân đó, anh cầm lấy bát đặt bên tay Ôn Sơ, múc cho cô một bát canh. Động tác vô cùng thuần thục.
Ôn Sơ nhìn cổ tay anh khẽ động, cô chỉ lặng lẽ gắp thức ăn.
Lệ Thanh liếc mắt ra hiệu với cô.
Ôn Sơ giả vờ như không thấy.
Cô cũng không hỏi Cố Trình tại sao lại tới.
Anh vẫn giống như năm ngoái, lặng lẽ xuất hiện mà chẳng hay từ khi nào.