Điền Viên Mật Sủng (Điền Viên Ngọt Sủng)

Chương 34

Hai chân nàng đột nhiên mềm nhũn, nàng ngồi phịch lên cỏ. Tất cả hình ảnh từ trước đến nay liền hiện lên trong đầu, hắn vẫn luôn tìm cách nhắc nhở nàng, vẫn luôn thật cẩn thận biểu lộ tâm ý của bản thân hắn.

Ở huyện Định Hưng lúc bán lợn rừng hắn bảo nàng giả vờ làm thê tử của hắn, cố ý ở trước mặt người khác nắm tay nàng, một tiếng một tiếng gọi "thê tử", còn dùng ánh mắt sủng ái nhìn nàng. Khi đó nàng chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, đặc biệt ngại ngùng, hiện tại nhớ lại, có lẽ hắn cố ý để nàng hiểu ra một chút tình cảm của hắn.

Ở bờ sông Bạch Dương tham gia lễ mừng tết Thượng Tị, hắn không màng tất cả đi tranh đua vì muốn mang bộ trang sức kia về cho nàng. Lúc nàng không muốn ghé nhà cô nương áo xanh lục kia nghỉ qua đêm hắn liền không đi, có thể nói là rất ngoan ngoãn nghe theo lời của nàng.

Ở thành Mạo Châu, hắn lại khuyên nàng giả làm thê tử của hắn, gọi cho nàng những món ăn ngon nhất lại còn hôn nhẹ tay nhỏ của nàng. Nàng cảm thấy canh cá không tệ, hắn liền mang phần của mình cũng đưa cho nàng còn nói là vì ngán dầu mỡ nên muốn uống trà. Lúc nàng giặt quần áo, hắn liền ngồi xổm bên cạnh nhìn nàng.

Khi ngủ ở khách điếm, hắn ở phòng bên cạnh, buổi tối tiểu nhị đến gõ cửa hắn vội vàng chạy ra ngoài chân còn không kịp xỏ giày, ngày hôm sau còn bị lão thần tiên chê cười hồi lâu.

Nàng thề đại ca không khỏi bệnh liền không lấy chồng hắn cũng đi theo thề nói không trị hết cho ca nàng cũng không cưới vợ. Nàng muốn cắt tóc hắn liền nóng nảy, nói về sau nàng còn dám làm như vậy hắn liền vĩnh viễn không để ý đến nàng.

Nhìn thấy nàng vì rửa rau nhiều mà sưng tay hắn đau lòng, đem chỗ nấu cơm chuyển sang bên này để tự hắn có thể nhìn chằm chằm không để người khác khi dễ nàng. Ngày đó Ninh Hạo nói cô nương toàn thôn đều muốn gả cho hắn, hắn liền giống như đùa giỡn hỏi nàng: Ninh Hinh, muội cũng muốn gả cho ta sao?

Ninh Hinh che mặt lại không dám nghĩ tiếp, hắn chỉ là vừa trở lại có hơn mười ngày, thế nhưng đã cùng nàng trải qua nhiều chuyện như vậy rồi sao?

Tựa như ngôi nhà này, toàn bộ đều dựa theo ý kiến yêu thích của nàng để xây, nếu nói không phải vì xây nhà để cưới nàng thì chính bản thân nàng đều không nghĩ thông được là vì sao nữa.

Cố Thanh Sơn một bên đầy vài xe đất, một bên nhìn lén nàng, thấy nàng bụm mặt chôn xuống đầu gối, hắn có chút không hiểu nàng đang làm cái gì vậy. Hắn buông xe gỗ trong tay ra, nhẹ nhàng đi qua hỏi nhỏ: "Ninh Hinh, muội sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không?"

Ninh Hinh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, lập tức đập vao trong mắt hắn là một đôi mắt tròn long lanh mơ màng, có chút ngượng ngùng, có chút ngọt ngào, cũng có chút hiểu ra, khiến hắn xem đến mức choáng váng.

Hắn cảm giác hình như ánh mắt nàng nhìn hắn đã có chút thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào hắn lại không nói rõ được, dù sao so sánh với trước kia thì chắc chắn không hề giống. Ngày trước nàng cũng sẽ thẹn thùng nhưng là kiểu mê mang, ánh mắt hơi ngây ngốc khiến hắn chỉ muốn duỗi tay xoa đầu nàng. Còn hiện tại nàng cũng ngượng ngùng, lại nhìn hắn thật sâu một cái liền cuối đầu xuống, khóe mắt đuôi lông mày hàm chứa ý cười e thẹn, đôi môi ướt át khẽ cong, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhẹ như có như không, làm hắn nhịn không được chỉ muốn nhào vào nàng đè nàng xuống hung hăng mà hôn cái miệng nhỏ nhắn.

A... không lẽ là nàng đã hiểu ra? Chắc chắn nàng đã hiểu ra tâm ý của bản thân mình. Hơn nữa nàng cũng không cự tuyệt mà còn có chút cười.

Cố Thanh Sơn tâm hoa nộ phóng, rốt cuộc hiểu ra nơi nào thay đổi. Kỳ thật, câu nói vừa nãy hắn chính là cố ý nói cho nàng nghe, hy vọng nàng có thể hiểu lòng hắn.

Giờ phút này, hắn phát hiện ra nàng đã hiểu thì kích động nở nụ cười ngây ngô, duỗi tay muốn nắm lấy bàn tay trắng mềm của nàng. Nhưng là bàn tay dừng lại giữa không trung một lát sau đó biến thành gãi gãi đầu vì cho dù tất cả mọi người đều đang tập trung làm việc nhưng cũng không thể chắc chắn sẽ không có một hai người vô tình nhìn qua bọn họ a. Hắn là nam nhân chẳng sao cả nhưng lại sợ người khác nói nàng thế này thế nọ.

Ninh Hinh chung quy chịu không nổi, đứng dậy tránh ra  cách hắn thật xa.

Cố Thanh Sơn biết chính mình không cần phải đuổi theo, nàng không có việc gì, chỉ là cần một chút thời gian để bình tĩnh lại một chút. Giờ phút này, cả người hắn bị vui sướng lấp đầy, nhưng lại không có chỗ phát tiết.

Hắn kích động cởi áo ra, để vai trần đi đẩy xe ba gác, nhanh chóng xúc đầy một xe đất, chân bước như bay, đi sang miếng đất nền thành thạo đổ xuống. Sau đó lại quay xe đi đào dat962 rồi lại đi đến cổ vào phía bên kia.

Ninh Giang hôm nay cũng đi đẩy đất, vẫn luôn tự nhận bản thân là nam nhân cường tráng mà cũng có chút chịu không nổi, cố gắng không để bản thân thua Cố Thanh Sơn, liền liều mạng xúc đất, đẩy, đổ để bắt kịp Cố Thanh Sơn nhưng lại khiến hắn mệt đến thở không ra hơi. Lại nhìn sang Cố Thanh Sơn, tựa như một con quay, hoàn toàn không biết mệt là gì, còn đang  đẩy xe phăng phăng.

Ninh Trường Thủy phụ trách đắp tường  thấy vậy nhịn không được mà cười ha hả, bộ dáng tên Cố Thanh Sơn này giống như được bơm máu gà không cần nói hắn cũng biết, khẳng định là do Ninh Hinh. 

"Thanh Sơn, ngươi có phải hay không sắp có việc vui? Nhìn vẻ mặt cười toe toét của ngươi giống như rơi vào hũ mật vậy."

Cố Thanh Sơn không nhìn Ninh Trường Thủy, vẫn như cũ làm việc hăng say, cười vang đáp: "Phòng ở sắp xây xong, ta cao hứng không được sao?"

Ninh Trường Thủy trêu ghẹo nói: "Ngươi cao hứng vì sắp có nhà mới hay là cao hứng bởi vì sắp có vợ a?"

"Ta muốn cao hứng cái gì liền cao hứng ngươi quản được sao?" Hắn tâm tình tốt đáp lời sau đó tiếp tục làm việc. Bởi vì sức lực cả người không có chỗ sử dụng nên đến giờ ăn cơm đống đất hắn đổ so với ba ngươi kia cộng lại còn muốn nhiều hơn.

Ninh Hinh nhìn bộ dạng ngốc của hắn liền muốn cười, lúc múc đồ ăn còn cố ý lấy cho hắn nhiều thêm mấy miếng thịt làm hắn ăn để bổ sung thể lực. Cố Thanh Sơn cố ý kiếm chuyện đi ở cuối cùng, khi tất cả mọi người đều kiếm gốc cây mát mẻ ngồi ăn cơm không còn ai chú ý sang bên này, lúc nhận chén thức ăn từ nàng hắn cố ý dùng hai tay, một bàn tay đỡ chén, một bàn tay khác khẽ bóp nhẹ trên tay nàng. Ninh Hinh ngẩng đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, thiếu chút nữa bị sự nóng bỏng trong mắt hắn hòa tan vội vàng cúi đầu xuống tránh né, giả vờ bình tĩnh cầm lấy một cái bát khác múc đồ ăn cho mình.

"Ninh Hinh, muội ăn nhiều một chút, con lợn rừng này lớn như vậy cũng phải mất mấy ngày mới ăn hết." Hắn thật sự không biết nên nói cái gì đành phải cố gắng bịa chuyện để nói.

"Ừm, huynh cũng ăn nhiều vào, sáng này đẩy nhiều xe đất như vậy chắc mệt lắm." Nhìn hắn đầy từng xe đất đi như bay mà nàng cũng cảm thấy mệt dùm hắn.

"Ta không mệt, ta hy vọng phòng ở nhanh xây xong." Như vậy thì có thể thành thân rồi.

"Ừ." Ninh Hinh ngại không biết nói gì với hắn đành bưng chén sang một chỗ khác yên lặng ăn.

Ăn cơm trưa xong, Ninh Hinh bắt đầu đếm tiền. Hắn không có đi đầy đất nửa mà phụ giúp Vương thợ mộc thỉnh thoảng lại đi sanng chỗ nàng nhìn nhìn. Ninh Hinh bị hắn xem tâm phiền ý loạn, đếm rất nhiều lần đều bị sai, rốt cuộc nhịn không được nắm tóc  tực cằm vào thành rổ.

"Làm sao vậy?" Cố Thanh Sơn xaxv1 theo một cái gậy gỗ đi tới hỏi.

"Thanh Sơn ca, huynh tới đếm đi, ta đếm như thế nào cũng không đúng." Ninh Hinh nhíu nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài nói xong liền đứng dậy muốn đi.

Cố Thanh Sơn lặng lẽ kéo cổ tay nàng, không để nàng đi, ngồi xuống bên cạnh, kéo rổ tiền đến trước mặt mình rồi nói: "Ta đếm muội xâu lại nhé."

Hắn cứ đếm đủ hai lăm văn liền bỏ vào bàn tay nàng cho nàng xâu lại thành từng chùm nhỏ. Tay nàng khá nhỏ, hai lăm văn tiền bỏ vào tay nàng đều tràn đầy, khiến hắn chỉ muốn vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ kia xoan bóp vuốt ve.

"Ninh Hinh, ngày mai đi được không? Ta nghe muội."  Hắn thấp giọng hỏi.

"Đi đâu?" Ninh Hinh nhất thời không kịp phản ứng hỏi lại, nhìn về phía hắn, đụng phải ánh mắt thâm tình chân thành của hắn, đột nhiên hiểu ra, khuôn mặt nhỏ liền đỏ bừng.

"Huynh... ta..." Ninh Hinh khẩn trương nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện có ánh mắt đang dò xét nhìn về phía bọn họ, chủ nhân của ánh mắt đó chính là tức phụ Tiểu Xuyên.

Tức phụ Tiểu Xuyên giờ phút này trong lòng có chút đắc ý, nhất định ngày hôm qua Cố Thanh Sơn phát hiện số lượng tiền không đúng nên hôm nay mới tự mình đếm, nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Ninh Hinh chắc chắn bị nghi ngờ nên mới xấu hổ như thế.

Ninh Hinh khụ một tiếng, thanh thanh giọng, rồi mới nói giọng hơi lớn: "Đại ca muội hai ngày nay cũng khá hơn rồi, thời gian hôn mẹ ngày càng ngắn, lão thần tiên nói chỉ trong vòng một tháng đầu óc có thể hoàn toàn chữa khỏi. Xương bị đánh gãy cũng đang dần dần khỏi, dù sao thương gân động cốt cũng phải dường cả trăm ngày, qua ba tháng chắc chắn sẽ hồi phục."

Nàng nói lời này cố ý nói cho tức phụ tiểu Xuyên nghe như vậy nàng ta sẽ cho rằng bọn họ đang đàm luận về bệnh tình của Ninh Bân.

Nhưng Cố Thanh Sơn lại hiểu sai ý, hắn cho rằng nàng đang cố ý nhắc nhở hắn rằng lúc trước nàng đã nói đại ca chưa khỏi nàng chưa lấy chồng. Trong lòng có chút mất mát, nhưng mà không sao, chỉ cần nàng vui, nàng chịu gả thì bao lâu hắn cũng có thể chờ.

"Vậy... một tháng sau được không?" hắn thấp giọng hỏi lại.

Một tháng sau cũng vừa vặn nhà ở xây xong, lại dựa theo sở thích của nàng mà trang trí. Bệnh tình của Ninh Bân ca cũng tốt hơn, Ninh gia tâm tình mọi người đều thoái mái tự nhiên có thể dễ dàng nói chuyện hôn sự hơn. Hơn nữa, nếu ngày mai hắn đi cầu hôn cho dù được hay không được nàng cũng không thể mỗi ngày tới đây phụ nữa. Một tháng không gặp được nàng hắn sẽ nhớ nhung đến chết a.

Ninh Hinh thẹn thùng rũ đầu, ngượng ngùng không biết nói tiếp làm sao, lại không biết giờ phút này nam nhân ngồi cạnh nàng đã tính toán tốt, liền đem ngày cầu hôn âm thầm quyết định vào đầu tháng tư.

Khi đó nhà cũng xây xong, ngó sen cũng đã trồng rất nhanh sẽ nảy mầm ra lá, dưa hấu cũng gieo hạt, cả một bãi đất trở nên xanh ngát. Lại đem bồn hoa trong viện sửa sang lại, nàng muốn trồng hoa gì đều tùy nàng. Khi đó chim nhạn đi di trú ở phía nam cũng trở về hắn sẽ đi săn một đôi giao cho bà mối mang đến Ninh gia, chính thức cầu hôn. Đính thân xong, ba tháng sau vừa vặn là lúc Ninh Bân khỏe lại có thể tổ chức hôn lễ, khi ấy rau dưa nhiều có thể tổ chức một bữa tiệc phong phú vẻ vang cưới Ninh Hinh  vào cửa.

Cố Thanh Sơn càng nghĩ càng kích động, nhịn không được cười hắc hắc.

Ninh Hinh liếc mắt nhìn hắn, thấy vậy cũng  bị chọc cười theo, lại nhẹ giọng dỗi nói: "Huynh cười cái gì nha?"

"Hắc hắc! Muội nha, cũng đừng cả ngày làm lung ta lung tung, nhà này cũng xắp hình thành, muội mau nghĩ xem nên trang trí như thế nào thì đẹp đi." Cố Thanh Sơn nhìn nàng cười nói.

Ninh Hinh ngượng ngùng thấp giọng nói: "Nhà của huynh thì liên quan gì đến ta chứ."

Cố Thanh Sơn đang muốn trêu nàng một chút, liền nghe cách đó không xa có một  giọng nam nhân truyền đến: "Ninh Hinh."

Hắn ngước mắt nhìn, là một nam tử mặc một bộ trường bào màu xanh thiên thanh điểm xuyến từng đường nét hoa văn thêu chỉ vàng, đang đứng bên cạnh chiếc xe ngựa. Nam nhân kia lớn lên khá tuấn tú, khí chất ôn nhã, nhìn vải may quần áo là biết công tử nhà có tiền.

Ninh Hinh vừa nhìn thấy nam nhân kia, liền cười đứng lên, chạy đi qua.

Tâm tình Cố Thanh Sơn lập tức trầm xuống dưới đáy cốc, bàn tay dùng sức nắm chặt khiến mấy văn tiền kêu rắc rắc. Hắn không quen người này, trước đến này chưa từng nhìn thấy, hắn cũng biết thúc bá cữu cữu nhà nàng cũng không có ai như vậy, chẳng lẽ nam nhân kia chính là Đổng Thiếu Thành - từng là vị hôn phu của nàng?

Hắn đột nhiên đứng lên, chau mày, đáy mắt lóe lên hàn quang, đôi tay gắt gao nắm thành quyền, gồng sức gân xanh nổi lên.

Jun: Edit vội nên khi nào có thời gian ta sẽ sửa sau nha
Bình Luận (0)
Comment