Diễn Viên Lấn Sân

Chương 17

Sau khi khiếp sợ, Lục Văn bắt đầu ngờ vực. Nếu chuyện ấy là thật thì chứng tỏ cái hôm ở trong văn phòng, Cù Yến Đình đã lừa hắn?

Tiếc rằng hắn không có nhiều thời gian để suy nghĩ, cả tổ A đã di chuyển xong xuôi, nam chính hắn đây phải nhanh vào vị trí. Địa điểm không xa lắm, cảnh tiếp theo được quay ngay ở trường học bên cạnh.

Hàng rào bị thiếu vài cái cọc, Lục Văn bèn chui qua luôn, lúc đi ngang cửa sổ phòng 101, hắn lấy đà nhảy lên dòm vào như đang ném bóng rổ.

Hiển nhiên Cù Yến Đình ngồi trong phòng khách không để ý, sau khi chơi bài về phòng, anh tiếp tục cặm cụi sửa kịch bản. Phân cảnh thứ 30 là cảnh tình cảm của Diệp Tiểu Vũ và Tề Tiêu, lúc viết mãi chẳng thấy ổn, trước khi hoàn thành bản thảo đã phải sửa tới sửa lui rất nhiều lần.

Anh không bắt chuẩn mức độ, lúc thì câu từ ít ỏi không đầy đủ, lúc thì đậm đặc dầu mỡ mắm muối ngán quá.

Ngón tay Cù Yến Đình dừng trên bàn phím, trong lúc kẹt lời thoại anh bỗng nhớ đến đánh giá của Lục Văn, đọc kịch bản chẳng có cảm giác rung động khi yêu gì cả.

Trong tòa nhà dạy học đang quay cảnh thứ hai.

Đây là một cảnh đánh nhau, buổi trưa tan học, Diệp Sam đến hàng cá phụ việc, Diệp Tiểu Vũ lén đến trường của Diệp Sam để tìm mấy tên bắt nạt Diệp Sam báo thù.

Trước khi quay, Nhâm Thụ nghiêm túc nhấn mạnh rằng đừng có làm Lưu Tinh Quyền và Toàn Phong Thối, không có slow motion quay cận cảnh như phim thần tượng đâu, phải diễn cho sinh động và chân thực.

Lục Văn nghĩ thầm đạo diễn lo quá rồi, cứ làm như hắn ghê gớm lắm, đánh đấm màu mè lắm không bằng.

Tuy hắn cao to như một con ngựa hoang, nhưng trên đầu có một ông bố là lính xuất ngũ cao to như Hãn Huyết Bảo Mã, kinh nghiệm ăn đòn phong phú hơn đánh nhau nhiều. Nếu mà ẩu đả ở bên ngoài thì hắn vẫn còn 3 thằng bạn nối khố thân như ruột thịt, trước giờ toàn xông lên cả lũ đánh hội đồng thôi.

Lời thoại ít thôi, Diệp Tiểu Vũ khích đểu đôi câu rồi lao vào luôn, đánh từ phòng học ra đến hành lang, một chọi sáu nên cậu ta phải chịu rất nhiều phát đấm phát đá. Cậu ta lì lợm trả thù thay Diệp Sam, không đánh gục đối phương thì quyết không bỏ qua.

Diệp Tiểu Vũ ngã sấp mặt rồi lộn một vòng đứng dậy, hạ đo ván cả 6 người.

Đang định nói vài câu đe dọa, bỗng thấy chủ nhiệm giáo dục đạo đức chạy tới, Diệp Tiểu Vũ vội vàng vắt chân lên cổ chạy, vừa chạy vừa gào mồm: “Quản chặt cái lũ học trò ngu đần của các ông vào! Dám bắt nạt Diệp Sam nữa thì lần sau ông mày lại đến!”

Lục Văn lao xuống cầu thang, đến đây đã xong.

Cả người hắn bụi bặm bẩn thỉu, lúc nãy lăn lên lộn xuống nên đầu gối bị bầm xước, giờ chân hơi nhói. Lý Đại Bằng chạy tới đỡ hắn đầu tiên, rồi ngồi xổm xuống bán băng cá nhân cho hắn.

Lục Văn không yêu cầu cao với Lý Đại Bằng, dù gì người ta cũng là trợ lý đoàn phim mà, nhưng mấy ngày nay Lý Đại Bằng cẩn thận tỉ mỉ y như thím bảo mẫu già nhà hắn vậy.

Tổ A đã xong việc, Lục Văn quay về xe RV tẩy trang, thay quần áo và thu dọn đồ đạc, trước khi rời khỏi đoàn phim hắn quay lại khu chung cư. Hắn không thích nợ tiền ai bao giờ, bèn cầm ví đi thẳng đến phòng nghỉ của biên kịch.

Trong phòng khách có tiếng máy in mini chạy “ù ù”. Cù Yến Đình đã sửa xong phân cảnh thứ 30, dựa theo kế hoạch sửa đến đâu quay đến đấy thì sẽ nhét vào tối mai quay.

Cốc cốc cốc, có người gõ cửa.

Dường như đã biết Cù Yến Đình sẽ lề mề mãi mới mở nên người nọ không gõ nữa mà gọi thẳng: “Em là Lục Văn, em đến trả tiền thua mạt chược.”

Cù Yến Đình không lề mề được nữa, đành cầm một tập kịch bản vừa in xong. Tổ A đã xong việc rồi, phải chờ tới mai mới phát được, nếu Lục Văn đã tới đây thì đưa kịch bản cho hắn trước vậy.

Lục Văn làm việc thông đêm suốt sáng mệt muốn chết đi được, hắn bèn gác tay lên khung cửa và tựa trán lên ván cửa. Cù Yến Đình vừa mở cửa ra, hắn đổ người về phía trước, khoảng cách giữa hai người sát sạt.

Cù Yến Đình lùi lại: “Đứng cho vững.”

Lục Văn rút tay lại, cào cào mớ tóc ngắn. Hắn mở ví tiền, nhanh nhẹn rút một xấp tiền giấy, đưa cho anh và bảo: “Tiền thua mạt chược, anh đếm xem đã đủ chưa.”

Cù Yến Đình không nhận: “Để đấy tối mai mời tổ A ăn khuya.”

Lục Văn “À” lên, rồi nhớ lại thông báo quay chụp: “Không được rồi, mai có cảnh quay đâu, em mời kiểu gì?”

Cù Yến Đình đưa kịch bản cho hắn, anh nói: “Phân cảnh 30 có thay đổi, chuyển sang tối mai.”

Lục Văn nhận lấy, không để ý đến tình tiết trên kịch bản. Nói đúng ra thì từ lúc Cù Yến Đình mở cửa, hắn chỉ nghĩ đến mỗi chuyện Nguyễn Phong nói về thù lao.

Để sỉ nhục hắn mà Cù Yến Đình không tiếc lời dối gạt?

Lục Văn hé miệng, chần chừ chốc lát rồi nuốt câu hỏi xuống. Hắn và Cù Yến Đình không bằng vai phải lứa, Cù Yến Đình muốn trả lời thế nào mà chả được, rất có khả năng hắn sẽ nhận được một đáp án tự gây bẽ mặt.

Hắn sửa lời: “Không thành vấn đề.”

Cù Yến Đình dặn dò: “Học thuộc kịch bản trước đi.”

“Dạ.” Lục Văn đáp: “Bái bai.”

Quay về khách sạn, Lục Văn lười chẳng muốn nghĩ suy gì. Hắn mệt lắm rồi, tắm rửa xong kéo rèm lại đeo bịt mắt lên và nằm trên giường ngủ khìn khịt.

Đã đặt chuông báo thức lúc 6 giờ tối rồi mà hắn không dậy nổi, cứ thế ngủ thẳng tới tận 8 rưỡi.

Bên ngoài đèn đuốc sáng chưng, Lục Văn nằm ườn trên giường gọi khách sạn mang cơm tối lên, định bụng ăn no rồi đọc kịch bản. Tới khi cầm điện thoại lên hắn mới phát hiện có 3 tin nhắn chưa đọc đến từ Tôn Tiểu Kiếm.

Tin thứ nhất là chuyển tiếp tin nhắn của nhân viên hậu cần về việc phân cảnh 30 sẽ được quay sớm, việc này hắn biết rồi.

Tin thứ hai: Đậu má! Anh mong chết mất!

Tin thứ ba: Cậu có mong không!

Lại phải thức đêm, Lục Văn chả mong cái khỉ gì cả. Hắn xuống giường cầm kịch bản, lật ra mới biết Tôn Tiểu Kiếm đang mong cái gì.

Phân cảnh 30 là giai đoạn mập mờ của Diệp Tiểu Vũ và Tề Tiêu, buổi tối Diệp Tiểu Vũ đưa Tề Tiêu về nhà, trước khi chia tay đã hôn Tề Tiêu.

Nói cách khác, tối mai hắn sẽ quay cảnh hôn hít với Tiên Kỳ.

Ngày hôm sau, công việc quay chụp vào buổi sáng rất gọn ghẽ, nhoắng cái đã bận bịu đến sẩm tối.

Bầu trời buông màn đêm, tổ A chuyển sang một studio khác, cũng chính là nhà của Tề Tiêu trong kịch bản – một khu đô thị hạng sang có nhà vườn và biệt thự.

Các tổ đang chuẩn bị trước khi quay, cảnh buổi tối không dễ quay, độ khó của công việc chiếu sáng tăng lên trông thấy, phải điều chỉnh liên tục.

Dưới gốc cây, Lục Văn ngồi gập chân hình chữ L, miệng vết thương trên đầu gối lại toác ra nên hơi nhói. Tay hắn cầm một cái lá rụng, xoay xoay cuống lá như chong chóng tre.

Gần tới lúc quay, lòng dạ hắn hơi căng thẳng.

Tối nay hẵn phải quay cảnh hôn hít…

Lục Văn móc điện thoại ra, định chơi ván game cho thư thả. Rồi hắn bỗng nhớ ra mình đã đồng ý mời mọi người ăn khuya, thế là hắn mở app giao đồ ăn, chọn một nhà hàng có vẻ ngon.

Hắn chọn món theo đầu người, mỗi người một suất cháo cá phi lê best seller và bánh sữa khoai môn, tới lúc trả tiền hắn bỗng khựng lại và quay về trang chọn món sửa một số thứ. Khi trả tiền còn ghi chú thêm một câu.

Lòng dạ Lục Văn lửng lơ, order đồ ăn xong quên luôn chơi game, hắn đứng dậy, men theo bóng cây đi bộ tới nơi vắng người.

Hắn đến gần bãi đỗ xe, xe RV của nam chính và nữ chính đỗ cạnh nhau, giờ đang tập trung hết ở studio, xung quanh vắng tanh, tối om.

Lục Văn lần mò lên xe cầm lọ kẹo bạc hà. Lúc xuống từ đuôi xe, hắn đi ngang qua chỗ trống giữa hai xe và bất chợt, hắn trông thấy một bóng người lờ mờ ngồi ngay dưới lán che mưa cạnh xe.

“Đù!” Hắn sợ tới mức hét toáng lên.

Bóng người cũng bị Lục Văn làm cho giật bắn, đứng dậy và bật đèn pin lên, rọi ánh sáng về phía đuôi xe.

Lục Vắn nheo mắt, đón ánh sang bước tới.

Tới gần rồi hắn lập tức hối hận.

Cù Yến Đình hạ đèn pin xuống, anh ngồi lại ghế, nét mặt vô vàn bất đắc dĩ. Studio lộn xộn quá, nên anh ra đây cho yên tĩnh, không ngờ cái xó xỉnh vắng vẻ thế này rồi mà vẫn bị người ta bắt gặp.

Mà cái tên này còn cắn ngược lại: “Mẹ nó giật hết cả mình.”

Cù Yến Đình lặng thinh, đâu phải anh không giật mình.

Cả hai im lặng nửa phút, Lục Văn không định bỏ đi mà lùi lại bên cạnh thân xe. Cù Yến Đình có linh cảm không lành, với hiểu biết của anh về Lục Văn thì 80% là tên này đang muốn kiếm chuyện.

Quả nhiên, Lục Văn hắng giọng: “Phân cảnh tối nay, sao phải quay sớm thế?”

Cù Yến Đình trả lời: “Vì có sự thay đổi.”

Lục Văn hỏi tiếp: “Vì sao phải thay đổi?”

Cù Yến Đình đáp: “Cậu không cần biết.”

Lục Văn bị chặn họng không nói được gì, hắn bắt đầu khó chịu, thực ra hắn chẳng muốn biết tí nào, hắn chỉ không muốn cảnh tháng sau phải quay vào tối nay thôi.

Thân xe hắt lên vài vệt sáng, Cù Yến Đình lờ mờ nhận thấy sắc mặt Lục Văn, buồn rầu, lo lắng, hòa vào nhau nhìn rất khó ở.

Anh hỏi: “Cậu gặp vấn đề gì?”

Lục Văn nói: “Em với Tiên Kỳ mới gặp nhau có ba bốn lần đã phải quay cảnh hôn, em sợ quay hỏng.”

Cù Yến Đình bất ngờ lắm, với một diễn viên thì cảnh hôn chẳng khác gì những cảnh bình thường, đều là diễn thôi mà, không ngờ Lục Văn lại lo lắng về chuyện này.

Nhưng anh không đưa ra lời khuyên gì mà chỉ nói: “Không sao đâu, cứ…. hôn là được.”

“Anh nói nghe dễ lắm.” Lục Văn nói: “Hôn không tốt thì sao mà qua được.”

Sự kiên nhẫn của Cù Yến Đình có hạn, anh không thích nghe diễn viên quèn cò kè mặc cả, bèn ấn nút đèn pin phả thẳng ánh sáng chói lòa vào mặt Lục Văn, anh hỏi: “Thế cậu muốn sao? Không quay nữa à?”

Lục Văn đang khom lưng uể oải, ánh sáng vừa tạt vào mặt hắn lập tức đứng thẳng dậy, còn đút tay vào túi quần nữa chứ. Hắn cứ tưởng Cù Yến Đình lung lay rồi cơ, bèn nói ngay: “Em muốn cọ sát thêm với Tiên Kỳ rồi hẵng quay sau.”

Cù Yến Đình trả lời: “Cậu bảo số bạn gái của cậu có thể xếp thành ba vòng xung quanh Bia Giải Phóng cơ mà, người nào cũng phải cọ sát trước à?”

Lục Văn: “Em….”

Cù Yến Đình: “Cậu cẩn thận phết nhỉ.”

Giọt nước tràn ly, Lục Văn thẹn quá hóa giận: “Em sợ con gái nhà người ta xấu hổ thôi chứ em có gì đâu mà phải lo, hôn môi ấy à? Em chỉ sợ em hôn không qua nổi kiểm duyệt thôi!”

Lục Văn xổ một tràng, mở nắp lọ kẹo bạc hà dốc vào miệng.

Đằng xa có tiếng túi giấy sột soạt, hai người đồng loạt quay đầu nhìn bóng đen đến gần. Nhân viên hậu cần Tiểu Trương tìm kiếm khắp nơi, men theo ánh sáng chạy tới gần, trong tay xách hai suất đồ ăn ngoài.

“Biên kịch Cù, anh Lục Văn!” Tiểu Trương thở phì phò: “Mãi mới tìm thấy hai người!”

Cậu ta đặt đồ ăn ngoài lên bàn, mở túi vừa nhấc ra vừa nói: “Cảm ơn anh Lục Văn đã mời, mọi người ăn cả rồi, anh và biên kịch Cù tranh thủ còn nóng mau ăn đi ạ.”

Lục Văn hỏi: “Không thiếu ai chứ?”

Tiểu Trương đáp: “Không ạ, mỗi người một suất bánh sữa khoai môn và cháo cá phi lê best seller, cá phi lê siêu nhiều siêu tươi luôn.”

Bày biện xong đồ ăn, Tiểu Trương chạy đi mất hút.

Cù Yến Đình không ăn cá nên tất nhiên sẽ không ăn cháo cá phi lê, bấy giờ Lục Văn bước tới đẩy một suất lại gần anh.

“Tôi không ăn.”

“Anh ngó thử xem, nó thơm thế mà.”

Cù Yến Đình sửng sốt, anh cúi đầu nhìn hộp đồ ăn, bên sườn dán một tờ giấy nhỏ ghi tên món ăn là “Cháo trứng muối thịt nạc” và một hàng ghi chú: Xin hãy đánh dấu rõ suất này cho thầy Cù.

Anh bỗng ngẩng đầu nhìn Lục Văn.

Lục Văn lại bày cái vẻ ngứa đòn: “Thích ăn thì ăn không ăn thì thôi, dù sao em cũng mời rồi.”

Cù Yến Đình không giận, anh sờ hộp thức ăn nóng hổi, sau đó tắt đèn pin đi. Dù gì anh cũng là biên kịch kiêm nhà đầu tư, không thể thỏa hiệp một cách rõ ràng được.

Thế là anh nói một cách kín đáo: “Trước hết cứ thử mượn góc xem sao.”
Bình Luận (0)
Comment