Điện Từ Bi

Chương 89



Nguyệt Hồi bị che kín mắt, không hiểu bọn họ đang nói gì, giãy giụa hỏi: “Quế Sinh làm sao cơ?”
Quế Sinh là tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh Lương Ngộ, mười sáu mười bảy tuổi, nhỏ hơn Nguyệt Hồi một chút.

Con người Lương Ngộ bình thường nhiều quy củ, dùng thử vài người, cuối cùng đều vì không vừa ý mà đuổi hết đi, chỉ có duy nhất Quế Sinh còn trụ lại, thế rồi hầu hạ mãi cũng đã 4 5 năm.
Tính tình Lương Ngộ quả thực không dễ sống chung, nhưng đầu óc Quế Sinh rất nhanh nhạy, cũng có nhãn lực, có lẽ mấy năm sau sẽ lại là một Tăng Kình nữa.

Nguyệt Hồi cũng thích đứa bé này, vài lần nàng thèm ơi là thèm, muốn ăn rượu gạo ngọt của đầu bếp, chỉ cần chạy đến cửa sổ gọi Quế Sinh, hắn nhất định sẽ đồng ý, chạy xuống nhà bếp bưng đến cho nàng.
Rốt cuộc là làm sao? Lương Ngộ ngăn chặn tầm mắt không cho nàng nhìn, nàng cũng mơ hồ đoán được bảy tám phần, túm lấy cánh tay Lương Ngộ hỏi: “Có phải Quế Sinh xảy ra chuyện rồi không?”
Lương Ngộ không nói gì, tiếng bước chân của phiên tử xung quanh đi đi lại lại, dội nước dọn dẹp, mọi thứ đều nhanh chóng tiến hành trong im ắng.

Đến khi Lương Ngộ buông nàng ra, tất cả đều đã khôi phục như cũ, chỉ thấy cửa phòng chính mở to, bên trong là ngọn đèn dầu sáng trưng, chỉ là trong ngoài ngạch cửa vừa được vẩy nước quét nhà, vẫn còn ướt đẫm.
Nguyệt Hồi ngây ngẩn, “Rốt cuộc Quế Sinh bị làm sao?”
Lương Ngộ tái nhợt, “Bị người ta giết, chặt đầu treo lên khung cửa.”
Nếu không phải hắn phát hiện ra khác thường kịp thời ngăn cản, Nguyệt Hồi cứ thế hồ đồ xông vào, có lẽ nàng sẽ bị dọa sợ vỡ gan.
Nhưng dù không như thế thì cũng đủ để Nguyệt Hồi rơi lệ đầy mặt.

Nàng ngồi gục xuống đất che miệng khóc lên, “Đáng nhẽ chúng ta nên đưa Quế Sinh theo, nếu không đã chẳng xảy ra chuyện thế này.”
Vài vị Thiếu giám và Đương đầu đều chạy đến, Dương Ngu Lỗ thấp giọng nói: “Lão tổ tông dịch đến tiền viện thôi ạ, chuyện của Quế Sinh cứ giao cho chúng tiểu nhân xử trí.”
Lương Ngộ trầm mặc không nói, kéo theo Nguyệt Hồi đi về phía cửa viện, ra đến tiền viện mới bình ổn được nỗi lòng, nói: “Đã dám đến tận trước cửa nhà ta giết người, thân thủ kẻ ra tay lợi hại, có thể tránh thoát tai mắt phiên tử và đề kỵ, chắc chắn không phải người của đảng Hồng La.

Diệp Chấn là muốn giết gà dọa khỉ, ta còn định chừa lại cho lão chút thể diện, lão lại nhất quyết phải bức ta động tay.”
Hắn nói xong cắn chặt răng, bộ dạng nghiến răng kia quả thật là hận tới cùng cực, Dương Ngu Lỗ và Tần Cửu An hầu hạ bên cạnh hắn mấy năm nay, còn chưa từng thấy hắn tức giận đến vậy bao giờ.
Nguyệt Hồi ngồi trên ghế chỉ biết ngây người, Tứ đương đầu nhìn nàng một cái, chắp tay nói với Lương Ngộ: “Đốc chủ, ti chức lập tức đi sắp xếp canh gác, tăng mạnh đề phòng bốn phía viện.”
Dương Ngu Lỗ cũng vội bẩm: “Tiểu nhân lập tức điều động phiên tử đi điều tra.”

Lương Ngộ vuốt trán, nghĩ ngợi nói: “Không được để lộ ra, âm thầm điều tra cho ta.

Chẳng phải những tên quan viên chính thống đó xem thường Tư Lễ Giám và Đông Xưởng chúng ta sao, được, thế thì để cho bọn chúng được chiêm ngưỡng thủ đoạn của chúng ta một chút.

Ngay cả Các lão Nội các ta còn kéo xuống ngựa được, ta không tin rời xa khỏi địa giới kinh thành còn không trị được một Tổng đốc không được ưa thích.”
Mọi người vâng mệnh, chỉ cần hắn lên tiếng, những việc tiếp theo đều có chỗ dựa vững vàng.
Khi còn trên thuyền, bọn họ đã từng bàn bạc lần này nên dùng đức độ để thu phục lòng người, ác danh của Đông Xưởng không nhất thiết phải chứng thực trên địa giới Lưỡng Quảng.

Nhưng ngươi sẽ không bao giờ đoán được những kẻ ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa sẽ còn làm ra những việc điếc không sợ súng thế nào.

Con hổ không phát uy, hắn sẽ coi ngươi là con mèo bệnh, thay vì thế thì chi bằng làm ầm lên cho thoải mái một phen.

Vốn dĩ đã vậy, xưởng vệ mà không xây hình phòng thiết chiêu ngục thì còn đâu là xưởng vệ!
Mọi người đều lui xuống làm việc, lực lượng canh gác trong viện tăng lên, nhưng chắc chắn đêm nay sẽ không có thêm biến cố gì nữa, Lương Ngộ dịu giọng trấn an Nguyệt Hồi: “Muội đừng sợ, ngày mai trời sáng ta sẽ lập tức sai người đi tìm kiếm một nơi khác, chúng ta đổi chỗ ở.”
Nguyệt Hồi lại nói không, vẻ quật cường bao quanh gương mặt, “Đổi nơi khác thì ông ta sẽ tưởng chúng ta sợ.

Cứ ở lại đây, chờ đến khi đè chết Diệp tổng đốc kia rồi chúng ta đổi!”
Lương Ngộ nghe nàng ăn nói hùng hồn, cơ bắp căng chặt mới dần thả lỏng trở lại, “Nơi này có người chết, muội không sợ sao?”
Nguyệt Hồi nói: “Sợ cái gì? Năm nào ở cạnh kênh chẳng chết dăm mười người, nếu sợ thì chỉ có nằm chờ chết thôi!” Nói xong lại gục đầu xuống, rầu rĩ nói, “Nhưng mà Quế Sinh…Quá đáng thương, đứa bé ngoan như vậy.”
Lương Ngộ cúi đầu không nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ta sẽ bắt Diệp Chấn phải đền mạng cho Quế Sinh.

Phàm là người bên cạnh ta, không một ai sẽ phải bỏ mạng vô ích.”
Cũng phải, hắn không cần hiền danh, có thù tất báo, xuống tay được sẽ khiến lòng người vui sướng.

Nguyệt Hồi biết Quế Sinh sẽ không chết uổng, nhưng cuối cùng tâm lý vẫn không vượt qua được cái hố sâu kia, vốn dĩ là một đêm vui, vì chuyện này mà trở nên mờ mịt sương mù.
Lương Ngộ nhìn sắc mặt nàng, liền nói: “Ta sai người chuẩn bị nước, muội đi tắm rồi ngủ sớm thôi.”
Nguyệt Hồi đờ đẫn đứng lên, lê bước xoay người, ngọn đèn dầu leo lét đặt đó, khiến nàng không nhịn được mà rùng mình run rẩy.
Hắn thấy nàng bỗng nhiên dừng bước, hỏi: “Sao thế”
Nguyệt Hồi xoa vai, “Hơi lạnh…”
Không cần nói ra hắn cũng hiểu, hùa theo cái cớ của nàng: “Đúng rồi, ban đêm ở Lưỡng Quảng lạnh hơn ban ngày nhiều…Muội đi tắm một mình sợ không nhìn rõ, để ta soi đèn cho.”
Nguyệt Hồi nghĩ ngợi gật đầu, hai người trầm mặc, đi vào phòng trong, Nguyệt Hồi tắm rửa ở phía bên kia bình phong, Lương Ngộ ngồi ở phía bên này bình phong.

Chuyện vừa rồi không thể không cân nhắc, bỗng nhiên biết được người bên cạnh mình thây một nơi đầu một nơi, tuy nàng không tận mắt nhìn thấy nhưng ngẫm lại vẫn không rét mà run.

Đó là mức sợ hãi sâu nhất, từ đầu ngón chân lan tràn đến khắp người.

Sợ đủ rồi, dường như trong những nơi tầm mắt không nhìn thấy có dày đặc bóng ma bóng quỷ.

Tiếng nước dội trong chậu cũng lớn, ào ào ào, khuấy mạnh đến nỗi tâm thần không yên.
Nguyệt Hồi nhìn về phía bình phong, “Ca ca, huynh ở đâu?”
Lương Ngộ lên tiếng, “Muội yên tâm, ta canh cho muội.”
Nguyệt Hồi nhẹ nhàng thở ra, vắt khăn đắp lên trán, dường như đầu óc dần dần tỉnh táo hơn, sau đó lại có nỗi lo mới, “Đã dám đến tận cửa giết người, Diệp tổng đốc này đúng là tay chơi xấu già đời.

Hôm nay ông ta dám giết Quế Sinh, ngày mai sẽ dám giết Thiếu giám, ngày kia thì sao? Liệu có dám ra tay với huynh không? Muội hơi sợ, nhỡ ông ta làm gì bất lợi với huynh, chúng ta chỉ vừa mới đến đây…”
Lương Ngộ nói đừng sợ, “Ta đi đến ngày hôm nay, vào sinh ra tử, bao nhiêu nguy hiểm trùng trùng, còn kinh khủng hơn lần này nhiều.

Giả làm người tốt vang danh sử sách thì ta không giỏi, nhưng giết người phóng hỏa thì ta lành nghề, Diệp Chấn ác nữa thì cũng có ác hơn nổi ta? Hôm nay sơ xuất, không ngờ lão dám ra chiêu thế này.


Bây giờ lão đã nghênh chiến, thế thì chúng ta cứ đấu thử một lần, để xem cấm vệ nha môn Tổng đốc hay là xưởng vệ lợi hại.”
Khi hắn nói chuyện thì Nguyệt Hồi đã mặc xong quần áo đi ra, nhỏ giọng nói: “Ca ca, đến lượt huynh, muội cũng soi đèn cho huynh.”
Lương Ngộ gật đầu, đứng dậy đi vào phòng trong, Nguyệt Hồi theo đuôi hắn.

Nếu đổi thành bình thường, màn đêm thế này, thời tiết thế này, nghe động tĩnh hắn tắm rửa, nàng không nổi tà tâm lên mới là lạ, nhưng hôm nay buồn vì chuyện của Quế Sinh, ủ rũ ngồi dưới đèn thở dài, “Quế Sinh thật đáng thương, nếu người nhà hắn biết thì sẽ buồn thế nào cơ chứ.”
Thực ra khi những đứa bé nghèo được đưa vào cung, gia đình sẽ coi như đã chết, không có vướng bận nhiều, sống chết cũng không cần báo về.

Quế Sinh bán mình vì năm lượng bạc để cho ca ca cưới vợ mà cảm thấy vinh quang vô cùng, đứa bé tâm tư đơn thuần như vậy lại vô thanh vô tức chết ở nơi xa nhà vạn dặm, dù có ý chí sắt đá đến mấy cũng phải tiếc hận.
Đêm nay hắn không thể nghỉ ngơi được, Nguyệt Hồi thì lợi hại ngoài miệng, thực ra lá gan rất nhỏ, bèn chui vào ngủ với hắn.

Hắn mơ màng chợp mắt được một lát, nửa đêm có phiên tử vào bẩm báo nói đã tra được manh mối, có người dân nhìn thấy một người lẻn ra từ sơn quán ra đi thẳng đến lục doanh.

Nếu đã xác định là người của lục doanh thì cũng hiểu ngay được ai sai khiến.
Hắn gật đầu, “Điều tra xem nội trạch Diệp tổng đốc có mấy con cháu, từ lớn đến nhỏ, lần lượt đưa xuống làm bạn cùng Quế Sinh.”
Phiên tử lĩnh mệnh rời đi, hắn ngồi một mình trước án đến tận bình minh.
Khó mà tránh khỏi tức giận, hắn nắm giữ Tư Lễ Giám đến nay đã 7 năm, còn chưa từng phải chịu khiêu khích đến mức này.

Núi cao Hoàng Đế ở xa, quan lớn biên giới hoàn toàn không để triều đình vào mắt, ngay cả triều đình còn không sợ, đương nhiên cũng không coi Tuần phủ hắn ra gì.

Thời kì nhiễu loạn, phải dùng thủ đoạn cứng rắn.

Tuy hắn đã mượn được sức Dương Hạc và Tạ Nguyệt Hằng song uy danh Tổng đốc vẫn còn đó, bắt giặc phải bắt vua trước, hiện giờ ưu tiên hàng đầu không phải là tiêu diệt đảng Hồng La, mà là xử lý con quỷ trong nhà.
Hiệu suất làm việc của xưởng vệ từ trước đến nay không cần phải nói, hai con trai của Diệp Chấn nhanh chóng chết một cách khó hiểu, ban đầu Diệp tổng đốc vẫn rất trấn tĩnh, đến tận khi cháu trai chết chìm trong lu nước thì cuối cùng cũng nổi giận đùng đùng, tìm đến tận cửa.
Sắc mặt Diệp tổng đốc tái xanh, nhìn chằm chằm Lương Ngộ nói: “Nội tướng, hai ngày nay trong phủ ta tang sự không ngừng, Nội tướng có nghe nói đến?”
Lương Ngộ nặng nề gật đầu: “Nhà ta có nghe, hiềm nỗi bận bịu xử lý người Dao và đảng Hồng La, không kịp đến phủ phúng viếng.

Chế đài đại nhân nén bi thương, người chết không thể sống lại, người sống vẫn phải nhìn về phía trước.”
Diệp Chấn ngoài cười nhưng trong không cười, “Nội tướng không tò mò con cháu trong nhà ta vì sao mà chết?”
Lương Ngộ nói: “Hiện giờ trộm cướp ở Lưỡng Quảng hung hăng ngang ngược, phải nghiêm túc chỉnh đốn một phen.

Chế đài à, con người không có lo xa thì cũng có phiền gần.

Chế đài quan tâm những người có học, lại không biết nuôi hổ dễ thành họa, phản phệ lên mình.

Nếu hôm nay không phải Chế đài tìm tới, nhà ta cũng không định nhắc đến với Chế đài, ngay trong đêm mới đến Quảng Hải Vệ, đứa bé hầu hạ bên cạnh nhà ta đã bị người ta chém đầu, có thể thấy Lưỡng Quảng đã loạn đến nỗi không thể chấp nhận nổi, ngay cả Tuần phủ ta đây mà đảng Hồng La cũng dám ra oai.

Chế đài, bây giờ bọn chúng lại bắt đầu vươn tay về phía gia quyến rồi, nếu còn nuông chiều thêm nữa, hôm nay là lệnh công tử, ngày mai có thể sẽ là lệnh đường và quý phu nhân…Chế đài đại nhân, chẳng nhẽ ngài không lo?”
Lần uy hiếp này của hắn không thèm che giấu, ngoài mặt thì mượn danh đảng Hồng La, thực ra mỗi người đều hiểu rõ, chỉ là đánh giá lẫn nhau.
Đến lúc này Diệp Chấn quả thực có chút hối hận, khi đó nhất thời tức giận, tùy tiện sai người giết tiểu thái giám bên cạnh Lương Ngộ, vốn tưởng Lương Ngộ sẽ không thể tìm ra manh mối, chỉ còn biết chịu thiệt, ngờ đâu hắn lại xuống tay dã man đến thế, hại cả ba đứa con cháu của ông ta.

Không chỉ mỗi vậy, nghe từng câu hắn nói, có lẽ vẫn còn chưa muốn đế yên.

Diệp Chấn vừa kinh ngạc vừa căm hận, chỉ tiếc không thể quang minh chính đại chém giết, đến đây chuyến này chỉ tổ tự rước bực, tên thiến tặc này căn bản không định ngừng tay.
Ông ta đứng dậy, hừ một tiếng thật mạnh, “Xem ra mấy tên cướp này thực sự coi bổn đốc là quả hồng mềm.

Bổn đốc nắm giữ Lưỡng Quảng nhiều năm, chưa từng phải chịu nhục nhã nhường này, chắc chắn bổn đốc sẽ điều tra đến cùng…” Nói rồi nghiến răng cười nhạt, “Cũng sẽ cho Nội tướng một câu trả lời.”
Lương Ngộ nói được thôi, “Nhà ta chỉ đợi những lời này của Chế đài đại nhân! Người bên cạnh ta rất quý giá, chết đi một mạng, nhà ta phải bắt bọn chúng đền lại mười mạng.

Mong Tổng đốc đại nhân nghiêm ngặt tra xét, nhà ta muốn xem đảng Hồng La này ba đầu sáu tay thế nào, lại có thể lớn mật đến nỗi quan viên Lưỡng Quảng không được sống yên.”

Diệp Chấn cắn răng, phất tay áo rời đi, Lương Ngộ ngồi đó bưng chén trà nhấp một ngụm, rất thong dong tự đắc.
Phùng Thản bước lên hỏi: “Đốc chủ, có tiếp tục xuống tay với người Diệp gia nữa không ạ?”
Lương Ngộ đáp: “Diệp tổng đốc đã giận không thể át, chỉ cần tóe ra một tia lửa nữa là lão bùng cháy ngay.

Nhưng càng lúc này lại càng phải cẩn thận, không được để lão túm được bất cứ nhược điểm gì.

Ngày kia truyền lời cho Dương tổng binh, loan tin ra ngoài nói nhà ta sẽ đến Hổ Đào Môn kiểm duyệt thủy quân.

Bảo hắn ta lưu ý, nếu Diệp tổng đốc chủ động ra tay là tốt nhất; còn nếu lão chịu phục, vậy thì chúng ta lại đốt cho lão chút mồi lửa.

Đảng Hồng La không quá quan trọng, chỉ là một đám ô hợp thôi, quan trọng vẫn là vị đại quan biên giới này, chỉ cần chặn được lão, việc bình định chẳng tốn mấy sức.”
Phùng Thản lãnh mệnh, triệu tập Đương đầu và Bách hộ phía dưới đi bàn bạc đối sách.

Lương Ngộ uống xong chén trà, đứng lên đi vào phòng ngủ Nguyệt Hồi.
Lúc mới đến Nguyệt Hồi phấn chấn vui vẻ, về sau đã tiên tan sạch sẽ theo cái chết của Quế Sinh.

Cũng bởi vì khí hậu nơi này quá khác Bắc Kinh, nóng quá lâu làm nàng hơi buồn chán.

Khi Lương Ngộ vào phòng, nàng đang nằm thẳng tắp trên giường tre giống con cá muối bị phơi khô.

Nghe thấy tiếng bước chân mới mở mắt ra, uể oải nói: “Tổng đốc Lưỡng Quảng đến ăn mắng rồi à? Chờ đấy, không đánh ông ta ra bã thì ca ca không phải ca ca.”
Lương Ngộ cười nói: “Nhà lão đã chết ba người rồi, đứng ngồi không yên, đến chỗ ta nói mấy lời độc ác.

Cũng khó trách, khi trước lão còn ở trong kinh Tư Lễ Giám vẫn chưa quản giữ xưởng vệ, Chỉ huy sứ trước kia của Cẩm Y Vệ lại là người hiền lành, cho nên lão tưởng Cẩm Y Vệ vẫn là Cẩm Y Vệ của ngày xưa, lại chẳng biết ta trước nay làm ăn chưa bao giờ chịu để lỗ.”
Nguyệt Hồi ngồi dậy hỏi: “Chết mất ba người rồi, còn chết thêm nữa thì sẽ thành tuyệt hậu, huynh muốn buộc ông ta ra tay?”
Đã nói mà, đưa nàng theo bên cạnh cũng có chỗ lợi, có thể làm đầu óc nàng linh hoạt hơn chút.

Lương Ngộ hơi mỉm cười, xem như thừa nhận, lại bảo: “Ngày kia ta đi Hổ Đào Môn kiểm duyệt thủy quân, đoán chừng hôm đó sẽ rất hỗn loạn.

Ta sẽ lệnh Tứ đương đầu đưa muội đến nơi khác trước, muội không được chạy linh tinh, ngoan ngoãn ở im đó chờ ta trở về.”
Đương nhiên Nguyệt Hồi không vui, túm chặt tay hắn nói: “Muội muốn đi cùng huynh, huynh bỏ muội ở chỗ khác, lòng muội không yên.”
Lương Ngộ có chút khó xử, “Đao quang kiếm ảnh, chẳng may có mệnh hệ gì…”
“Muội mà có mệnh hệ gì, huynh phải ở góa cả đời cho muội.”
Hắn bị nàng làm cho không còn gì để nói, một lúc sau mới lắc đầu, “Lại nói bậy.”
Nguyệt Hồi nói không hề, “Muội nói cho huynh biết, muội nghĩ kỹ rồi, những thứ khác đều thương lượng được, chỉ có cái này là muội không bao giờ đồng ý.”
Đây là vướng bận, quấn lấy cả đời rồi, hết cách tống cổ nàng.

Hắn thở dài, tự lui một bước, “Đành vậy.”
Nguyệt Hồi mím môi, ôm cánh tay hắn, rất có quyết tâm đồng cam cộng khổ, lẩm bẩm nói: “Để huynh đi đánh nhau với người ta còn muội thì chạy mất, thế thì muội thành loại người gì! Chúng ta phải cùng nhau bình an, chờ chuyện này qua đi rồi về thưa với cha mẹ một tiếng, muội cũng thu hồi tâm tư lại, không nhớ thương Hoàng Thượng nữa, không nhớ thương vị phân Quý Phi của hắn nữa.”


Bình Luận (0)
Comment