Có một cô gái tên Seliana, từ khi sinh ra đã là cô công chúa mất
nước. Nàng bị giam cầm trong cung điện của Vương quốc đô hộ, chưa lần
nào nhìn thấy quê hương. Rồi nàng dần dần lớn lên, cô độc và câm lặng.
Mang tiếng là công chúa nhưng thực ra là một tù binh chính trị không hơn không kém. Nàng chỉ có thể đi lại quanh cung điện nhỏ bé của mình, dưới sự canh gác của binh lính và tì nữ. Cuộc sống như thế dù trong nhung
lụa nhưng không có tự do. Nàng chỉ biết an phận chịu đựng, thôi thì cứ
chờ cho tới khi chết, âm hồn rồi cũng có tự do. Công chúa ấy không nói
chuyện được. Lúc nhỏ vì ai cũng chỉ im lặng, không ai chơi với nàng,
không ai trò chuyện nên nàng ta cũng không thiết nói.
Cho tới khi cô ấy lên 18 thì một cuộc gặp gỡ định mệnh đã thay đổi tất cả….
Hôm ấy là một ngày nắng dịu hiếm có. Seliana như mọi khi đi dạo trong vườn, theo sau là mấy tì nữ im lặng và thờ ơ như tượng gỗ. Không ai nói cho cô biết rằng cô rằng rất xinh đẹp, chẳng ai khen rằng cô thật đáng
yêu. Seliana không hay biết mình đã là một thiếu nữ nhan sắc mặn mà thế nào. Vì hôm ấy thời tiết đẹp nên cô nán lại vườn lâu hơn một tí. Cô
dừng lại trước mấy luống hoa và nhẹ ngồi xuống. Đang trầm ngăm nhắm một
cái nhụy hoa e ấp thì từ đâu một bóng người từ trên trời rơi xuống.
-Ui da!
Người đó rên lên sau cú đáp đất ngoạn ngục. Seliana kinh hãi nhảy bật ra xa, tì nữ theo cô giật mình hét toán lên. Nghe tiếng kêu, binh lính
gươm giáo chạy ùa tới. Mũi nhọn kim loại từ khắp phía chỉa vào người con trai còn chưa kịp đứng dậy sau cú ngã. Người lính chỉ huy hô lớn
-Ai? Kẻ nào dám đột nhập vào đây? Chán sống à?
Người thanh niên chầm chậm ngẩn mặt lên, khuôn mặt trẻ măng đanh lại. Lập tức nhóm lính vệ rút giáo lại, quỳ phục xuống. Mấy cô tì nữ kia
cũng hốt hoảng nắm váy khụy người. Họ đồng thanh chào
-Quận công* vạn tuế!
(*là cách gọi dành cho anh hoặc em trai của Hoàng hậu, Hoàng đế)
Người thanh niên phủi quần áo đứng dậy rồi đưa mắt nhìn cô gái vẫn
còn đứng trơ trọi duy nhất ở đó. Seliana lần đầu trông thấy anh ta nhưng từ lâu đã nghe danh tiếng rồi. Những lúc rỗi rải, mấy tì nữ của cô lại
túm tụm tám chuyện. Họ bàn với nhau về vị Quận Công tên Japkong
Tuadekep, 10 tuổi được gửi tới Cung Điện, 15 tuổi đã được Hoàng đế để
mắt đào tạo, 18 tuổi đã làm tới chức Quan chánh sứ. Các cô nàng a dua
rằng chàng rất đẹp trai, lại có khí phách hơn người nhưng tính tình cao
ngạo khó gần, trước giờ chưa từng để mắt tới thiếu nữ nào. Bây giờ
Seliana tận mắt nhìn thấy, quả nhiên không sai!
Japkong nhìn cô gái từ đầu đến chân, đôi mắt ánh lên vài tia dịu dàng
-Nàng là ai?
Seliana há miệng nhưng không thốt được âm thanh nào, nàng cảm thấy
khó chịu. Nàng muốn trả lời, chưa bao giờ nàng khao khát được nói tới
vậy. Một tì nữ mạnh miệng quỳ thưa
-Quận Công điện hạ. Đây là công chúa Seliana Oklippa Gemmina, công chúa không thể nói chuyện!
Japkong nhướng một bên chân mày nghĩ ngợi
-Công chúa à? Công chúa nào nhỉ? Kì lạ, ngoài Valilila ta còn có một
cô cháu gái xinh đẹp thế này mà không hay sao? Hay cô là quận chúa chưa
được nâng danh hiệu? Là một người em gái khác của anh rể ta sao?
Người nữ hầu vội nói rõ
-Thưa Quận công điện hạ, nào phải vậy! Cô ta chỉ là công chúa bị bắt làm con tin, là công chúa của Gemjava.
Ngay lập tức, Japkong quát
-Câm mồm! Ngươi là người hầu kẻ hạ sao lại gọi chủ nhân là “cô ta”?
Dù là công chúa Vaiza hay công chúa Gemjii thì cũng là một công chúa. Ta không cho phép một nô tì dám hỗn xược như vậy!
Cô kia sợ quíu người, lập tức dập đầu xin tha tội. Japkong không ngó
ngàng tới, tiếp tục quan sát tỉ mỉ Seliana. Đó là lần đầu có một người
khác phái nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy, Seliana thẹn thùng cúi gằm
mặt. Vừa lúc đó lại có một người chạy tới vừa thở vừa nói
-Quận công điện hạ, ôi lạy thánh nữ…! Ngài sao đi nhanh như vậy, tôi đuổi theo hụt hơi phía sau!
Japkong nhíu mày nhìn lại
-Chẳng phải ngươi bảo ta phải nhanh lên kẻo muộn?
-Vâng, thuộc hạ có nói nhưng thuộc hạ đâu bảo ngài phải trèo bờ tường mà đi!!!
Thế rồi người kia nhìn thấy cục diện trước mặt: lính và nữ hầu đang
quỳ, công chúa Seliana đứng trước mặt Japkong. Người kia ngạc nhiên rồi
nhìn quanh quất
-A! Sao lại thế này? Lẽ nào chúng ta đã đi nhầm vào cung Miwani?
Theo tiếng đại phương Miwani nghĩa là cái lồng nuôi chim. Japkong
từng biết có một chỗ trong cung mang tên này nhưng không hay lại là nơi ở của nàng công chúa nô lệ. Tên đặt thật khéo, công chúa Seliana là con
chim bị nhốt trong lồng.
-Hừ! Thật là sai lầm nghe theo lời ngươi… ta vốn ít khi qua đây nên
không rành đường đi nước bước. Mà người vốn ở đây cũng chỉ nhầm…
Người kia sợ hãi lại dập đầu
-Điện hạ tha tội, Quận công tha tội!
Japkong bật cười hất tay
-Thôi, đứng dậy mau! Cũng phải cảm ơn ngươi, nhầm đâu không nhầm lại nhầm ngay cung Miwani, ta nhất định sẽ khen thưởng!
Người kia mếu máo không hiểu chủ nhân nói gì nữa. Japkong quay lại
nhìn Seliana, anh tiện tay kéo một chiếc lá rơi trên tóc cô và cười nửa
miệng
-Công chúa điện hạ, thật là thất lễ khi đột nhiên xâm phạm chỗ ở của
nàng. Mong nàng không để bụng. Bây giờ ta có việc phải đi đây… lần sau
sẽ ghé lại thăm công chúa!
Vậy rồi bóng dáng ấy rời đi. Seliana mơ màng nhìn theo. Chưa một ai
tôn trọng nàng như vậy, chưa ai nói năng lễ độ như vây, cũng chưa ai
nhìn nàng triều mến như thế… Japkong Tuadekep… Japkong Tuadekep… Japkong Tuadekep… Japkong Tuadekep… cả đời Seliana sẽ không quên cái tên ấy cho dù không gặp lại cũng sẽ mãi mãi nhớ tới chàng…
Seliana mơ màng nghĩ về chuyện đã qua. Đó là kỉ niệm đẹp nhất trong
đời cô. Tôi ngồi nhìn khuôn mặt ửng hồng vì hạnh phúc mà cũng muốn cùng
chung mạch cảm xúc. Tình yêu ấy nhẹ nhàng và cổ tích như vậy. Một thiếu
nữ đáng thương như Seliana xứng đáng có được một người yêu thương và bảo vệ nàng. Trầm ngâm một lúc, nàng nói tiếp
-Kể từ đó, Quận công thường xuyên tới Miwani cung thăm ta. Mỗi lần
ghé qua sẽ ở lại chừng 2 giờ đồng hồ. Chàng luôn mang theo quà, có khi
là một bộ cờ vua và dạy ta cách chơi. Rồi còn có gấu bông, thức ăn vặt,
sách truyện, nhạc cụ… Quan trọng hơn hết là chàng đã dạy ta biết nói. Đó là một người thầy kiên nhẫn vô cùng, lại rất dịu dàng và độ lượng…
Tôi thấy tim mình thắt lại. Hóa ra anh ấy cũng là một người thầy đối
với công chúa. Mà còn là thầy dịu dàng và kiên nhẫn. Lúc trước khi dạy
tôi học anh thường cốc đầu và mắng tôi rất ngốc. Sao lại có kiểu phân
biệt đối xử như vậy? Tôi ghen tị biết chừng nào, muốn được một lần làm
công chúa Seliana.
-Chuyện tình của chị thật lãng mạn…
Tôi nghe giọng mình nói khô khốc. Seliana mỉm cười e lệ
-Không đâu… có lẽ… chỉ mình ta yêu đơn phương. Japkong thương hại
nhiều hơn là yêu. Ta thường kể chàng nghe về kí ức của mình. Đó là những mảnh kí ức sót lại về Nữ hoàng Milopa- nữ hoàng cuối cùng của Gemjava.
Bà cùng chồng trở thành nô lệ chính trị của Vaiza, sinh ra ta cũng là
kiếp nô lệ. Vì tủi thương số phận mà bà mất sớm, năm đó ta mới 7 tuổi.
Người mẹ ấy cũng là một kẻ câm lặng, chỉ có thể sưởi ấm cho ta bằng vòng tay vốn đã lạnh cóng, gầy gò… Từ ngày có Japkong, cuộc đời ta như tìm
ra ánh sáng. Ta bắt đầu hát hò, làm thơ, bắt đầu biết soi gương chải
tóc… Có Quận công điện hạ nâng đỡ không ai còn dám coi thường công chúa
Seliana này nữa. Dần dần ta còn được chàng dẫn ra ngoài cung, được đi
tới những nơi chưa bao giờ tới và… điều mà ta mang ơn suốt đời là được
về quê hương. Chàng nói rằng chàng đã nhận chức Quan toàn quyền Gem mặc
dù Hoàng hậu không vui lòng. Đó là một thách thức nhưng chàng hứa sẽ
giúp ta khôi phục đất nước… Ta đã có 3 năm sống hạnh phúc ở Gemjava,
cùng với người đàn ông lý tưởng nhất. 3 năm đó cũng là thời gian Gemjava bình yên nhất. Mang ta theo là ý kiến cá nhân của chàng. Một là để giúp ta về nhà, hai là để lấy lòng tin người dân ở đấy. Qủa là thông minh và sắc sảo làm sao… Rồi một ngày tự nhiên đương kim Hoàng đế nhận ra không ai có thể trị vì Gemjava tốt hơn Japkong. Ngài cũng đã mệt mỏi với vùng đất này rồi. Hoàng đế chỉ thị chúng tôi phải kết hôn. Sau khi cưới nhau tôi sẽ lấy danh nghĩa nhường ngôi cho chồng, để chàng làm vua một nước. Tuy bị mất một phần lãnh thổ nhưng Hoàng đế Vaiza vẫn vui lòng vì người lãnh đạo Vaiza dù sao cũng là em vợ, cũng là người trong nhà…
Rồi đột nhiên công chúa dừng lại, thở dài một tiếng
-Tiếc thay, cái viễn cảnh đẹp đẽ ấy vẫn mãi mãi là một dự định. Chỉ
còn vài tuần nữa là tới lễ cưới rồi. Ta không ngờ ngay lúc đó chàng bảo
rằng: “Seliana, anh xin lỗi, anh không thể bên cạnh em được nữa. Anh
phải đi tới một nơi xa, sẽ không quay về trong một thời gian dài. Có một người cần đến anh và anh không thể từ chối… tha thứ cho anh vì đã thất
hứa. Hãy trở về Vaiza, sống trong cung Miwani như ngày xưa. Anh đã gửi
gắm Hoàng hậu, chị ấy sẽ không bạc đãi em đâu… Seliana, thật ra anh
không biết rõ tình cảm của mình, anh yêu em giống tình yêu dành cho
Vanya, Valilila và Dangkok vậy. Mà không, có lẽ mãnh liệt hơn một chút
nhưng cũng không đi quá xa. Lúc Hoàng đế hỏi anh có muốn cưới em không,
anh đã có phần lưỡng lự nhưng rồi anh thực sự bằng lòng. Anh lưỡng lự
không phải vì nghi ngờ tình cảm mà là vì anh còn có một vị hôn thê ở quê cha. Cô bé đó không còn rõ ràng trong tiềm thức nữa nhưng cái hôn ước
ấy không phải chuyện đùa… ngoài điều này ra thì anh sẵn sàng làm chồng
của em cho dù chưa thực sự yêu em. Bây giờ thì khác rồi, em đừng oán
trách anh… Em là một nàng công chúa thánh thiện và đáng thương nhưng dù
sao em đã trưởng thành, đã 23 tuổi rồi có thể tự lo cho bản thân. Trong
khi cô bé đó chỉ mới 12 tuổi, cũng là một công chúa bị bỏ rơi… Em có
hiểu không? Em có thông cảm với cô bé không? Nàng công chúa cần anh,
cũng như em cần anh…”
Đôi mắt Seliana soi thẳng vào tôi. Tôi khó khăn lắm mới nuốt khang
một cái, e dè đón lấy cái nhìn của chị. Anh ấy ra đi vì tôi, bỏ lại sự
nghiệp đang ở đỉnh cao vì tôi, bỏ lại Seliana vì tôi, bỏ lỡ một ngai
vàng vì tôi,… Vì sao anh quyết định như thế? Tôi đã là gì của anh ấy
đâu? Mà tôi cũng không có bất cứ quan hệ huyết thống hay quan hệ đặc
biệt nào… trừ khi… Tôi chợt nhớ ra những lời đồn đại về mẹ mình và Liêu
Mãn Bình-bố anh ấy. Không đúng! Nhất định là không đúng. Mà cho dù đúng
cũng không nói lên điều gì. Anh ấy không liên quan gì với mẹ con tôi cả!
Tôi đang mãi nghĩ ngợi thì Seliana đột nhiên cười bảo:
-Thì ra Nữ Hoàng là cô công chúa đó! Người giờ đã lên tới vị trí cao
như vậy, Japkong chắc tốn nhiều công sức. Thật tốt quá, chàng đã hoàn
thành trọng trách. Có lẽ chàng sẽ không còn thấy gánh nặng như trước…
thần vẫn đêm ngày chờ đợi… chờ một ngày chàng quay về… hơn 5 năm rồi mà
vẫn cứ chờ… ở phương xa không biết Japkong có lần nào nhớ tới ta?
Tôi nhìn công chúa. Một nổi buồn thê lương bao trùm lấy cô. Chưa lần
nào Ngạn Luật kể tôi nghe về một cô gái tên Seliana, từng suýt nữa làm
vợ anh. Hay là bản thân anh đã cố giấu đi nhung nhớ trong lòng? Seliana
xinh đẹp như vậy, chắc chắn phải để lại ấn tượng sâu sắc.
-Ngạn… à không, Japkong đã hứa sẽ sang đây đón em về… tới lúc đó…
Tôi chưa kịp nói hết thì Seliana bất ngờ chộp lấy tay tôi, mắt chị sáng rực lên và giọng nói kích động
-Sao? Thật không? Japkong sẽ về đây? Anh ấy sẽ quay về… Ôi lạy thánh nữ… chàng sắp về rồi… sẽ trở về bên cạnh ta mãi mãi…
Tôi ngơ ngác nhìn chị. Không còn dáng vẻ nhu mì như bình thường nữa.
Chị ấy vui mừng tới phát điên. Tôi thấy mình rất mâu thuẫn. Tôi không
thích chị nói tới từ “mãi mãi”. Anh ấy sẽ không thể ở một nơi nào mãi
mãi mà không có tôi. Hay ít ra thì tôi sẽ không để anh ấy đi đâu đó mãi
mãi. Tôi rất thương cảm và ngưỡng mộ lòng thủy chung của Seliana nhưng
không có nghĩa là tôi sẽ nhường Ngạn Luật cho chị. Từ cái đêm đó, đêm
quay về nhà cũ, tôi đã quyết định sẽ không dễ dàng buông xuôi. Trước giờ tôi không tranh giành thứ gì, cả vương vị cũng muốn nhường cho Thái hậu hoặc bất kì ai ham muốn. Nhưng chỉ riêng người đàn ông đó thì không!
Tôi phải giữ anh lại, bằng bất cứ giá nào. Vậy là lần đầu tiên, cô bé
Sao Ly vốn trẻ con, rụt rè đã biến thành một người phụ nữ thực thụ. Tôi
đứng dậy nói thẳng với chị
-Seliana! Japkong tới đón em về, em và anh ấy sẽ quay lại quê hương.
Anh ấy không thể ở đây cạnh chị được… Anh ấy là một Tướng quân, một
trọng thần dưới quyền của em, triều đình Quang Minh không thể thiếu anh
ấy!
Seliana đang cười hớn hở thì tự nhiên nín bật. Chị ngước nhìn tôi
trăn trối. Tôi lại có cảm giác mình đang là mụ phù thủy trước mặt nàng
lọ lem. Cặp mắt chị long lanh và khắc khoải đau thương
-Nữ hoàng bảo sao? Chàng sẽ không ở lại…? Chàng không quay về vì Seliana?
Tôi run run đáp lời:
-Đúng! Bây giờ Japkong đã là người của Trường Thịnh Thiên quốc chứ
không phải Vaiza hay Gemjii. Anh ấy là Đại tướng quân triều Quang Minh
chứ không phải là Quận công của Vaiza hay Hoàng đế của Gemjava… Anh ấy
là thuộc hạ của em và sẽ nghe lời em. Chị hãy quên Japkong đi… chị tốt
như vậy, xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ tìm được một người yêu thương chị thật lòng!
Seliana trợn mắt nhìn tôi, tất cả đau thương và nổi kinh hoàng ẩn
chứa trong ấy. Tôi không dám nhìn, chỉ muốn quay đi nhưng không thể. Tôi phải khiến chị ấy hiểu là tôi rất nghiêm túc và tôi sẽ không chịu thua. Đột nhiên Seliana đứng bật dậy và hất đổ cả bàn nước. Tiếng sành sứ vỡ
tan tành dưới đất. Đôi mắt chị hóa hoang dại và rừng rực màu lửa.
-KHÔNG! ĐIỀU NÀY KHÔNG ĐÚNG!
Seliana hét lên, lao tới chỗ cái giường và xốc tung mọi thứ ở đó lên. Chị điên cuồng phá phách, những cái mặt nạ bị ném xuống đất, vỡ ra hoặc méo mó. Khi không còn gì để quăng ném, chị bắt đầu vò mái tóc dài làm
nó rối tung, chị cắn móng tay, xé quần áo đang mặc. Miệng liên tục lẩm
bẩm
-Đừng, xin chàng… làm ơn… đừng bỏ Seliana… đừng rời xa thiếp… quay về đi, về đi…
Rồi chợt tỉnh một giây, chị lếch hai đầu gối về phía tôi, ôm lấy chân tôi van xin
-Điện hạ,… Người hãy tha cho Japkong… hãy để anh ấy ở lại đây… ta
không thể sống thiếu chàng. Ta đã trao cả đời con gái cho chàng rồi…
không có trinh tiết thì phụ nữ ở xứ này không thể có chồng… Lòng ta cũng toàn vẹn chỉ hướng tới chàng… không thể nào lấy ai ngoài chàng… Điện
hạ… xin người… xin hãy mở lòng từ bi… kiếp sau Seliana nguyện làm tôi tớ để người hành hạ!
Tôi đờ đẫn nhìn cô gái xinh đẹp, mắt đầy nước ôm lấy chân mình van
nài. Tôi sợ quá, sợ quá! Chị ấy bị điên rồi, do tôi làm điên rồi! Sao
đôi mắt kia ghê rợn như thế, màu mắt xanh thẳm và đầy nỗi đe dọa, ám
ảnh… Chị ta đang điên dại và khổ sở cầu xin tôi nhưng có ai biết tôi sợ
hãi thế nào khi chứng kiến điều này… không khéo tôi mới là người bị điên thật!
Vừa lúc đó tiếng hét của Valilila làm tôi tỉnh lại
-AAAAAAAAAAA! Cứu! Cứu với… Cô ta dám giết người…!!! CỨU!
Và rồi cô bé chạy ào tới, lôi Seliana ra khỏi tôi rồi ôm chầm lấy chị ấy nức nở. Tôi thấy máu đỏ trên bàn tay Valilila. Tôi nhìn theo vết máu từ tay cô bé đến một bên ngực đỏ thẳm của Seliana… rồi máu nhiễu dài
trên sàn… đến chỗ tôi đứng… dính lên chiếc váy tôi mặc… dài lên trên cho tới bàn tay tôi… Bàn tay tôi làm sao? Con dao ở đâu ra nhỉ? Tôi không
biết, tôi không biết vật sắc nhọn và lem luốc máu này ở đâu ra… Vừa nãy
đây tôi không hề cầm thứ gì kia mà!
Rồi nhiều người khác ập tới. Ai cũng ngơ ngác nhìn chiến trường hỗn
loạn rồi nhìn Valilila ôm Seliana đã lịm đi. Cuối cùng là nhìn tôi vẫn
đứng trơ đó, tay đẫm máu đang cầm con dao cũng đẫm máu…