Điện Từ Bi

Chương 3



Ngẫm cho kỹ thì hình như không ổn lắm, tuy nói sống trong nhà quan lớn không cần lo lắng ăn uống sinh hoạt, nhưng mà địa vị thông phòng quá là thấp rồi, còn chẳng thảnh thơi bằng nàng chạy chợ kiếm ăn.
Thế nhưng cặp mắt đằng đối diện vẫn còn đang tìm tòi đánh giá nàng, nàng chưa từng gặp người nào như vậy bao giờ, không nói nhiều lắm, vậy mà mỗi ánh mắt đều mang theo một lưỡi dao vô hình, có thể rạch toạc da người moi móc tim gan bên trong ra thưởng ngoạn.
Nguyệt Sắc không phải kiểu con gái không phóng khoáng, nàng tranh cơm ngoài đường, từng lĩnh giáo đủ mọi loại người.

Xét về gương mặt thì có thể chia ra dăm ba loại, ai xấu xí mà cứ nhìn nàng chằm chằm, nàng có thể lườm cháy lại người ta cũng nên, nhưng đãi ngộ với người đẹp thì phải khác.

Hắn nhìn mặt nàng, nàng sẽ rụt rè tránh khỏi tầm mắt người ta; hắn ngắm tay nàng, nàng liền túm tay áo che xuống, e lệ quay đi.
Đàn ông đều thích dáng vẻ tình thú nho nhỏ muốn cự còn nghênh này, quả nhiên, hắn đứng lên chắn đi dòng sáng như thác nước, khoác lên người một tầng huy hoàng, từng bước tiến tới trước mặt nàng.
Trên người hắn có một loại hương rất dễ ngửi, phiêu tán từ trong tay áo tỏa ra, không giống thứ mùi hôi tục ngoài phố phường, phảng phất dấu gỗ thông trong không khí khô ráo mát lạnh, một thứ mùi mà vừa ngửi liền biết rất quý báu.
Quý thì quý đấy, nhưng nếu đứng quá gần thì vẫn khiến người ta thấy không an toàn.

Nguyệt Sắc hơi ngả về sau, nụ cười lần này có chút miễn cưỡng, “Đại nhân, tôi là lương dân, luôn luôn an phận thủ thường, ngay cả tiền cước phí đường thủy lẫn đường xe cũng trả đủ mà…”
Rốt cuộc trong giọng nói của cô nương hiểu nhiều biết rộng đã nhuốm kinh hoàng, không còn vẻ tiêu sái ‘đạm đạm phong’ nữa.
Ngữ khí Lương Ngộ cũng mềm dịu hơn chút, “Nguyệt Sắc cô nương, ta là đang đi tìm một người, người này cũng chạc tuổi cô, thuộc hạ của ta nhầm cô thành nàng.” Hắn vừa nói vừa dừng tầm mắt trên vai nàng, mỉm cười, “Lính tráng thô bạo, khi làm việc khó tránh khỏi lỗ mãng, có chỗ nào quấy nhiễu cô nương, vẫn mong cô nương thứ lỗi.”
“Thực ra cũng không quấy nhiễu gì…” Hắn vừa cười, trái tim Nguyệt Sắc liền khẽ khàng rung động, quả nhiên là mỹ nhân, ngay cả tạ lỗi trông cũng đầy thành ý hơn hẳn người khác.

Nếu chỉ là hiểu lầm thì cũng không cần làm bộ làm tịch gì nữa, thêm một người bạn là thêm một con đường, Nguyệt Sắc khua tay, “Mấy năm nay tôi chạy khắp năm hồ bốn biển, có khi còn giúp được ngài đó.

Cô nương đại nhân muốn tìm cao chừng nào? Dáng vẻ trông ra sao? Tôi sẽ lưu ý giùm đại nhân, nếu gặp được cũng tiện báo cho ngài một đầu mối.”

Lương Ngộ vẫn luôn cẩn thận để ý nhất cử nhất động của nàng, xem ra lời Thừa Lương nói là đúng, không tự chuốc khổ, khỏe mạnh hoạt bát, sinh lực tràn đầy, như vậy thật tốt.
Vì thế hắn trầm mặc, túm chặt tay trái nàng một phen.
Nguyệt Sắc lắp bắp kinh hãi, thầm nghĩ vị đại nhân này háo sắc quá rồi, ngó qua thấy tuổi còn trẻ, địa vị lại hiển hách, đâu đến mức yêu râu xanh thế này đâu.
Nàng có chút xấu hổ, đây là một nam nhân xa lạ, không giống như Tiểu Tứ.

Tiểu Tứ là huynh đệ nghèo của nàng, nhỏ hơn nàng hai tuổi, khi hai người đói đến mức váng đầu hoa mắt đã kết nghĩa với nhau bên bờ đê.

Sau này Tiểu Tứ đi theo nàng, mấy năm nay đều ăn ở cùng một chỗ với nhau.

Gần đây râu trên mép Tiểu Tứ bắt đầu mọc dài ra rồi, nhưng trong mắt nàng nó vẫn chẳng phải đàn ông.

Còn vị này thì sao, da thịt non mịn, cũng chẳng có râu, thế mà chỉ vừa chạm vào đã làm nàng như bị giật.

Nàng muốn tránh ra, cố thử sức mấy lần vẫn không được, lúc này nàng tức thật rồi, cứng cổ nói: “Đại nhân, tôi là cô nương đàng hoàng, nếu ngài còn động tay động chân thì nửa đời sau phải lo chuyện ăn uống của tôi!”
Trước tiên phải cứng rắn một chút, tương lai mới dễ đàm phán.

Không sai, từ khi còn nhỏ đến nay Nguyệt Sắc đều lấy no bụng làm mục tiêu, bây giờ mười bảy rồi, cũng nên suy xét cho chung thân đại sự của mình chứ.
Nàng vốn là người lơ ngơ láo ngáo, cũng may bên cạnh còn có một quân sư quạt mo.

Tiểu Tứ nói: “Trước khi cô nương qua tuổi mười tám phải chọn một nhà thật tốt mà gả, không cần biết làm thê hay làm thiếp, trước mười tám là có giá nhất.

Chờ đến lúc qua mười tám thì hết đường kén chọn, nếu để qua hai mươi thì càng xong đời, chỉ còn nước vào phủ người làm vú em.”
Nguyệt Sắc không hiểu lắm, mới hai mươi sao mà làm vú em được, nhưng mà tuổi mười tám chính là điểm mấu chốt, điều này không thể phủ nhận.

Cô nương gia cảnh tốt vừa qua mười lăm đã có người tới cửa làm mai, nàng không có được phục phận này, chỉ đành tự mình nhọc lòng cho chính mình.
Đương nhiên kể từ năm mười lăm tuổi trở đi, những người buôn muối nhìn nàng lớn lên cũng có làm mai cho nàng, nàng nhận mối đi xem mặt mấy người, khi trở về Tiểu Tứ hỏi nàng thấy thế nào, nàng chỉ toàn lắc đầu nguầy nguậy.

Người chạy thuyền có được mấy ai đẹp đâu? Nguyệt Sắc là đóa hướng dương mọc ra từ than đá, chân cắm đất cằn, lòng hướng mặt trời, tầm mắt nàng cao lắm nhé.

Tiểu Tứ khịt mũi coi thường kiểu bắt bẻ của nàng, xỉa răng nói: “Tỷ lấy sai tên rồi, tỷ không nên tên là Nguyệt Sắc, phải tên là Háo Sắc mới đúng.”
Đã muốn có cơm ăn lại còn đòi người bưng cơm phải đẹp, Tiểu Tứ cảm thấy nàng chẳng biết tự lượng sức mình.

Nguyệt Sắc chẳng thèm để ý đến nó, con người sống trên đời, nào ai không có khát vọng.

Nhìn vị trước mắt này mà xem, diện mạo đâm thẳng tắp vào tim người ta, làm thông phòng có hơi thấp kém một chút, chi bằng thương lượng với nhau, nâng nàng lên một bậc, để nàng làm ái thiếp cũng được mà!
Đáng tiếc, lời vừa rồi của nàng chỉ đổi lại được một câu “đắc tội rồi” của người ta, nàng còn chưa kịp nghĩ ngợi xong, chỉ thấy cánh tay chợt lạnh, tay áo tỳ bà đã bị xốc lên tận đầu vai rồi.
Nguyệt Sắc há hốc, đây là kiểu đam mê gì vậy? Bảo sao những tên quan binh đó bắt nàng phải thay sang xiêm y có tay áo rộng, thì ra là để cấp trên dễ dàng sờ soạng? Nguyệt Sắc tức giận, nàng hành tẩu nơi bến thuyền, người làm ăn chú ý nhất là giữ chữ tín, trước giao hàng sau giao tiền, nếu không thì khó mà bàn chuyện.
Nàng nhăn nhó, “Đại nhân, ngài quá đáng rồi đó, tôi đâu phải kỹ nữ…” Nàng túm tay áo xuống, lại bị hắn cản lại.
Lương Ngộ ngơ ngẩn nhìn vết bớt kia, nhìn chăm chú nửa ngày.


Mấy năm nay hắn vẫn luôn không chế cảm xúc rất tốt, khống chế quá lâu rồi, quên đi mất thân mình cũng làm từ máu thịt.

Thế nhưng hiện tại trái tim hắn đang bắt đầu run lên, cuồn cuộn từng đợt, huyết triều vỗ đập khắp người, như thể gỗ mục bắt đầu có dấu hiệu sống lại.

Hắn nắm chặt vai nàng theo bản năng, như thể sợ nàng sẽ chạy đi mất, ngón tay gần như bấu vào da thịt nàng.
“Vết bớt này…” Hắn nghe thấy giọng mình nghẹn ngào, càng tiếp cận chân tướng lại càng khiến người ta thấp thỏm, “Là từ nhỏ đã có sao?”
Nguyệt Sắc không hiểu nổi rốt cuộc hắn muốn làm gì, thấy hai mắt hắn đã vằn tia máu, tư thế như thể sắp sửa ăn thịt người, nàng sợ hãi, nhịn đau nuốt nước bọt, “Liên…liên quan gì đến đại nhân!”
Kết quả là gương mặt kia càng thêm u ám, hắn gắt gao nhìn vào đôi mắt nàng, gằn lên từng chữ: “Ta đang hỏi cô nương đó, cô chỉ cần đáp phải hay không là được.

Cô tốt nhất nên thành thật một chút cho ta, nếu dám có nửa câu nói dối, ta tức khắc sai người làm thịt đứa bé tên Tiểu Tứ, hiểu chưa?”
Lúc này Nguyệt Sắc bị dọa vỡ gan thật rồi, ý đồ làm thiếp cũng bay lên chín tầng mây, người này không thể trêu vào, vì thế nàng khóc lóc nói: “Bẩm đại nhân, từ khi tôi còn bé đã có vết bớt này, tôi không tự nhìn thấy được, là nhờ Tiểu Tứ nói cho, nói trông nó nhìn gần giống con bọ ngựa…Tôi với ngài có thù oán gì đâu chứ? Kể cả là thù từ lớp người trước thì ngài cũng không thể tới đòi tôi, đã lâu như vậy rồi, tôi không biết gì hết…”
Nàng vừa khóc, trong đôi mắt to tròn ấy lập tức ầng ậng lệ nóng, cả bờ má lẫn chóp mũi đều đỏ lên, rất đỗi đáng thương.

Lương Ngộ bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, buông tay áo xuống cho nàng, lui trở lại ghế tựa.
Một màn trầm mặc đáng sợ, chỉ có ánh nến nhảy nhót phát ra tiếng vang lách tách.

Nguyệt Sắc xoắn xuýt ngón tay, đứng ngay đơ ra đó chẳng biết làm sao, cảm thấy tuyệt vọng với thế cục trước mắt.
Nàng lo lắng đề phòng hướng di chuyển của hắn, qua một hồi lâu mới thấy hắn ngẩng đầu lên, gương mặt kia đã lui vẻ dữ tợn, trở lại với trạng thái ban đầu.

Mang theo chút ngạo mạn, lại thêm chút nghiêm trang, hắn lấy từ trong tay áo một tờ ngân phiếu đưa qua, nhàn nhạt nói: “Cho muội, cầm lấy.”
Nguyệt Sắc không hiểu ra làm sao, nhưng nàng trước nay vẫn không thể cự tuyệt sự dụ hoặc của ngân phiếu.

Nhận lấy thì có hơi đáng sợ, không nhận lại phụ bạc tấm lòng người ta, vậy là nàng to gan vươn một bàn tay ra, miễn cưỡng cười bảo: “Không có công không thể nhận lộc, đại nhân cần gì cứ việc sai bảo tôi.”
Lương Ngộ nhìn ngón tay nho nhỏ mò tới trước mặt, hắn không buông tay, nàng còn dùng sức kéo một chút.

Hắn cúi đầu cười, thuận tay trái, giống khi nhỏ y như đúc.
“Muội ngồi đi, ta có chuyện muốn nói.”
Hắn nâng cằm ra lệnh, tuy mặt nàng tràn đầy phòng bị nhưng vẫn nghe lời làm theo.
“Chuyện từ trước sáu tuổi, muội còn nhớ được bao nhiêu?” Hắn thả giọng nhẹ nhàng, “Còn nhớ rõ dáng vẻ cha mẹ không? Nhớ được trong nhà có bao nhiêu người?”
Nguyệt Sắc nghĩ ngợi, nghiêng đầu nói: “Chuyện lâu vậy rồi, có một chút còn nhớ rõ, một chút thì không.

Diện mạo cha mẹ thì tôi không nhớ, chỉ nhớ trước kia từng sống trong một tòa nhà lớn, trong nhà còn có một ca ca.”
Lương Ngộ thẳng người lên, “Ca ca tên là gì, muội còn nhớ không?”
Nguyệt Sắc lắc đầu, “Tôi chỉ gọi là ca ca, không biết tên huynh ấy là gì.

Có một ngày ca ca nói muốn đưa tôi đi mua diều, kể từ đó tôi không gặp lại cha mẹ lần nào.

Sau này ca ca cũng chẳng thấy đâu, có lẽ do tôi không ngoan, bọn họ đều không cần tôi nữa.”
Nhiều năm trôi qua, hồi ức ngày trước đã mờ nhạt như sợi khói.

Khi đó nàng còn nhỏ, không thể nhớ rõ chi tiết, chỉ có ấn tượng là dường như tất cả người thân đều biến mất trong một đêm, nàng sống trên đời mới chỉ được hưởng thụ mấy năm, còn lại về sau chính là chịu khổ không dứt.

Ban đầu nàng cũng thường xuyên khóc, khóc xong lại phải đi giành ăn với chó hoang, sau một thời gian dài nàng bắt đầu ngộ ra đạo lý, không thèm khóc lóc nữa, bởi vì nước mắt chảy cũng chẳng giúp nàng chạy nhanh hơn chó được, bị cắn đau thì ai chịu, nàng chết đi cũng chẳng ai thèm quản.
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, cũng may đều đã trôi qua, Nguyệt Sắc cười, cẩn thận hỏi: “Sao đại nhân lại hỏi chuyện này? Đã mười mấy năm rồi, tôi chẳng còn nhớ rõ duyên cớ bên trong nữa.”
Nơi giữa mày người đối diện nhuốm màu buồn bã, “Không phải…không phải ca ca không cần muội nữa, là vì ngày đó trên đường quá đông người, lạc đi mất.” Hắn nói xong thì tạm ngừng, cúi đầu thật lâu mới điều chỉnh được cảm xúc, chậm rãi kể lại ngọn nguồn cho nàng nghe.
“Chúng ta vốn là con nhà lành, cha xuất thân tiến sĩ, làm quan đến chức Tri phủ Tự Châu, không lớn không nhỏ, ngay hàm tứ phẩm.

Năm đó bên trên hạ lệnh khai mỏ, Tư Lễ Giám phái Đại thái giám đến đảm nhiệm giám sát, những kẻ đó nóng lòng lập công, ra sức đào bới, làm cho dân chúng lầm than.

Cha là quan phụ mẫu, đương nhiên muốn bảo vệ bách tính, bởi vậy mà đắc tội bọn chúng, Đông Xưởng sai phiên tử xông vào Lương gia gặp người là giết, ngày đó ngoại trừ ta và muội, không một ai chạy thoát được.

Khi đó muội quá nhỏ, ta không muốn để muội biết cha mẹ không còn, cho nên nói dối đưa muội ra ngoài mua diều.

Sau khi quan nha bị Tư Lễ Giám tiếp quản, ta đem theo muội lưu lạc đến Đăng Châu, mười mấy ngày sau thì chẳng còn một xu dính túi, ta vốn định đưa muội ra ngoài chợ xin chút đồ ăn, không ngờ ngày hôm đó lại là lễ tắm Phật, dòng người quá đông làm chúng ta bị tách ra.

Sau đó ta đi khắp nơi tìm muội, tìm nửa năm vẫn chẳng thấy muội đâu, chỉ đành rời Đăng Châu vào kinh.

Ta hận, kẻ nào hại chúng ta tan cửa nát nhà, ta liền tìm kẻ đó đòi mạng.”
Đã lâu lắm rồi hắn mới nói một hơi dài đến vậy, cừu hận mười một năm trăm cay ngàn đắng, cho tới bây giờ đã có thể thật bình tĩnh kể ra.

Hắn mỉm cười, ngữ khí ôn hòa, mang theo hương vị thích ý, du dương nói: “Chỉ mới hôm qua thôi, kẻ hạ lệnh năm đó đã bị ta kết liễu, ta đã báo thù được cho cha mẹ.

Trùng hợp hôm nay lại có tin tốt, phiên tử nói tìm được muội rồi, hẳn là cha mẹ trên trời cao phù hộ, cho chúng ta cốt nhục đoàn tụ!”
Nguyệt Sắc không khỏi phát ngốc, sự tình phát triển khác hẳn với tưởng tượng của nàng.

Vừa rồi nàng còn tính toán nịnh bợ người ta kiếm cơm, ai ngờ chỉ vừa chớp mắt đã leo lên thân thích?
Nàng cho rằng mình nghe lầm, đứng lên cười gượng, “Đại nhân, ý ngài là…”
Phản chiếu trong cặp mắt kia là ánh trăng dưới biển sâu, sóng mắt vừa gợn liền lấp loáng ánh bạc.
Hắn cũng đứng lên, dịch tay mỉm cười, dáng vẻ tao nhã như người đọc sách, “Muội không tên là Nguyệt Sắc, tên thật của muội là Nguyệt Hồi.

Ta cũng không tên là Lương Ngộ, tên trước kia của ta, là Nhật Bùi.”
(*) Hai cái tên của hai người ghép lại sẽ thành: Nhật Nguyệt Bồi Hồi – 日月裴徊 (“bùi” cũng có thể phiên âm là “bồi”)


Bình Luận (0)
Comment