Điện Từ Bi

Chương 83



Đôi khi những lời nói của nàng có thể thực sự khiến người ta bay loạn ba hồn bảy phách.
Lương Ngộ nhìn ra ngoài, may mà mấy xưởng vệ cách rất xa, không nghe rõ được nàng đang nói gì, cả hắn cũng có chút hồ đồ, trong lòng nghi ngờ có phải mình nghe nhầm hay không, chần chừ hỏi thêm một câu: “Ban nãy muội…nói sao cơ? Muốn cùng nhau tắm?”
Nguyệt Hồi gật đầu, “Muội không có ý gì khác, chỉ là muội thấy nước ngọt dùng nhanh quá, chúng ta phải tiết kiệm một chút.” Nàng nói xong nghiêm chỉnh cười với hắn, “Đừng suy nghĩ linh tinh, suy nghĩ linh tinh chứng tỏ tâm tư huynh xấu xa.

Muội là người rất thuần túy, muội chỉ muốn kỳ lưng cho huynh, tâm nguyện bé nhỏ thế này không quá đáng đâu nhỉ?”
Lương Ngộ nhìn người rất chuẩn, trước đây hắn đã nhìn thấu Nguyệt Hồi rồi, nói nha đầu này đầu thai nhầm thành con gái.

Thực ra tác phong làm việc của nàng rất giống nam nhân, vẻ hùng hổ tiến về phía trước kia cũng giống, vẻ háo sắc lỗ mãng không thể che giấu cũng giống.
Đối với người mà nàng mơ ước đã lâu ấy, nàng từng lưỡng lự, từng sợ hãi, trải qua giãy giụa khốn khổ vị thẹn với luân lý, cuối cùng đã tiến vào một giai đoạn càng ngày càng táo tợn.
Nguyệt Hồi cảm thấy ca ca giống như một câu đố hóc búa, bởi vì khi mới nhận nàng về hắn vẫn luôn cao ngạo, càng cao ngạo thì lại càng thôi thúc người ta phá vỡ hư dục.

Đôi khi nàng sẽ xuất hiện ảo giác, có một âm thanh không biết từ đâu đến luôn xúi giục nàng, lại gần đi…lại gần hơn nữa đi, nàng hoài nghi đó chính là tiếng của mẹ.

Vì thế nội tâm ngo ngoe rục rịch, tính tới tính lui, cuối cùng quyết định sẽ vươn ma trảo về phía hắn.
Là hắn nói thích nàng, nàng cũng đồng ý để hắn thích, nếu cả hai đã hứa hẹn xong xuôi rồi, thuận lợi làm gì thì mau làm thôi.
Ban đêm nằm trên giường Nguyệt Hồi cũng tự cân nhắc, ca ca là nam nhân mê người nhất nàng từng gặp, tuy nhiên lại có chút khuyết điểm nhỏ, có lẽ bởi vậy nên tính tình hơi quái đản, nhưng nàng không thể vì thế mà ghét bỏ hắn được.

Nàng muốn cho hắn thấy nàng có hứng thú với hắn, để hắn cảm nhận hắn được sự coi trọng, như vậy hắn mới không tự ti, sẽ không đắm chìm trong tự oán tự trách suốt ngày.

Lúc trước ở trên thuyền hải thương hai gian phóng tách xa nhau, qua lại không tiện lắm, nàng còn có vẻ rất rụt rè tự trọng.

Sau đó thì chuyển về phúc thuyền, thợ thuyền sửa lại lầu khoang y nguyên theo kết cục ban đầu, không chỉ cái cửa sổ giữa hai buồng được giữ lại, lại còn cố ý mở rộng ra vài phần.


Cửa sổ vốn chỉ thò đầu qua được thôi, bây giờ có thể thò nửa thân mình qua.
Đương lúc thiên thời địa lợi, muốn ngăn chặn nội tâm xôn xao là rất khó, vì thế đến buổi tối hôm qua nàng đã lặng lẽ đẩy ra một khe nhỏ trên cửa.

Khi đó Lương Ngộ vừa mới tắm xong, đang thay quần áo, nàng tức khắc nóng bỏng cả mặt, suýt nữa chảy máu mũi.

Nhìn lén bằng cả hai mắt thì quá thắng trợn, nàng chỉ dám ghé một con mắt vào cái khe kia, đợi nửa ngày để hắn quay người lại, đáng tiếc không được toại nguyện.
Cũng chẳng biết hắn phát hiện ra hay là thế nào, toàn bộ quá trình chỉ toàn quay lưng về phía nàng, từ vai lưng rắn chắc đi xuống, vòng eo kia mảnh đến mức không thể tưởng tượng.

Hắn ngồi trên giường, quần áo để thay đặt phía sau chồng chất như chùm mây, eo thon nhỏ và một nửa mông ẩn hiện trong mây mù…Tấm tắc, quả nhiên là người đẹp, ngay cả mông cũng xuất chúng.
Đến trước nửa đêm vẫn không ngủ nổi, mở to mắt nhìn lên trần nhà, trong lòng niệm đi niệm lại hai chữ “tội lỗi”, lo lắng mình bị nhìn trộm thành nghiện, gõ lên vách tường, “Ca ca, huynh ngủ chưa?”
Cách vách đáp một tiếng: “Sao thế?”
Nàng thành thật khai nhận, “Ban nãy muội nhìn lén huynh thay quần áo.”
Kết quả là mãi không thấy cách vách đáp lời, thật lâu sau mới nói: “Không còn sớm đâu, ngủ đi.”
Chỉ vậy thôi.
Lương chưởng ấn của hôm qua bỗng nhiên nhẫn nhục chịu đựng loại hành vi vô sỉ này, vừa là vì nuông chiều, vừa là để ngày hôm nay đổi lấy được một yêu cầu càng ngại ngùng hơn của nàng.
“Muội thật sự muốn tắm cùng nhau?” Lương Ngộ híp mắt hỏi.
Nguyệt Hồi tỏ vẻ đương nhiên, “Muội thấy có nhà nọ ở cạnh kênh đào, hai đứa bé thường múc một cái chậu to tắm cùng nhau.

Tuổi tác của hai chúng ta chênh nhau 8 năm, chắc khi còn nhỏ cũng không có cơ hội, quá đáng tiếc!”
Lương Ngộ bật cười, “Nguyện vọng của muội đúng là kỳ quặc, nhưng mà muội nói cũng đúng, nước ngọt trên thuyền đang vơi dần, nên dùng tiết kiệm.” Hắn nói, vươn đến trước mặt nàng, cong lưng thì thầm bên tai nàng, “Nếu muội áy náy vì đêm hôm qua nhìn lén ta, thực ra cũng không cần đâu.

Muội nhìn lén ta, ta cũng nhìn lén muội, khác nhau ở chỗ ta phát hiện ra, mà muội thì đến giờ vẫn chưa hay biết.”
Hắn rút thân về, thỏa mãn mỉm cười trong ánh mắt khiếp sợ của Nguyệt Hồi, cũng không nói thêm gì nữa, cất giọng ra lệnh cho người ngoài cửa: “Đêm nay chuẩn bị một thùng nước tắm cho ta, thêm đủ hương liệu, ta muốn tắm gội.”
Thái giám ngoài cửa cao giọng dạ vâng, Nguyệt Hồi đứng lên, có chút phẫn uất mà nói: “Sao huynh lại nhìn lén muội…Nhìn thấy chỗ nào rồi? Có thấy chân không? Có thấy mông không? Huynh đường đường làm ca ca, sao có thể không biết xấu hổ như thế cơ chứ!” Dứt lời giận dữ phất tay áo, cắm đầu cắm cổ chạy về buồng.
Về đến buồng thì nhào ngay lên giường, đấm ngực dậm chân kêu xui xẻo, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, câu này chính là để nói nàng! Rốt cuộc hắn nhìn lén nàng lúc nào? Lúc nàng đang tắm? Hay là lúc thay quần áo? Rõ ràng nàng thi thoảng vẫn lưu ý cái cửa sổ kia, không phát hiện hắn có động tĩnh gì mà.
Loạch xoạch một tiếng, cửa sổ được mở ra, tiếng nói thong dong của Lương Ngộ vang lên: “Cô nương, đêm nay còn tắm chung nữa chứ?”
Nguyệt Hồi giận sôi máu, “Muội còn chưa thấy huynh từ chính diện đâu, đương nhiên phải tắm, không thể chịu lỗ được!”
Lương Ngộ nói được thôi, lại khép cửa sổ vào.
Đêm nay đúng là rất đáng mong đợi, thực ra từ đêm gặp phải gió lốc ấy trở đi, hắn vẫn luôn cảm nhận được sự lúng túng ngại ngùng của Nguyệt Hồi, hẳn nàng rất khó tiếp thu sự thật ca ca biến thành một người không liên quan, lại còn nói thích nàng, đầu óc không phức tạp lắm của nàng không chịu nổi xóc nảy đến vậy.

Bây giờ tốt rồi, có lẽ nàng đã suy nghĩ cẩn thận, dần dần cũng hoạt bát hẳn lên.

Trái tim luôn treo lơ lửng của hắn cũng được rơi xuống đất, nàng không oán trách hắn nữa, nhất định là nhờ cha mẹ trên trời phù hộ.
Nhắc đến cha mẹ, hắn vẫn luôn thấy hổ thẹn không dám đối mặt, tuy thái độ của Nguyệt Hồi cho thấy việc này đã thành công được một nữa, nhưng hắn ỷ vào tuổi tác lớn hơn nàng, nửa bức bách nửa dụ dỗ nàng đến tận nước này, vẫn là hắn không nên.

Nhật Bùi – Nguyệt Hồi…Hắn nâng bút viết hai cái tên xuống, ngó trái ngó phải, thật là tương xứng.

Ông trời đã định sẵn bọn họ phải là một đôi rồi, nếu không thì sao giữa biển người mênh mông như vậy lại để hắn dừng chân ở Lương gia, lại để mẹ đến năm ba mươi hai tuổi mới hoài thai Nguyệt Hồi.
Chỉ là đêm nay sẽ cùng tắm…Hắn có chút hoảng hốt, tai cũng nóng lên.

Thực ra trong lòng đều biết cả, rốt cuộc chỉ đơn giản là một lần đùa vui thôi, không cần nghiêm túc đến vậy, nhưng mà vẫn cứ thấy bất ổn, nha đầu này luôn có cách gây sóng gió.
Sờ thử vết thương trên vai, đã đỡ rất nhiều, không còn thấy đau nữa, dù dính nước cũng không sợ.


Còn phải chuẩn bị gì nữa đây? Hắn gấp giấy lại, nhét xuống dưới nghiên mực, cao giọng gọi thái giám hầu hạ bên người, “Quế Sinh…”
Quế Sinh chạy vào thưa, “Lão tổ tông có gì sai khiến ạ?”
“Bộ áo ngủ Vũ Quá Thiên Thanh của ta đâu?” Hắn đứng lên nói, “Ở đâu? Tìm cho ta.”
(*) Vũ Quá Thiên Thanh là màu xanh trong như bầu trời sau cơn mưa.
Quế Sinh dạ vâng luôn miệng, mở cánh cửa tủ khảm trai ra, lấy một bộ áo ngủ bên trong trình lên, cười nói: “Sao lão tổ tông lại muốn tìm cái này ạ? Khi ở Đăng Châu chúng ta nhập thêm nguyên liệu mới, đều là hàng tốt nhất, đã giao người may áo rồi ạ.

Tiểu nhân vừa mới đi xem, chỉ cần đơm thêm cúc, một lát nữa là đưa đến được.”
Lương Ngộ chỉ mải ướm áo lên so thử, ngắm nghía trong gương mãi, lẩm bẩm nói: “Vẫn là cái này đẹp, màu này tôn da.”
Quế Sinh suýt thì bật cười, vội vàng cong eo, “Lão tổ tông vốn đã trắng nõn, mấy ngày nay phải phơi gió biển, tiểu nhân thấy Đại đương đầu sắp đen như hòn than rồi, lão tổ tông vẫn y nguyên như lúc xuất phát, không thay đổi chút nào.”
Lương Ngộ ừ một tiếng, sờ sờ da mặt, đúng là thế thật, người trời sinh da mềm vẫn chiếm ưu thế hơn những người da thô ráp.
Chuẩn bị xong áo ngủ rồi, hình như không còn gì phải lo nữa.

Hắn hỏi: “Có làm áo choàng mới cho cô nương không? Đến khi lên bờ phải dùng đến.

Làm thêm hai bộ thường phục của nam nữa, hành động bên ngoài cho tiện.”
Quế Sinh thưa: “Lão tổ tông yên tâm ạ, xiêm y của cô nương đã được làm thêm hai bộ, bây giờ đang làm ủng quan cho cô nương.”
Lương Ngộ gật đầu, vẫy tay cho Quế Sinh lui ra ngoài.
Bởi vì buổi tối sẽ cùng tắm, mỗi người đều ở rịt trong buồng mình chuẩn bị.

Về sau ngẫm lại mới thấy kỳ quặc, lời hứa hẹn thuận miệng nói ra, vậy mà không một ai có ý định bội ước.
Nguyệt Hồi ngồi trước gương bôi lên mặt một tầng phấn trân châu thật dày, sau đó giặt một cái khăn mặt ấm đắp lên, nằm ngửa đầu trên giường đắp mặt.

Chong chóng nhỏ trong đầu xoay vù vù, qua lần tắm uyên ương đêm nay, ca ca sẽ thực sự là người của nàng.
Nàng có tài đức gì, có tài đức gì cơ chứ…Đến lúc này vẫn thấy như đang nằm mơ.

Ông trời ưu ái, xoay đi xoay lại một vòng lớn, cuối cùng Lương Ngộ vẫn lọt vào lòng bàn tay nàng.

Nàng hớn hở nghĩ cả tiền lẫn người đều về mình, Tiểu Tứ mà biết nàng kiếm được thương vụ ổn thế này thì vui phải biết!
Đắp mặt xong thì đứng dậy, gác một chân lên giường, cuốn ống quần lên quan sát, lông chân cũng không coi là nhiều, nhưng mà hơi dài.

Làm sao bây giờ, phải nghĩ cách cạo đi mới được, vì thế nàng chạy ra cửa tìm người, còn phải lén lút không để ca ca biết.

Cuối cùng tìm được Tần Cửu An, nàng vẫy vẫy tay, “Tần thiếu giám, tới đây, tới đây…”
Tần Cửu An thấy nàng lấm lét, tự giác thấp giọng xuống, “Cô nương có gì dặn dò?”
Nguyệt Hồi nói: “Tôi cần một con dao nhỏ…loại để cạo râu ấy.”
Tần Cửu An và nàng nhìn nhau, cười khổ đáp: “Cô nương tìm sai người rồi, bọn ta làm sao mà dùng được những thứ ấy.

Cô nhìn ta này…” Vừa nói vừa nhấc cằm lên, “Nhẵn thín, không một cọng cỏ.”
Nguyệt Hồi mới phát hiện đúng là mình làm khó người ta, liền dáo dác ngó nhìn, “Thế còn các xưởng vệ thì sao, bọn họ có không?”
Đối với những yêu cầu của nàng, từ trước đến nay bọn họ luôn luôn đáp ứng, Tần Cửu An nói: “Cô nương đừng gấp, để ta nghĩ cách cho.” Bảo nàng đi về trước, còn mình thì đi theo thang gỗ xuống tầng dưới.
Nguyệt Hồi đợi trong buồng nửa ngày, cuối cùng cũng thấy Tần Cửu An nâng một cái hộp con đi vào, đè giọng nói: “Cô nương, đây là dao lấy từ chỗ may vá đến, chuyên dùng để cắt chỉ thừa trên y phục, chưa được khai đao, sạch sẽ nguyên si.” Thấy nàng vươn tay định lấy, hắn dịch ra sau, “Nhưng cô nương phải nói định dùng để làm gì đã, ta phải biết, dùng xong rồi ta còn phải lấy đi.

Dù sao để những thứ này ở chỗ cô nương cũng nguy hiểm…Rốt cuộc cô nương định làm gì? Cạo kẽ móng chân?”
Nguyệt Hồi hít vào một hơi, “Ngài nhìn tôi mới bao nhiêu tuổi, sao phải cạy móng chân? Chân tôi còn mềm lắm! Ngài cứ mặc kệ đi, dùng xong tôi trả lại ngay.”

Nàng không nói nhiều nữa, đẩy Tần Cửu An ra ngoài, còn mình thì ngồi cạnh bàn cẩn thận gỡ lưỡi dao ra, sau đó cọ xà phòng lên chân, cạo sạch hết mấy sợi lông trên ống chân đi.

Cạo xong thì vuốt thử, đúng là bóng loáng sạch sẽ, không thể bắt bẻ.

Mở cửa trả dao lại cho Tần Cửu An, bôi thêm một lớp Ngọc Dung Cao lên, bấy giờ mới yên tâm chờ trời tối.
Tư Lễ Giám là nha môn quy củ nhất, mặc dù đi thuyền bên ngoài thì cứ hễ đến giờ vẫn phải thắp đèn.

Phúc thuyền rất lớn, hai ngọn đèn gió treo hai bên trái phải, thuyền đi theo phía sau cũng đúng cung cách, lập tức hiện lên một dải uốn lượn trên biển.

Nguyệt Hồi buông cái mành vải sa trên khung cửa gỗ xuống, trên biển có nước có gió, có cả những con côn trùng nhỏ xíu, đốt người vừa đau vừa ngứa.

Trên bàn thắp một ngọn đèn dầu, chúng nó có thể tìm mọi cách để chui vào, thiêu thân lao đầu thẳng vào lửa, bên dưới đặt một bát nước, để một đêm sẽ tích được một tầng xác trùng thật dày.
Nghiêng tai lắng nghe cách vách, có tiếng pha nước tắm ào ào, Nguyệt Hồi thở dốc cân nhắc, sắp đến lúc ròi, nàng phải mau chóng nghĩ xong lời an ủi để ca ca đỡ bị tự ti.
“Không sao đâu, muội không cần vui thích thân thể, muội chỉ cần bên nhau dài lâu.” Có phải lời này nghe rất biết điều không? Còn nữa, “Biết muội thiệt thòi thì phải đối tốt với muội một chút”, giao dịch công bằng không ai chiếm tiện nghi ai, giảm bớt cảm giác tội lỗi của Lương Ngộ.
Nguyệt Hồi cảm khái, đúng là nàng lớn thật rồi, bắt đầu biết suy xét chu toàn cho người khác, không giống như trước kia chẳng màng đến ai, ông đây là đệ nhất thiên hạ.
Cộc cộc, cách vách truyền đến tiếng gõ tường, hơi thở nàng đang hít vào phổi bị sặc, phải điều chỉnh vài lần mới thông trở lại.
Lời do chính mình nói ra, dù cắn răng cũng phải làm đến cùng.

Nàng siết chặt tay, mặc trung y vọt vào buồng Lương Ngộ.

Vào cửa liến thấy hắn mặc một bộ áo ngủ Vũ Quá Thiên Thanh, áo rộng rãi, mái tóc buông xuống, đứng trước một thùng gỗ thật lớn, giống như cách một ao nước trong, mang theo chút u buồn nhìn nàng.
“Muội nghĩ kỹ chưa, thực sự muốn cùng tắm?”
Nguyệt Hồi ra vẻ thoải mái cười ha ha, “Đừng nói là ca ca lùi bước rồi đấy! Sớm biết thế này, trước kia hà tất, nếu huynh an phận làm ca ca của muội thì hôm nay đã khác rồi!”
Hàng mày hơi nhíu của Lương Ngộ dần dần giãn ra, so tay về phía thùng nước, “Mời.”
Nguyệt Hồi chắp tay, “Đa tạ.”
Thế là từng người nhấc chân bước vào thùng gỗ, tạo thành một hình ảnh vô cùng quái dị, hai người mặc áo ngủ ngồi ưỡn lưng thẳng tắp, không giống đang tắm, giống như đang vận công chữa thương.
Mấy cánh hoa từ từ trôi qua trước mặt bọn họ, ngửa tới ngửa lui như con thuyền nhỏ, phảng phất như đang cười nhạo bọn họ khờ ngốc.

Nước ngập đến ngực, đường cong uyển chuyển của Lương Ngộ thoắt ẩn thoắt hiện, trên cổ Nguyệt Hồi đọng giọt nước, giọt nước chảy xuống, lọt vào mép giao lãnh, hai người đồng thời nuốt nước bọt.
“Huynh lúc nào cũng tắm kiểu này sao?” Trong giọng nói Nguyệt Hồi tràn ngập cười nhạo vô tận.
Lương Ngộ liếc nàng một cái, “Thế muội thì tắm như thế nào?”
Nguyệt Hồi nói: “Muội tiết kiệm nước mà, tiện thể giặt sạch quần áo luôn, muội đúng là cao thủ quản việc nhà.”
Ánh mắt Lương Ngộ khinh thường, “Đừng nói là muội định tắm xong vẫn mặc nguyên như thế, sau đó ra đứng dưới nắng phơi khô?”
Nguyệt Hồi hừ cười một tiếng, “Đừng chỉ nói mỗi mình muội, huynh thì sao, chẳng phải cứ mặc khư khư không chịu cởi.”
Lương Ngộ nhìn xuống vai mình, “Miệng vết thương của ta vẫn chưa khép lại.”
Nguyệt Hồi cười nhạo, “Đừng nói bậy, rõ ràng đã khép từ lâu.” Nói rồi vươn tay túm lấy vạt áo hắn, thuận thế vạch xuống, vai ngọc của ca ca lập tức lộ ra, nơi bị thương phủ một tầng máu khô kết dính đỏ bừng, hình dạng kia, thế mà lại giống vết bớt trên vai nàng y như đúc.


Bình Luận (0)
Comment