Chương 74:
"Em làm nhiều đến mức anh không tiểu được nữa..."
Biên tập: Chuối
Đến tận chiều ngày hôm sau cửa phòng ngủ mới mở, Lục Văn khoác áo choàng tắm bước ra ngoài, xoay người khép hờ cửa phòng, đồng hồ treo tường điểm 3 giờ, ánh nắng chiều rải khắp phòng khách.
Hắn rót một cốc nước đầy và uống cạn, đai lưng buộc lỏng lẻo, lồng ngực nhấp nhô dưới vạt áo nửa mở lúc nuốt nước, vòng qua đằng trước ghế sô pha, hắn khom lưng phát hiện vết bẩn màu trắng trên thảm.
Lục Văn đưa tay sờ sờ - là kem bị khô két lại, hắn bỗng nhớ ra Cù Yến Đình đánh rơi Daifuku đào ở đây... Hắn đưa mắt liếc ổ mèo, va vào ánh mắt không sợ hãi của Tư lệnh Hoàng.
Lục Văn thong thả bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt Tư lệnh Hoàng thì thầm: "Mày ăn vụng có phải không? Một hộp 4 cái Daifuku, anh ấy ăn ba cái, mày ăn một cái, thế hóa ra không có phần của tao à?"
Tư lệnh Hoàng chả để ý chó gì đến hắn, trở mình trong ổ.
Lục Văn tiếp tục lải nhải với bóng lưng lông xù: "Mày tỏ thái độ gì đấy, mày vẫn chưa chấp nhận tao à? Tối qua mày đã nghe thấy rồi đấy, tao với con sen của mày... Nói thế nào nhỉ, đã chính thức trở thành vợ chồng."
Nói xong hắn tự phì cười, thò tay bóp mông Tư lệnh Hoàng: "Cảm giác ấy mày có hiểu không? À, mày mất trứng rồi, không có từ ngữ nào có thể diễn tả chân thật, nó rất, rất..."
Lục Văn mãi mới thốt lên được: "Sướng thấy bà!"
Cơn lười biếng độ vừa tỉnh ngủ rút đi, Lục Văn tự ngẫm lại hương vị tuyệt vời đêm qua, ép Tư lệnh Hoàng phải nghe mình nói: "Không tài nào dừng lại được, làm tới tận khi trời sắp sáng cơ, tao biết mình trâu nhưng không ngờ trâu đến mức ấy."
Phơi mình dưới ánh mặt trời một lúc làm hắn toát mồ hôi, bấy giờ mới phát hiện cơ thể mình hôi hám quá - mùi mồ hôi lẫn với mùi tinh dịch, hắn bèn lao vào nhà tắm kì cọ.
Cù Yến Đình vẫn chưa tỉnh, anh nghiêng người nằm sấp trên giường, hít thở đều đặn và kéo dài, chăn bông đắp kín, đôi mắt thụy phượng sưng đỏ.
Lục Văn tắm xong không có việc gì làm, hắn tiêu hao nhiều thể lực, chưa đến mức nhũn người nhưng đói bụng quá. Hắn tựa lưng ghế sô pha lướt app đặt đồ ăn ngoài, muốn ăn món gì nhiều calo nên hắn chọn gà rán, pizza, rồi vào cửa hàng đồ ngọt gọi bánh socola.
Hắn nghĩ Cù Yến Đình muốn ăn món gì dễ tiêu nên gọi cho nhà hàng đồ chay của khách sạn Sophie, chọn năm sáu món best seller, kèm theo một suất cháo rau.
Gọi món xong, Lục Văn đăng nhập vào weibo, share video hậu trường do tài khoản chính thức của đoàn phim đăng, sau đó bình luận và tương tác với các diễn viên khác. Hắn chưa vội để ý đến phản hồi của người xem sau khi phát sóng, hắn muốn tự xem hết phim xong mới nghiên cứu tỉ mỉ.
Lục Văn đảo sang wechat, danh sách trò chuyện toàn tin nhắn chưa đọc, chừng hai trăm tin. Hắn không tài nào trả lời hết những lời chúc mừng mà đồng nghiệp trong giới giải trí, nhân viên công tác và các phương tiện truyền thông gửi, bèn đăng status cảm ơn tất cả mọi người.
Kịch bản phim điện ảnh dạo trước đã kí rồi, hắn và Tôn Tiểu Kiếm thảo luận hành trình với nhau, sau đó trả lời tin nhắn của vài người bạn, bận rộn suốt nửa tiếng mang lại ảo giác như trăm công nghìn việc.
Lục Văn xử lý xong xuôi, chỉ còn nhóm chat 4 người trên đầu danh sách, hắn ấn vào, lội lên trên đọc tin nhắn. Đọc xong, hắn gửi: Anh em ơi, đi quẩy đê.
[Cố Chuyết Ngôn]: Đang làm việc.
[Tô Vọng]: Họp.
[Lục Văn]: Thế sao bọn mày vẫn rep được?
[Liên Dịch Minh]: Vì bọn tao là sếp.
[Lục Văn]: Ha ha ha đệt.
[Tô Vọng]: Mày cười cục cứt, tối qua gọi mãi đíu rep, mày chết ở đâu thế hả?
[Lục Văn]: Tối qua bận quá.
[Cố Chuyết Ngôn]: Bận ở với người yêu chứ gì?
[Lục Văn]: Chuẩn, đúng là anh em mình.
[Liên Dịch Minh]: Không cần đoán cũng biết, chắc chắn ở cạnh biên kịch Cù chờ phát sóng với nhau.
[Tô Vọng]: Biên kịch Cù viết, mày diễn, chắc xem thấy đặc biệt lắm nhỉ?
[Cố Chuyết Ngôn]: Lãng mạn lắm nhỉ?
[Lục Văn]: Đương nhiên rồi.
Rào trước đón sau đủ rồi, trước hết Lục Văn gửi icon "vỗ tay" , rồi gõ chữ: Các anh em, đêm qua tao đã trải qua một sự kiện quan trọng trong đời.
[Liên Dịch Minh]: Ờ, chúc mừng bộ phim đầu tiên mày làm nam chính phát sóng thành công rực rỡ.
[Cố Chuyết Ngôn]: Chúc mừng, chúc mày ngày một tốt hơn.
[Tô Vọng]: Nào nào nào nào ~
Lục Văn tung lì xì và gửi tin nhắn thoại: "Không phải, đây là chuyện quan trọng hơn cả phát sóng phim!"
Dứt lời, hắn gõ - tao đã trở thành một người đàn ông thực sự!
Trong nhóm lặng thinh như đứt mạng nửa phút.
[Cố Chuyết Ngôn]: Tuy rằng đã quá muộn...
[Tô Vọng]: Nhưng có còn hơn không.
[Liên Dịch Minh]: Đệch.
Lục Văn tấu hài với hội bạn thân trong nhóm, nói toàn chuyện riêng tư nhưng cũng có giới hạn, lúc ngẩng lên, hắn bỗng phát hiện ánh sáng lập lòe bên dưới gối dựa.
Lục Văn nhấc gối lên, thì ra là điện thoại của Cù Yến Đình cài chế độ im lặng, cũng dồn cả đống tin chưa đọc như hắn, trong đó có Vu Nam gọi tận 7-8 cuộc điện thoại.
Lục Văn do dự không biết có nên đánh thức Cù Yến Đình không, hắn biết Vu Nam là trợ lý của Cù Yến Đình, sợ Phòng làm việc có chuyện gì. Nhưng hắn không tài nào hạ quyết tâm được, vì Cù Yến Đình mệt mỏi quá rồi... Người anh nhũn như cọng bún, chẳng biết lúc ấy ngủ thiếp đi hay là ngất xỉu nữa.
Xoắn xuýt một lúc, hắn nhập mật khẩu sáu số 1 và mở khóa, quyết định hỏi tình hình trước xem sao, nếu quan trọng thì sẽ đánh thức Cù Yến Đình dậy. Hắn ngoan ngoãn tránh tất cả các app khác, chỉ ấn vào tin nhắn wechat của Vu Nam.
Thậm chí hắn còn không nhòm ngó mấy tin nhắn gần đây nhất, mà gõ chữ luôn: Xin chào, tôi là bạn của biên kịch Cù.
Vu Nam trả lời thần tốc: Xin chào, tôi là trợ lý của biên kịch Cù, xin hỏi bạn đang ở cùng anh ấy ạ?
[Lục Văn]: Ừ, nhưng anh ấy không nghe máy được, nếu có việc gấp thì tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cậu sau.
Vu Nam không có việc gì gấp cả, hai hôm nay Cù Yến Đình không xuất hiện, lại còn mất liên lạc nên mọi người lo quá mà thôi, cậu chàng gửi: Anh đại bị bệnh hay sao ạ?
Lục Văn ngẫm nghĩ: Đúng là anh ấy hơi khó chịu thật.
[Vu Nam]: Có cần tới bệnh viện không ạ, tôi có thể tới ngay.
Lục Văn nhủ bụng trợ lý tận tụy phết, hắn trả lời: Không cần lo đâu, tôi sẽ chăm sóc anh ấy.
[Vu Nam]: Cám ơn, phiền bạn quá ạ.
Hơn 10 giây trôi qua, Lục Văn nghĩ cuộc trò chuyện đã kết thúc, màn hình đột nhiên bừng sáng, Vu Nam lại gửi thêm câu nữa: Bạn là chị dâu nhỉ!
Gương mặt tuấn tú của Lục Văn tái mét, phản ứng đầu tiên là Cù Yến Đình yêu đương với người khác giới sau lưng mình, không phải hắn thiếu tin tưởng, mà rất khó để liên tưởng một người cao to cường tráng như mình với hai chữ "chị dâu".
Nhưng với tư cách là một diễn viên, hắn nhập vai rất nhanh: Ôi... anh ấy từng nhắc về chuyện yêu đương à?
[Vu Nam]: Tôi hỏi, rồi anh đại thừa nhận luôn!
Lục Văn sợ nói hớ, nhưng rồi không nín được, hắn gửi icon "đỏ mặt" và nói: Ôi, xấu hổ quá đi mất.
[Vu Nam]: Anh đại còn nói, gặp được chị dâu là một may mắn cơ!
Lục Văn ngớ người, với tính cách của Cù Yến Đình, anh sẵn lòng công khai với người ngoài như vậy, chứng tỏ anh phải thích hắn lắm. Hắn trả lời: Tôi cũng vậy, khi nào rảnh tôi mời mọi người trong Phòng làm việc đi chơi nhé.
Trả lời tin nhắn xong, Lục Văn nhẹ tay nhẹ chân bước vào phòng ngủ, trên giường rất đỗi yên tĩnh, Cù Yến Đình không thay đổi tư thế nằm, chăn trượt xuống lộ ra bả vai gầy.
Lục Văn ngồi xuống mép giường, kéo chăn cẩn thận rồi vén gọn lọn tóc xõa tung trên trán Cù Yến Đình, đoạn chọc chọc gò má anh. Hắn cứ thế ngồi canh, đeo tai nghe bắt đầu xem "Đêm đầu tiên".
Tuy rằng xem phim với Cù Yến Đình rất lãng mạn, nhưng hắn hơi thấp thỏm, như thầy giáo chấm bài ngay trước mặt hắn vậy.
Lục Văn tập trung theo dõi hơn nửa tập, ban đầu hắn cứ tưởng mình đã quá quen với cốt truyện nhưng xem rồi mới biết cực kỳ bánh cuốn, đọc kịch bản, quay phim và xem thành phẩm cuối cùng là ba trải nghiệm khác hoàn toàn nhau.
Hắn xem mải mê, hết tập 1 nóng lòng chuyển sang tập 2, bỗng nhiên, đầu gối bị chạm vào.
Lục Văn cúi đầu nhìn, tay Cù Yến Đình gác lên đầu gối hắn. Tối hôm qua, cái tay này níu vai hắn lúc hứng tình, xoa mặt hắn lúc say mê, cào lưng hắn lúc run rẩy, còn bây giờ hơi cuộn ngón tay thò ra khỏi chăn.
Hắn nắm lấy bàn tay ấy, ngước mắt nhìn trên gối, Cù Yến Đình lặng lẽ thức giấc, hai mắt nửa mở, lông mi che đậy ánh mắt mơ màng mông lung.
Lục Văn cảm giác Cù Yến Đình đã biến thành người pha lê hoặc người thủy tinh, nói chung hắn không dám to tiếng: "Thầy Cù, anh không bị mất trí nhớ đấy chứ?"
Cù Yến Đình nở nụ cười chậm chạp, ánh mắt dần dần có hồn: "Anh... hơi mệt."
Lục Văn muốn nghe nhiều hơn: "Ngoài mệt ra, anh còn cảm giác gì không?"
Cù Yến Đình ngẫm nghĩ với đầu óc đang tạm thời trì trệ, anh nói: "Đau họng nữa."
Lục Văn vội nói: "Không phải chuyện đó." Hắn cúi người, cánh tay chống hai bên Cù Yến Đình: "Em muốn hỏi... tối qua yêu anh lâu vậy, anh cảm thấy thế nào?"
Cù Yến Đình tức thì đỏ mặt, anh không ngờ mình còn phải gửi feedback nữa.
Lục Văn nhìn anh đầy mong đợi, trong lòng đã dự đoán vài đáp án, ví dụ như em giỏi quá đi, thích lắm, hoặc là thét to "Sướng thấy bà" đầy thô thiển như hắn, ngoài ra chắc còn hơi đau nữa.
Mãi lâu sau, rốt cuộc Cù Yến Đình cũng nghĩ xong, anh trả lời bằng chất giọng khản đặc: "Em khiến anh chết đi, rồi làm anh sống lại."
Lục Văn sững sờ, ngọn lửa trong người bừng cháy hừng hực, lồng ngực hạ thấp cọ lên tấm chăn, hắn hôn trán Cù Yến Đình và nói: "Thầy Cù, em muốn yêu anh thêm lần nữa."
Cù Yến Đình tức thì hoảng sợ: "Thế thì anh sẽ chết thật đấy!"
Suýt nữa Lục Văn cười bò, hắn vén góc chăn lên nhìn, Cù Yến Đình trần như nhộng, trước ngực và sau lưng đầy dấu hôn, nơi riêng tư thì càng khỏi phải nói. Quan trọng là... Hắn nói: "Em bế anh đi tắm nhé."
Cù Yến Đình nói: "Anh không muốn dậy đâu."
"Anh không đói bụng à?" Lục Văn nói: "Em gọi đồ ăn ngoài rồi, tắm xong thì ăn nhé."
Cù Yến Đình vùi đầu trên gối: "Em ăn đi, anh muốn ngủ nữa."
Lục Văn hiếm khi thấy Cù Yến Đình mè nheo như một đứa trẻ, hắn hắng giọng hạ thấp âm lượng: "Cái đó của em... Bắn hết vào trong, phải rửa cho sạch, không thì em sợ anh sẽ bị bệnh mất."
Cù Yến Đình không thoát được, sau khi tỉnh dậy vẫn giữ nguyên tư thế vì anh không muốn phải ngượng ngùng, cảm giác lạ lùng trên cơ thể quá rõ rệt, chân tay xương cốt nhức nhối mềm nhũn, nhất là nửa người dưới có cảm giác rã rời như không trọng lượng.
Anh tự cổ vũ mình chốc lát, miệng cọp gan thỏ nói: "Lấy hộ anh cái áo choàng, anh ngồi dậy đây."
Lục Văn cầm lấy áo choàng ngủ dúm dó dưới cuối giường và bảo: "Em bế anh nhé."
"Không cần đâu, anh tự đi được." Cù Yến Đình vịn giường ngồi dậy, cơ thể run rẩy chực ngã, lúc dồn sức vào phần eo, cột sống cũng bủn rủn theo: "...Thôi, em cứ bế anh đi."
Lục Văn nhịn cười, hắn hiểu tâm lý của đàn ông, người lớn tuổi hơn sẽ muốn thể hiện sự uy nghiêm, nhỡ đánh rơi sĩ diện thì khó chịu phải biết. Nhưng hắn cứ thích gợi đòn, bế Cù Yến Đình lên rồi bảo: "Thầy Cù, em bế anh theo kiểu công chúa mấy lần rồi còn gì, sao phải cậy mạnh nữa."
Cù Yến Đình không cãi lại được, anh cau mày: "Mau lên, anh muốn đi tiểu."
Lục Văn lập tức lo lắng: "Có được không đấy, nhân lúc anh ngủ em đã sờ thử rồi, sưng lên ghê lắm..."
"Ai cho em mò mẫm lung tung..." Cù Yến Đình nghiến răng thẹn thùng nói: "Anh muốn đi tiểu."
Lục Văn không dám chậm trễ, bế Cù Yến Đình vào nhà tắm đặt trước bồn cầu và hỏi: "Anh muốn tắm không? Nằm xuống đỡ tốn sức, em xả nước ấm cho."
Cù Yến Đình đuổi hắn: "Em đi ra ngoài đi, chỗ này không phải nhà vệ sinh công cộng."
Lục Văn làu bàu rồi đành ra ngoài chờ, chuông cửa vang lên, đồ ăn ngoài hắn gọi đã đến. Đồ ăn chật kín cả bàn, Tư lệnh Hoàng đánh hơi chạy đến như chó.
Lục Văn khoanh tay ngồi bên bàn chờ, mãi tới khi cháo nóng sắp nguội đến nơi, hắn bước đến gõ cửa nhà tắm: "Thầy Cù, anh đang làm gì vậy?"
Hắn sợ Cù Yến Đình ngâm bồn xong không dậy nổi, hoặc đứng không vững bị trượt chân, quan trọng nhất là có tự rửa sạch được không. Bên trong không thấy tiếng nước, hắn lấy làm lạ hỏi: "Thầy Cù, anh đang tắm à?"
Lục Văn không chờ được nữa, mở thẳng cửa ra.
Cù Yến Đình vẫn đang đứng trước bồn cầu, vị trí và tư thế hoàn toàn không thay đổi, anh quay đầu đi chỗ khác, trên mặt toát mồ hôi, vừa lúng túng vừa sợ hãi nói: "Làm sao bây giờ, anh không tiểu được nữa."
Lục Văn: "Hả?"
Cù Yến Đình lặp lại: "Em làm nhiều đến mức anh không tiểu được nữa..."
Lục Văn bước tới sau lưng anh, tay phải giữ eo, tay trái vòng ra đằng trước đặt lên bụng, lóng ngóng an ủi: "Anh đừng sợ, chắc bắn nhiều quá nên cạn sạch, tựa vào em này, từ từ sẽ được thôi."
Cù Yến Đình rùng mình tựa vào lồng ngực Lục Văn, ngửa cổ nhìn đèn trên tường, bụng dưới được bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp, bên tai vang lên tiếng xi (tè) nhịp nhàng.
Sống hơn 30 năm, anh từng trải biết bao sóng gió, nhưng đây là lần đầu tiên nhục nhã đến mức muốn đâm đầu vào tường tự sát.
Một lúc sau, rốt cuộc tiếng nước róc rách cũng vang lên.
Cù Yến Đình lẩm bẩm: "Em biết Platon không?"
Lục Văn hết hồn, nghĩ đến chuyện mình làm Cù Yến Đình chết đi sống lại, cuối cùng không đi tiểu được, hắn đoán anh đang nhắc đến "Tình yêu kiểu Platon".
"Đó là ai thế." Lục Văn lắc đầu: "Em chỉ biết Cupid giỏi bắn cung thôi."
...
Chúi: Người viết chương 73 và 74 là 2 người khác nhau có phải không??? Sao chương 74 bạo tay dữ vậy!!! Tui edit mà tui ngại giùm thầy :) Ui dồi mấy chương sau ngọt sâu răng cmnl
Preview chương 75:
"Nếu em đã thành chị dâu trong mắt nhân viên của anh thì liệu em có thể gọi anh là vợ trước mặt bạn nối khố không?"
"Thật hả vợ ơi?!"
"Được thôi, vợ à."
"Đúng vậy, chị dâu nhỏ à."
"Em diễn hay thật đấy... Chồng à."