Diễn Viên Đa Năng

Chương 51

Bình minh rồi lại hoàng hôn….

Xuân sang, hạ đến, thu qua, đông tàn…

Ngày ngày tháng tháng cứ vậy trôi đi…

Lại thêm một năm nữa, sinh nhật thứ 20 của tôi đã diễn ra 15 ngày trước. Hai mươi rồi, thật khó tin là mình đã sống được 20 năm. Nếu lấy thang tuổi con người trong kinh Phật ra đo thì tôi đã đi được 1/5 đời người. Một năm qua, nói là bình yên cũng phải mà sóng gió cũng không sai. Hôm qua là cuộc biểu quyết chính thức của hội hoàng gia và toàn thể quan binh triều đình. Trong suốt một năm ròng tôi và Dĩ Linh không ngừng đấu tranh. Phải công nhận trên đời này giang sơn dễ đổi mà quan niệm con người cũng y như tính nết vô cùng khó dời. Nhớ những ngày đầu đề cập tới chuyện trao đổi ngai vị có không ít người vừa nghe xong đã lăn ra ngất xỉu, nhiều người phản đối và cũng có kẻ phân vân chưa quyết. Hai chị em cứ đều đặn từ từ thuyết phục. Tôi đã có hơn chục lần đứng trước quảng trường Quang Minh giữa lòng thủ đô nỉ non hết lời những lý lẽ vì sao mình muốn thoái vị. Kế này Dĩ Linh gọi là “mưa dầm thấm lâu”. Toàn thể dân chúng có chung trạng thái là hoang mang sợ hãi. Cuộc nội loạn vừa kết thúc, mọi người đều đã nếm trãi một năm sống trong loạn lạc bất ổn, vì thế mà họ đặc biệt mẫn cảm đến những thứ liên quan đến chính trị, ngai vị, quyền hành,… Trong suốt thời gian đó, tôi thấy mình gần gũi với thần dân nhiều hơn, cũng bắt đầu quen thuộc với những kiểu phát biểu giữa đám đông. Càng về sau càng thấy nhẹ lòng. Dĩ Linh thì ra sức củng cố hình tượng. Chị từng bước thay tôi quán xuyến mọi việc, tần xuất sự có mặt của Dĩ Linh trên các phương tiện thông tin và các sự kiện chính trị ngày càng nhiều. Không ai dám phủ nhận tài năng thiên bẩm và công lao đóng góp của chị. Mọi người đang chú mục vào chị, bắt đầu kính trọng chị và có cảm giác chị mới là Nữ Hoàng chân chính. Ngược lại với Dĩ Linh, ảnh hưởng của tôi từng bước giảm dần, số lần tham gia các hoạt động chính trị xã hội cũng ít đi. Vì thế tôi thường có nhiều free time. Tôi ngủ nhiều hơn, làm nhiều chuyện linh tinh hơn và đến Liêu phủ mỗi ngày. Tôi đã học được cách đan len, học cắm hoa, học nấu ăn, học Origami, học vẽ manga, học thêu thùa, học nấu rượu, học pha trà,… Dĩ Thuật mỗi lần thấy tôi cặm cụi bên bàn thêu là cười ghẹo, bảo tôi bắt đầu có dấu hiệu “tiền hôn nhân”. Cái anh chàng này mỗi lần gặp mặt là phải nói bóng nói gió gì đó, cố ý chọc tôi tức điên lên. Có lẽ anh ta muốn trả thù vụ lần trước. Mà tôi cũng đâu có làm gì quá đáng, chỉ là kêu Dương Cảnh thông báo tới dượng Chu về kế hoạch đào tẩu của anh. Kết quả là Dĩ Thuật bị tóm lôi về cung trước lúc qua cửa hải quan. Về sau cũng liên tục bị giám sát, không còn đường trốn. Dĩ Thuật đã khóc lóc thảm thiết, bảo rằng mấy cô nàng cha anh ép đi xem mắt đều là loại hồ ly tinh, cố ý sàm sỡ. Anh phải cố gắng lắm mới bảo toàn “trinh tiết”. (T.T) Thật là chịu hết nổi ông anh họ biến thái này!?

Khi mà cái danh nữ hoàng đang từng bước thành hư danh, tôi cũng dần dần sống cuộc đời của mình. Phủ tướng bây giờ không còn ngạc nhiên nếu thấy tôi đi ra từ phòng ngủ lúc đêm khuya, cũng không làm lạ nếu tôi ngồi cùng bàn ăn cơm nhàn nhã với cô cô. Tôi chính thức gọi bà là cô cô, cứ y như dâu con trong nhà vậy! Điều này cũng khiến mọi người ngầm hiểu, tôi sẽ thay Dĩ Linh nhận cái hôn ước chán ngắt này. Sở dĩ gọi là chán ngắt vì lang quan tương lai vốn là người chán ngắt. Không chán làm sao được khi suốt ngày hắn chỉ nằm im trên giường, mắt không mở, tay không động, miệng không nói. Ấy vậy mà tôi vẫn ngày đêm si ngốc ngồi nhìn. Cả mấy cô hầu gái trong phủ cũng bắt đầu thở dài mỗi khi đi ngang tình cờ trông thấy. Và tôi cũng bắt đầu có thêm một thói quen nữa: đọc tiểu thuyết diễm tình trước giờ ngủ. Khi biết chuyện này chú Lữ Công đã nhăn mũi mắng tôi một câu: “Nhìn cháu giống như phụ nữ có chồng thời chiến trận, lại còn muốn đời thêm bi lụy hay sao?” Nói gì thì nói tôi vẫn miệt mài đọc. Nhiều nhất là tiểu thuyết trung quốc, cũng có những loại dịch ra từ các tiếng khác. Mà khẩu vị của tôi về thể loại cũng không khó khăn, nhưng nếu càng ủy mị sướt mướt thì càng tốt. Văn học mạng cũng khá thú vị, tôi hay đọc truyện ngược, lâm ly bi đát bao nhiêu thì càng thích bấy nhiêu. Chẳng qua không phải vì tôi là người bi quan mà là muốn tự đánh giá mình đã rất hạnh phúc. Đôi nhân vật nọ cuối truyện sinh ly tử biệt, cặp tình nhân kia kẻ còn người mất, hai vợ chồng mỗi người một phương,… họ như thế thật là thảm, còn tôi như vầy thật là may! Chí ít tôi vẫn gặp anh mỗi ngày, vẫn nắm tay, vẫn ôm, vẫn hôn,… mà bây giờ lại có lợi thế ở chỗ anh ấy thật ngoan ngoãn, mặc tôi muốn làm gì cũng không nửa lời phiền hà. Hầu như mọi tâm trí của tôi đều đặt lên anh ấy. Ồ phải, tôi là kiểu người điển hình cho câu nói: “The love makes you blind”. Bây giờ tôi mù rồi, không thấy gì hết, chỉ thấy mỗi anh. Vừa rồi tình cờ đọc được một câu rất hay: “To the world, you are one person. But to one person, you are the world”. Mấy câu danh ngôn kiểu này nếu ngày trước có gặp, tôi cũng cười cho qua, gọi nó là một thủ pháp nói quá. Nhưng khi chính mình trãi nghiệm mới không dám xem thưởng lời nói ngàn vàng của người đi trước.

Tôi đóng cuốn Love Story của Erich Segal lại mới phát hiện mình chưa xem thực kĩ trang bìa. “Love means not ever having to say you’re sorry”. Jenny đã nói như thế. Đến phút chót khi cô qua đời, Oliver mới sực nhớ và thấu hiểu toàn vẹn. Tôi nhẹ nhàng đặt quyển sách lên bàn và quay sang vuốt má anh thầm thì:

-Love means not ever having to say you’re sory!

Cuộc biểu quyết công khai trong nội bộ triều đình kết thúc với kết quả không ngờ: 50/50. Trong số 789 quan chức trung ương có quyền tham gia thì 394 phiếu tán thành, 394 phiếu phản đối, 1 phiếu trống. Cái phiếu trống kia theo quy định bị loại trừ nhưng trong trường hợp này nó mang ý nghĩa quyết định. Bởi vì phiếu trống không phải không có ý kiến mà là chưa ý kiến. Cái phiếu đó thuộc về Liêu tộc. Mà người đứng đầu có quyền quyết định là Liêu Thần Phong. Sau khi công bố kết quả ai ai cũng sững sờ. Như vậy thì mọi chuyện lại đi vào tình trạng đóng băng, trừ khi Liêu Thần Phong tỉnh lại và bỏ phiếu cuối cùng. Hiện tại thì Phó tướng họ Thẩm đang thay anh quán xuyến quân đội nhưng như vậy không có nghĩa là ông ta có quyền thay mặt biểu quyết. Triều đình từ sau nội loạn cũng để trống ghế Tướng quân, chưa dám liều lĩnh bổ nhiệm. Ngặt nổi chức này lại là tước hiệu thượng phẩm trong hệ thống triều đình, có thể gọi là “dưới 3 người trên vạn người”. Cao nhất là vua, dưới là Tể tưởng mà hiện nay gọi là “Tổng quản hội hoàng gia”-tức chú ruột của tôi. Tiếp đến là Thượng thư đứng đầu 18 bộ. Hàng thứ tư chính là Đại tướng quản lý 5 binh chủng chuyên chính và 3 binh chủng độc lập. Cái người quan trọng đó bây giờ lại nắm thêm trong tay cái quyết định cuối cùng cho kế hoạch của chị em tôi. Nếu anh ta cứ ngủ như thế thêm 10 năm tức là chuyện hoán ngôi sẽ trì hoãn thêm 10 năm. Nghĩ tới mà tức sùi bọt mép, tôi chỉ muốn chạy ngay về Phủ tướng dựng đầu hắn dậy. Cái kẻ vô dụng Đại tướng quân này, ngay phút quan trọng lại làm hỏng chuyện lớn. Tới khi nào anh mới chịu tỉnh hả???

Vậy là tôi cùng Dĩ Linh tiếp tục ủ ê. Mọi chuyện đã đâu vào đấy, trưng cầu dân ý đã thành công mà biểu quyết nội bộ cũng chỉ còn chờ một lá phiếu. Ôi cái lá phiếu thảm sầu này, phải chờ tới bao đời?

Tối nay tôi ở lại bên anh rất khuya, kiên nhẫn đọc cho xong những trang sách cuối cùng. Mỗi đêm tôi đều nằm mơ mà những giấc mơ y như một series phim truyền hình nhiều tập. Tôi mơ thấy những tháng ngày thơ ấu khi còn ở bên mẹ cho tới lúc về sống bên người anh trai Dương Ngạn Luật, rồi trở thành Nữ Hoàng… Tất tần tật những kí ức xưa cũ đêm đêm tìm về. Có những chuyện tôi vốn quên đi từ lâu vậy mà trong mơ lại nhìn thấy.

Những ngày đầu sau khi mẹ mất là những ngày lạ lẫm,đau thương mà cũng dấu yêu biết mấy. Khi đó Ngạn Luật chỉ vừa qua tuổi 25, trưởng thành nhưng không nhiều kinh nghiệm. Việc chăm sóc một đứa bé gái tiểu học lại càng chưa trãi qua, khó tránh khỏi bối rối. Khi mẹ còn sống, tôi thường được ăn kem trái cây do mẹ làm, riết rồi thành nghiện. Một ngày nọ người anh trai mới bỗng đặt trước mặt tôi một ly kem dâu đỏ hồng ngon lành, đó là lần đầu tôi lại được ăn kem sau khi không còn mẹ. Có lẽ vì cảm giác nhớ nhung luyến tiếc khôn ngui đè nén trong lòng mà tôi tự nhiên bật khóc. Nhìn ly kem, nhớ mẹ, khóc, khóc thảm thiết,… Đối diện với cô nhóc mít ướt không biết vì sao lại khóc ngon lành, Ngạn Luật vô cùng thống khổ. Anh hỏi nguyên do, tôi khóc không nói nổi. Anh bảo nín đi, tôi càng khóc dữ. Anh mất kiên nhẫn chuyển sang đe dọa, tôi vẫn cứ khóc ầm lên. Thế rồi hết cách, Ngạn Luật đành ôm tôi vào lòng. Tôi nhớ mình đã bám lấy anh như thể đó là cái phao cứu sinh duy nhất giữa đại dương mênh mông. Bờ vai anh rộng và vững chắc, có thể chống cả bầu trời. Tôi vẫn cứ khóc trong vòng tay đó, nước mắt nước mũi chùi hết vô áo sơ mi trắng. Ngạn Luật thở dài, im lặng vuốt tóc, hôn lên tóc tôi rồi lẩm bẩm “Được rồi, khóc mệt thì ngủ đi…” Hồi đó không biết có bao nhiêu lần tôi bình an ngủ trong lòng anh như vậy…

Nhớ nhất là năm tôi học lớp 8, ngày đầu tiên phát hiện mình “bị” thiệt là thê thảm. Đồng phục trong trường là váy liền áo màu xanh dương đậm. Tôi đã đọc qua sách, cũng hiểu rằng đây là dấu hiệu sinh lý rất bình thường nhưng lần đầu cũng vô cùng bối rối không biết giải quyết thế nào. Tôi cứ ngồi như tượng trong lớp, giờ ra chơi vẫn ngồi, hết giờ học vẫn ngồi. Nếu đứng lên thì chắc chắn sẽ bị phát hiện. Váy sẫm màu cũng nhìn ra một khoảng đen lớn rất đáng ngờ và hơn nữa cái ghế…. cha mẹ ơi cái ghế…. Tôi khóc không ra nước mắt. Hồi đó tôi có những 3 cô bạn thân vậy mà không can đảm cầu viện. Bọn họ thấy tôi là lạ thì bu lại hỏi thăm. Tôi chỉ ngượng nghịu bảo rằng mình không khỏe, muốn chờ thầy Luật tới đưa về. Đuổi khéo kiểu nào ba cô nàng vẫn hừng hực chí khí “giúp bạn trong cơn hoạn nạn”, họ quyết không chịu đi trước mà ngồi lại chờ tới khi anh trai tôi đến. Nghĩ cũng lạ, là con gái với nhau vậy mà tôi không tin tưởng 3 cô bạn bằng anh của mình. Tôi cắn răng tụng kinh mong họ mau mau mất kiên nhẫn mà đi về dùm! Lát sau thì Ngạn Luật quả nhiên đi vào lớp. Có lẽ anh chờ không thấy tôi ra nên vội đi tìm. Ba đứa bạn tôi nhao nhao

-Thầy ơi, Sao Ly bị choáng ạ… tụi em muốn dìu bạn ấy đi ra mà không chịu…

Ngạn Luật nhìn tôi lo lắng

-Em làm sao? Hay bị tuột canxi? Anh đưa đi bệnh biện nhé?

Tôi tái mặt nhìn anh. Cặp mắt long lanh như sắp khóc. Ước gì chúng tôi có thể thần giao cắt cảm “Em không đứng lên được… anh đuổi hết 3 chúng nó đi đi!!!” Tôi gào trong đầu mình như vậy và làm hết sức để biểu hiện qua gương mặt. Thật may là anh trai tôi rất tinh tế, một thoáng đã nhận ra điểm khác thường. Anh nhướng một bên chân mày, đảo mắt nhìn từ trên xuống dưới rồi chớp chớp mắt quay sang nói với 3 đứa kia

-Được rồi, cảm ơn ba em. Ba đứa về trước đi, không nên để bố mẹ lo lắng. Sao Ly đã có thầy lo, cứ để bạn ấy ngồi nghỉ một lát…

Ba chúng nó cũng thấy có gì đó không ổn nhưng không dám cãi lời, chỉ mơ mơ hồ hồ kéo nhau ra khỏi lớp. Còn lại hai người tôi mới thở ra nhẹ nhỏm nhưng Ngạn Luật thì không thấy dễ chịu chút nào

-Em là… như vậy sao? Đúng ra nên để bạn gái giúp…

Tôi cảm thấy anh hơi mất tự nhiên, vẻ mặt là lạ nhìn đi chỗ khác.

-Giờ sao? Có đứng lên được không?

Anh vừa hỏi vừa cởi áo khoác, ném cho tôi và ra lệnh

-Mặc vào!

Áo choàng của anh rất dài, phủ đến tận đầu gối của tôi. Mà không, phải nói là tôi quá lùn mà anh quá cao nên cái áo mới phát huy tác dụng như vậy. Tôi mừng rỡ mặc áo đứng dậy, cuối cùng cũng thấy mùa xuân! Trong lúc đó, Ngạn Luật mở cặp đi làm, lấy ra một bọc khăn giấy ướt. Tôi giật mình nhìn anh rút khăn cúi người về phía cái ghế tôi vừa ngồi. Thế này không phải! Da mặt dày của tôi bây giờ mới bắt đầu biết ngượng. Tôi giật cái khăn trên tay anh, đẩy anh xê ra xa

-Chuyện này… em tự làm mới đúng!

Tôi cẩn thận trả lại mĩ quan đô thị cho bộ bàn ghế rồi lầm lầm lì lì ôm tập sách ra ngoài, thuận tay ném khăn dơ vào sọt rác. Từ phòng học ra bãi đổ xe, tôi đã ngộ ra một chân lý:

-Xin lỗi, đúng ra em nên nói với ba đứa nó, con gái với nhau… vẫn dễ hơn!

Sau một hồi im lặng, Ngạn Luật khoát tay lên vai tôi khẽ cười, nói hiền hòa

-Không sao… Em có thể chia sẻ mọi chuyện với anh và anh cũng thích em coi trọng anh như vậy!

Tôi len lén nhìn Ngạn Luật, cảm giác anh là một người mẹ tâm lý, mẹ luôn là người chỉ dẫn khi con gái bước vào tuổi dậy thì.

-Mama!

-Cái gì?

-Mama!

-Em gọi anh là cái gì?

-Mama! Con đói quá, về ăn cơm thôi!

-Hừ, anh còn chưa có vợ, lấy đâu ra cô con gái lớn dường này!?

-Mama!

-Không gọi như vậy nữa!

-Mama!

-Anh bảo là thôi đi mà!

-Mama! Mama! Mama!
Bình Luận (0)
Comment