Bài viết kia vừa đăng lên đã toàn là lời công kích, câu chữ sắc bén, ý tứ chung là phim của những năm trước còn xem được, còn bây giờ thì hoàn toàn coi thường khán giả, lộ cả cảnh quay hớ hênh, chưa kể dường như còn dùng quá nhiều diễn viên đóng thế? — Chưa đầy nửa tiếng, bài viết ấy đã leo lêlên top mười, ngay sát bên cạnh bài “Bàn về những vai diễn của Tề Viện mấy năm qua — Danh xứng với thực của hai chiếc cúp vàng”. Hai bài viết, hai tiêu đề khác nhau, nhưng cùng nói về một người.
Sự đối lập cực đoan ấy, thật châm biếm làm sao.
Không ít người bấm vào xem bài thứ hai, từng câu từng chữ đều xoáy vào lòng, lời lẽ như máu nhỏ giọt, so với bài thứ nhất thì chạm đến cảm xúc hơn nhiều.
Nếu bài đầu tiên là trăm hoa khoe sắc, thì bài thứ hai giản dị mà thẳng thắn, từng dòng chất vấn, áp lực tràn ra ngay trước mắt.
Chỉ trong chốc lát, hotsearch bùng nổ.
Đám antifan của Tề Viện ùn ùn kéo ra.
Có người nói: “Cuối cùng cũng có người dám lên tiếng nói sự thật.”
“Những lời này chính là điều tôi muốn hỏi Tề Viện. Cô mờ mắt sao? Học đâu ra cái gọi là diễn xuất vậy, lừa tôi đến chết, còn bắt fan cày số liệu. Tôi chỉ mới nói một câu không hay, fan cô đã ùa vào tẩy tẩy tẩy. Cô mà không tự nhìn lại mình, thì đừng nói đến ba chiếc cúp vàng gì đó, chỉ đáng là ba cái thứ rác rưởi, giải nghệ đi cho rồi!”
Trong lúc mạng xã hội còn đang ầm ĩ, Ôn Sơ lại thấy văn phong của bài thứ hai quen thuộc, hơn nữa, tài khoản đăng bài hình như cô đã từng gặp.
Một ý nghĩ lóe lên, cô mở WeChat.
Ôn Sơ: “Tịch Ninh, bút danh 【Bộ Tộc】 có phải của cậu không?”
Bên kia, Tịch Ninh không trả lời mà chỉ nói: “Tớ có việc, để lát nữa nói.”
Ôn Sơ tưởng cô ấy đi ngủ, vội nhắn thêm: “Nhớ ăn chút gì rồi hẵng ngủ nhé.”
Tịch Ninh không đáp nữa.
Ôn Sơ còn chưa kịp rửa mặt, cô đặt điện thoại xuống, vào phòng tắm. Rửa mặt xong đi ra thì dì giúp việc đã gọi ăn cơm, hôm nay cũng chuẩn bị hai loại canh.
Dì ấy còn cười nói: “Cậu Cố dặn tôi nấu thêm một phần chè ngọt, nếu chiều nay cô không ra ngoài thì ở nhà ăn, còn đi thì tôi sẽ đóng gói để cô mang đến chỗ làm.”
Ôn Sơ cầm thìa, mỉm cười: “Vâng.”
Dì ấy lại cười híp mắt, vừa chuẩn bị đồ ăn vừa nói: “Cậu Cố còn dặn lát nữa cô uống thêm nước gừng với đường đỏ, sợ cô bị lây cảm cúm.”
Ôn Sơ vừa uống canh vừa đáp: “Vâng.”
Đúng lúc ấy, điện thoại vang lên. Ôn Sơ đặt thìa xuống, bước lại cầm máy, thấy hiển thị là Tịch Ninh gọi đến. Cô vừa nhấc máy thì bên kia đã mắng lớn: “Công ty truyền thông của người nhà cậu thế mà lại gửi đơn luật sư cho tớ!”
“Cái gì?” Ôn Sơ sững lại, chưa kịp hiểu.
“Tinh Diệu Truyền thông, chẳng phải là của Cố Trình hay sao?” Tịch Ninh hỏi ngược.
Ôn Sơ giật mình, trên bàn trà vẫn còn mấy tập tài liệu, trong đó có ghi tên Tinh Diệu Truyền thông — một công ty con của nhà họ Cố thành lập từ sớm, danh tiếng lớn ở Bắc Kinh. Cô mím môi, đáp: “Đúng là công ty con của anh ấy.”
Trong lòng cô mơ hồ dâng lên một dự cảm, liền hỏi: “Anh ấy gửi đơn luật sư cho cậu là vì sao?”
“Vì ai nữa? Vì Tề Viện chứ còn gì. Họ nói tớ dùng tài khoản nhỏ viết bài bôi nhọ. Tớ giấu kỹ đến thế mà cũng bị tìm ra. Giờ bắt tớ xóa bài, nếu không thì đây mới chỉ là lá đơn cảnh cáo đầu tiên thôi.”
Ôn Sơ ngẩn người.
Những tin hotsearch trước nay cô chỉ xem lướt qua, vốn cũng từng có blogger viết bài chê Tề Viện, nhưng không chỉ mình cô ta, mà kéo thêm vài diễn viên khác cho có đề tài. Tịch Ninh cũng từng phê phán, nhưng không chỉ đích danh, nên chẳng gây được nhiều tiếng vang.
Tề Viện là Ảnh hậu, vốn dĩ ở tâm bão, mỗi ngày không biết bao nhiêu cây bút viết về cô ta. Làm diễn viên trong giới này, đã quen sống chết trong lời thiên hạ, bị dồn ép thì hoặc kiện, hoặc hòa giải, hoặc mặc cả ngầm.
Nhưng đó thường là do studio hay công ty của chính họ ra mặt.
Thế còn Tinh Diệu với Tề Viện?
Hay phải nói là, Cố Trình với Tề Viện?
Tịch Ninh bật cười lạnh: “Người nhà của cậu quả thật rất che chở cho Tề Viện nhỉ. Anh ta có biết Tề Viện bắt nạt cậu thế nào không?”
Ôn Sơ bừng tỉnh, ngón tay khẽ siết lại, nói: “Giữa nhà họ Cố và nhà họ Tề vốn đã thân thiết. Anh ấy biết một chút, nhưngtớ cũng không kể nhiều. Anh ấy còn từng nói có thể giúptớ chấm dứt hợp đồng.”
Tịch Ninh nhướn mày: “Ồ, giúp cậu giải ước, rồi cậu bị phong sát ngầm năm năm. Năm năm sau quay lại, còn cái gì nữa đâu. Hay là anh ta đủ bản lĩnh giải quyết luôn cả khoản bồi thường kia?”
Ôn Sơ mím môi, vừa lúc trên iPad, hotsearch lại đổi lượt, thậm chí có người kêu gọi Tịch Ninh đi chết đi. Cô nắm chặt điện thoại, khuyên nhủ: “Tịch Ninh, cậu xóa bài đi, không đáng đâu. Đểtớ thử nói với anh ấy, xem có thể rút lại đơn của luật sư không.”
Tịch Ninh bật cười lạnh: “Tớ không xóa. Tớ đang viết sự thật. Hơn nữa,tớ không viết thì cũng sẽ có người khác viết.”
Ôn Sơ khẽ gọi: “Tịch Ninh…”
“Cúp đây.” Nói rồi Tịch Ninh dập máy.
Ôn Sơ nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, ngẩn ngơ một lúc mới rời mắt. Cô mở danh bạ, dừng trước số của Cố Trình, ngập ngừng vài giây rồi mới bấm gọi.
Tám giây sau, Cố Trình bắt máy, giọng trầm thấp dịu dàng: “Ăn cơm chưa?”
Mùi thức ăn thơm phức lan ra phía sau, Ôn Sơ thấy dì giúp việc đang bày biện các món toàn những thứ cô thích. Cô thu lại ánh mắt, nói: “Chưa, em đang chuẩn bị. Còn anh?”
“Anh chuẩn bị họp, họp xong sẽ ăn.”
Ôn Sơ đáp khẽ: “Vâng.”
Cô khẽ gọi: “Cố Trình…”
“Ừm?” Giọng anh truyền đến, cực kỳ dễ nghe. Ôn Sơ dừng một chút, rồi hỏi: “Tinh Diệu Truyền thông có phải vừa gửi đơn của luật sư cho một tài khoản có bút danh 【Bộ Tộc】 không?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng bút sột soạt trên giấy, anh đáp: “Ừ, vừa gửi. Sao thế?”
Ôn Sơ khựng lại một chút: “Đó là tài khoản nhỏ của Tịch Ninh. Cậu ấy lập từ rất lâu, mấy năm nay hầu như không dùng.”
Tiếng bút dừng lại, anh nhướn mày: “【Bộ Tộc】 là Tịch Ninh, bạn em à?”
“Vâng.”
Không hiểu vì sao Ôn Sơ thấy hơi căng thẳng: “Cậu ấy viết bài kia về Tề Viện… chỉ là muốn…” thay em xả giận.
Nhưng bốn chữ ấy, cô không dám thốt ra.
Nghe đến hai chữ Tề Viện, Cố Trình nói: “Tề Viện mắc chứng rối loạn lo âu, anh vừa mời bác sĩ đến khám. Bài viết kia quá sắc bén, sẽ ảnh hưởng đến việc hồi phục của cô ấy.”
Ôn Sơ càng thêm chột dạ: “Em biết rồi.”
Cố Trình tiếp lời: “Nếu đúng là của Tịch Ninh, vậy anh sẽ rút đơn. Còn xóa bài hay không là việc của cô ấy, nhưng tốt nhất là nên xóa.”
Ôn Sơ đáp: “Vâng.”
“Đi ăn đi.” Anh nói.
“Ừm.”
“Anh cũng nhớ ăn đấy.”
“Ừ.”
Cúp máy, Ôn Sơ ngẩn ngơ trên sofa một lúc, rồi cầm điện thoại nhắn cho Tịch Ninh: “Tịch Ninh, tớ vừa gọi cho Cố Trình, Tinh Diệu sẽ rút…”
Chữ “đơn kiện” còn chưa gõ xong, tin nhắn của Tịch Ninh đã đến trước.
Tịch Ninh: “Tinh Diệu rút đơn rồi. Ban đầu tớ cũng định không xóa, nhưng công ty phát hiện đó là tài khoản của tớ, ra lệnh phải xóa ngay, nếu không sẽ để tớ ăn kiện.”
Ôn Sơ sững người: “Công ty cậu sao lại biết được đó là tài khoản của cậu?”
Tịch Ninh: “Ai mà biết, có khi chính người nhà cậu đã nói với công ty tớ, lấy đó làm điều kiện để rút đơn.”
Tịch Ninh: “Thế nên tớ không còn cách nào, đành phải xóa bài.”
Tịch Ninh: “Ôn Sơ, đây chính là giai cấp và vòng tròn, chúng ta chẳng thể làm gì được. Đây là lần đầu tiên tớ bị ép xóa bài, chỉ vì nhân vật tớ viết là Tề Viện. Thế là sự thật có thể bị chà đạp, bắt tớ chịu kiện. Nói thật thì có gì sai? Cô ta quả thực đã bắt nạt cậu, đó là sự thật mà.”
Ôn Sơ tựa vào sofa, nhìn tin nhắn của Tịch Ninh, cô cảm nhận được sự bất lực trong lời nói ấy, cũng đồng thời thấy mình chẳng khác gì khi đối diện với Tề Viện.
Tịch Ninh: “Ôn Sơ, tớ đã nói rồi, người đang bên cạnh cậu với Tề Viện mới thực sự thuộc về cùng một thế giới.”
Không hiểu vì sao, khóe mắt Ôn Sơ chợt ươn ướt. Cô quay mặt ra cửa sổ, để mặc giọt lệ khẽ tan đi trong không khí.
Phòng làm việc của Tề Viện.
Thư My đứng trước chiếc máy tính của bộ phận vận hành, nhìn từng mục hot search mắng chửi Tề Viện lần lượt bị gỡ xuống, đặc biệt là bài viết của 【Bộ Tộc】đã bị xóa sạch không còn dấu vết, tài khoản công khai của 【Bộ Tộc】 cũng bị báo cáo, tạm thời đang chờ xử lý. Cô thở phào, buông tay khỏi vòng eo vốn đang nắm chặt, bưng tách cà phê trên bàn nhấp một ngụm rồi nói: “Vẫn phải để mắt sát sao, internet có lịch sử ghi chép, đám antifan chắc chắn đã chụp lại bài viết, sau này sẽ lại nhân lúc hỗn loạn mà tung ra. Nhắc cả đội theo dõi kỹ, nhất là siêu thoại, các diễn đàn, những cái gọi là ‘cống rãnh’ cũng không được bỏ qua.”
“Vâng.”
Đội ngũ vận hành và PR từng xử lý cho Tề Viện vô số lần, nay đã quá dày dặn kinh nghiệm. Mỗi người đều cầm trong tay cả chục tài khoản, lượn khắp diễn đàn, tieba, siêu thoại, vừa làm số liệu vừa dò tìm những bài mới đăng, từ chữ đến từng khung hình.
Để đi đến ngày hôm nay, đặc biệt là hai năm trở lại đây, số antifan nhắm vào Tề Viện ngày càng nhiều, đến mức nhiều lúc fan chân chính còn không áp đảo nổi.
Đội ngũ của cô ta cũng buộc phải mở rộng không ngừng.
Thư My uống cạn ly cà phê, liếc thấy trên máy tính bảng có tin mới liên quan tới Tinh Diệu Truyền thông. Cô ta nhướn mày, cầm máy đưa cho Tề Viện đang đọc bình luận bên cạnh. Tề Viện nhìn bài viết, cả người run lên vì tức giận, so với lúc trước thì lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều.
“Tinh Diệu là của cậu Cố phải không?” Thư My hỏi.
Tề Viện thoáng liếc qua máy tính bảng, khẽ gật đầu: “Ừ, của cậu ta.”
Thư My cong môi cười đầy ẩn ý, đặt máy xuống, chậm rãi nói: “Cũng chẳng có gì to tát, lần này Tinh Diệu cũng gửi thư của luật sư cho Bộ Tộc rồi.”
Ánh mắt Tề Viện khựng lại, chăm chú nhìn tin tức trên màn hình vài giây liền.