Nếu cuộc đời một người con gái quan trọng nhất là thời khắc được gã
cưới sang nhà chồng thì giây phút quan trọng nhất của một Nữ Vương là
lúc đội vương miện, cầm quyền trượng. Vị Tân Nữ Hoàng đẹp lộng lẫy trong bộ cánh đỏ rực thay vì màu vàng như các Nam Vương. Tóc của cô cài trâm
ngọc và trang trí cầu kỳ nhưng không quên tạo nét mềm mại, dịu dàng thục nữ. Lọ lem bây giờ biến thành Nữ Hoàng, đôi giày thủy tinh cũng được
thay bằng hài ngọc bích màu xanh dịu ngọt. Chẳng ai còn nhận ra cô bé
Sao Ly hồn nhiên vô tư ngày nào. Mi mắt đánh màu cẩn thận và làn môi đỏ
thắm đậm đà… Tôi trang điểm rất là người lớn. Nhìn như lớn hơn vài tuổi
dù đôi mắt không thể tránh vẻ ngây thơ. Trong gương bây giờ là một quý
bà trẻ tuổi, một người vẻ lạnh lùng, kiên định lẫn oai nghiêm chính
trực. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao trong Quang Minh Điện thành lập hẳn
một đội chuyên viên làm đẹp. Ra là sử dụng trong những dịp như vầy… Bộ
móng tay xinh xắn của tôi ấy vậy mà bị chê bai. Người ta dùng móng giả
dài như con yêu tinh gắn vào. Tôi bắt đầu thấy lo. Bàn tay như vầy khác
chi vuốt của quỷ… làm sao mà ăn uống gì được!? Nhưng bỗng nhớ ra rằng lễ đăng quang này không bao hàm tiết mục tiệc tùng nên đỡ thấy ấm ức. Mất
gần 1 giờ đồng hồ để đính hết mớ kim cương lên da mặt tôi. Không rõ cái
tục lệ ngớ ngẩn này do ai bầy ra nhưng tất cả phụ nữ trong Hoàng tộc khi tham dự sự kiện tầm cỡ quốc gia đều làm vậy. Họ đính lên da tôi một
hàng những viên đá bé tí như hạt cát, nếu nó không phát sáng lấp lánh
thì cũng khó nhìn ra. Những chấm sáng li ti này làm gương mặt tôi trở
nên đài cát yểu điệu và bí hiểm kì lạ.
Cuối cùng khi toàn bộ công trình hoàn thành tôi phải gật đầu công
nhận rằng nó thật là tuyệt mỹ! Tôi không thể nào gắn kết hai cái tên Sao Ly và Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên với nhau được! Người con gái kia có vẻ đẹp mê hồn, chẳng thua một bức tranh đồ họa 3D nào… (không phải tự
sướng đâu nha! Tui đẹp thiệt mà, mấy bồ chớ ghen tị hehehe…!)
-Đến giờ rồi thưa Nữ Hoàng Điện Hạ!
Đại Tổng Quản khúm núm thưa. Tôi bắt đầu làm quen với cách xưng hô
mới này từ hôm nay. Thật lạ là tôi không hề khó chịu, sợ hãi như trước
kia nữa. Tôi đang thích thú, tò mò, và hưng phấn rất nhiều. Cảm giác ta
đây trên hết mọi người cũng sướng lắm! Tôi kiêu hãnh ngẩng cao chiếc cổ
dài trắng nõn quyến rũ và đường bệ bước lên xe. Cỗ xe theo phong cách xe ngựa kéo thời xưa nhưng vô cùng tinh xảo, sáng choang màu vàng bạc. Tấm thảm đỏ lót dưới sàn xe mịn màng khó tưởng, cả loại vải nhung bao ghế
đệm cũng thế! Tôi cá là một mét vuông vải có thể mua đứt cái nhà bạn
đang ở. (Tác giả: con ranh kia, khoe khoang vừa thôi, ta đây mới có
quyền quyết định số phận của mi đó!)
Kéo tấm mạn che mặt lên tôi tròn mắt nhìn ra bên ngoài. Đoàn xe hộ
tống đã ra khỏi cổng và cỗ xe tráng lệ của tôi còn cách một khoảng ngắn. Tôi giữ sẵn một nụ cười duyên dáng để toàn dân chúng có thể trông thấy. Cỗ xe đã hoàn toàn hòa vào đám đông trên quảng trường lớn. Tôi thấy hơi thở nghẹn lại. A thì ra không phải tôi không lo lắng, hồi hộp mà là
chưa tới lúc. Bây giờ đây, khi tận mắt chứng kiến hàng vạn người tay cầm cờ nô nức vẫy gọi, tôi thấy mình bị áp lực. Nụ cười trên môi méo đi một tí. Định thần lại tôi cười tươi hơn và vẫy tay chào. Qúa nhiều gương
mặt xa lạ nhưng họ cứ tỏ ra là quen thân lắm vậy… Đoàn người đứng cách
xa 2 mét vì bị chắn lại bởi hàng dây thừng kiên cố dọc đường đi. Đây là
cách bảo vệ tôi an toàn hiệu quả nhất. Một cô bé đang ngồi trên vai bố,
bên má phải của nó là hình lá quốc kì (sao giống đi cổ vũ đá banh vậy
trời >.<), con bé nhìn tôi ngơ ngác và chỉ tay bi bô. Xung quanh
quá ồn ào nhưng tôi đã đọc được đôi môi chúm chím của bé nói: “Ba ơi!
Cô tiên phải không ạ?” Vài người thì sùng bái Nữ Hoàng quá mứng. Họ khom người cúi lạy làm tôi hoảng sợ nhìn đi chỗ khác. Xong ngày hôm nay chắc tôi bị mất mấy năm tuổi thọ (T.T). Trong đoàn người có một chú hề đi cà kheo và tưng bóng nom vui mắt. Thấy tôi chú ý chú ta hồ biến ra một đóa hoa và ném hết sức chuẩn xác vào tầm tay tôi. Nhưng chưa kịp thưởng
thức món quà thì người lính vệ gần nhất đã chộp ngay lấy. Giọng nói anh
căng thẳng như đang đối mặt với một quả bom hẹn giờ
-Bẩm Nữ Hoàng, xin Người cẩn thận, thần sẽ kiểm tra…
Tôi thấy cảm thương cho anh lính, nhẹ nhàng trao bó hoa và căn dặn
-Kiểm tra xong thì trả cho tôi nhe! ^^
Tôi nhìn lại chú hề và cười ý muốn xoa dịu cơn hụt hẫng của chú ấy.
Đoàn xe đi chậm rãi, tôi từ từ thưởng thức cuộc diễu hành. Có 12 cô gái
xõa tóc dài, vận trang phục hở hang bao gồm áo ngực tua rua và váy mỏng
như vải the. Các cô múa lượn nhịp nhàng theo động tác của các dân tộc
thiểu số vùng núi cao. Những phóng viên đài truyền hình trong và ngoài
nước hối hả chen lấn, bám sát đoàn xe để chụp ảnh. Một nhóm teen ăn mặc
xì tai tham gia buổi diễu hành quá kích động nên hò reo: “The queen is
so sexy, the queen is number one, dzô dzô…!!!” Tôi sặc vì cười khi trông thấy bọn họ bị cảnh vệ bổ nhào tới, vô hiệu hóa cái miệng. Nếu tôi
không là nữ hoàng mà là người thường thì tôi cũng chẳng ngần ngại hét
lên như họ, tôi mới 17 thôi, cũng là teen chứ bộ! Đến tượng đài tưởng
niệm Hoàng Đế Quang Minh I thì tôi bắt đầu dáo dát tìm kiếm. Chả là Mạn
Mạn và Mỹ Lạc nói sẽ đứng đó chờ tôi. Đã 3 tháng không gặp chắc họ thay
đổi nhiều. Tôi nheo mắt nhìn về phía chân pho tượng cao 5 mét. Họ kia
rồi! Cả ai mặc chiếc áo thun có dòng chữ: I Love The Queen. Mạn Mạn hai
tay bưng miệng kinh ngạc khi thấy tôi. Phải rồi, tôi thay đổi quá mà.
Được trông thấy bạn cũ tôi mừng quá, dại dột bật dậy. Thế là “kinhhhhh”… đầu tôi đập vô nóc xe, đau quá tôi cúi rập người rên rỉ. Nhóm cản vệ sợ tái mét mặt chạy tới hỏi hang, tôi an ủi họ rằng tôi không sao và lại
nhìn về đám động cười méo xẹo. Hình như họ cũng nhận ra sự khác thường
nên xầm xì bàn tán. Tôi đưa mắt về phía 2 cô bạn vẫy tay cười thân ái.
Họ nhảy cẩng lên vẫy chào thái quá. Mỹ Lạc còn tặng tôi một nụ hôn gió
theo cái kiểu bạn ấy hay làm trước đây. Đoàn xe vẫn đi, tôi tiếc nuối
quay đầy nhìn 2 đứa bạn, họ cũng quơ quơ tay tạm biệt. Khoảng khắc gặp
gỡ quá ngắn ngủi làm tôi thấy có lỗi. Hai người đã phải lặn lội xa xôi
chỉ để nhìn tôi có vài phút. Nhất định sau này tôi sẽ mời họ tới cung
điện chơi…
Sau khi đi một vòng thủ đô, đoàn xe trở lại Quang Minh Điện. Tôi thấy buồn bã vô cùng. Lý do là vì tôi không tìm ra người muốn tìm trong đám
đông khi nãy… Lễ đăng quang sẽ thực hiện ngay trong điện Quang Minh. Tôi sẽ phải sắc phong lại toàn bộ quan lại trong Triều. Bây giờ tòa lâu đài đồ sộ nhất hoàng gia đã là của tôi, tôi sẽ chuyển chỗ từ Nam cung vào
Chánh cung. Mọi chuyện được lên kế hoạch rất cẩn thận.
Cánh cổng vàng vĩ đại nhất mở ra. Điện còn nguy nga hơn so với lần
đầu tôi nhìn thấy. Có rất đông người, hai hàng binh lính và quan chức
hai bên. Bước chân lên thảm đỏ, tôi tiến thẳng tới chiếc ghế duy nhất
đặt sừng sửng trên bệ. Khoảnh khắc này thiệt khó diễn tả. Tôi ước mẹ có
thể trông thấy tôi oai nghiêm như thế nào, xinh đẹp như thế nào… Tôi
cũng mong Ngạn Luật ở đâu đó quanh đây và chứng kiến tôi đội chiếc vương niệm ngọc lên đầu. Nhấc chân lên bậc thang cuối cùng, tôi quay đầu nhìn lại. Góc độ này vô cùng mới lại. Cả gian phòng trở nên thấp bé bên
dưới, người đứng hai bên cũng thành nhỏ nhoi… tôi nghĩ mình có thể bóp
nát họ như cách người khổng lồ tiêu diệt người tí hon. Có lẽ vị kiến
trúc sư xây dựng lâu đài đã cố tình tạo ra cảm giác này cho bất cứ ai
đứng trên đây. Bốn bề im phăng phắc, chỉ có tiếng đế giày của Thái hậu
đang tiến lên. Hôm nay bà đẹp vô cùng. Chúng tôi đứng so vai, trong lòng tự hỏi không biết tôi và bà ấy ai ngồi trên chiếc ghế này sẽ thấy hợp
hơn?
Đi cạnh Thái hậu chính là Quốc Công, tay ông bê chiếc vương miện đặt
trên mâm bạc lót lụa đỏ. Nét mặt ông không biểu cảm nhìn tôi. Đôi mắt
lạnh và hờ hững. Tự nhiên tôi muốn nói nhỏ với ông ta: “Chú thua rồi,
cháu sắp làm Nữ Hoàng đây!” Thái hậu nâng cây gậy vàng xinh đẹp lên bằng hai tay. Giọng bà âm vang như thể nói qua micrô
-Ta! Với thư cái người đại hiện tối cao cho Hoàng Gia triều Quang
Minh… nay ban cho Quận chúa Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên chiếc quyền
trượng cố Hoàng Đế Quang Minh đời thứ VI để lại. Hồng phúc trượng từ nay thuộc về Quận chúa, nó sẽ là biểu tượng quyền lực, là lời cam kết sống vì Vương quốc Trường Thịnh Thiên…
Bà đưa cái cây ra, tôi nhận lấy và.. eo ôi… nó nặng khiếp thật! Nhưng dĩ nhiên tôi không để ai biết là nó nặng thế nào. Tôi gòng tay xách lên như cầm một cây bút lông. Sau đó Thái hậu quay sang Quốc Công. Chú tôi
cúi đầu dâng chiếc vương miện lên. Bà cẩn thận cầm bằng hai tay. Tui hơi hạ thấp người xuống. Trước sự chứng kiến của mọi người, bà đội nó lên
đầu tôi.
-Ta tuyên bố… Quận chúa Trường Thịnh Thiên Viễn Xuyên từ nay là là Nữ Hoàng đời thứ VII của vương triều Quang Minh. Là Nữ Hoàng đầu tiên
trong lịch sử!
Bà dứt lời rồi quỳ xuống, Quốc Công quỳ sau bà 1 giây, kế tiếp là cả Điện Quang Minh quỳ xuống chân tôi. Họ đồng loạt hô lên
-Nữ Hoàng điện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Đầu tôi chấn động trong thứ âm thanh chói tai đó. Tôi nhìn cây trượng đang nằm chặt trong tay miệng vô thức nói lên
-Bình thân, các khanh mau đứng dậy!
Tôi thấy biết ơn mấy bộ phim truyền hình đã dạy tôi các cư xử của một vị Vua. Trong lúc mọi người lúi cúi đứng dậy thì tôi biết mình cẩn ngồi xuống. Chiếc ghế như có luồng điện truyền vào người tôi. Tôi có thể cảm nhận nó mạnh mẽ hơn cái cương vị Quận chúa ở Nam cung nhiều. Ôi làm sao mà tưởng tượng nổi một cô gái bình thường đùng một cái hóa thành công
chúa và xẹt một cái lên ngay Nữ Hoàng (híc híc…)
-Lễ sắc phong bắt đầu!
Có tiếng hô lớn và thế là lần lượt từng người một đến thỉnh an. Họ là những người đã dâng sớ và giờ đây nhiệm vụ của tôi là trao trả lại mấy
cuộn giấy đã ký tên, công nhận vị trí của họ trong chính trị. Nghi thức
này lập đi lập lại rất nhàm chán. Cũng tương tự như việc ký tên đóng mọc thôi…
-Xin mời Liêu Thần Phong, hậu duệ đời thứ tư của Đại tướng Liêu Ngạn Đông!
Tôi giật mình tỉnh ra. Vậy là đến người cuối cùng rồi. Tên đã hô
nhưng chưa thấy ai bước ra khỏi hàng ngũ. Vài giây sao tiếng xì xầm rộ
lên. Nhưng cánh cửa của Điện đã bật mở kịp lúc làm thứ âm thanh ồn ào đó nín lặng… người đó bước vào. Quái đản! Sự kiện như vầy mà đến trễ được
sao? Trễ gần 2 tiếng chứ ít gì??? Tôi thấy mình nổi giận. Trên đời này
có kẻ ngông cuồng không coi trời đất ra gì thế sao? Cái tên họ Liêu này
đúng là không biết điều, chưa chi đã làm tôi mất thiện cảm. Trong đầu
tôi bắt đầu nghĩ ngợi, có nên “xử lí” hắn ngay bây giờ không nhỉ? Dù gì
tôi cũng là một vị vua rồi, quyền sinh sát trong tay thì có gì cản trở
được! Những điều luật về xử phạt mà giáo sư Viên đã dạy tôi đang chạy o
o trong đầu. Nhưng chưa kịp nhớ ra những chi tiết quan trọng trong điều khoản thì cái máy tua băng kia đột ngột bật chế độ Stop. Toàn bộ tâm
trí tôi đặt vào con người phía trước…
Chiều dài Điện Quang Minh là 20 mét, đồng nghĩa với việc cánh cửa
vàng cách xa tôi gần 20 mét. Ban đầu tôi không thể trông rõ mọi chi
tiết, chỉ nghe tiếng gót giày thong dong đệm đều xuống nền đá cẩm thạch, dáng đi thoải mái, ung dung như đi dạo. Tôi liếc nhìn không khỏi thấy
ngứa mắt…
15 mét, tôi nhận ra chiếc áo choàng mặt đen bên ngoài, mặt đỏ bên
trong đang dao động nhẹ nhàng, những chiếc huy chương của gia tộc cài
chắc chắn trên ngực trái. Lúc này tôi đã bị dáng vẻ kia thu hút, tay báu vào thành ghế…
10 mét, tôi nhận ra mái tóc đen dài hơn mức bình thường mà một người
đàn ông hay để, tóc rối tung không giấu thái độ muốn nổi loạn, tai bên
phải là một hàng khuy bấm dị hợm, đúng theo phong cách của một tên ăn
chơi. Lúc này tay tôi đã bóp chặt vào tay vịn ghế tưởng như sắp sửa làm
khối vàng tan chảy…
5 mét, anh ta đã đứng rất gần, đủ để tôi nhìn rõ khuôn mặt. Đôi mắt
đen huyền rất sáng và tia nhìn đặc biệt khó diễn tả. Sống mũi cao thẳng
đuột làm người ta ghen tị. Chân mày rất thanh và hoàn hảo cho khuôn mặt. Và kia, làn môi hồng hào khỏe mạnh đang nhếch cười. Cái cười dễ khiến
người ta gọi là mỉa mai, hay thực chất anh ta muốn cười giễu cợt tôi?
Lúc này, cơ tay tôi đang đau và bắt đầu phản kháng. Cả phổi cũng quên
làm việc nhưng trái lại tim thì quá mức nhiệt tình…
Người quỳ xuống trong cái vẻ miễn cưỡng. Vài gương mặt xung quanh đã
nhăn nhó. Họ căm ghét thái độ vô lễ của người kia. Anh chàng scandal họ
Liêu đúng là to gan hết thuốc chữa, anh ta đang giả vờ xấu xa hay thực
sự xấu xa?
-Thần là Liêu Thần Phong, hậu duệ đời thứ 4 của Liêu Ngạn Đông. Xin
thỉnh an Nữ Hoàng Điện hạ, chúc Người một ngày không gặp xui xẻo gì!
Anh ta dứt câu và tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên. Câu nói như vậy mà dám nói trước mặt ta sao??? Tôi ngồi bất động cho tới khi anhh ta
ngẩn đầu lên nhìn, ý hỏi “Làm gì im re vậy?” Tôi khó khăn để thở lại và
run rẩy cầm Hồng phúc trượng đứng lên. Vì chức Đại tướng nằm trong số 10 chức quan tối cao nên theo thông lệ phải được sắc phong theo cách đặc
biệt. Tôi nhẹ nhàng đi xuống 12 bậc thang… cả vương điện nín thở… Bước
cuối cùng, khi váy đỏ của tôi đã chạm vào cánh tay anh ta thì Liêu Thần
Phong đột ngột ngẩng đầu lên, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ chờ lệnh. Đôi
mắt anh ta thay đổi trong vài giây và tôi đã học thuộc lòng ánh mắt đó
từ lâu rồi. Đó chính là cặp mắt lần đầu tiên tôi nhìn thấy trong ngày
tang của mẹ, là đôi mắt vỗ về mỗi khi tôi khóc, là đôi mắt khen ngợi
trong ngày tôi đoạt giải văn nghệ năm lớp sáu và là đôi mắt tôi nhìn
thấy trong lễ hỏa thiêu Liêu tướng quân… Chỉ thoáng vài giây tôi đã quên mất anh ta là Liêu Thần Phong, trong đầu tôi nghĩ đến m6ọt cái tên
khác. Cái tên mà ngày ngày tôi vẫn gọi trong giấc chiêm bao: Dương Ngạn
Luật.
Tiếng xầm xì lại cảnh tỉnh tôi. Từ từ tôi hít vào, thở ra (bài học
bình tĩnh thầy Viên đã dạy). Tôi lùi lại 1 bước và đặt cây trượng lên
vai anh ta.
-Ta, với tư cách là Nữ Hoàng tối cao Trường Thịnh Thiên quốc sắc
phong cho khanh làm Đại tướng quân nhiệm kì đời thứ VII. Hãy thể với
lòng mình sẽ một mực trung thành với Hoàng gia, vớt đất nước…
Tôi đọc ro ro cái câu đã thuộc lòng và trong đầu chẳng vướn tí nghĩ
suy. Dứt lời, tôi nâng trượng lên và đặt vài bờ vai còn lại. Kết thúc
nghi thức anh ta cúi đầu thấp hơn và nói: “Đa tạ ân phúc của Nữ Hoàng”
Vào chính lúc đó… tôi không biết là mình bị làm sao nữa… tôi hết chịu
nổi rồi… không giả vờ được nữa… tôi buông thả bản thân theo dòng cảm
xúc…
Bỏ tay khỏi cây trường nặng chịch, mặc nó rơi xuống đất gây một âm
thanh ồn ào, tôi đổ sụp người xuống phía trước ôm chầm lấy anh… Bất ngờ, người đó đứng hình 2 giây rồi cũng vòng tay đáp lại. Tôi biết mình ngu
ngốc khi hành xử thế này, trước mặt bao người nhưng bây giờ tôi không
quan tâm nữa… tôi ngửi thấy mùi hương đó, trong mái tóc và trên cổ anh.
-NỮ HOÀNG bị ngất! Nữ Hoàng bị ngất!
Ai đó hét lên và tiếng chân chạy ầm ầm về phía tôi
-Gọi ngự y…gọi ngự y…
Lại có ai đó muốn tách tôi ra khỏi anh. Tôi phản kháng, càng siết chặt vòng tay hơn
-Không may rồi! Là hội chứng đóng băng bắp cơ… Nữ Hoàng không chuyển động được đâu…
Họ suy đoán trật lất nhưng dù sao cũng mừng vì nó phù hợp với biểu hiện của tôi. Giọng nói từ cái cổ đó phát ra, êm dịu
-Vậy thì tôi sẽ đưa Người đến chỗ ngự y…
Và cái thân hình rắn rỏi ấy đứng lên, nâng cả tôi đang đu dính theo…
giống con kí sinh trùng không muồn rời vật chủ… Bước chân anh di chuyển, những bước chân khác hối hả chạy theo. Tôi say sưa trong thứ mùi hương
cơ thể quyến rũ, quên hết thế gian, càng rút sâu vào người anh…
-Em diễn rất tệ, biết không?
Giọng nói hỏi. Tôi cười khúc khích.
-Đương nhiên! Em đâu phải diễn viên đa năng giống anh!
Sau đó là tiếng quở trách:
-Sao con heo biến thành con cò vậy nè? Kiểu này uống công anh nuôi suốt 5 năm… Không xẻ thịt bán được rồi…
Tôi đáp lại bằng cái giọng mơ màng
-Anh sẽ bị đưa ra pháp trường vì tội “đòi đem bán Nữ Hoàng”… đừng quên, giờ em đã là cấp trên!