Diệp Quải Đông Nam Chi

Chương 45

Từ nhỏ, trong nhận thức của Nam Cung Nhã, người thích dội nước lã vào lúc nàng có tâm tình tốt, nếu không phải Công Nghi Ngưng, vậy nhất định là Nam Cung Tụng.

Lúc này nghe thấy tiếng nói kia, căn bản không cần phải quay đầu lại cũng biết là ai.

Cho nên Nam Cung Nhã lười phản ứng.

Nhưng người phía sau lại vẫn cười hì hì tiến tới: “Tiểu Nhã Nhã, ngươi trở về đã nửa ngày, cũng không hỏi tới ta nửa câu, quả thật đã quên tình lang liền quên đệ đệ. Ngươi cũng biết, chuyện ở Cẩm Quỳ sơn trang cực kỳ nguy hiểm! Ta thiếu chút nữa liền không về được!”

Nam Cung Nhã vốn là quyết định cố ý không để ý tới hắn, nhưng nghe đến đó, vẫn là không nhịn được quay đầu lại. Bất quá nàng vẫn phụng phịu giáo huấn trước một hồi: “Nam Cung Tụng! Ngươi đã tự xưng 'đệ đệ', nên nhớ rõ gọi ta một tiếng tỷ tỷ!”

Nam Cung Tụng lộ khuôn mặt tươi cười, bất đắc dĩ nhún vai: Được rồi, tiểu... tỷ tỷ.”

Nam Cung Nhã liếc trắng, cẩn thận đoan trang, lại thấy Nam Cung Tụng so với mười ngay trước quả thực tiều tụy hơn một chút, nghĩ đến chuyện ở Cẩm Quỳ sơn trang nhất định là rất mạo hiểm, liền cũng nản lòng, chỉ hỏi hắn: “Cẩm Quỳ sơn trang rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi có bị thương không? Công Nghi Ngưng thế nào?”

Nam Cung Nhã cẩn thận hỏi, Nam Cung Tụng cũng khó đước trở nên đứng đắn.

“Cũng không có gì, chính là bi một đám quái vật vây công... Ta cùng đại ca cùng vai người quen biết khác kết bạn xuống núi, nhưng thật ra không gặp chuyện gì. Chẳng qua, sau ta lại nghe nói Cẩm Quỳ sơn trang bị người diệt môn, Đoàn trang chủ cũng bị người giết, Ai... Giống như đám quái vật kia vẫn còn trong sơn trang lục lọi tìm kiếm, cũng không biết là đang tìm cái gì.” Nói tới đây, Nam CUng Tụng lại dừng một chút, mới mất tự nhiên nói: “Về phần nàng...”

“Nàng?” Nam Cung Nhã nhướn mày.

“Nàng cho dù ngày thường có chút lợi hại, nhưng vẫn là nữ tử. Ta đi được nửa đường, nghĩ đến nàng lân này không mang người nào đi theo, lại nhanh chóng trở về tim kiếm. Lúc sau... Ta cùng nàng một đường xuống núi, đều bị vài vết thương nhẹ. Cuối cùng hữu kinh vô hiểm.” Nam Cung Tụng làm bộ không thấy ý đùa cợt trong mắt của Nam Cung Nhã, nói tiếp: “Sau khi xuống núi, nàng vô luận như thế nào cũng không chịu di cùng đường với ta. Ta ở dưới chân núi cùng nàng đợi mấy ngày...”

“Ngươi đem nàng bỏ lại một mình?” Nam Cung Nhã mở trừng to mắt.

“Đương nhiên không có! Ta là loại người này sao?” Nam Cung Tụng vô cùng không khách khí liếc nàng một cái: “Sau khi đợi người của nàng đến đón, ta còn không quá yên tâm, nhưng nàng lại không cho ta tiễn. Ta chỉ có thể lén đi theo phía sau vài ngày. Xác định không gặp biến cố nào, mới trở về.”

“Nga...” Nam Cung Nhã lại lộ ra một biểu tình hoang mang: “Ngươi nói cả nửa ngày 'nàng', nhưng cái 'nàng' này rốt cuộc là ai nha?”

Thần sắc của Nam Cung Tụng trở nên mất tự nhiên.

“Ai a, ai a?” Nam Cung Nhã cười đẩy hắn: “Nói mau!”

Nam Cung Tụng quay đầu đi, ngạo khí nói: “Ngươi nếu không biết là ai, vậy không có gì hay để nói.”

Nam Cung Nhã càng cười to hơn.

Về nhà được nửa ngày, nàng trong chốc lát lo lắng, trong chốc lát sốt ruột, tới khi gặp được Nam Cung Tụng mới tính thoải mái trong chốc lát. Nhìn thấy Nam Cung Tụng trốn tránh không đáp, nàng nhịn không được vạch trần hắn: “Đừng cho là ta không biết! Ngươi từ nhỏ liền không chịu gọi ta là tỷ tỷ, hơn phân nửa nguyên nhân cũng bởi vì nàng. Ngươi cho ngươi không gọi hai chúng ta tỷ tỷ, chúng ta liền không coi ngươi là đệ đệ?”

“Ngươi...”

“Ai nha, tiểu Tụng Tụng, ta biết ngươi từ nhỏ liền thích Công Nghi Ngưng. Chẳng qua ta không rõ, ngươi vì sao chưa bao giờ nói cho nàng?” Nam Cung Nhã mở to hai mắt, trực tiếp nêu ra tên của 'nàng', quả nhiên thấy khuôn mặt cà lơ cà phất của Nam Cung Tụng có chút ửng đỏ. Trong lòng Nam Cung Nhã cảm thấy thú vị.

Nam Cung Tụng ngạo kiều hừ một tiếng: “Ta.. Ta nói thích nàng bao giờ?”

“Nga...” Vẻ mặt Nam Cung Nhã đau khổ, hiểu rõ nói: “Nguyên lai ta hiểu lầm, ngươi không thích nàng nha. Ta đây liền nhanh chóng viết phong thư cho nàng, kêu nàng lập gia đình sớm một chút.”

“Ngươi...”

Nam Cung Tụng nói không nên lời.

Khó gặp được nhị công tử hay hồ nháo, kinh ngạc như thế. Ngay cả nha hoàn đứng ở hành lang cũng không chịu được cúi đầu liều mạng nhịn cười.

Nam Cung Tụng nghiến răng nghiến lợi, thay đổi bộ dáng thành vui sướng khi người gặp họa để đâm chọc Nam Cung Nhã: “Ngươi... Quản ta làm cái gì! Tình lang của mình bị cái kẻ mặt than, ác quỷ lòng dạ hiểm độc gây sức ép. Ngươi ngồi chờ chết còn không tính, lại cư nhiên có thể nhàn hạ, ngồi ở chỗ này ngắm hoa đăng?”

Trong thiên hạ này, dám ở sau lưng đạica mình là “Mặt than, ác quỷ lòng dạ hiển độc”, chỉ sợ cũng chỉ có một mình Nam Cung Tụng.

Nhưng lúc này ở trước mặt Nam Cung Nhã nhắc tới Lưu Trưng, quả thực chính là phát rồ!

Toàn bộ nha hoàn sợ ngây người, nghĩ thật vất vả mới dụ dỗ tốt tâm tình của Nam Cung Nhã, lúc này Nam Cung Tụng lại muốn chọc vào nàng, thật sự là lo chết người! Nhưng không nghĩ rằng đương sự, Nam Cung Nhã nghe xong những lời này, chính là chỉ hơi ngơi ngác, thần sắc rất nhanh lại như thường, lại còn hướng Nam Cung Tụng gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, Ta cũng phải sớm chuẩn bị một chút.”

Chuẩn bị...

Chuẩn bị cái gì? Nam Cung Tung không hiểu.

Nhưng Nam Cung Nhã đã không hề phản ứng hắn, lập tức đi vào trong phòng, đóng rầm cửa một cái.

“Ở bên ngoài trông coi, ai cũng không được tiến vào.”

Mọi người mạc danh kỳ diệu. Nhưng Nam Cung Nhã ở trong phòng lại có ý tưởng rất đơn giản.

Lưu Trưng rốt cuộc có thể ở trong mười ngày thắng được hơn hai mươi người thủ vệ, nàng một chút cũng không nắm chắc. Nhưng nếu Lưu Trưng nguyện vì nàng cố gắng, nàng cũng không thể ngồi không chờ đợi. Nếu nếu thắng thì không sao, nếu không thắng được, nang flieenf...

Trốn!

Chính là Nam Cung thế gia gác cổng sâm nghiêm, muốn chạy thật đúng không phải là chuyện dễ dàng.

Lần trước, nàng cùng Thượng Quan Sách Vân chạy trốn thành công, thứ nhất bởi vì Nam Cung gia nhân không hề phòng bị, bị nàng nhằm vào chỗ sơ hở. Thứ hai là bởi vì công phu của Thương Quan Sách Vân không tồi. Từ một nơi bí mật ở gần đó giúp nàng xử lý vài người hộ vệ đang tuần tra.

Lần này, Nam Cung Nhã lại chỉ làm dựa vào quyết định của chính mình.

Nàng ở Vân Cẩm thành từng có một đoạn kỳ ngộ, một người võ lâm cao thủ tên là Hoa cô dạy nàng công phu ở hai tay. Chính là công phu Nam Cung Nhã đã học hết chiêu thức, vận dụng ra cũng thuận tay. Dù sao tiếp theo nàng phải chờ Lưu Trưng ở nhà mười ngày, không bằng hảo hảo đem hai bộ cung phu kia học cho thật sự giỏi. Đến lúc đó mặc kệ là trốn khỏi Nam Cung gia cũng được, cùng Lưu Trưng trên đường trốn tránh cũng tốt, nói không chừng đều có thể suwwr dụng được.

Nghĩ như vậy, Nam Cung Nhã xưa nay chỉ thích chơi đùa liền thật sự nghiêm túc bắt đầu học võ.

Ban ngày, thật dễ dàng vượt qua.

Trừ bỏ ba bữa một ngày, Nam Cung Nhã để cho hai nha hoàn bài trí đồ vật vào trong góc. Thu dọn được một khoảng trống lớn ở trong phòng, lại đóng cửa lại, chính mình luyện tập một mình. Thời gian tự nhiên trôi qua rất nhanh.

Nhưng buổi tối đối với Nam Cung Nhã mà nói...

Bây giờ thật khó khăn.

Nàng đã sớm có thói quen có Lưu Trưng ở bên người làm bạn. Ban Ngày bận rộn học võ công không suy nghĩ nhiều. Một khi đến tối, bốn phía yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả chiếc giường đã ngủ hơn mười năm cũng trở nên trống vắng. Ở trên giương lăn qua lộn lại nửa thật lâu, luôn không nhịn được đưa tay sờ qua...

Tất nhiên là chạm vào khoảng không.

Nam Cung Nhã cảm thấy mình quả thật giống như một phụ nhân tịch mịch cô đơn ở trong khuê phòng.

Buổi tối, tình huống mỗi ngày của nàng đều không khác nhau lắm. Đầu tiên là đi ngủ, lại rất sớm đã dậy, ở trong phòng đi một vòng, bực mình mở cửa sổ. Nếu mở của sổ sẽ nhìn dạ quỳnh hoa đăng. Vì thế đến cuối cùng, nàng lại dựa vào bên cửa sổ nhìn chằm chằm vào chiếc đèn, cảm giác nóng lòng mới dần dần tiêu tán, chậm rãi ngủ qua.

Cũng may, làm như vậy được một hai lần, nha hoàn cũng nắm đúng giờ. Sớm chuẩn bị thảm dầy phủ thêm cho nàng, bằng không tiếp tục thêm vài buổi tối, Nam Cung Nhã không thể không bị gió thu ban đêm thổi sinh ra bệnh.

Nam Cung Nhã ngày lại ngày chịu đựng.

Tinh thần hồ phục lại, tính toán thì đã qua được một nửa thời gian.

Ngày thứ năm, nàng căn bản không động đến giường, trực tiếp đưa tay chống mặt, ngồi dựa bên cửa sổ. Hoa đăng dưới mái hiên, nhưng người Nam Cung Nhã tưởng niệm, lại không bieetsowr phương nào.

“Nguyên lai chiếc đèn này là ngươi trộm.”

Cái gì? Trộm?

Hình như có người nói chuyện.

Nam Cung Nhã phút chốc quay đầu lại, đã thấy trên hành lang gấp khúc không biết từ khi nào đã thêm một người. Người nọ mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, trong tay còn cầm kiếm, nửa dựa ở trên hành lang, thần tình mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn về phía nàng lại ôn nhu như nước.

“Ai... Ai trôm!” Nam Cung Nhã cơ hồ không thể tin vào hai mắt của mình, quả thực đem mình đang năm mơ. Ngay cả nói cũng có chút run rẩy: “Dạ quỳnh hoa đăng... Vốn... Vốn là của ta mà...” Thốt ra lời này, Nam Cung Nhã rốt cuộc không kìm nén được, nhẹ nhàng nhảy ra từ chính cửa sổ đỉa ngoài nhào thẳng vào người kia.

“Lưu Trưng...”

Người nọ dưới ánh trăng lại bỗng dưng lùi bước, tránh ra.

“Lưu Trưng?” Nam Cung Nhã vô cùng sợ hãi, mặt lộ ra vẻ bi thương.

“Trên người ta bẩn.” Lưu Trưng nhẹ nhàng nói: “... Nói với ngươi mấy câu rồi đi.”

“Bẩn?” Nam Cung Nhã đánh giá từ trên xuống dưới, xem bộ dạng Lưu Trưng chính xác có chút chật vật, nhưng là không đến nông nỗi “Bẩn“. Nàng có chút không thoải mái, liền rầu rĩ không vui nói: “Có bao nhiêu bẩn?”

“Năm ngày nay chưa tắm, còn cùng với rất nhiều động thủ...” Lưu Tưng liếc nhìn nàng một cái: “Đương nhiên bẩn.”

Nam Cung Nhã biết Lưu Trưng yêu sạch sẽ, liền vội hỏi: “Vậy ngươi vào phòng của ta. Ta sai người múc nước lại đây. Ngươi tắm rửa một chút được không?'

Lưu Trưng lộ vẻ mặt hơi chần chừ, dừng lại một chút vẫn là nói: “Không cần.”

“Cái gì không cần!” Nam Cung Nhã rất là kiên trì: “Dù sao ngươi có chuyện muốn nói với ta. Ta cũng có rất nhiều lời phải nói cho ngươi. Không bằng người vào phòng của ta tắm rửa một cái. Ngươi vừa tắm vừa nói chuyện được không? Ngươi nếu không chịu, ta liền... Ta liền mặc kệ, ta càng muốn ôm ngươi...”

Lưu Trưng dở khóc dở cười. Cuối cùng không lay chuyển được nàng, đành phải nói: “Được rồi.”

Hơn nửa đêm, lại dằn vặt một lần.

Đương nhiên người dằn vắt chính là Nam Cung Nhã, bị dằn vắt chính là nha hoàn hầu hạ phòng của nàng. Nam Cung tiểu thư đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ quái, nói mình muốn tắm rửa, phân phó nha hoàn lập tức chuẩn bị múc nước, chuẩn bị y phục, đặc biệt công đạo phải là y phục của nam tử. Đại nha hoàn trong phòng Nam Cung Nhã tựa hồ nghe được chút động tĩnh, lại nghe được kỳ quái mệnh lệnh, trong lòng càng thêm nghi ngờ.

Đây chính là đại sự khó lường.

Tiểu thư còn là thiếu nữ chưa gả...

Nam Cung Nhã trực tiếp liếc mắt sắc như dao đi qua: “Ngươi nếu dám lắm miệng, ta liền... Ta liền đem ngươi bán cho Công Nghi Ngưng!”

Đại nha hoàn rùng mình một cái, lập tức bịt miệng.

Công Nghi Ngưng tiểu thư chính là tiểu thư thế gia thích dằn vặt người khác nhất, là nhân vật các nha hoàn nhìn thấy liền đau đầu. Có diều so sánh ra, Nam Cung Nhã quả thật không thể tốt hơn được nữa.

Nam Cung Nhã nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: “Ai nha, yên tâm đi, ta biết đúng mực, không xảy ra đại sự gì đâu.”

Lưu Trưng trốn ở sau bình phong nghe được, thật cảm thấy có chút buồn cười. Nàng còn chưa từng thấy qua bộ dáng lúc Nam Cung Nhã ở nhà làm tiểu thư thế gia. Vốn tưởng rằng làm tiểu thư đều là người ương ngạnh lại kiêu ngạo, không nghĩ tới Nam Cung Nhã...

Vẫn là Nam Cung Nhã.

Chờ mọi thứ chuẩn bị tốt, Nam Cung Nhã lại vung tay đuổi nha hoàn ra ngoài, lại đem cửa sổ đều đóng kỹ, mới nói: “Tốt lắm, mau tắm đi.”

Phòng ngủ của nàng cũng không lớn lắm, Bồn tắm để ở giữa nhà, không hề che đậy.

Nhưng Lưu Trưng tuyệt không ngượng ngùng hay xấu hổ, bỏ kiếm trong tay, liền bắt đầu cởi y phục. Lúc cởi đến còn tiết y, nàng còn không có thế nào, Nam Cung Nhã đã xấu hổ đỏ mặt trước, nhanh chóng quay người.

“Ta... Không nhìn ngươi.”

Lưu Trưng nhíu mày nhịn không được buồn cười.

Nếu là nhìn thì lại làm sao?

Nam Cung Nhã dựa ở bên cạnh, nghe được tiếng nước chảy ở đằng sau, nàng mới dần dần thả lỏng hô hấp, chính là nghĩ tới một vấn đề khác: “Ngươi là... Vào bằng cách nào? Ngươi làm sao biết ta ở nói này?”

Sân của nàng chính là nơi ở sau nhất trong Nam Cung gia, hơn nữa mấy ngày trước đây, Nam Cung Phong phái hai người hầu đứng ở ngoài cửa ngày đêm không ngừng coi chừng, giống như hai môn thần vậy.

Lưu Trưng chìm ở trong bồn tắm, trước tiên lấy nước rửa sạch mặt mới nói: “Trèo tương vào. Nguuyeen bản không biết, đi lung tung, thấy được đèn.” Lúc ấy nàng đang có chút mê mang, Nam Cung gia không nhỏ, phòng ốc nhiều, thật đúng là khó tìm. Nàng ẩn núp một lúc, trùng hợp nghe được vài nha hoàn nói chuyện, tìm trái tìm phải, cơ hồ sẽ lạc đường. Đang nghĩ ngợi có cần bắt một nha đầu đến đề hỏi chuyện, lại không nghĩ tới vừa nhấc mắt đã thấy dạ quỳnh hoa đăng sáng ngời.

Giống như đang chỉ dẫn cái gì...

Mà dưới hoa đăng kia, đúng là “Hữu tâm nhân” của nàng.

Nam Cung Nhã nghe vào tai lại là một tư vị khác.

-------- Nửa đêm trèo tường, đến hoa viên tiểu thư khêu các tư hội (hẹn hò).

Kiều đoạn như vậy, rõ ràng là bức họa trong chuyện xưa về công tử giai nhân. Lúc này thế nhưng lại thật sự phát sinh ở trên người mình. Mà chuyện tình trên người mình, lại hoàn toàn bất đồng với tranh minh họa.

Hai người các nàng đều là nữ tử, lại mến nhau hiểu nhau.

Cá nhân nàng thầm nghĩ, cũng không cần hứa nguyện đời đời kiếp kiếp, chỉ cần cả đời này cả đời này...

Không hề chia lìa.

Nàng liền thỏa mãn.
Bình Luận (0)
Comment