Hằng Nguyệt không chỉ là công ty quản lý nghệ sĩ, mà mấy năm gần đây còn mở rộng sang lĩnh vực truyền thông riêng. Lượng truy cập lớn, chi tiền cũng mạnh tay, từ sản xuất phim ảnh đến các mảng khác đều có đủ, thuộc nhóm tài nguyên hạng nhất. Chính vì vậy, việc được Hằng Nguyệt mời phỏng vấn là điều rất khó từ chối trong giới giải trí. Hơn nữa, Hằng Nguyệt cũng rất có “chiêu” trong việc săn đón những diễn viên mà họ thích.
Nếu họ để mắt tới ai, sẽ không ngần ngại bỏ tiền trả phí vi phạm hợp đồng, trực tiếp kéo người về phía mình.
Những năm qua, Hằng Nguyệt chỉ từng “săn” được một người, còn Ôn Sơ là người thứ hai được họ chủ động chìa cành ô liu ra. Chúc Như tức muốn chết, vừa bước vào phòng phỏng vấn đã cảnh giác cao độ, không chỉ để mắt tới người đàn ông họ Hầu kia mà còn trông chừng sát sao cả Ôn Sơ đang trả lời phỏng vấn.
Từ khi đi đến được vị trí hôm nay, giá trị của Ôn Sơ đã tăng vọt.
Số lời mời hợp tác, ngỏ ý lôi kéo ngày một nhiều hơn, công ty nhỏ Khải Mộng gần như không còn đủ sức “giữ” cô nữa. Dù Ôn Sơ từng nói rõ rằng sẽ không rời khỏi Khải Mộng, nhưng Chúc Như vẫn luôn thấp thỏm lo sợ.
Giới giải trí lắm mưu nhiều kế, các “ông lớn” lại càng thủ đoạn, đúng là phòng cũng chẳng nổi.
Thời gian Ôn Sơ và Hàn Phi cùng nhau đóng phim khá dài — một bộ điện ảnh, một bộ truyền hình, thêm vô số sự kiện và hoạt động chung, nên hai người vẫn giữ liên lạc thường xuyên. Người hâm mộ ghép cặp hai người rần rần, bản thân họ cũng rất quen thuộc với nhau.
Buổi phỏng vấn tối nay, hai người phối hợp ăn ý, hợp rơ vô cùng. Dù là mấy trò chơi nhỏ hay phần hỏi đáp đoán ý, cả hai đều thể hiện cực kỳ tự nhiên.
Bình luận trực tiếp trên livestream nổ tung:
“Cửu Cửu’ kìa!”
“‘Hàn Sơ Cửu Cửu’ là thật rồi!”
“Bảo là hai người chưa từng bên nhau á? Không tin!”
“Ngọt quá… tôi ngất đây.”
“Anh ấy còn nhớ cô ấy sợ trời mưa sấm chớp nữa cơ… Vậy là từng ở cùng nhau vào những ngày mưa rồi hả?”
“Gi.ế.t tôi đi, tôi ủng hộ hai người!”
Càng lúc bình luận càng dày đặc, lượng người xem livestream cũng tăng vọt. Chỉ trong một buổi phỏng vấn, cả hai đã tăng thêm không ít người hâm mộ. Và ngay khi chương trình sắp kết thúc, mấy trợ lý của Hằng Nguyệt đi vào, trên tay xách theo đồ ăn.
MC ngạc nhiên hỏi: “Những thứ này là…?”
“Cố tổng gửi tới, bảo mọi người vất vả rồi.”
MC khựng lại một thoáng.
Máy quay vẫn chưa tắt.
Trong livestream, bình luận lập tức dồn dập:
“Cố tổng? Ai vậy?”
“Là tổng tài Tập đoàn Cố thị hả? Lại là một anh khác ư?”
“Đúng rồi, anh ấy ga lăng ghê.”
Trợ lý còn đưa riêng một phần cho Ôn Sơ. Đứng trước ống kính, cô không thể từ chối, chỉ đành ngước mắt lên cười: “Cảm ơn Cố tổng.”
Trợ lý mỉm cười đáp: “Không có gì, Cố tổng đặt riêng cho cô đấy. Anh ấy nói cô thích đồ ngọt và trà sữa của quán này…”
Ôn Sơ: “…”
Bình luận lập tức bùng nổ:
“Chuyện gì đây?”
“Á á á, ba anh tranh một chị thật hả?”
“Trời ơi, là tổng tài Cố thị đó!”
“Mọi người có thấy anh ta hơi giống Hàn soái không?”
“Cũng không hẳn giống… chỉ là khí chất quý tộc hơn chút thôi.”
“Là tiền khiến chị đổi giọng đó hả?”
“Hahahahaha…”
“Thực ra anh ta đẹp trai thật đấy, Ôn Sơ chọn ai cũng lời.”
MC nhanh chóng kéo chương trình về quỹ đạo, bỏ qua cơn bão bình luận, tươi cười nói: “Buổi livestream hôm nay đến đây là kết thúc. Xin mời cô Ôn và anh Hàn chào tạm biệt khán giả nhé.”
Ôn Sơ và Hàn Phi mỉm cười hướng về ống kính, nói lời tạm biệt.
Bình luận phía trên gần như không còn nhìn rõ, toàn là những câu spam liên tục.
Sau khi Ôn Sơ nói lời chào xong, các fan mới từ từ gõ:
“Bye bye, Ôn Sơ.”
“Hẹn gặp ở sự kiện sau nhé.”
“Ôn Sơ, nhớ cân nhắc kỹ nha~”
Máy quay tắt.
Hàn Phi liếc nhìn một bàn đầy đồ ăn, vẻ mặt anh không bộc lộ cảm xúc gì.
Ôn Sơ ôm ly trà sữa trong tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Cô vừa đứng dậy thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Hầu Tại Bình bước vào, cười hỏi: “Phỏng vấn xong rồi à? Cô Ôn, anh Hàn, vừa hay, đi ăn tối chung nhé?”
Chúc Như lập tức tiến lên, trừng mắt nhìn Hầu Tại Bình: “Ăn gì mà ăn, bọn tôi không có thời gian.”
Hầu Tại Bình ho nhẹ một tiếng, nói: “Yên tâm đi, tôi không cướp cô Ôn của cô đâu, chỉ đơn thuần mời ăn thôi.”
Sắc mặt Chúc Như vẫn khó coi, rõ ràng vẫn chẳng tin Hầu Tại Bình cho lắm.
Nhưng cô rất rõ danh tiếng của Hằng Nguyệt trong giới, đắc tội với Hầu Tại Bình chẳng có lợi gì, vì vậy cũng không từ chối gay gắt. Ôn Sơ khoác tay Chúc Như, trấn an cô ấy, khẽ cười nói: “Được.”
Hàn Phi liếc đồng hồ, đáp: “Ok.”
“À đúng rồi.” Hầu Tại Bình như vừa nhớ ra điều gì đó, thuận tay nhận từ trợ lý một bó hoa lớn—loại hoa hồng đặc biệt, cực kỳ đắt đỏ—rồi đưa cho Ôn Sơ, nói: “Đây là quà Cố tổng của chúng tôi gửi cô.”
Ôn Sơ hơi nhướng mày, liếc qua bó hoa kia: “Cố tổng?”
Hầu Tại Bình cười đáp: “Bây giờ Cố tổng là cổ đông lớn của Hằng Nguyệt, cô Ôn chắc cũng quen rồi, chính là tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Cố thị.”
Sắc mặt Ôn Sơ không đổi, cô mỉm cười: “Vậy bó hoa này gửi đến tôi với danh nghĩa gì?”
“Tất nhiên là để theo đuổi cô rồi.”
Ôn Sơ khẽ khựng lại vài giây.
Cô còn chưa kịp mở miệng.
Một giọng nam vang lên, chính là Cố Trình: “Trước đây em từng nói thích giống hoa này, năm nay mới nhân giống được đấy, xem thử đi.”
Mọi người lập tức ngoảnh lại nhìn.
Cố Trình vừa bước ra từ thang máy, dáng người cao gầy, khoác hờ chiếc áo ngoài trên tay, vẻ ngoài có phần bụi bặm, cà vạt hơi lỏng, anh tiến đến trước mặt Ôn Sơ, nhìn cô nói: “Lẽ ra anh định trực tiếp xem em trả lời phỏng vấn, nhưng có chút việc nên đến muộn…”
Ôn Sơ nheo mắt.
Trên cổ họng Cố Trình vẫn còn rõ vết cào.
Anh thuận tay lấy bó hoa từ tay Hầu Tại Bình, đưa cho Ôn Sơ.
Hoa quả thật rất đẹp, khiến mấy cô gái xung quanh không rời nổi ánh nhìn. Ôn Sơ đẩy nhẹ anh, nói: “Cố tổng thật chịu chơi.” Rồi cô khoác tay Chúc Như bước về phía thang máy.
Cố Trình nhướng mày, chẳng hề nản. Anh ngẩng mắt, ánh nhìn chạm phải Hàn Phi, chỉnh lại cổ áo rồi quay người bước theo sau Ôn Sơ.
Hàn Phi nhìn dáng vẻ của anh.
Là hiểu ngay.
Người đàn ông này tuyệt đối sẽ không chịu buông tay.
Cố Trình tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô: “Thật sự không muốn à? Em biết giống hoa này, em từng nghiên cứu rồi đấy, phải mất hơn một năm mới nhân giống được, lại còn là lai giữa hai loài, khó lắm mới có một cây thôi…”
Ôn Sơ ngẩng lên: “Chuyện anh dùng Tiểu Chỉ làm tai mắt, tôi còn chưa tính sổ với anh.”
Bước chân Cố Trình khựng lại: “Cô ấy bị phát hiện rồi à?”
Ôn Sơ túm lấy cổ áo anh, ngẩng đầu nhìn: “Một năm nay, anh rảnh rỗi phết nhỉ.”
Ánh mắt Cố Trình sâu thẳm nhìn cô: “Anh chỉ muốn biết em sống thế nào thôi. Anh sợ họ không chăm sóc tốt cho em.”
Ánh mắt họ giao nhau.
Cố Trình nhìn cô rất lâu: “Anh sẽ không buông tay, đến chết cũng không, Ôn Sơ.”
Hàm răng Ôn Sơ nghiến chặt.
Trong đầu lại hiện lên những lời Tiểu Chỉ từng nói.
Không biết sau này liệu có còn gặp được người đàn ông như thế nữa không…
Cô bất chợt buông tay.
Bước vào trong thang máy.
Chúc Như ho khẽ một tiếng rồi vội bước theo, những người khác cũng lần lượt đi vào sau. Hàn Phi chứng kiến cảnh hai người vừa rồi, trong lòng lạnh đi vài phần. Người quản lý bên cạnh khẽ nói: “Cậu vẫn vướng bận quá nhiều. Còn do dự, cơ hội sẽ không còn nữa.”
Hàn Phi nheo mắt.
Đúng vậy.
Cả một năm nay, anh luôn do dự.
Cố Trình một tay cầm hoa, tay còn lại đút túi quần, đứng sau lưng Ôn Sơ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Phi đang bước về phía thang máy.
Cố Trình ra hiệu cho Hầu Tại Bình.
Hầu Tại Bình ngẩn ra một giây, lập tức hiểu ý, đưa tay đóng cửa thang máy.
Ôn Sơ nhíu mày khẽ “Ấy” một tiếng.
Chúc Như theo phản xạ cũng vươn tay định mở ra: “Anh Hàn vẫn chưa vào mà.”
Hầu Tại Bình cười: “À, tôi quên mất, không sao, anh Hàn đợi chuyến sau nhé.”
Chúc Như cảm thấy hơi lạ.
Cô liếc Hầu Tại Bình.
Ôn Sơ liếc qua Cố Trình.
Cố Trình cụp mắt nhìn cô, nhẹ nhướng mày.
Anh cúi sát xuống tai cô, nói nhỏ: “Tối nay gặp nhé?” Tim Ôn Sơ khẽ giật thót một cái, không trả lời.
Giọng anh càng trầm: “Ngày kia em bận rồi, mai rảnh một chút.”
Ôn Sơ trừng mắt nhìn anh: “Anh còn liên lạc với Tiểu Chỉ à?”
Cố Trình: “Không.”
Sau khi ra khỏi thang máy, Ôn Sơ nhận được thông báo chụp bù một quảng cáo, nên không cùng nhóm Hầu Tại Bình đi ăn. Chúc Như gọi xe, Cố Trình hơi nhíu mày.
Vài giây sau, anh đưa bó hoa cho Ôn Sơ: “Cầm lấy đi.”
Ôn Sơ liếc qua bó hoa.
Rồi nhận lấy.
Cửa xe mở ra, Ôn Sơ cùng Chúc Như lên xe.
Cố Trình dõi mắt theo chiếc xe của cô rời đi, tay đút túi quần. Hầu Tại Bình liếc thấy bên cạnh có phóng viên, liền khẽ nhắc: “Cố tổng, có phóng viên.”
“Cứ để họ chụp.”
Cố Trình nói dứt lời thì bên phía Lý Thiên cũng vừa lái xe tới.
Hầu Tại Bình hiểu ngay, bữa cơm này coi như không ăn được nữa, anh ta cung kính tiễn Cố Trình lên xe.
Cố Trình lên xe. Cửa kính xe từ từ kéo lên.
Bên này Hàn Phi vừa xuống xe, bên kia anh vừa ngồi vào, phóng viên đã chĩa ống kính chụp liên hồi.
Tối hôm đó—
Một tin tức nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.
#Tổng tài tập đoàn Cố thị Cố Trình đang theo đuổi Ôn Sơ#
Trước là tặng quà, sau là tặng hoa, toàn bộ đều bị chụp lại. Mạng xã hội lập tức bùng nổ. Hai “bạn trai tin đồn” là Khương Nhiên và Hàn Phi, dù tin đồn có rộ đến đâu cũng chẳng có bằng chứng thực tế nào, còn lần này—hoa, đồ ăn, rồi lại còn công khai thừa nhận trong phỏng vấn—mới thật sự là đang theo đuổi cô.
Có người tag thẳng vào tài khoản Weibo của tổng tài tập đoàn Cố thị để hỏi thực hư.
Đối phương chỉ đăng một dòng ngắn ngủi.
—Phải.
“Cứu tôi với.”
“Thừa nhận nhanh thật đấy.”
“Trời ạ.”
“Vấn đề không phải là tuổi tác mà là anh ta quá đẹp trai.”
“Trai tài gái sắc, quá xứng.”
“Có nên ‘ship’ không?”
“Quan sát thêm đã rồi hẵng ship.”
Ôn Sơ từ chiều đã ở trong phim trường để quay bổ sung quảng cáo, mãi tới tối mới nhìn thấy tin tức hot này. Nhưng lúc ấy cô đã đói đến mức bụng lép kẹp, ôm hộp cơm ăn ngấu nghiến.
Chúc Như từ bên ngoài xách vào một hộp canh hầm, được bọc kỹ càng, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cô, mở nắp ra nói: “Uống chút canh đi, kẻo nghẹn.”
Ôn Sơ liếc qua bát canh: “Ở đâu ra vậy ạ?”
Chúc Như cẩn thận nhìn cô một cái: “Em đoán xem?”
“Lý Thiên mang tới, nói là dì nhà anh ta nấu.”
Đúng lúc một miếng cơm mắc trong cổ, Ôn Sơ vỗ ngực ho khan mấy tiếng. Cô cầm thìa lên, cũng lười tỏ ra khách sáo, cúi đầu ăn canh.
Chúc Như ngồi xổm bên cạnh, chống cằm nhìn cô, chậm rãi nói: “Thật ra chị có thể hiểu Tiểu Chỉ. Sơ Sơ à, em ở Kinh thị, trong mắt chị giống như một cánh lục bình trôi nổi.”
Ôn Sơ khựng lại, ngẩng lên nhìn Chúc Như: “Ý chị là sao?”
Chúc Như khẽ nói: “Em xem đi, em trở về Kinh thị cũng không về căn hộ, em chưa bao giờ coi nơi đó là nhà.”
Tay Ôn Sơ khẽ siết lấy chiếc thìa.
Chúc Như nói tiếp: “Em ở khách sạn, ở đâu cũng được. Trong mắt em chỉ có công việc, chỉ có đóng phim, quảng cáo, phỏng vấn… Cứ di chuyển rồi bay đi khắp nơi.”
“Giống như em chẳng hề muốn dừng lại, cũng chẳng nghĩ sẽ bén rễ ở đâu.”
Ôn Sơ lặng im rất lâu.
Chúc Như đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “Nhưng Cố tổng thì luôn âm thầm chăm sóc em. Dì giúp việc nhà cậu ấy cũng vậy, thi thoảng lại gửi đồ ăn tới cho em. Lúc em đóng phim ở Hoành đ**m, bà còn tìm tới vài lần, đích thân nấu cơm cho em. Khi em ở Pháp, bà cũng đi cùng em tới khi quay xong.”
“Cố tổng cũng thế, thông qua Tiểu Chỉ, vẫn luôn lặng lẽ quan tâm em.”
“Cậu ta… có giống như ‘gốc rễ’ của em không?”
Ôn Sơ nheo mắt, không đáp. Cô cúi đầu uống canh, vài giây sau mới khẽ nói: “Không giống.”
Chúc Như nghe vậy, mỉm cười.
“Thôi được rồi.”
Thực ra, Tịch Ninh cũng có thể trở thành nơi cô bám rễ, nhưng Tịch Ninh quá bận, bản thân cũng chẳng biết chăm sóc mình, suốt ngày chỉ có thuốc lá bên người. Sau này khi sự nghiệp ổn định, cô ấy cũng bay nhảy khắp nơi.
Hai người phụ nữ này, rốt cuộc cũng đều giống nhau…