Hôm nay tôi và Mỹ Lạc đi siêu thị. Cứ mỗi tháng là phải đi một lần vì có rất nhiều thứ cần mua. Nào là kem đánh răng, sữa tươi, xà phòng,
nước rữa bát, nước xả vải, xà bông giặt đồ, và dĩ nhiên… một ít tampon
cho riêng tôi nữa chứ! Thứ đó anh hai không liệt kê ra trong tờ giấy ghi chú nhưng tôi phải tự biết là mình cần. Mọi khi hai anh em tôi vẫn đi
với nhau nhưng hôm nay Ngạn Luật bận họp gì đó ở trường… thế là tôi rũ
Mỹ Lạc đón xe buýt đi thẳng tới siêu thị. Vừa bước vào siêu thị cô bạn
đã chạy ngay đến gian đồ may mặc. Ngắm khía quần áo giày dép là sở thích của bạn ấy! Còn tôi thì rảo vòng quanh, cố gắng điều chỉnh chiếc xe đẩy đầy ắp đồ không va vào các kệ hàng hóa và người qua lại. Nếu tôi không
mặc đồng phục học sinh thì chắc người ta sẽ nhầm tôi với một bà mẹ đang
mua sắm cuối tuần cho gia đình. Sau khi chắc chắn là trên xe đã có đủ
những gì ghi trong tờ giấy anh hai đưa, tôi ì ạch đẩy nó đến quầy tính
tiền. Thật không may tôi đụng phải một người. Cô gái nọ kêu lên một
tiếng và quắc mắt nhìn tôi. Ấn tượng đầu tiên của tôi về con người ấy
chính là đôi mắt đó. Một màu mắt đen huyền đẹp làm sao, những chiếc mi
dài và rậm đều, cong vút thật tự nhiên… Một đôi mắt hoàn hảo chỉ có
điều… sao mà nó trông đáng sợ quá! Cái nhìn sắc sảo chiếu thẳng vào tôi. Có một cơn ớn lạnh chạy dọc theo xương sống, tôi lí nhí xin lỗi mà
không rõ là mình có phát âm ra tiếng nào hay không. Cô nàng kiều diễm đó sau một thoáng tỏ ra khó chịu liền dịu mặt xuống. Cô ấy cười nhạt và
nói: “Không sao!” Chất giọng rất nhẹ nhàng nhưng không ngăn được sự rùng rợn mà tôi đang cảm thấy. Cô ấy chủ động tránh sang một bên cho tôi
tiếp tục đi. Cố không nhìn lại nhưng tôi không thể không chú ý đến bộ
váy bằng vải voan bóng mượt màu cà. Làn da cô nàng trắng nõn và mịn như
các bức ảnh đồ hoạ 3D. Tôi đoán chừng người ấy khoảng tầm 20-23 tuổi và
chẳng hẳn là một người mẫu hay ca sĩ diễn viên nào đó. Chỉ có người theo nghề nghiệp như thế mới trưng diện và đẹp lộng lẫy như cô nàng.
Theo đúng dự tính trước của tôi và Mỹ Lạc, hai đứa hẹn nhau ở trước
cổng siêu thị và cùng đón xe buýt về. Đồ mang theo rất nhiều nên tôi
mừng vì có bạn ấy theo xách hộ. Nhưng lần này thì may thay, cả hai đứa
chúng tôi không ai phải ôm theo cái đóng bọc nhựa này lên xe buýt nữa.
Ngạn Luật đã đến kịp lúc, có lẽ anh vừa họp xong. Mỹ Lạc thấy anh trai
tôi liền reo mừng
-A! Thầy Luật đây rồi…!
Anh trai tôi bước ra khỏi xe với bộ dạng lượm thượm hơn tôi nghĩ. Anh đã tháo cái ca-vát ra và áo sơ mi cũng bỏ ngoài quần. Nhận ra tôi đang
lườm lườm nhìn, Ngạn Luật bèn bảo
-Tan trường rồi còn gì… mấy cô được thoát khỏi nội quy chẳng lẽ giáo viên thì không?
Tôi trề môi không đáp. Anh hai quay sang Mỹ Lạc
-Ồ hôm nay Tiểu Lạc cũng đi siêu thị à?
Tôi sửa lưng anh
-Mỹ Lạc! Không phải Tiểu Lạc
Cô bạn tôi cười tít mắt
-Em tính giúp Sao Ly xách đồ về đấy thưa thầy!
Ngạn Luật bật cười
-Thầy trò gì chứ? Ra khỏi trường rồi, tự do xưng hô. Em là bạn của Sao Ly thì cứ gọi là “anh” cho đồng đều, thế nhé!
Mỹ Lạc mừng rỡ, gật đầu lia lịa. Cái tật thấy zai đẹp là sáng mắt của bạn ấy làm tôi quê thấy sợ! Ngạn Luật hai tay nhấc cả đóng túi nhựa
nặng trịch bỏ vào cóp xe một cách nhẹ nhàng rồi bảo Mỹ Lạc
-Em về chung luôn nhé! Hình như chúng ta đi cùng đường mà!
Anh mở cửa xe và cô bạn tôi mừng huýnh chui tót vào trong. Anh đi
vòng sang bên kia ngồi vào đúng vị trí một tài xế. Sau khi hai người họ
đã thắt dây an toàn và khởi động máy thì Mỹ Lạc mới phát hiện còn thiếu
một người
-Ấy chết! Sao Ly còn chưa vào mà anh!
Ngạn Luật cũng giật mình và ló đầu ra cửa sổ
-Ê! Nhóc kia! Tính đi bộ à? Không vào nhanh thì bị bỏ lại ráng chịu!
Tôi hậm hực ngồi vào dãy ghế sau, kéo cửa lại cái rầm trong khi bạn
tôi và anh hai thì vẫn trò chuyện gì đó tíu tít. Giống như kẻ ngoài cuộc tôi không thèm hó hé, cứ giữ cái mặt như chảo dầu trong suốt đoạn đường dài sau đó!?
Chiếc xe rẽ trái rồi dừng lại trước nhà Mỹ Lạc. Cô bạn chậm chạp bước ra, còn quyến luyến cúi chào một cái. Ngạn Luật vẫy tay và cười tươi
như hoa
-Tiểu Lạc về nhá.
Anh lại gọi sai tên bạn ấy nhưng lần này tôi chẳng thèm nhắc. Tất cả
bọn nữ sinh trong trường đều được anh gắn chữ “Tiểu” thay cho tên lót,
chỉ có tôi là không. Tôi không thích cách anh gọi họ như thế, nghe giống như… giống như… tên của học sinh mẫu giáo ấy!
Bánh xe lại lăn và anh em tôi trên đường về đúng nhà mình. Ngạn Luật nhìn lên kính chiếu hậu và cười khúc khích
-Sao rồi công chúa cáu kỉnh? Em không lên đây ngồi à?
Anh cố tình chọc tức tôi vì nào giờ anh biết tôi luôn thích ngồi ở ghế đầu. Tỏ ra dửng dưng, tôi đáp:
-Chỗ nào cũng vậy thôi!
Anh lại cười và lắc đầu
-Em đang tập làm một nàng chúa có trái tim sắt à?
Anh ấy thế đó! Lúc nào cũng trêu chọc, xỏ xiên tôi. Thật là một ông anh xấu tính!!!
Sau khi ăn tối xong tôi chạy ra phòng khách và chiếm vị trí chiến
lược nhất trước cái Tivi. Bộ phim tình cảm dài tập đang làm tôi thích mê mẩn mấy ngày nay… Tôi chăm chú đến nổi không hề rời mắt khỏi cái màn
hình và số lần chớp mắt cũng giảm đáng kể… Đến đoạn nhân vật nữ chính
một mình đi dưới mưa, chứng kiến cảnh người tình đang tay trong tay với
một cô gái khác thì tôi bật khóc. Bao giờ cũng vậy, tôi khóc còn nhanh
và thật hơn cả diễn viên trong phim. Cứ mỗi lần quá nhập tâm là tôi lại
khóc hu hu như con nít và Ngạn Luật khi trông thấy cảnh đó thì luôn che
miệng cười. Anh ấy hay ngồi cạnh tôi lúc xem phim và tôi cho rằng anh
hai thích xem em gái hơn là chú ý vào cái Tivi! Anh chỉ đợi đến khi tôi
khóc thì mặc sức trêu đùa và bò lăn ra cười!!? Sao tôi có ông anh khó ưa như vậy không biết?
-Haha… anh thấy hay mai mốt em đi hành nghề khóc mướn đi! Nhà ai có tang gia dù không quen biết anh nghĩ em cũng sẽ khóc được!
Tôi đánh vào vai anh một cái thật mạnh vừa mếu máo vừa nói
-Đồ vô duyên! Sao lại có thể đùa cợt trên nổi đau của người khác thế chứ?
Ngạn Luật trề môi
-Người ta bị phản bội chứ em có thất tình đâu mà khóc dùm ngon lành vậy? Đúng là công chúa mít ướt
Tôi bực bội không thèm đấu khẩu với anh nữa, xoay người lại và tiếp
tục khóc + coi phim. Ngạn Luật thoải mái nằm dài trên ghế, mắt không rời khỏi tôi. Không biết đó có phải thói quen của anh ấy không nhưng Ngạn
Luật luôn luôn để ý đến những biểu hiện cảm xúc của tôi. Khi tôi cười,
tôi biết có thể ở đâu đó anh hai đang bí mật nhìn tôi. Nếu tôi khóc
(không phải vì xem phim) thì anh hai luôn là người đầu tiên đến bên cạnh cho tôi dựa vào. Khi tôi cảm thấy mất đi tự tin tôi lại đảo mắt tìm
kiếm anh ở đâu đó. Chắc chắn là Ngạn Luật đang ở rất gần, anh sẽ cười
với tôi và giơ nắm tay bảo tôi phải Cố lên! Vì vậy mặc dù được đánh giá
là “ông anh xấu tính nhất” Ngạn Luật vẫn là người anh tuyệt vời nhất của tôi!
-Á! Cái Tivi mắc dịch!
Tôi suýt nữa đã phang cái remote vào góc tường nhưng Ngạn Luật nhanh như cắt giữ cổ tay tôi lại.
-Ấy ấy! công chúa phá hoại… cô đang trút giận lên một món đồ vô tội đấy!
Tôi lại đánh huỳnh huỵch vào cái ghế bành. Lúc nào phim cũng hết ngay khúc hay nhất! Tức thật, đúng là tức thật!
-Không chịu đâu!!! Tại sao lại hết vô duyên như thế chứ?
Ngạn Luật cười sằn sặc
-Em mới vô duyên. Thì chương trình người ta chỉ được phát sóng trong một tiếng… có muốn hơn cũng đâu được!
Anh với lấy chai nước suối đưa cho tôi cười khoái chí
-Thôi… uống đi cho hạ hỏa và bù lại số nước mắt hao hụt nữa chứ!
Tôi mở nắp chai tu một hơi. Có tác dụng chút ít, bây giờ thì cổ họng đỡ rát vì la hét hơn rồi!
-Trả anh đây! Em sẽ đi học bài!
Ngạn Luật nhìn tôi cười lém lĩnh
-That’s a good idea! Mai em lại khóc tiếp nhá!
-Thấy em hiền ăn hiếp hoài à? Từ rày không được cười khi em khóc nữa rõ chưa? Không em đánh anh đó!
Tôi hùng hổ đứng chống nạnh giữ tư thế “sẵn sàng chiến đấu” dù biết
rằng mình không đủ khả năng đã thương ai. Ngạn Luật trồ mắt có vẻ khuất
phục giả tạo
-Ồ vâng! Tuân lệnh công chúa!
Ít ra anh cũng biết nhường nhịn em gái một chút rồi! Tôi khẽ cười và đi lên lầu. Chợt cái Tivi lại níu tôi trở lại…
“Sau đây là bản tin cuối ngày. Theo thông tin mới nhất từ Viện Hoàng
Gia thì chiều nay, Hoàng đế đáng kính của chúng ta bất ngờ bị ngất và
phải nhập viện vì suy nhược cơ thể. Tính đến nay đã gần 2 tháng sức khỏe của Người suy giảm thất thường. Về tình trạng cụ thể, Viện Hoàng Gia từ chối tiết lộ. Các bác sĩ uy tín nhất đã được mời đến và ra sức chữa
trị…”
Cái bản tin đã kéo tôi quay trở lại ghế sofa tự lúc nào. Ngạn Luật
ngồi xếp bằng, tay khoanh trước ngực, nét mặt vô cùng trầm trọng.
-Không đúng tí nào… Rõ ràng có cái gì đó không bình thường!
-Ý anh là sao?
Tôi tò mò hỏi nhưng anh hai bậm môi không nói. Tôi chỉ còn biết thở
dài và tự phán đoán thông qua thái độ của anh. Anh hai tôi vốn là như
vậy. Thuộc loại người “thích lo chuyện bao đồng”. Anh ấy có một hiểu
biết đáng khâm phục về lịch sử và chính trị. Không hiểu sao anh hai
không làm một chính trị gia mà lại lựa chọn nghề giáo viên nhỉ? Trong
khi tôi đang nghĩ ngợi bâng quơ thì Ngạn Luật đã nhìn tôi từ lúc nào
-Ơ… sao vậy anh?
-Uhm… anh nghĩ… à mà không có gì đâu!
Ngạn Luật muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi. Tôi bèn tỏ ra lạc quan nói với anh
-Em thấy chuyện này không có gì nghiêm trọng cả. Đó là chuyện của Nhà nước! Anh em mình có lo cũng có được gì đâu!
Ngạn Luật đảo mắt một vòng và gật đầu đồng ý
-Ờ…ờ… em nói phải. Thôi thì cứ mặc kệ vậy… Dù có chuyện gì xảy ra… thì…
Anh nói dở câu và lại nhìn tôi. Đôi mắt đen ấy sẫm màu đi và ẩn chứa một cái gì đó mờ nhạt tôi không nhìn thấy được
-…thì… chúng ta cứ sống như bây giờ. Em nhé!
Tôi nhướn chân mày lên
-Anh thật lạ! Đương nhiên là chúng ta sẽ như thế rồi!
Ngạn Luật nở một nụ cười buồn và anh kéo tôi vào lòng. Anh trai tôi
hiếm khi tỏ rõ những cử chỉ yêu thương với người khác, nhưng hôm nay anh lại còn hôn lên trán tôi nữa. Kì lạ! Đúng thật kì lạ! Nhưng tôi thích
lắm! Mẹ vẫn hay âu yếm tôi như vậy lúc mẹ còn sống… Và tôi không hề phản đối nếu anh hai có thể cho tôi những cảm giác bình yên tuyệt vời như
lúc này!