Sau khi hành lễ, Uyển Lam được đưa vào Mẫu Đơn Uyển. Đây là nơi ở riêng biệt dành cho vương phi, Mẫu đơn là loài hoa đẹp nhất trong các loài hoa, mẫu đơn mang nét kiêu sa nhưng không mềm yếu như bạch mai cũng không rực rỡ như các loài hoa khác, nhưng vẫn muốn được người khác nâng niu và thưởng thức nó.
Uyển Lam ngồi trên giường, đầu vẫn đội khăn, ngày hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến cho nàng không mấy thoải mái. Ngọc Nhi mang cho nàng một tách trà:
- Nương nương! Người uống nước.
Uyển Lam đưa tay nhận lấy ly trà nhưng cũng không quên sửa Ngọc Nhi:
- Đã thay đổi cách xưng hô rồi ?
Ngọc Nhi cười:
- Người bây giờ là Hàn vương phi rồi, nô tỳ không gọi là nương nương được sao ?
Uyển Lam ngồi trong phong thấy hơi ngột ngạt, nàng bất ngờ hỏi:
- Ngọc Nhi! Bây giờ là lúc nào rồi ?
- Dạ đã gần nửa đêm rồi ạ.
- Đã nửa đêm rồi sao ?
Ngọc Nhi lúc này mới hiểu được ý tứ trong câu hỏi của vương phi. Nàng chỉ dám dạ khẽ rồi lại rơi vào im lặng. Uyển Lam đưa tay tháo khăn trên đầu xuống:
- Ngươi mau chuẩn bị nước tắm cho ta, cả ngày hôm nay ta hơi mệt nên muốn ngủ sớm.
- Nương nương, tự ý tháo khăn xuống không phải là điềm tốt đâu.
Uyển Lam lạnh giọng:
- Ngươi nghĩ hôm nay ta đã gặp nhiều chuyện tốt hơn thế này sao ?
Ngọc Nhi vội hành lễ rồi lui ra ngoài chuẩn bị. Cuối cùng nàng đã được như ước nguyện là gả cho Hàn Phong, ở bên chàng ấy. Nhưng sao lòng nàng thấy đau như thế này, thà như lúc trước chàng luôn hỉ nộ ái ố mỗi lần gặp nàng còn hơn là ở trước mặt nhưng lại như không tồn tại.
Đang tháo trâm cài đầu xuống thì một tiếng rầm làm Uyển Lam giật mình, ngay cả vào phòng chàng cũng phải hùng hổ như vậy sao ?
- Không ngờ vương phi đã không chịu nổi đã tự ý tháo khăn xuống!
Uyển Lam vẫn ngồi trước gương đồng, không trả lời, chiếc trâm cài cuối cùng cũng được gỡ xuống, mái tóc dài của nàng như được dịp tung xoã. Lúc này, nàng mới quay lại trả lời:
- Chàng đến rồi!
Hàn Phong nhếch miệng cười:
- Đường Uyển Lam, ngươi là đang nghĩ ta đang động lòng với ngươi sao? Nếu không phải Du nhi khuyên ta tới đây thì không đời nào ta tới đây đâu.
Uyển Lam thất vọng trong lòng, câu nói của Hàn Phong làm nàng thấy đau lòng. Là nàng ta khuyên chàng tới đây sao? Lại giở trò thiện lương ? Uyển Lam bất giác đưa tay tính sờ vào mặt Hàn Phong nhưng chưa kịp làm thì bị Hàn Phong hất tay ra.
- Phong ?
- Đừng gọi tên ta! Độc phụ như ngươi không xứng. Ta nói ngươi biết ngươi nên an phận ở trong vương phủ này, nếu không một ngày nào đó, ta không đảm bảo sẽ tổng cổ ngươi ra khỏi phủ bất cứ lúc nào.
Hàn Phong nói xong là lập tức hùng hổ ra ngoài, Uyển Lam ngồi bệt trên đất khóc nức nở. Chàng cho rằng ta muốn làm vương phi vậy sao? Không thứ ta muốn là chàng thôi, Phong! Chàng chưa từng nghĩ tốt về ta một lần sao?