Điện Thoại Từ Chồng Cũ (Chồng Trước Điện Báo)

Chương 2

Đồng Thu từ trước tới giờ chưa từng sống một mình.

Trước khi kết hôn với Hoắc Tri Hành, anh sống cùng ba mẹ. Sau khi kết hôn, dĩ nhiên là vợ chồng son ở chung một chỗ.

Thu nhập của cả hai không phải rất nhiều, chỉ hơn khá giả một tẹo, nói dễ hiểu hơn là so với người bình thường thì tốt hơn một chút. Trước khi kết hôn Hoắc Tri Hành mua căn hộ kia, hai phòng ngủ một phòng khách, không lớn, hàng tháng còn phải đóng một khoản nợ tín dụng, nhưng tốt xấu gì cũng là của mình.

Lúc Đồng Thu chuyển vào, vốn cũng muốn góp tiền cùng Hoắc Tri Hành trả nợ, nhưng Hoắc Tri Hành lại nói: “Để một năm sau rồi tính.”

Anh nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, lỡ như một năm sau ly hôn, khoản sổ sách này biết tính làm sao.

Bây giờ nghĩ lại, cũng may lúc trước Hoắc Tri Hành cản anh, nếu không, nói xem số tiền kia anh có nên lấy lại hay không?

Nếu lấy, không phải là làm quá sao. Còn nếu không lấy, tương lai Hoắc Tri Hành gặp người khác tốt hơn, lúc hỏi tới, nhà này còn có “cổ phần” của anh, quá kỳ cục rồi.

Đêm hôm khuya khoắt, Đồng Thu nghĩ ngợi lung tung ngập đầu trở về nhà, đứng ở cửa sờ soạng hơn nửa ngày mới tìm được cái chìa khóa bé tí còn chưa kịp móc cái móc khóa vào.

Mở cửa, bên trong tối om.

Đồng Thu đứng ở cửa ngân dài “Ai……” một tiếng. Trong nhà không có ai phản ứng anh, đến tiếng vọng lại cũng không có. Anh tự cười một mình, bật đèn, đóng cửa, thay dép lê, nhìn một lượt mấy cái thùng mà phát sầu.

Anh rất ghét thu dọn đồ đạc.

Lúc cùng Hoắc Tri Hành kết hôn, anh vì muốn mình nhìn giống như rất biết chăm lo việc nhà, mỗi ngày đều cố gắng dọn phòng, lại còn theo mẹ học nấu mấy món ăn.

Nhưng thật ra Đồng Thu vốn không phải kiểu người này. Cuộc sống của anh giống như cuộn băng cassette, có hai mặt AB, đối diện với người khác đều là mặt A, thế nhưng lúc đối diện với Hoắc Tri Hành lại tự động đổi thành mặt B.

Cái này có điểm giống như…. hình tượng của mấy tiểu minh tinh thần tượng.

Một năm kết hôn này có lẽ chính là một năm siêng năng chịu khó nhất trong đời Đồng Thu, chỉ cần ở trường không có việc, thứ bảy nào anh cũng tổng vệ sinh quét dọn. Bình thường chỉ cần có thời gian anh liền xuống bếp tự mình nấu cơm cho Hoắc Tri Hành. Thậm chí những lúc hắn bất ngờ bị gọi đi giữa chừng, nửa đêm mới trở về anh đều có thể rời giường làm đồ ăn khuya.

Tất nhiên, cách cư xử của Hoắc Tri Hành cũng không tệ, có khi hai người còn tranh nhau làm việc.

Nói như vậy nghe qua có vẻ là một đoạn hôn nhân rất tốt, nhưng thật ra Đồng Thu rất mệt mỏi. Không phải mệt mỏi bởi vì mỗi tuần đều phải tổng vệ sinh, cũng không phải bởi vì nửa đêm phải bò dậy nấu cơm, mà là, anh và Hoắc Tri Hành trong lòng vĩnh viễn đều cảm thấy xa cách. Rõ ràng là có giấy chứng nhận hợp pháp, nhưng ngoại trừ lúc ân ái cơ thể không có khoảng cách ra, những lúc khác nắm tay nhau đều cảm thấy mất tự nhiên. Lúc vừa mới kết hôn, Hoắc Tri Hành cũng làm theo thông lệ, mỗi lần ra ngoài hay về nhà đều nhẹ nhàng hôn anh một cái, thời gian sau đó thói quen này cũng dần dần không còn. Đồng Thu cảm thấy cả hai người đều là đang làm bộ làm tịch, nếu không, anh cũng sẽ không yêu cầu ly hôn.

Hoắc Tri Hành là một người rất tốt, đến bây giờ anh vẫn luôn cảm thấy như vậy. Thế nhưng giữa bọn họ thật sự không có nổi một tia lửa tình yêu nào.

Đem siêng năng chịu khó của cả đời tiêu hao hết trong một năm, Đồng Thu bây giờ thật sự không muốn thu dọn nhà cửa. Mở mấy cái thùng ra, lấy mấy đồ đêm nay cần dùng, những thứ khác thì mặc kệ, ngủ một giấc đã rồi tính.

Rửa mặt xong xuôi nằm ở trên giường, Đồng Thu giơ tay dựa vào ánh trăng mà nhìn nhẫn cưới.

Anh lại quên tháo xuống rồi, có lẽ nên tìm cái hộp nhỏ cất vào, lần sau gặp lại Hoắc Tri Hành, đem trả cho hắn là được.

Anh phát hiện tay mình còn rất đẹp nha, ngón tay nhỏ dài, trắng nõn non mịn, quanh năm ăn phấn nuốt tro cũng không thể nào thô ráp được.

Đồng Thu thở dài, cảm thấy Hoắc Tri Hành không có số hưởng, tay đẹp như vậy cũng không có đàng hoàng nắm được mấy lần.

****

Buổi sáng sau khi Đồng Thu đi, Hoắc Tri Hành trở về nhà đặt đầu xuống liền ngủ. Bình thường hắn có thể ngủ một giấc đến trưa sau đó đi làm, nhưng hôm nay lại khác, mới hơn mười giờ đã tỉnh.

Bình thường lúc này Đồng Thu cũng không có ở nhà, nhưng trước khi đi làm đều sẽ nấu sẵn cơm, để lại cho hắn một tờ giấy, bảo hắn thức dậy rời giường thì hâm nóng lại rồi ăn. Đây là thói quen của hai người trong suốt một năm qua, nhưng từ ngày hôm nay sẽ không còn nữa.

Hoắc Tri Hành nằm ở trên giường nhìn điện thoại di động một lát, không có phát sinh công việc gì mới. Ngược lại là hắn, cả năm không mắc bệnh mấy lần, lúc này lại cảm thấy đau đầu nhức óc.

Từ trên giường đứng dậy, nhìn căn nhà trống rỗng, thuốc cũng không muốn uống.

Không thể không nói, sống chung hai người lâu rồi, đột nhiên một người rời đi, thật sự vô cùng không quen.

Hắn thu dọn đơn giản một phát, quét dọn sạch sẽ rác rưởi, thay vỏ chăn ga giường, hơn mười một giờ gọi thức ăn ngoài, vừa ăn vừa xem ti vi, sau đó thay cảnh phục, lại đi làm.

Mỗi ngày đều như vậy, trong một năm kết hôn, thời gian hắn và Đồng Thu ở chung rất ít, thậm chí lúc trước đã đồng ý với anh đi tuần trăng mật cũng không có đi, nhớ tới thật là có lỗi với người ta mà.

Khi Hoắc Tri Hành xuống lầu đúng lúc gặp dì Tống từ bên ngoài trở về, tay ôm một túi đồ rất lớn. Hắn đi tới cầm giúp, dì Tống thấy hắn cười hỏi: “Lại đi làm sao…..? Lần trước tiểu Đồng nói dì gói sủi cảo nhân thịt trộn thì là ăn ngon. Hôm nay dì lại làm, con nói với nó một tiếng, buổi tối đến nhà dì ăn cơm.”

Tống Tri Hành giúp dì Tống mang túi đồ lên lầu, đứng ở cửa cười nói: “Em ấy hôm nay ở trường có việc, có lẽ phải rất muộn mới về được, dì cứ ăn đi, không cần phải để ý em ấy.”

“Cả hai đứa đều bận rộn như vậy.” dì Tống vỗ vỗ hắn, “Dì để dành cho một ít, để trên tủ đông trong tủ lạnh, về thì ghé nhà dì lấy, hai đứa lúc nào không muốn ăn cơm thì nấu sủi cảo mà ăn.”

Hoắc Tri Hành nói lời cám ơn, trong lòng nhủ thầm Đồng Thu nhân duyên thật sự rất tốt.

Ca chiều của Hoắc Tri Hành 4 giờ mới vào ban, nhưng hôm nay hắn thật sự không muốn ngốc ở trong nhà, mới hơn 2 giờ đã tới.

“Ai ui!!! Sư phụ anh hôm nay sao đến sớm vậy?” Triệu Hòa Vũ mới tới hồi năm ngoái, sau khi đến liền theo Hoắc Tri Hành, ngày nào cũng lẽo đẽo đi theo mông hắn gọi hắn là sư phụ.

“Làm sao? Có chuyện gì à?” Hoắc Tri Hành đi qua, ngồi xuống trước tiên rót cho mình ly nước, đau đầu không chịu được, vừa rồi trên đường đi phải vào tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt.

“Vẫn là Đổng Minh phố Tam Hồ*, lại đánh vợ, giải quyết chút việc nhỏ này hết nguyên một buổi sáng.”

* Tam Hồ: Các bạn chú ý nha, đây là đơn vị chỗ cảnh sát Hoắc làm việc đó!!!!

“Đây không phải là ‘chút việc nhỏ’.” Hoắc Tri Hành uống thuốc, đặt ly xuống nói: “Bạo lực gia đình không phải một lần hai lần là xong, vợ gã nói như thế nào?”

“Không ly hôn.” Triệu Vũ Hòa ngồi tại chỗ đập bàn thở dài, “Em thật sự không hiểu nổi bà chị này luôn, loại đàn ông này có cái gì mà lưu luyến không biết?” 

Hoắc Tri Hành lắc đầu.

Hắn ngồi xuống mở ngăn kéo bỏ thuốc vào, vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn để ở bên trong.

Chỗ bọn hắn có quy định, không được đeo trang sức, nhẫn cưới cũng không được. Ngày xưa Hoắc Tri Hành lúc đi làm sẽ tháo ra, nhưng về nhà nhất định sẽ đeo lại.

Cái này cảm giác giống như một nghi thức, nhắc nhở hắn trong nhà có người.

Nhưng sáng nay lúc quay về hắn đã quên đeo, lúc ấy trong đầu đều là chuyện Đồng Thu dọn nhà, quá vội vàng nên quên mất.

Hoắc Tri Hành lấy nhẫn ra cầm trong tay vuốt vuốt, Triệu Hòa Vũ lại gần, cười hì hì hỏi: “Sự phụ, anh cùng sư mẫu sao rồi? Thật sự ly hôn…?”

Hoắc Tri Hành trừng mắt liếc y một cái, đem nhẫn ném lại vào trong ngăn kéo: “Lo cho tốt chuyện của mình đi.”

Triệu Hòa Vũ rất nhiều chuyện, lúc biết Hoắc Tri Hành kết hôn cùng một người đàn ông, y kinh ngạc muốn hỏng luôn. Lúc đó hôn nhân đồng tính vừa mới hợp pháp hóa chưa được bao lâu, sư phụ của y liền đi “giật giải đầu”, lúc đó trong cục bọn họ còn vô cùng chấn động.

Triệu Hòa Vũ cùng Đồng Thu chưa gặp nhau được mấy lần, nhưng y nhớ rõ vị “sư mẫu” kia lớn lên rất đẹp, là giáo viên trung học. Lúc trước Triệu Hòa Vũ còn từng nói, sau này y có con, nhất định sẽ đem đến cho sư mẫu dạy.

Không nghĩ tới, đối tượng y còn chưa tìm được, sư mẫu đã không còn là sư mẫu y nữa.

“Em thấy mặt anh còn lưu luyến lắm, không nỡ bỏ sao? Ly cái gì mà ly chứ…?”

“Ngày hôm qua bảo cậu sắp xếp lại tư liệu đã làm xong chưa?”

Triệu Hòa Vũ nghe vậy, lập tức câm miệng không nói nữa.

“Làm việc đi!” Hoắc Tri Hành cầm túi văn kiện trên bàn gõ một cái lên đầu Triệu Hòa Vũ, sau đó đứng lên đi toilet.

Hắn thật sự rất lưu luyến, Đồng Thu là người thú vị như vậy, ai lại có thể không lưu luyến?

Nhưng mà, giữa hắn và Đồng Thu có quá nhiều vấn đề, cứ cùng nhau dây dưa như vậy không bằng trước tiên cứ ly hôn đi, sau khi lột bỏ lớp da hôn nhân này, cả hai mới có thể dùng màu sắc chân chính thật sự của bản thân mà ở chung với nhau.

Hơn tám giờ Hoắc Tri Hành nhận được tin nhắn của Đồng Thu, còn có một tấm hình. Trên ngón tay trắng nõn thon dài đeo chiếc nhẫn cưới giống y như của hắn.

Hoắc Tri Hành nhìn chằm chằm cái tay kia một lúc lâu, nhân tiện đem toàn bộ cơ thể Đồng Thu từ trên xuống dưới nhớ lại một lượt.

Trên người Đồng Thu tổng cộng có năm cái nốt ruồi, đều rất nhỏ, giống như năm cái hạt vừng dính trên cơm nắm gạo nếp.

Một cái ở khóe miệng, một cái ở ngón tay trỏ, một cái ở vành tai, một cái trong vòm miệng, còn có một cái ở trên khe mông mềm mại bên phải.

Hoắc Tri Hành thật ra vô cùng hiểu Đồng Thu, chỉ có điều Đồng Thu không biết.

Đồng Thu nói với hắn đã quên trả lại nhẫn, Hoắc Tri Hành không có lập tức trả lời lại. Mãi cho đến 12 giờ đêm tan ca mới nhắn lại cho anh một câu: Trước tiên em cứ giữ đi. 

Trước cứ giữ đi, sau này còn dùng mà.

Đêm nay không có việc gì làm, trong đồn hiếm khi được thanh tịnh.

Trước khi tan việc Triệu Hòa Vũ nói: “Sư phụ, đi uống một ly đi….”

“Uống cái rắm!”

“Đi thôi đi thôi.” Triệu Hòa Vũ ôm cánh tay Hoắc Tri Hành kéo vào trong, “Thay quần áo thay quần áo, em mời anh uống rượu.”

Cái này nếu như là ngày thường, Hoắc Tri Hành nhất định sẽ chửi y một trận sau đó về nhà. Nhưng hôm nay nghĩ nghĩ, dù sao trong nhà cũng không có ai chờ, thôi thì đi đi.

Hai người tan việc thay cảnh phục ra, Triệu Hòa Vũ lái xe chở Hoắc Tri Hành đến chỗ trước kia bọn hắn thỉnh thoảng vẫn đến.

Triệu Hòa Vũ uống rượu, Hoắc Tri Hành uống….. nước ngọt.

“Sư phụ, anh bình thường mỗi bước chân đều là uy phong, chỉ có duy nhất tại quán bar là vô cùng sợ hãi.”

Hoắc Tri Hành không phải sợ, mà là hắn dị ứng cồn. Trước kia lúc kết hôn, hắn cùng Đồng Thu mời mười mấy người bạn bè đồng nghiệp quan hệ thân thiết đi ăn một bữa, bữa ăn đó, từ đầu tới cuối toàn bộ đều là Đồng Thu thay hắn cản rượu.

Hoắc Tri Hành không để ý tới mấy lời nói nhảm của y, dù sao lần nào cũng bị như vậy. 

“Nói nghiêm túc, thật sự ly hôn rồi?” Triệu Hòa Vũ là thật lòng quan tâm sư phụ y. Năm đó lúc y vừa mới tới bị Hoắc Tri Hành ba giờ chửi một trận nhỏ năm giờ chửi một trận to, người này vừa nóng nảy còn rất hung dữ, Triệu Hòa Vũ ở sau lưng đặt cho hắn cái biệt danh “Bạo Bạo Hổ” (con hổ hung dữ). Thế nhưng từ sau khi Hoắc Tri Hành kết hôn, cái tính nóng nảy hung dữ đều thu liễm lại. Chỉ cần trong công việc y không làm việc gì vô cùng úng não, Hoắc Tri Hành cũng sẽ không mắng chửi quá ác liệt.

Triệu Hòa Vũ cảm thấy Đồng Thu chính là thần tiên hạ phàm, đặc biệt đến để giáo dục cải tạo “Bạo Bạo Hổ”.

Hiện tại, Đồng Thu cùng Hoắc Tri Hành ly hôn, Triệu Hòa Vũ sợ chỉ trong một đêm liền trở lại trước khi giải phóng, thậm chí so với trước khi giải phóng còn kinh khủng hơn.

Dù sao thì đàn ông có tuổi ly hôn, rất dễ bị rối loạn nội tiết tố. Lỡ như thời kỳ mãn kinh nam giới tới sớm, gặp họa chính là y.

“Tôi ly hay không ly hôn, cậu sao lại quan tâm như vậy?” Hoắc Tri Hành ngồi dựa lưng vào ghế nhìn Triệu Hòa Vũ, thằng nhóc này chỉ cần liếc một cái là biết trong đầu đang nghĩ cái gì liền.

“Em là quan tâm anh.” Triệu Hòa Vũ nói, “Sư mẫu của em đẹp người tốt bụng lại hiền lành. Người tốt như vậy anh thế mà lại để cho chạy mất, không phải nói là rất thích đấy sao…?”

Hoắc Tri Hành nhấp một ngụm nước ngọt, nghĩ tới Đồng Thu.

“Sư phụ, em phải góp ý với anh, hiện tại anh không biết quý trọng, sau này sư mẫu có người khác, anh ở đó mà khóc đi.”

“Cám ơn cậu đã quan tâm.” Hoắc Tri Hành uống một hớp cạn ly nước ngọt, cười nói, “Ly hôn thì ly hôn, nhưng em ấy cũng không có cơ hội tìm người khác.”

“Đệch, là ý gì?” Triệu Hòa Vũ đột nhiên thấy hồi hộp, “Sư phụ, chúng ta chính là cảnh sát, anh không thể tự mình làm việc phạm pháp….! Huy hiệu cảnh sát sáng ngời luôn nhìn chằm chằm anh đó!”

Hoắc Tri Hành mỉm cười: “Thằng nhóc cậu nghĩ cái gì thế? Tôi là nói, ly hôn rồi thì tôi lại theo đuổi ôm em ấy trở về.”
Bình Luận (0)
Comment