Điện Từ Bi

Chương 57



Thực ra Tôn phu nhân không quá tán đồng trượng phu đối nghịch với Lương Ngộ, đã có nhiều vết xe đổ của các quan viên lắm rồi.

Việc Hoàng Thượng tự mình chấp chính chính là một đường ranh giới, trước khi chấp chính đã cho những kẻ không cần đến ngã ngựa, sau khi chấp chính lại càng thẳng tay hơn, không cẩn thận thì chỉ có chết.
Theo ý bà ta thì tỷ muội có thân đến mấy cũng đều gả đi cả rồi, không có xung đột lợi ích thì có thể qua lại với nhau, còn nếu có nguy hiểm rình rập tính mạng thì ai tự lo thân nấy.

Tôn thượng thư một lòng bất bình vì khuê nữ không thể làm Hoàng Hậu, nhưng đối với Tôn phu nhân thì làm Hoàng Hậu cũng chẳng được gì, chẳng phải vẫn bị Lương Ngộ nắm gọn trong tay! Bây giờ mọi chuyện đã xong rồi, níu kéo thì làm được gì nữa, nhưng dù không tình nguyện đi thì vẫn không thể cãi lại trượng phu khăng khăng cố chấp.
Hết cách, đành phải căng da đầu đứng ngoài Thần Vũ Môn đệ thẻ bài chờ triệu kiến.

Chẳng mấy chốc bên trong có thái giám tới đón, một gương mặt mới toanh, vừa trông thấy bà ta đã tươi cười đầy mặt, chắp tay hành lễ đón chào, nói: “Tôn phu nhân đã tới, Thái Hậu nương nương sai nô tài ra đón phu nhân, mời phu nhân đi theo nô tài.”
Tôn phu nhân có chút kinh ngạc: “Trông tiểu công công lạ mặt quá, mới vào Từ Ninh Cung hay sao?”
Tiểu thái giám dạ vâng, “Nô tài đã hầu hạ nương nương một thời gian, thường chạy mấy việc vặt, thi thoảng có quý nhân ngoài cung yết kiến cũng là do nô tài nghênh đón.”
Tôn phu nhân chậm rãi gật đầu, “Ta đã vài tháng rồi không tiến cung, không biết năm nay thế nào, ngay cả chúc tết cũng kêu miễn…”
Tiểu thái giám đáp: “Phượng thể Thái Hậu nương nương không khỏe, các phiên vương ngoại trấn tiến cung vấn an cũng một mực kêu miễn.

Hiện giờ nương nương ít vận động, cũng không thích nói nhiều, phu nhân gặp rồi sẽ biết.”
Tôn phu nhân nghe vậy thì đoán hẳn sẽ được gặp mặt, ai ngờ vào đến noãn các phía đông vẫn chỉ là cách mành nói chuyện như cũ.

Chỉ khi bước vào ngạch cửa mới thoáng trông thấy bóng người, Thái Hậu được người hầu dìu ra nằm trên giường mỹ nhân, Trân ma ma đứng một bên buông mành, mời phu nhân ngồi xuống nói chuyện.
Tôn phu nhân tạ ơn ngồi xuống, hai chân đoan chính, hai tay đặt trên đầu gối, hơi nghiêng người về phía trước nói: “Đã lâu rồi không tới thỉnh an nương nương, mọi người trong nhà nhớ thương nương nương lắm.

Nghe nói gần đây nương nương không khỏe, đã truyền thái y tới thăm khám chưa ạ?”
Tôn phu nhân vừa nói vừa gắng sức thăm dò, mơ hồ có thể thấy dáng hình bên trong.


Người trên giường nằm kê cao gối, bên cạnh có một nữ quan hầu hạ, mành xung quanh thả xuống kín mít, hơi lộ ra một khe sáng nhỏ, đôi bàn tay trắng nõn mịn màng của Thái Hậu đặt trên tấm đệm như ý dệt vải lĩnh, tuy không nhìn thấy mặt nhưng vẫn biết được là còn sống.
Bên trong truyền ra một tiếng thở dài, giọng nói suy nhược, từng câu từng chữ đều tràn ngập mệt mỏi: “Gần đây ta càng ngày càng yếu, muốn gặp cố nhân…Nói chuyện lại không ra hơi, mất hết tinh lực.

Thái y đến khám rồi, chỉ nói huyết hư khí nhược, phải điều trị lâu dài…Đã uống một đợt thuốc vẫn không thấy đỡ…”
Tôn phu nhân cẩn thận phân biệt ngữ khí Thái Hậu, bởi vì giọng ép xuống rất thấp, cũng chẳng thể ngắt lời, chỉ đành nghĩ cách hỏi han cho nàng nói chuyện.
“Thời tiết năm nay lạnh hơn năm ngoái, nương nương càng phải giữ gìn sức khỏe, chờ khi trời ấm sẽ tốt lên ngay.” Tôn phu nhân nói, mỉm cười xê dịch thân mình, “Hôm nay muội tiến cung là muốn hỏi nương nương dự định thiên thu sẽ ăn mừng thế nào, lát nữa về cũng tiện báo cho người trong nhà chuẩn bị.”
Thái Hậu thở hổn hển, “Ta bệnh đến nỗi ngồi không ngồi nổi, còn ăn mừng cái gì! Dù sao cũng không phải thọ chẵn, bỏ qua đi…Hôm nay ngươi đến, sợ là không phải để chúc thọ cho ta, mà là đến để hưng sư vấn tội.”
Tôn phu nhân nghe vậy thì kinh hãi, hoảng sợ đứng lên nói: “Nương nương nỡ lòng nào nói vậy, chỉ là muội lâu ngày chưa gặp nương nương, trong lòng thực sự thương nhớ…”
“Thương nhớ?” Thái Hậu nói lạnh tanh, “Ta ở trong cung cần gì phiền các ngươi phải nhớ? Các ngươi là bởi vì…bởi vì người được chọn cho ngai Hậu thay đổi, các ngươi bực bội trong lòng, muốn tìm đến ta hỏi cho ra nhẽ.”
Tuy Thái Hậu thở hổn hển nhưng sức lực càn quấy khủng khiếp vẫn còn đó.

Đương nhiên nguyên nhân thúc đẩy Tôn phu nhân đến đây đúng là vì ngai Hậu biến động, nhưng xét đến cùng vẫn là muốn xem Thái Hậu có thực sự là Thái Hậu hay không.

Bây giờ coi như đã xác định xong, Thái Hậu không gặp người ngoài nhưng đích thực vẫn còn sống.

Bà ta thậm chí còn hối hận vì đã đến đây, trong lòng oán trách trượng phu, ông ta không cam lòng thì làm được gì.

Thái Hậu đang yên đang lành, chẳng may bỗng nhiên nghĩ không thông lại muốn kéo cả nhà mẹ đẻ theo chưa biết chừng.
Tôn phu nhân hậm hực nói: “Nương nương đang bệnh, hẳn là đau buồn quá mức.

Tỷ muội chúng ta từ nhỏ đã thân nhau, đúng là lớn lên mỗi người một ngả nhưng trong lòng muội vẫn coi nương nương như tỷ tỷ ruột .”
Kết quả là Thái Hậu sau tấm mành bắt đầu khóc nức nở, “Cả đời ta khốn khổ không có cốt nhục dựa vào.

Tự cái bụng ta không biết cố gắng, con cháu nhà mẹ đẻ không nên thân…Còn may bây giờ có Hoàng Đế hiếu thuận với ta, sao mà ta không suy nghĩ cho hắn được, giữ được hắn cũng là ta giữ được chính mình.”
Trân ma ma đứng ngoài lạc địa tráo nghe thấy Thái Hậu khóc thì vội bước lên nhún mình với Tôn phu nhân, cụp mắt rũ mi nói: “Phu nhân, bây giờ nương nương không khỏe, không ai dám làm nương nương mất vui, theo nô tỳ thấy phu nhân đã vấn an xong rồi, hôm nay đành quay về trước vậy.”
Tôn phu nhân tự rước bực vào người, trong lòng vốn đã không thoải mái, nếu ma ma bảo đi thì bà ta cũng chẳng có cớ gì mà ở lại, liền hành lễ với cái mành, “Nương nương dưỡng bệnh nghỉ ngơi, chờ nương nương khỏe lên muội lại tới thăm.”
Bà ta lui xuống, không hiểu vì sao lại ngửi thấy một mùi hương kỳ quái, đó là mùi Trầm Thủy Hương rất nồng, thế nhưng vẫn không thể che lấp mùi hôi thối.
Tôn phu nhân đã quá quen với thứ mùi này, phàm nhà ai có người già trúng gió liệt nửa người đều sẽ khắc cốt ghi tâm với nó.

Hủ bại, xơ xác, sắp chết, thứ mùi tanh tưởi hỗn độn bài tiết từ tận trong xương cốt ra, cho dù có người hầu hạ lau mình ba lần một ngày cũng không xua đi được.
Tôn phu nhân không còn cách nào, chỉ đành tiếp tục rời khỏi noãn các phía đông.

Khi ra đến bên ngoài lại tỏ vẻ vô tình cố ý hỏi thăm Trân ma ma: “Ta thấy tinh thần Thái Hậu nương nuong cũng không tốt, tính tình khác xa ngày xưa…”
Trân ma ma cười nhàn nhạt, vừa dẫn đường vừa nói: “Phu nhân và nương nương là tỷ muội bao nhiêu năm, còn không rõ tính tình nương nương hay sao.

Nương nương từ trước đến nay vẫn luôn như thế, thường hay nói nặng lời, phu nhân đừng để bụng làm gì.

Còn về bệnh tình của nương nương, không dám giấu phu nhân, quả thực là rất nặng, nói xong một câu lại phải thở vài hơi lấy sức.

Hôm nay phu nhân đến, nương nương nói một tràng thế này đã là nể mặt lắm rồi.” Dứt lời thì đã đến trước Từ Ninh Môn, liền dừng chân lại, cất tiếng gọi tiểu thái giám phụ trách tiếp đón lúc đầu.
Tiểu thái giám nhanh chóng đi tới cong eo chắp tay: “Xin mời Thượng thư phu nhân, nô tài tiễn phu nhân xuất cung.”
Trân ma ma nhún chân hành lễ nói, “Bên cạnh nương nương đã có nô tỳ hầu hạ, Hoàng Thượng cũng phái thái y tốt nhất tới thăm bệnh cho nương nương, dần dần rồi nương nương sẽ khỏe lên, xin phu nhân yên tâm.”
Tôn phu nhân gật đầu, “Đành làm phiền ma ma.” Rồi lại hành lễ một lần nữa mới xuất cung về phủ.
Tôn Tri Đồng đã chờ ngoài sảnh từ sớm, thấy phu nhân về thì vội xua hết mọi người ra ngoài, hỏi dồn dập: “Thế nào? Có gặp được Thái Hậu nương nương không?”

Tôn phu nhân ngồi ngây người trên ghế, lẩm bẩm nói: “Không thấy mặt, vẫn là cách mành nói chuyện, nghe giọng thì đúng là Thái Hậu không thể nghi ngờ, nhưng…Tôi không dám chắc được người sau mành rốt cuộc có phải Thái Hậu hay không.”
Tôn Tri Đồng sốt sắng, gấp gáp hỏi: “Nghĩa là thế nào?”
Tôn phu nhân liếc nhìn ông ta một cái, “Trong noãn các phía đông có mùi rất hôi, giống như mùi lúc lão thái thái nhà chúng ta nằm liệt giường ấy.

Ông nghĩ lại đi, Thái Hậu ưa sạch sẽ, sao có thể cho phép trong phòng có mùi khó ngửi như thế được? Tôi nghĩ xem ra Thái Hậu bệnh không dậy nổi, bị bọn chúng coi như đồ ngụy trang.

Bọn chúng đứng đằng sau điều khiển, dùng danh nghĩa Thái Hậu phát ý chỉ, dễ dàng lấp kín miệng thiên hạ.”
Tôn Tri Đồng a một tiếng thật dài, lẩm bẩm lầm bầm: “Tôi biết ngay mà, chuyện này không hề bình thường…Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ đã phân cao thấp với Thái Hậu đủ mọi việc, tính tình Thái Hậu thế nào? Sao mà nhịn nổi cơ chứ!”
Tôn phu nhân nghĩ lại vẫn thấy rùng mình: “Tôi thấy tốt nhất chúng ta đừng nhúng vào.

Ông nghĩ mà xem, Lương Ngộ ranh ma như vậy, vì sao đột nhiên lại sắp xếp chúng ta vào cung? Chẳng phải là cố ý giăng bẫy chúng ta hay sao!”
Tôn Tri Đồng trầm ngâm nói: “Bà yên tâm, đương nhiên chúng ta sẽ không làm con chim đầu đàn.

Bây giờ chỉ còn chờ Trưởng công chúa hồi kinh, không cần biết thế nào, Hoàng Thượng vẫn còn phải gọi Trưởng công chúa một tiếng tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn gặp mẹ ruột, chẳng nhẽ kẻ làm đệ đệ lại không cho? Bây giờ bọn chúng bày ra được trò ‘buông rèm tiếp người thân’, chờ Trưởng công chúa về, chắc chắn sẽ không thể ‘buông rèm đón con gái’.

Chỉ cần Trưởng công chúa thấy được Phật thật là biết ngay thôi.”
Ở đằng kia Lương Ngộ mới từ Hồng Bổn Khố về, cố ý vòng qua Từ Ninh Cung.

Vào đến chính điện liền thấy người trong noãn các ra ra vào vào, trông thấy hắn thì không dám ở lại, lui xuống hết đường hành lang.
Hắn hơi kinh ngạc, không biết rõ tình hình bên trong, không thể tùy tiện đi vào.

Đứng lại đợi một lát thì thấy Nguyệt Hồi tái mét đi ra, cũng y hệt như đám cung nhân, không dám đứng gần hắn, cách ra xa ba bước: “Ban nãy Tôn phu nhân đến, Thái Hậu nương nương đi tiểu ướt hết người, bây giờ trong phòng ngập mùi, huynh đừng vào.”
Hắn liếc mắt một cái vào trong, hừ cười nói: “Thái Hậu nương nương đúng là quật cường, đến nông nỗi này vẫn còn tìm đủ mọi cách ngáng chân.

Tôn phu nhân nói thế nào? Có nhìn ra được manh mối gì không?”
Nguyệt Hồi nói: “Trước khi rời đi thì hỏi han Trân ma ma, nói là nương nương khác ngày xưa nhiều quá, muội thấy huynh vẫn nên có tính toán từ sớm.”
Lương Ngộ gật đầu, “Chuyện này dễ lo thôi, chỉ là muội….” Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, “Ta chuyển muội đến đây không phải là để làm những việc hạ đẳng này, hà tất phải làm khổ mình! Kể từ bây giờ muội không được hầu hạ bên cạnh Thái Hậu nữa, muội có việc của muội, dọn phân lau nước tiểu, khác gì dùng dao mổ trâu giết gà.”
Nguyệt Hồi thấy hắn không vui, không dám làm trái, ngượng ngùng nói: “Lát nữa muội đến chỗ huynh ăn cơm nhé.”
Lương Ngộ nói đừng, che mũi quay mặt đi.
Nguyệt Hồi rất không phục: “Tại sao?”
“Ta chê muội cả người hôi hám!” Hắn nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Trên đường đến Càn Thanh Cung, Dương Ngu Lỗ lục tục đuổi theo, “Lão tổ tông, có khả năng bây giờ Tôn Tri Đồng đã nghi ngờ rồi.

Mật báo truyền lời về nói Vĩnh Niên Trưởng công chúa sắp sửa đến địa giới Trực Lệ, chậm nhất là sáng mai, nhất định sẽ muốn vào cung.”
Đúng là chuyện phiền toái thích nối đuôi nhau đến, khiến người ta không yên ổn nổi.
Lương Ngộ nhìn về tầng mái vũ điện đỉnh Càn Thanh Cung, vô số miếng ngói lưu ly phản chiếu lấp lánh ánh nắng mặt trời, hắn thở dài nói: “Tạm thời chưa động đến Trưởng công chúa, sai người theo sát rồi tính sau.

Còn về vợ chồng Tôn Tri Đồng, giữ lại sẽ là hậu hoạn khôn kể, cứ diệt trừ là hơn.

Nhưng mà hiện tại không thể để xưởng vệ quanh minh chính đại ra mặt, một là không kịp thêu dệt tội danh, hai là ngại quan hệ của Tôn gia với Thái Hậu.

Đứng nơi đầu sóng ngọn gió thế này, càng ít liên lụy đến Thái Hậu càng tốt.”
Dương Ngu Lỗ chần chừ: “Ý lão tổ tông là….”
Lương Ngộ hờ hững liếc mắt một cái: “Chẳng phải có sẵn ngay đảng Hồng La đó sao, gán lên tên tuổi bọn chúng là được.


Triều đình đang muốn diệt trừ loạn đảng, nhiều thêm một tội trạng cũng chẳng là gì.”
Nói xong thì đã đến Nguyệt Hoa Môn, nhanh chóng đi vào thứ gian hướng đông.

Hôm nay Hoàng Đế đã bình phục, đang ngồi trên giường đất phía nam đọc sách, thấy hắn vào thì bỏ sách xuống, nhổm dậy hỏi: “Đại bạn, Từ Ninh Cung thế nào rồi?”
Lương Ngộ chắp tay, kể lại một lượt chuyện Tôn phu nhân yết kiến, cuối cùng nói: “Vốn định lừa gạt để miễn tiết thiên thu, Thái Hậu dùng biện pháp này để mật báo đúng là khiến người ta bất ngờ.

Hai ngày nay Trưởng công chúa đã sắp về đến kinh thành, xử lý Tôn gia thì dễ, xử lý Trưởng công chúa lại khó, chủ từ cần sớm có tính toán.”
Hoàng Đế trầm mặc, ngón tay gõ lên bàn giường đất, “Trẫm ngồi lên giang sơn vẫn phải nhìn sắc mặt mẹ con nàng ta, rốt cuộc đến khi nào mới thôi đây! Nếu dựa theo ý trẫm, dứt khoát giết sạch, đầu xuôi đuôi lọt.”
Nói thì nói thế, nhưng nếu thực sự làm theo thì đúng là không một chút khả năng.

Càng ngồi trên mây cao lại càng sợ lời đồn đại dưới thấp, không thể hành động theo cảm tính, vẫn phải suy nghĩ chu toàn.
Lương Ngộ liếc nhìn đồng hồ, “Thần có cách này, vừa có thể chiêu cáo thiên hạ Thái Hậu bệnh nặng khó chữa, lại có thể trấn an bách tính bóp chết lời đồn.”
Hoàng Đế phục hồi lại tinh thần, “Đại bạn mau nói, là cách gì?”
Lương Ngộ đáp: “Chủ tử hãy hạ chỉ vì cầu phúc cho Thái Hậu, miễn thuế phụ thu ba thành.

Bắt người tay ngắn, ăn người nhu nhược, sách lược này hoàn toàn có thể dùng để thống trị thiên hạ.

Khi một người đã thu lợi thì sẽ không ồn ào náo loạn nữa, nếu ngay cả đạo lý này cũng không hiểu thì chẳng bằng một con gia súc.

Không chỉ những bách tính mông muội, ngay cả người có học vấn đọc đủ thứ thi thư cũng đều vậy.”
Hoàng Đế bừng tỉnh đại ngộ, “Vậy thì mời Đại bạn thay trẫm thảo chiếu, sáng mai bố cáo thiên hạ, người người cùng nghe.” Hoàng Đế nhẹ nhõm mỉm cười, “Nếu đã bố cáo thiên hạ Thái Hậu bệnh nặng rồi, vậy là Nguyệt Hồi có thể trở về phải không?”
Một lòng một dạ của Hoàng Đế đều đặt hết lên người Nguyệt Hồi, tâm tình thế này, cũng chẳng thể biết là tốt hay xấu.
Lương Ngộ chắp tay nói: “Thần biết chủ tử yêu mến, nhưng hiện tại không nên nóng vội.

Cứ để Nguyệt Hồi ở lại Từ Ninh Cung mấy ngày đề phòng tình thế biến đổi, chờ chuyện này qua, chủ tử lại triệu nàng về cũng không muộn.”
Dù sao vẫn là không quá tình nguyện để Nguyệt Hồi về lại ngự tiền, cản trở được ngày nào hay ngày ấy.

Nhưng nha đầu kia ở lại Từ Ninh Cung táy máy tay chân làm hắn rất sốt ruột.

Lúc trước nàng nói muốn đến chỗ hắn ăn cơm, hắn thẳng thừng từ chối, bây giờ lại có chút băn khoăn trong lòng.

Vốn định sai người dọn món xong rồi đi mời nàng, không ngờ vừa mới bước vào Trinh Thuận Môn đã thấy nàng đứng dựa lưng dưới tàng cây, gương mặt sinh động, trông thấy hắn liền mỉm cười, léo nhéo nói: “Lương chưởng ấn, tôi biết ngay ngài đang nhớ tôi mà, không cần phải sai người đi mời, tôi tự tới rồi đây.”
Lương Ngộ đứng lại trong vườn, nhíu mày nghiêng đầu nhìn nàng.

Nàng lập tức thò tay đến trước mặt hắn, lăn qua lộn lại cho hắn nhìn, “Muội rửa tay sạch sẽ rồi, còn thay quần áo nữa, bây giờ trên người chỉ toàn mùi thơm, không tin huynh ngửi thử xem?”


Bình Luận (0)
Comment