Diễn Viên Lấn Sân

Chương 53

Trả điện thoại cho Vu Nam, Cù Yến Đình rót một chén trà lúa mạch và uống cạn.

Đồ ăn bưng lên nhanh chóng, thịt bò ba chỉ và các món ăn kèm, rải từ đầu bàn đến cuối bàn, nhưng mọi người chẳng thèm ăn mà cứ cầm điện thoại tập trung theo dõi drama bùng nổ bất ngờ.

Vừa lướt weibo vừa bàn luận, trọng tâm vấn đề là “Rốt cuộc bản thiết kế do ai vẽ”. Trong phòng mồm năm miệng mười thảo luận, hai đầu lông mày Cù Yến Đình hơi cau lại nhuốm nét bực dọc.

“Ê, bình luận bảo sao?” Bành Dược Nhiên đang rải hành tây lên vỉ nướng.

Đổng Hạc nói: “Cậu hỏi bình luận bên nào? Cận Nham Dư hay Lục Văn?”

“Khác gì nhau?” Móng tay đỏ chót của biên kịch Kiều lướt trên màn hình: “Cả hai bên đều là fan của Cận Nham Dư thôi, chẹp chẹp, mấy cô bé mồm miệng ghê gớm thật.”

“Tất cả đều cho rằng Cận Nham Dư vẽ à?”

“Gần gần thế, vì viết FOR YAN mà. Fan nói đây là món quà Cận Nham Dư tặng cho chính cậu ta, vẽ con chim yến nhỏ ngụ ý cất cánh bay cao, ấy là điều ước năm mới của Cận Nhan Dư.”

“Hình như cũng có lý…”

“Ừ, quan trọng là trông Lục Văn chả liên quan gì đến chữ YAN.”

Cù Yến Đình chẳng nói chẳng rằng, im lặng đăng kí một tài khoản weibo, lóng ngóng ấn vào bảng hot search, chuyện của Lục Văn và Cận Nham Dư đã chiếm 2 hạng đầu, lượng view vẫn đang tăng vùn vụt.

Các phương tiện truyền thông giải trí có tiếng và tài khoản marketing đồng loạt đăng bài, fan Cận Nham Dư giữ vững quyền nói chuyện và chửi Lục Văn như một kẻ bịa đặt ăn cắp thành quả lao động của người khác.

Nhưng Cù Yến Đình hiểu và chỉ mình anh hiểu hàm ý của bản thiết kế.

Đột nhiên, Vu Nam giơ điện thoại khẽ ré lên: “Cái đệt?”

Cù Yến Đình hỏi: “Sao thế?”

“Anh đại, anh xem weibo chính thức của ekip chương trình đi!” Vu Nam giục giã: “Trailer tập 1 vừa đăng, tiêu đề là “Hai anh em Xám – Xám lần đầu gặp mặt đã đụng áo”, ảnh bìa video là cảnh quay chung của Lục Văn và Cận Nham Dư…”

Diêu Bách Thanh nói: “Xong, đổ thêm dầu vào lửa.”

“Thiên tài phải gọi ekip chương trình bằng cụ.” Biên kịch Kiều sa mạc lời: “Cộng thêm việc xảy ra đột ngột tối nay nữa, khỏi phải lo thiếu lượt click và chủ đề bàn luận nữa.”

Vu Nam nói: “Fan Cận Nham Dư đã ùa vào chiến trường và nhanh chóng áp đảo.”

Thịt bò trên vỉ nướng ứa mỡ xì xèo, Cù Yến Đình chả thiết ăn, anh ấn vào bình luận toàn những câu từ chửi rủa mà thấy buồn nôn hơn.

Biên kịch Kiều lo lắng hỏi: “Biên kịch Cù, việc đã đến nước này thì liệu Phim chiếu mạng có bị ảnh hưởng gì không?”

Mọi người rối rít nhìn sang, Cù Yến Đình thoát khỏi weibo, anh đưa tay vuốt sống mũi và nói: “Làm sai thì tất nhiên sẽ dẫn đến kết cục tồi tệ, nhưng tôi tin Lục Văn không có lỗi.”

“Các cậu ăn trước đi.” Anh thong dong đứng dậy: “Tôi ra ngoài một lát.”

Khép cửa phòng lại, Cù Yến Đình men theo hành lang quẹo vào lối thoát hiểm, anh tin Lục Văn nhưng lòng lo lắng bèn bấm số gọi cho hắn ngay.

Giọng nữ máy móc vang lên “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận”, Cù Yến Đình gọi ba bốn lần mà vẫn máy bận.

Điện thoại của Lục Văn bị gọi cháy máy.

Bản thiết kế đưa cho Tào Lan Hư xem rồi thì đặt vào ngăn kéo bàn trong phòng học, Cận Nham Dư quay xong vứt đi luôn, Lục Văn lao xuống tầng, lục tung thùng rác tìm được tờ giấy vo viên nhàu nhĩ.

Hắn tức phát điên mà không tìm thấy người để trút, chỉ có trên weibo đang sục sôi ầm ĩ, thoáng chốc đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.

Bóng đèn duy nhất trong sân bật sáng, Lục Văn ngồi trên ghế đẩu cúi gằm mặt, ngón tay luồn vào mớ tóc ngắn bịt vùng gáy nhức nhối, cái bóng của hắn đổ rạp dưới đất.

Tôn Tiểu Kiếm sốt ruột đi đi lại lại và gọi điện thoại liên hồi, hắn cúp máy rồi bước tới, ngồi xổm trước mặt Lục Văn: “Anh hỏi tổ quay phim rồi, họ không liên lạc được với Cận Nham Dư, cậu ta không ở nhà nghỉ.”

Lục Văn ngẫm lại: “Thằng đó vào nội thành ăn cơm với nhà đầu tư rồi.”

“Thảo nào, tối nay chưa chắc đã về.” Tôn Tiểu Kiếm nói: “Nhưng ekip của cậu ta chắc chắn biết rõ tình hình trên mạng.”

Lục Văn tức đến mức không bình tĩnh nổi, hắn nói: “Tìm cho em cái xe, em muốn đi tìm thằng chó đấy!”

Tôn Tiểu Kiếm động viên hắn: “Thằng chó đấy sẽ về thôi, bản vẽ đâu, cậu ta có lấy mất không?”

“Nó vứt đi rồi!” Lục Văn điên tiết: “Mẹ kiếp, em phải đấm vỡ mồm nó!”

Tôn Tiểu Kiếm đẩy kính và bảo: “Ngay cả sao chép mà cậu ta còn lười chả thèm làm, thẳng tay cướp tranh của cậu chụp ảnh đăng lên weibo luôn, thế tại sao không giấu đi?”

Lục Văn gào lên: “Nó còn định giấu đi á?! Sao nó không đóng khung treo lên đầu giường luôn đi!”

Tôn Tiểu Kiếm không nghĩ ra, hắn sợ Lục Văn tức nổ phổi nên đành im lặng. Chuyện này hơi hóc búa, nhìn chung những cuộc tranh chấp giữa các ngôi sao trong giới giải trí thì cái kiểu vậy là thường thấy nhất.”

Lục Văn nóng lòng muốn tự chứng minh trong sạch bèn hỏi: “Em nhặt về rồi, chụp ảnh đăng lên weibo thì có chứng minh được không?”

“Không đủ.” Tôn Tiểu Kiếm lắc đầu: “Cư dân mạng nào ai biết cậu ta ném đi, còn cậu nhặt về. Cậu đừng có lợn què chữa thành lợn chết, đã không chứng minh được thì thôi lại còn rước tội ăn cắp vào đầu.”

Lục Văn sắp sụp đổ đến nơi: “Có còn công bằng không vậy?”

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Hiện giờ thì không có, chỉ có nước miếng của hàng triệu người hâm mộ Cận Nham Dư thôi.”

Rèm cửa gian chính vén lên, Tào Lan Hư mặt mày nghiêm nghị nhưng trên tay bưng bát mì sợi nóng hổi, ông ngồi trong phòng đã nghe được gần hết câu chuyện, ông bước tới: “Xám Anh, vào ăn cơm đã.”

“Tôi nuốt không trôi.” Lục Văn vò tóc: “Tức no cả bụng rồi.”

Tào Lan Hư ra lệnh: “Cầm lấy.”

Tôn Tiểu Kiếm chìa hai tay nhận lấy: “Tôi nhận cho ạ, xin lỗi bác thợ Tào nhé.”

Tào Lan Hư không nói gì, xoa nhẹ đỉnh đầu Lục Văn rồi đi lên tầng. Tôn Tiểu Kiếm bưng bát, an ủi rằng: “Anh sẽ nói sự thật cho công ty biết, bọn mình bàn bạc với ekip chương trình đã, giờ đừng lên tiếng vội.”

Lục Văn đột nhiên ngẩng phắt: “Đúng rồi, camera ghi lại hết mà! Đăng lên là rõ thôi!”

Tôn Tiểu Kiếm nói: “Chắc chắn ekip của Cận Nham Dư sẽ can thiệp vào.”

Một chương trình từ khâu ghi hình đến khi phát sóng có rất nhiều thứ sẽ bị điều chỉnh trong quá trình ấy. Tôn Tiểu Kiếm phải về nhà nghỉ tìm người trong tổ quay phim, còn phải đối phó với phương tiện truyền thông tấn công ào ạt, trước khi đi hắn hỏi Lục Văn có muốn ở với mình không.

Lục Văn bực bội duỗi đôi chân dài, đưa mắt nhìn bát mì sợi nguội ngơ nguội ngắt, tâm trạng dần dần bình tĩnh. Chưa ghi hình xong, hắn không nên tự ý rời khỏi vị trí làm việc: “Không đâu, em ở đây với bác thợ Tào.”

“Thế có việc gì thì gọi ngay cho anh nhé.” Tôn Tiểu Kiếm rời khỏi đó.

Tiếng cánh cổng mở ra đóng vào kẽo kẹt như thanh đao gỉ sắt cứa rách cõi lòng. Lục Văn ngửa ra sau tựa vào cây cột gỗ, lần đầu tiên nổi tiếng ấy vậy mà bằng cái cách này, cơn tức giận và nỗi oan uổng quấn bện vào nhau giằng xé trong hắn.

Với việc tung trailer tập một, bình luận tiếp tục sục sôi, chỉ trong khoảng giời gian ngắn ngủi đã thu hút vô số sự chú ý. Điện thoại vang lên, dường như dồn dập hơn mọi khi, Lục Văn lề mề chả muốn nghe.

Dập máy, người thứ hai lập tức chen lên, Lục Văn thở hắt ra, trượt nút nghe và áp vào tai.

“Em Văn à?” Là Liên Dịch Minh: “Chuyện trên mạng là sao?”

Lục Văn đáp: “Tao cũng chả biết.”

Liên Dịch Minh nói: “Toàn thấy chửi mày.”

Lục Văn trả lời: “Thằng ngu họ Cận chơi tao!”

Lại người nữa gọi đến – là Tô Vọng, lửa giận ngùn ngụt như sắp chui qua điện thoại lan tới tận đây, hắn mở đầu bằng câu hỏi: “Lục Văn, mày đang ở đâu?”

“Lam Thủy cổ trấn.”

“Còn nán lại cái chỗ chó chết đấy làm gì? Ekip chương trình làm ăn kiểu mẹ gì vậy? Đéo quay nữa, chấm dứt hợp đồng đền tiền vi phạm!”

“Tội gì tao phải trả tiền!”

“Tao trả cho mày, đéo phải tội!”

Cố Chuyết Ngôn cũng gọi tới, anh tỉnh táo hơn hai thằng bạn: “Đừng nóng vội, tìm chứng cứ dùng được đã, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với các anh em.”

Lục Văn dễ chịu hơn tí: “Ờm.”

“Mà mày cũng thật là, tự dưng viết FOR YAN làm gì cho người ta nắm được sơ hở.”

“Đù má sao trách tao? Tao chỉ viết thôi mà!”

Cố Chuyết Ngôn hỏi: “Mày muốn tặng cho tao hả?”

[1] Chữ “Ngôn” cũng có pinyin là “Yán” =))))))

Khóe miệng Lục Văn giần giật: “Mày ảo tượng vừa thôi!”

Bạn nối khố thay nhau gọi điện, những người bạn khác cũng nhao nhao gửi tin nhắn, Lục Văn không trả lời hết mà chỉ chọn tin quan trọng thôi, ấn vào tin nhắn chưa đọc của Nguyễn Phong, câu hỏi của cậu chàng cực kỳ thẳng thắn: Anh vẽ à?

Lục Văn bèn đáp ngắn gọn: Tôi vẽ.

Vừa ấn nút gửi thì lão Trịnh gọi tới, Lục Văn nhận máy, ỉu xìu gọi “Chú Trịnh”.

“Tiểu Văn, gặp chuyện không may sao chẳng gọi về nhà?”

Lục Văn cứng họng: “Ờm…. chưa sắp xếp xong câu từ ạ.”

Lão Trịnh không lằng nhằng nữa, chú nói: “Gửi địa chỉ đây, chú bảo luật sư qua đó, từ giờ trở đi con không cần để ý đến bọn họ nữa, mọi chuyện cứ để luật sư xử lý.”

Ý kiến của lão Trịnh đại diện cho ý kiến của Lục Chiến Kình, Lục Văn khá bất ngờ, rõ ràng bố không hề ủng hộ mà… Hắn ngẫm nghĩ chốc lát, dù là cậy mạnh hay không muốn Lục Chiến Kình lo, hắn vẫn nói: “Không nghiêm trọng đến thế đâu ạ, cháu tự giải quyết được.”

Cúp máy, màn hình hiển thị câu trả lời của Nguyễn Phong vào nửa phút trước: Em ủng hộ anh.

Lục Văn ngu ngơ lên weibo, không ấn vào bình luận kéo đến ùn ùn mà làm mới newfeed, Nguyễn Phong share status “Xin lỗi, hình như đây là bức tranh tôi vẽ” của hắn.

Kèm theo caption – “Anh Lục Văn vẽ chim YAN (yến) nhỏ đẹp ghê.”

Lục Văn ngơ ngác vì Nguyễn Phong biết tỏng, cậu chàng còn ngấm ngầm tuyên bố rằng “YAN” không phải là “Nham”. Nỗi thẹn thùng chợt bùng lên trong mớ tơ lòng ngổn ngang, màn hình tối dần, hắn lại bật sáng, cứ thế nhìn chằm chằm hàng chữ ấy mãi.

Chẳng mấy chốc điện thoại đã cạn pin.

Bỗng nhiên, màn hình hiển thị “Thầy Cù”.

Lục Văn hoàn hồn và rồi suy sụp, áy náy bủa vây, hắn đã đồng ý với Cù Yến Đình sẽ không gây rắc rối, nhưng bất kể là đúng hay sai thì đã tạo thành cảnh tượng khó lòng giải quyết.

Cù Yến Đình gọi tới để nói gì, trách hắn, răn hắn hay thất vọng về hắn?

Tiếng chuông vẫn cần cù chịu khó réo vang và quanh quẩn trong sân, Lục Văn lề mà lề mề, cuối cùng không thắng nổi khát vọng muốn lắng nghe giọng nói của Cù Yến Đình, hắn ấn nút nhận máy: “Alo thầy Cù ạ.”

Giọng Cù Yến Đình bình tĩnh mà dịu dàng, anh hỏi: “Sao mãi không gọi được thế?”

Lục Văn đáp: “Nhiều người gọi cho em quá.”

Cù Yến Đình không hỏi tí gì về chuyện đã xảy ra mà chỉ bảo: “Tôi xem weibo rồi, giờ cậu có ổn không?”

Lục Văn ngại ngùng bứt rứt quá, Cù Yến Đình thấy chiếc nhẫn hắn vẽ rồi ư? Hắn nuốt nước miệng, cố để giọng mình nghe thật ung dung: “Em không sao hết, ở đây ổn lắm.”

“Ừ, thế là tốt rồi.”

Lục Văn siết nắm tay gõ gõ huyệt thái dương, im lặng trong cơn đau âm ỉ nhè nhẹ, mãi lâu sau hắn mới cất lời với vẻ áy náy: “Thầy Cù, em xin lỗi.”

“Xin lỗi gì?”

“Em không nghe lời anh.”

Đầu dây bên kia tĩnh lặng, đến cả tiếng hít thở cũng rõ mồn một, pin điện thoại sắp cạn chuyển sang màu đỏ. Trước khi cúp máy, Lục Văn thừa dịp mây mù che phủ ánh trăng thanh, vừa nhanh vừa khẽ rụt rè nói: “…Em nhớ anh.”

Đúng lúc ấy một vụn tuyết mịn lọt vào lỗ tai, giữa lối thoát hiểm tối đen như mực chỉ có màn hình điện thoại soi sáng vành tai ửng hồng của Cù Yến Đình.

Lục Văn lên nhà ngủ, rúc vào trong tấm chăn lạnh lẽo, hắn gác một tay lên trán, còn một tay đặt trên ngực, định bụng làm trái tim và đầu óc bình tĩnh lại.

Mãi mà hắn không ngủ nổi, da đầu thít chặt như Tôn Ngộ Không bị niệm chú Kim Cô.

Nửa đêm, điện thoại đặt bên gối ngập ngụa thông báo, Lục Văn trở mình tỉnh dậy, vừa do dự vừa thấp thỏm đăng nhập vào weibo, bình luận, share và tin nhắn tính bằng đơn vị hàng nghìn, nhắc nhở đỏ chót chói mắt.

Lục Văn ấn vào, cứng còng trong chăn.

Những lời chỉ trích và lăng mạ rát tai, lướt mãi lướt mãi chẳng thấy hết, nhẹ thì trơ tráo, dơ dáy, nặng thì chửi cha chửi mẹ và nguyền rủa. Hành động của hắn bị đặt điều là dối trá và rắp tâm hãm hại, có cả fan bình luận gì mà hám fame, bú fame, dốc hết vốn từ chửi bậy.

Dưới trailer mà weibo chính thức của “Miền đất hứa” vừa đăng, “đụng áo” trở thành cách lăng xê bẩn thỉu của một mình Lục Văn, có giang cư mận bình luận rằng thấy hắn đẹp trai hơn Cận Nham Dư, lập tức bị fan Cận Nham Dư đuổi theo mắng tận 7-8000 câu.

Còn tin nhắn riêng, đa số là những lời bẩn thỉu nhức mắt, như từng lưỡi dao bén nhọn tẩm thuốc độc.

Lục Văn nhét di động vào dưới gối và kéo chăn trùm kín đầu, hắn nảy ra một suy nghĩ hoang đường, nếu ngất đi thì có lẽ sẽ quên hết những lời chửi rủa chăng? Cho đến khi nghẹn thở, hắn mới đá văng tấm chăn và thở dồn dập.

Ba rưỡi sáng, Lục Văn khoác áo phao đi xuống nhà, hắn chẳng biết mình muốn làm gì, nói chung không muốn ngủ. Loanh quanh trong sân một lát, hắn mở cổng và ngồi xuống ngưỡng cửa.

Trên đường không lắp đèn, Lục Văn ngẩn ngơ nhìn bóng tối, nhớ đến con hẻm cũ kĩ ở Trùng Khánh có chậu hoa vỡ, mảnh sứ ngáng chân và eo một người đàn ông trong vòng tay.

Hắn không cầm theo điện thoại, mặc kệ thời gian trôi tuột, những vì sao sáng ngời dày di dày dít dần dần tối đi và mờ nhạt giữa không trung, màn đêm thay áo, chân trời hửng sáng.

Lục Văn móc tờ giấy gấp trong túi quần, nó nhàu nhĩ nhăm nhúm, hắn nhẹ nhàng mở ra, ngắm nhìn bản thiết kế khơi nguồn gió tanh mưa máu.

Xa xa nơi cuối phố bỗng có tiếng động cơ xe.

Càng ngày càng to, càng ngày càng gần, Lục Văn ngước mắt nhìn, chiếc xe việt dã Bentley khoác lên mình ánh sáng đỏ rực của mặt trời mọc đằng Đông, phi nhanh như tên bắn chạy tới trước cổng chính và rồi chợt dừng khựng dưới bậc thềm như thu vuốt sắc.

Đường cao tốc, gió quất và chuyến xe đường dài chạy cả đêm.

Cù Yến Đình mệt mỏi rã rời bước xuống xe, hai chân chạm đất mà tê rần vì máu chưa kịp lưu thông, anh giẫm ánh bình minh bước lên bậc thềm, đặng đưa mắt nhìn Lục Văn ngồi nơi ngưỡng cửa.

Hắn ngẩn ngơ, tờ giấy trong tay rơi tuột xuống đất.

Cù Yến Đình cúi người nhặt lên, cầm trong tay ngắm nghía.

Lục Văn kinh ngạc thốt: “Em đang nằm mơ ư….”

Cù Yến Đình bước tới, duỗi tay và hé mở các ngón, anh nói: “Cậu đã biết kích cỡ ngón tay của tôi chưa mà thiết kế nhẫn?”

Lục Văn tức thì túm lấy và đứng phắt dậy, mọi chuyện chưa giải quyết xong nhưng vào lúc nắm chặt tay anh, hắn như người chết đuối vớ được khúc gỗ.

Hắn ước ao hỏi anh: “Thầy Cù, sao anh lại đến đây?”

Cù Yến Đình thỏa lòng hắn: “Có lẽ, tôi cũng hơi nhớ cậu.”
Bình Luận (0)
Comment