Diễn Thế – Bán Tiệt Bạch Thái

Chương 66

Lên tầng, sau khi vào công ty, Chúc Như hối hả mang đến một đôi giày bệt. Ôn Sơ ngồi xuống chỗ làm, thay đôi giày cao gót ra, bàn chân vừa chạm đất đã thấy dễ chịu hẳn. Quả nhiên, giày cao gót không hề phù hợp với dân văn phòng.

Những đồng nghiệp xung quanh, khi biết cô trở thành đồng nghiệp của mình, ai nấy đều cố gắng kiềm chế sự phấn khích và háo hức, cố giữ thái độ bình tĩnh khi đối mặt với Ôn Sơ. Có một chị đồng nghiệp lâu năm được phân công dẫn dắt cô làm quen với công việc, Ôn Sơ thì chăm chú đi theo học hỏi.

Chị đồng nghiệp ban đầu còn nghĩ cô chỉ làm cho có lệ, nào ngờ Ôn Sơ thật sự nghiêm túc cầm bút ghi chép, giày cao gót cũng đã thay ra. Bình thường khi phân tích kịch bản, cô cũng dùng máy tính, có điều với phần mềm thì chưa quá thành thạo, thế nên chị đồng nghiệp lại tận tình chỉ dẫn thêm cho cô rất nhiều.

Máy quay luôn đi theo Ôn Sơ. Mọi người từ sự phấn khích ban đầu cũng dần quen với sự hiện diện của cô, chỉ là những lúc rảnh rỗi, ai cũng muốn đến bắt chuyện, lén xin chữ ký, chụp ảnh, xin chụp chung. Ôn Sơ đều vui vẻ phối hợp với từng người một.

Cả tòa nhà cũng vì sự xuất hiện của cô – một người nổi tiếng đến trải nghiệm cuộc sống nơi công sở – mà lượng fan kéo đến tăng lên đáng kể. Quán cà phê và nhà hàng Ý dưới tầng trệt cũng vì thế mà buôn bán tốt hơn hẳn trước kia.

Ôn Sơ thì chuyên tâm làm việc. Người ta tăng ca, cô cũng tăng ca. Cô đi tàu điện, xe buýt, có lần lỡ chuyến còn phải chạy bộ hai bến mới kịp lên xe khác. Máy quay vẫn luôn theo sát, cũng quay lại được cảnh cô thở hồng hộc, người ướt đẫm mồ hôi, tay vẫn nắm chặt một nắm cơm nắm.

Chúc Như nhìn đoạn đó trong video, nói: “Vất vả quá, em về văn phòng nhớ hâm nóng cơm nắm rồi hãy ăn nhé, nguội hết rồi còn gì.”

Ôn Sơ trả lời: “Sáng còn phải họp, em không kịp, ăn luôn trên đường.”

Trên xe phần lớn là người già, chỉ có vài sinh viên và người trẻ nhận ra cô đang đứng dựa cột ăn cơm nắm. Mấy sinh viên lập tức giơ điện thoại lên chụp trộm.

“Chị em ơi, nhìn xem ai kìa, là Sơ Sơ đấy!”

“Á á á, trang điểm nhẹ mà vẫn xinh thế này sao!”

“Trang điểm nhẹ gì, cô ấy gần như để mặt mộc, tôi thấy chỉ kẻ mày với chuốt mi thôi.”

“Còn son môi thì sao? Màu gì thế? Tôi muốn mua màu giống hệt.”

“Cô ấy đang ăn cơm nắm, son môi trôi hết rồi, bây giờ là màu môi thật đấy.”

“Trời ơi, môi thật mà đẹp vậy à…”

“Cơm nắm ở đâu đấy? Vị gì vậy? Tôi tan học cũng muốn mua.”

“Hình như là cơm nắm ở 7-11.”

“Ok, tan học xông ra 7-11 luôn!”

Tối qua Ôn Sơ tăng ca. Cô vốn quen thức khuya, lúc quay phim mỗi ngày ngủ ba bốn tiếng cũng là chuyện thường, nhưng có một điểm tiện là khi quay phim thì ra ngoài luôn có xe đưa đón. Bây giờ thì phải tự mình bắt xe, ăn xong cơm nắm lại thấy hơi buồn ngủ, cô day day giữa trán, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Cố Trình hôm trước họp đến hơn một giờ sáng mới về, khi cúi đầu hôn cô, trong mắt anh vẫn còn vương nét mệt mỏi.

Ôn Sơ khẽ giãn đôi mày.

Thì ra đi làm là cảm giác như thế này.

Mà trên mạng lúc này, tin tức Cố Trình mang cà phê cho cô, cùng cô xuất hiện tại cùng một tòa nhà, bên cạnh còn có đội ngũ luật sư danh tiếng, nhanh chóng bị người ta lan truyền. Thêm vào đó, mỗi buổi chiều anh đều gọi trà chiều gửi đến công ty nơi cô làm việc, cũng bị người trong tòa nhà có chủ ý hoặc vô tình đăng lên mạng.

Chỉ trong chốc lát, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào anh. Ai cũng muốn xem… liệu anh có thật sự theo đuổi được Ôn Sơ hay không.

Những lời bàn tán kiểu “ba chàng trai tranh một cô gái” dần tan biến, toàn bộ ánh mắt của người hâm mộ đều hướng về phía tổng giám đốc tập đoàn Cố thị. Ai nấy đều ngạc nhiên không thôi.

“Tập đoàn Cố thị quả nhiên khủng thật.”

“Văn phòng luật sư này lại do mẹ anh ấy lập ra cơ đấy.”

“Quá đỉnh.”

“Quan trọng nhất là anh ấy thật sự rất để tâm tới Sơ Sơ.”

“Hi hi, cảm giác như đang xem show hẹn hò ấy.”

“Thậm chí còn thật hơn cả show hẹn hò nữa.”

Một buổi chiều khác, Ôn Sơ bị cấp trên mắng trong phòng họp. Lúc đầu, cấp trên cũng định chỉ làm cho có lệ, nhưng đạo diễn nói hãy coi cô như nhân viên thực sự, cộng thêm thái độ nghiêm túc của cô, thế là họ cũng thực sự đối xử với cô như một nhân viên thật sự — cần mắng thì vẫn mắng.

Bước ra khỏi phòng họp, Ôn Sơ trợn trắng mắt, rõ ràng là không phục. Vài đồng nghiệp nhìn thấy dáng vẻ ấy liền cười nói: “Có phải bực đến mức muốn giết người rồi không?”

Ôn Sơ bật cười: “Suýt nữa muốn nghỉ luôn rồi đấy.”

“Ha ha ha ha, giờ thì cô biết nỗi khổ của dân làm công như bọn tôi rồi nhé.”

Ôn Sơ cười, đặt xấp tài liệu xuống bàn, tiếp tục sửa lại bản kế hoạch vừa bị cấp trên mắng. Bản kế hoạch này không phải do một mình cô làm, mà là cùng chị đồng nghiệp kia. Nhưng cấp trên đã bắt họ sửa ba lần, đây là lần thứ tư, mỗi lần đều moi được lý do để mắng.

Lúc ấy, nhân viên phục vụ quán cà phê dưới tầng lại mang trà chiều lên như mọi khi. Vài đồng nghiệp lập tức cười híp mắt: “Lại có đồ ăn rồi!”

Nhân viên phục vụ mỉm cười, bưng trà chiều tới cho những người khác. Sau đó, cô ấy mang thêm một phần bánh và cà phê đặt bên cạnh Ôn Sơ, lại còn đưa riêng cho cô một túi nhỏ, dịu dàng nói: “Cố tổng bảo đưa riêng cho cô đấy.”

“Anh ấy nói kỳ kinh nguyệt của cô sắp đến rồi. Còn trưa nay nhìn thấy cổ tay trong của cô bị giấy cứa, nên bảo cô dán miếng băng cầm máu này.”

Ôn Sơ khựng lại một chút, rồi đưa tay nhận lấy túi.

Bên trong là một hộp thuốc giảm đau, một gói băng vệ sinh đúng loại cô thường dùng, và cả một hộp băng cá nhân cũng là thương hiệu cô thích.

Cô khẽ liếc xuống góc phải màn hình máy tính.

Quả thật kỳ kinh nguyệt sắp đến, chỉ là tháng này bận quá, cô chẳng mấy để tâm.

Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi: “Tôi giúp cô dán nhé? Vết thương ở cổ tay ấy.”

Ôn Sơ hoàn hồn, ngẩng đầu đáp: “Không cần đâu, để tôi tự làm.”

“Vậy cũng được.” Cô phục vụ cười tươi, “Thế nhé, Sơ Sơ, tôi đi trước.”

“Ừ, cảm ơn cô.”

Nhân viên rời đi.

Ôn Sơ trở tay, nhìn cổ tay trong của mình — làn da trắng muốt bị cứa thành hai vết nhỏ. Lúc đầu cũng khá đau, nhưng sau đó cô bận rộn nên chẳng để ý nữa. Trưa nay ăn ở căn tin, cô chỉ xách phần ăn rồi rời đi, đúng lúc Cố Trình đi ngang qua. Anh vốn không bao giờ xuống ăn ở căn tin, chỉ vì đoán có thể gặp cô nên mới đổi chỗ ăn. Chính khoảnh khắc đi ngang qua ấy, anh đã thấy vết thương trên tay cô.

“Để tôi dán giúp cô nhé.” Đồng nghiệp nữ bên cạnh cầm lấy hộp băng cá nhân, kéo ghế cô lại gần. Ôn Sơ với cô gái này khá thân thiết, thật ra toàn bộ công ty đều rất quý cô — trừ ông sếp ra. Cô cũng không khách sáo, vì ở vị trí đó cô dán không tiện.

Ôn Sơ khẽ giơ tay lên.

Cô đồng nghiệp xé miếng băng cẩn thận dán lên vết thương, vừa làm vừa trầm trồ: “Da cô trắng thật đấy.”

Ôn Sơ bật cười: “Da cô cũng đâu có kém.”

“Thua xa nhé. Cô là trắng lạnh, tôi là trắng ấm, khác nhau lắm.”

Mấy người xung quanh nghe vậy cũng bật cười.

Cô đồng nghiệp lại nói đùa: “Chỉ có hai vết nhỏ xíu thôi mà Cố tổng cũng nhìn ra, đủ thấy anh ấy quan tâm cô thế nào.” Rồi cô ngẩng đầu nhìn Ôn Sơ, ánh mắt hơi trêu chọc: “Bao giờ cô mới đồng ý đây?”

Ôn Sơ chạm vào ánh mắt đầy ẩn ý ấy.

Họ chỉ nhìn thấy sự theo đuổi và chu đáo của anh, chứ chẳng biết bên trong còn có bao nhiêu rối rắm. Cô nhẹ giọng đáp: “Tại sao nhất định phải đồng ý?”

Cô đồng nghiệp sững người: “… Cô lì thật đấy.”

Cô nàng thở dài, nửa ngưỡng mộ nửa khâm phục: “Thế mà cô vẫn không động lòng cơ à.”

Ôn Sơ chỉ khẽ cười, cụp mắt nhìn miếng băng mới dán, rồi khéo léo chuyển chủ đề: “Đống giấy này cứng thật.”

“Đương nhiên rồi. Hồi mới vào làm, ngón tay tôi cứ bị cứa suốt. Có lần ông sếp đưa tài liệu cho tôi, vừa đưa xong lại giật về, cô tưởng tượng nổi cảnh đó không.”

Ôn Sơ rùng mình nhẹ.

Cô dường như cảm nhận được rõ rệt cảm giác giấy cứa qua đầu ngón tay.

Sau khi dán xong băng, Ôn Sơ lại cúi đầu sửa bản kế hoạch.cô sắp tới kỳ thế?”

Ôn Sơ gõ bàn phím, thản nhiên đáp: “Chắc anh ta nghe ngóng từ ai đó thôi.”

Cô nàng thở dài: “Đúng là tổng tài bá đạo, theo đuổi con gái cũng cao tay thật.”

Ôn Sơ bật cười.

Hôm sau, Ôn Sơ phải ra ngoài cùng một đồng nghiệp khác. Không biết từ bao giờ, những việc này cứ thế rơi vào tay cô. Quần áo cô mặc ngày càng đơn giản, nhưng vì stylist và Chúc Như không cho phép xuề xòa, nên dù chỉ là chút chi tiết nhỏ, bộ trang phục vẫn toát lên vẻ chỉn chu, nổi bật.

Cho dù chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng và chân váy ngang gối, cô vẫn thu hút ánh nhìn ở bất cứ đâu.

Hôm ấy trung tâm thương mại có một sự kiện cần dựng sân khấu.

Ôn Sơ cùng đồng nghiệp tới nơi.

Cô đeo khẩu trang và kính không độ, để tránh bị nhận ra khi đi qua khu vực đông người. Khi đến tầng một, cô lấy bản kế hoạch ra trao đổi với đồng nghiệp.

Anh chàng quay phim cũng lo người khác nhìn thấy, nên nép vào sau cây cột để quay.

Dòng người qua lại tấp nập, vài người đi ngang qua nhìn về phía sân khấu tạm dựng ở trung tâm, thấy dáng người quen quen, liền thì thầm to nhỏ, rút điện thoại ra chụp.

“Là cô ấy à?”

“Có phải Ôn Sơ không?”

Ôn Sơ và đồng nghiệp đều không để ý. Cả hai đang bàn bạc về thiết kế, cô cảm thấy tấm bảng lớn phía sau chưa đủ chắc chắn, trong khi đồng nghiệp cho rằng chỉ dựng một đêm thôi, chẳng có vấn đề gì.

Ôn Sơ vẫn kiên quyết cho rằng cần gia cố thêm.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

Cố Trình cùng Dư Hân Chi xách cặp tài liệu đi ngang qua trung tâm thương mại này, tiện đường ghé vào ăn chút gì đó. Một lát nữa họ còn phải gặp khách hàng trên tầng thượng. Vừa bước vào, ánh mắt hai người đã lập tức rơi xuống bóng dáng của Ôn Sơ.

Ánh nhìn của Cố Trình dừng lại trên người cô, không rời đi nữa.

Dư Hân Chi bật cười: “Cô ấy trông chẳng phải đang trải nghiệm cuộc sống dân văn phòng mà là thật sự đang sống như thế đấy.”

“Rất hiếm có nữ minh tinh nào có thể làm được đến mức này.” Trong giọng nói của Dư Hân Chi dần hiện rõ sự tán thưởng.

Giọng của Cố Trình trầm thấp: “Cô ấy vốn là người như vậy, đã làm gì thì sẽ dốc toàn lực.”

“Bảo sao có thể nhanh như vậy đã đoạt giải Ảnh hậu.” Dư Hân Chi cười nói.

Cố Trình khẽ “vâng” một tiếng.

Dư Hân Chi quay sang nhìn con trai: “Ngày mai con phải về Kinh thị rồi, tính sao đây?”

Cố Trình nhìn người phụ nữ bên kia, chậm rãi nói: “Nhìn thêm chút nữa… có lẽ có thể kéo dài thêm vài ngày.”

Dư Hân Chi không nhịn được bật cười.

Ngay lúc ấy, tấm bảng sắt bên cạnh nhẹ nhàng rung lên, ánh mắt Cố Trình lập tức siết chặt, theo bản năng khựng lại. Một dự cảm dữ dội dâng lên trong lòng anh, anh gần như ngay tức khắc cất tiếng gọi: “Ôn Sơ!”

Bên phía Ôn Sơ, cô đang trao đổi công việc với đồng nghiệp, lờ mờ nghe thấy có ai đó gọi tên mình.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt vừa chạm đến Cố Trình.

Cũng đúng lúc ấy, tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi. Linh cảm chẳng lành ập đến, Ôn Sơ xoay đầu định nhìn rõ mọi chuyện thì một bóng đen khổng lồ từ phía sau ập xuống.

Một bóng người cao lớn lao tới.

“Bốp!”

“Rầm!”

“Loảng xoảng!”

Tiếng la hét vang khắp trung tâm thương mại, tấm biển sắt khổng lồ rơi xuống với tốc độ không kịp phản ứng, đập thẳng vào người Cố Trình. Ôn Sơ bị anh ôm chặt trong lòng.

Tim Ôn Sơ gần như ngừng đập, cô gắng gượng ngẩng đầu lên.

Một giọt máu theo mái tóc Cố Trình chảy xuống, thấm ướt từng sợi tóc. Ôn Sơ hoảng hốt gọi: “Cố Trình!”

Cả hai bị chôn dưới tấm biển sắt nặng nề, bên cạnh còn có đồng nghiệp ngã xuống vì bị đập trúng.

Cố Trình ôm cô thật chặt, giọng anh khàn đặc, khó nhọc: “Một khối ngọc ấm không đủ… vòng tay… phải đeo thêm.”

Môi Ôn Sơ run lên, cô lập tức hướng ra ngoài hét lớn: “Có ai không? Có ai ở đây không vậy?”

Bình Luận (0)
Comment