Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 23

Học đường kéo dài ba canh giờ, hết giờ thư đồng phải ở lại tiễn chủ tử rời đi rồi mới được hồi phủ, nên Triệu Dư Oanh phải ở lại đứng đợi người của Diệp gia đến đưa Diệp Hy trở về phủ.

Không lâu sau kiệu xe của Diệp gia cũng đến, Diệp Hy nhanh chóng leo lên kiệu, nhưng đợi mãi mà kiệu xe lại chẳng rời đi.

Một lát sau hạ nhân chạy ra, nói với người của Triệu gia: "Ở đây ai là Triệu Tuyên?"

Triệu Tuyên sửng sốt, vội vàng bước ra: "Là nô tỳ."

"Ngũ tiểu thư gọi ngươi, mau chóng lên kiệu."

"Sao?"

Hạ nhân kia khó chịu thúc giục: "Hỏi nhiều quá, mau lên kiệu đi, đừng để chủ tử chờ!"

"Ách, hảo."

Triệu Tuyên vội vàng đi theo phía sau hạ nhân kia, để họ dìu đỡ lên kiệu, lúc vén mành xe đã thấy Diệp Hy đang ngồi đọc sách, hoàn toàn không quan tâm đến sự có mặt của nàng.

"Ngũ tiểu thư ngài gọi nô tỳ có chuyện gì?"

"Đến đây ngồi đi." Diệp Hy mắt không rời sách, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh.

"Ách, vâng."

Triệu Tuyên bước đến chỗ Diệp Hy ngồi xuống, lặp lại câu hỏi của mình: "Tiểu thư, ngài có chuyện gì sao?"

Diệp Hy buông quyển sách trong tay xuống, đưa mắt nhìn Triệu Tuyên, suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Quân quý các ngươi rất phức tạp."

"Sao?"

"Sáng nay ta cùng tứ tỷ nói vài chuyện, nàng liền sinh khí nói ta xem thường quân quý, ta thật không hiểu ta đã xem thường nàng chỗ nào. Mà lại không biết phải hỏi ai, khi nãy ở học đường phát hiện ngươi cũng có chút kiến thức, lại khá thông minh nên muốn hỏi ngươi một chút."

"Vâng, tiểu thư cứ hỏi."

"Tứ tỷ hỏi ta về chuyện đại sự, ta liền nói nàng là quân quý, cần gì biết nhiều chuyện như vậy, nàng liền giận dữ mà mắng ta, nói ta xem thường quân quý, rốt cuộc là ta xem thường nàng chỗ nào?"

Triệu Tuyên đại khái hiểu được một chút, hắng giọng ho, hỏi: "Vậy ngài nói xem, tại sao ngài lại không nói cho tứ tỷ của ngài?"

"Bởi vì tứ tỷ chỉ là quân quý, nàng có biết cũng đã có thể giúp được gì đâu, nên ta quyết định không nói với nàng."

"Đây chính là sự xem thường của ngài đấy."

Diệp Hy sửng sốt: "Sao?"

"Bởi vì ngài nghĩ quân quý ai cũng như ai, yếu nhược, không có chính kiến, luôn chờ đợi tước quý bảo bọc nên ngài mới không muốn bàn đại sự với tứ tỷ của ngài, nhưng không phải quân quý nào cũng như ngài nghĩ đâu."

Triệu Tuyên chăm chú nhìn Diệp Hy, không sợ hãi, kiên định mà nói tiếp: "Quân quý mặc dù bề ngoài yếu đuối, không thể giống tước quý cầm thương lộng đao nhưng không có nghĩa quân quý không thể cùng tước quý bàn bạc đại sự. Từ trong suy nghĩ của ngài đã thể hiện sự xem thường quân quý rồi, tứ tỷ ngài tức giận vì ngài xem thường nàng, nghĩ nàng giống những quân quý yếu nhược khác mà không nói với nàng. Tiểu thư, quân quý cũng giống các ngài thôi, chỉ là không được học nhiều như các ngài, nhưng cũng đủ hiểu đối nhân xử thế, cũng biết giải quyết chính sự, chẳng phải Thất vương phi và Phù Cơ công chúa là đại diện điển hình đó sao?"

"Ngươi nói cũng đúng, nhưng mà..."

"Ngài nói xem chẳng phải tước quý các ngài ai cũng xem thường quân quý sao? Chẳng phải là do tước quý các ngài ra lệnh không cho quân quý tham gia học đường sao? Là quân quý của hoàng tước công tước thì mới có khả năng biết được vài chữ, còn quân quý của tử tước như chúng nô tỳ thì chỉ có thể cả đời mụ mị, đến tuổi thì gả cho người khác, ngoài nấu cơm chăm con dưới hậu viện rồi nhìn phu quân mình hết nạp người này rồi đến người khác thì còn biết làm gì sao?"

Giọng Triệu Tuyên thoáng nghẹn lại, hốc mắt đỏ bừng lên, đem tất cả uất ức của mình mà nói ra: "Chính bởi vì suy nghĩ xem thường quân quý của các ngài mà mẫu thân ta phải làm thiếp, phải nhìn phụ thân ta hết lần này đến lần khác nạp quân quý xa lạ vào phủ, khiến mẫu tử ta không có chỗ dung thân, sống lay lắt xem sắc mặt của kẻ khác. Ngay cả ta cũng không được tham gia học đường, sống mười bốn năm đều phải tự mình cố gắng, không ai cho ta cơ hội, bản thân đều phải tự cố gắng lấy. Tước quý các ngài cố gắng một lần, quân quý bọn ta phải cố gắng gấp trăm lần, vậy mà vẫn bị các ngài khi dễ, không nói đến tứ tỷ của ngài, đến cả người ngoài như ta nghe thấy cũng tức giận!!"

"Ta..." Diệp Hy lần đầu bị chỉ trích cho chút hoảng loạn, lại bắt gặp Triệu Tuyên rưng rưng sắp khóc, vội vàng dỗ dành: "Được rồi, bản tiểu thư sai rồi, ngươi đừng có khóc, mau mau lau nước mắt đi."

Triệu Tuyênnhận lấy khăn lụa từ tay Diệp Hy, cúi đầu lau nước mắt, rồi nói: "Nô tỳ giặt sạch sáng mai sẽ đem trả cho ngài."

"Được."

Diệp Hy trầm mặc một lúc, rồi nói: "Ngươi nói ta đều hiểu, được rồi, bản tiểu thư đã hiểu được khổ tâm của ngươi cũng như suy nghĩ của tứ tỷ. Ngày mai ta chuẩn ngươi tham gia học đường, danh ngạch sẽ đưa đến nhị phòng của ngươi, ngươi là một người thông minh, không thể để phí một tài năng như vậy."

Triệu Tuyên kinh ngạc không thôi, vội vàng quỳ xuống: "Tạ ơn ngũ tiểu thư!"

"Được rồi, mau đứng lên đi."

Diệp Hy dìu Triệu Tuyên ngồi lên xe, sau đối người bên ngoài phân phó mang danh ngạch đến Triệu phủ, có khi Triệu Tuyên chưa về phủ thì danh ngạch đã đến nhị phòng rồi.

--------------------------------------

"Gia!"

Lăng Tam Nguyệt vừa mới về đến thì đã bị Tiểu Hiểu chặn lại, liên tục hươ tay múa chân mà nói.

"Gia, ngài mau vào xem vương phi đi!"

"Có chuyện gì sao?"

"Sáng sớm vương phi tiễn ngũ tiểu thư đi chưa lâu thì quay về, còn là tự đi bộ về, sau đó thì trốn trong phòng khóc rất lâu!"

"Để ta xem thử."

Dứt lời, Lăng Tam Nguyệt bước nhanh vào phòng của các nàng, đập cửa hay gọi thế nào cũng không nghe Diệp Cẩm trả lời, đành dùng sức phá cửa xông vào bên trong.

Vừa vặn phát hiện Diệp Cẩm nằm trên giường ôm chăn khóc rất thảm, Lăng Tam Nguyệt vội bước đến giường đem nàng đỡ ngồi dậy, cuống quít hỏi.

"A Cẩm, nàng làm sao vậy? Kẻ nào ức hiếp nàng sao?"

"Gia, có phải ta rất vô dụng không? Ngay cả thân muội muội cũng xem thường ta, ta rất ngốc, cho nên ai cũng muốn giấu giếm ta."

"Đừng khóc nữa, ta hiểu rồi." Lăng Tam Nguyệt đem Diệp Cẩm phủng ở trong lòng, giúp nàng lau nước mắt, từ tốn nói: "Nếu muốn giấu nàng thì lý do nào cũng sẽ nghĩ ra được thôi, đừng khóc nữa, nhé? Ta có thể khẳng định, tất cả mọi người có thể xem thường nàng, giấu giếm nàng nhưng ta sẽ không bao giờ xem thường nàng, càng không bao giờ che giấu nàng chuyện gì cả."

"Gia..."

"Được rồi, nàng khóc bao lâu rồi hả?" Lăng Tam Nguyệt xoa gương mặt sưng húp của Diệp Cẩm, đau lòng nói: "Chắc mệt rồi đúng không? Ta đưa nàng đi dạo một chút được không?"

"Ân."

Lăng Tam Nguyệt hài lòng gật đầu, dìu Diệp Cẩm xuống giường, một đường đi ra sân.

Thời tiết hôm nay đặt biệt tốt, nắng ấm chói chang trên đầu, đôi cá chép tung tăng bơi lượn dưới dòng nước xanh trong vắt. Đến giữa cầu, trời bắt đầu nắng gắt, Lăng Tam Nguyệt liền cởi ngoại bào của mình phủ lên đầu Diệp Cẩm.

Diệp Cẩm giữ lấy vạt áo, híp híp mắt cười, hỏi: "Gia, hôm nay thượng triều có chuyện gì đặc biệt không?"

"Không hẳn là không có." Lăng Tam Nguyệt nghĩ đến gì đó liền nhíu mày: "Mẫu thân của nàng đột ngột xuất thành, ngay cả thất gia và nhị tỷ của nàng cũng vậy. Ta nghe được tin tam ca của nàng đang ở La Mã, không biết là có chuyện gì, nhưng trong triều được một phen sóng gió."

"Rốt cuộc mẫu thân đang làm gì vậy..." Diệp Cẩm siết chặt ngoại bào, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, thân thể nhỏ kịch liệt run rẩy: "Xuất thành... La Mã... rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Dù là chuyện gì đang xảy ra cũng không ngăn cản được Diệp gia." Lăng Tam Nguyệt hít một hơi thật sâu, vươn tay ôm Diệp Cẩm vào lòng: "Chuyện gì ta cũng không sợ, chỉ sợ nàng rời bỏ ta."

"Nhất định sẽ không." Diệp Cẩm siết lấy vạt áo của Lăng Tam Nguyệt, giọng nàng nhỏ dần: "Ta sợ... sợ Diệp gia tạo phản..."

"Nàng biết?"

"Ta sao lại không biết?" Diệp Cẩm cắn chặt môi dưới, nói tiếp: "Ta từ nhỏ đã ở Diệp gia, mặc dù có chút ngốc, nhưng chuyện ngay cả tiểu hài tử nhìn vào cũng có thể biết sao ta lại không biết được?"

"Nàng không muốn như vậy?" Lăng Tam Nguyệt xoa gương mặt Diệp Cẩm: "Lúc đó nàng có thể trở thành công chúa rồi."

"Ta ghét chiến tranh..." Diệp Cẩm nói khẽ: "Nhị tỷ cũng vậy, dù là Diệp gia hay Lăng gia thắng thì người chịu khổ cuối cùng vẫn là bách tính Yến quốc."

"Chúng ta chỉ là những con cờ trong bàn cờ thiên hạ này mà thôi." Lăng Tam Nguyệt dịu dàng nói tiếp: "Ta với nàng, chẳng ai có thể ngăn cản được cả, chúng ta là những kẻ chịu sự chi phối của ván cờ này."

"Ngay cả vận mệnh của bản thân cũng phải do kẻ khác quyết định sao?"

Diệp Cẩm đưa tay ra, cánh hoa mai trắng muốt trượt qua bàn tay nàng, rơi xuống mặt hồ trong vắt, tạo ra những vệt dao động nho nhỏ.

"A Cẩm, đừng nghĩ quá nhiều."

"Gia, dù cho chúng ta không thể ngăn nó xảy ra, nhưng chúng ta có thể cố gắng kéo dài thời gian thêm một chút đúng không?"

"Ý nàng là?"

"Gia." Diệp Cẩm nghiêm túc nhìn Lăng Tam Nguyệt: "Ngài muốn bảo vệ Lăng gia không?"

"Dù bọn họ không ai cần ta, nhưng vẫn là người thân của ta."

"Vậy chúng ta đánh cược một trận lớn đi." Diệp Cẩm hít một hơi, lấy hết can đảm mà nói: "Một là thiên hạ thái bình, hai là đồng quy vu tận."

"Nàng..."

Lăng Tam Nguyệt hoàn toàn không nghĩ Diệp Cẩm lại có suy nghĩ như vậy, mặc dù không thông minh như người khác nhưng mà Diệp Cẩm vẫn là người của Diệp gia, hoàn toàn không tầm thường chút nào.

"Được, nếu nàng muốn như thế."

Bình Luận (0)
Comment