Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 42

Nắng tháng ba không chói chang cũng chẳng nóng bức, ánh nắng nhẹ nhàng lại ôn noãn, phủ lên da thịt một tầng quang vựng mê người, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.

Trên đường lớn, một người mặc y phục hạnh bạch ra sức lôi kéo một tiểu cô nương mặc thiển tử sắc y, một đường lôi đến hết nơi này rồi tới nơi khác. Khi đi nha đầu này nói y phục, trang sức của nàng quá tầm thường, bắt nàng may mới mua mới toàn bộ, tất cả đều cho Diệp ngũ tiểu thư chi trả.

Triệu Tuyên thuộc nằm lòng câu 'vô công bất thụ lộc', không thể cứ như vậy nhận quà của Diệp ngũ tiểu thư, cứ hễ muốn từ chối lại bị đối phương lấy danh ngạch ra uy hiếp, kết quả là làm rùa rụt cổ ôm đồ lủi thủi theo sau.

Vốn đương miên man suy nghĩ làm sao trả quà lại thì lại không cẩn thận va phải người đi phía trước, mặt đụng vào lưng lùi ngược ra sau vài bước, cũng may quà không có rơi xuống đất.

"Tiểu thư?"

Triệu Tuyên nghi hoặc mở miệng, đang yên đang lành lại dừng lại!?

Diệp Hy dừng cước bộ, ánh mắt trở nên thâm trầm, bới lông tìm vết nhìn Triệu Tuyên: "Trâm cài của ngươi đâu?"

"Sao?" Triệu Tuyên lung tung sờ lên búi tóc, sờ thấy trâm cài liền lấy xuống: "Nó ở đây mà."

Diệp Hy mặt giận đỏ bừng lên, cầm lấy trâm cài của Triệu Tuyên vứt xuống đất, quát to: "Ta nói là trâm cài ta tặng ngươi, tại sao ngươi không cài nó? Chẳng lẽ đồ ta tặng cho ngươi không bằng mấy kiện trâm cài rẻ riền này sao?"

"Tiểu thư... không... không phải..."

Đây là lần thứ hai Triệu Tuyên thấy Diệp Hy tức giận đến vậy, trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi đến cực điểm, giống như một con mồi bị thú săn nhìn chằm chằm đến mức không thở được.

So với trước kia không còn lỗ mãn, ngược lại càng bình thản hơn, nhưng trong đôi thuần hắc mâu kia phản chiếu một tia cuồng nộ, chỉ cần Triệu Tuyên không cẩn thận giẫm trúng đuôi liền lập tức nhe nanh múa vuốt với nàng.

"Tiểu... tiểu thư..."

Triệu Tuyên nuốt một ngụm nước bọt, mặt đều sợ đến trắng bệt, run run đặt mấy hộp gấm đỏ đựng y phục xuống đất, tay chân luống cuống lấy trong tay áo một hộp gỗ vuông hai tấc, chậm chạp mở ra đưa cho Diệp Hy xem.

Là trâm cài.

Diệp Hy nghi hoặc hỏi: "Sao không cài?"

"Cái này..." Triệu Tuyên vẫn còn rất sợ, không dám nhìn thẳng Diệp Hy, cúi đầu lí nhí nói: "Thứ này quá mức trân quý, nô tỳ thật sự không dám cài."

"Dù trân quý thế nào cũng là cho ngươi, là đồ vật của ngươi còn có gì mà không dám?"

Dứt lời Diệp Hy liền lấy trâm cài trong hộp gỗ ra, muốn cài lên lại cho Triệu Tuyên lại bị đối phương lảng tránh, ánh mắt kia nhìn nàng chính là sợ hãi cùng hoảng hốt.

"Tiểu thư thật sự không được mà." Triệu Tuyên càng thêm cuống quít, hoa tay múa chân: "Chúng thật sự rất quý, còn là bảo vật gia truyền của Diệp gia, nô tỳ thật không có lý do gì để nhận chúng, lại..."

Diệp Hy không quản Triệu Tuyên lảm nhảm cái gì, trực tiếp giữ lấy thắt lưng của nàng, tay kia lưu loát cài trâm vào búi tóc. Hồ điệp bạch ngọc cùng Kim phượng thùy tỷ được cài ngay ngắn trên búi tóc, vài lọn tóc dài bay loạn, vương lại một ít tuyết trắng, phi thường mỹ lệ.

Đôi mắt kia kinh hoàng ngập nước ngước nhìn đối phương, thật sự là nghẹn không nói nên lời, suýt chút đã ô oa khóc to.

"Tiểu thư..."

Nàng thật không muốn đội cả tòa thành lên đầu đâu!!

Tay áo phất nhè nhẹ, cổ tay trắng nõn vươn ra, đầu ngón tay duỗi thẳng điềm nhiên lại từ tốn nâng cằm nàng lên. Trong mắt một mảng thiên hôn địa ám, kia đôi hắc mâu tinh anh như muốn xoáy sâu vào tâm trí của nàng, tìm tòi khám phá suy nghĩ cùng nội tâm rối loạn của nàng.

"Đẹp lắm, đừng tháo xuống nữa."

Đôi mắt kia đột nhiên trở nên nhu hòa, nhẹ buông cằm Triệu Tuyên ra, ung dung tiếp tục bước đi về phía trước.

Triệu Tuyên phát ngốc, bất tri bất giác mặt đã đỏ bừng lên, sờ lên búi tóc vừa vặn chạm vào trâm bạch ngọc, độ lạnh của nó lập tức kéo nàng về thực tại. Kia là tước quý cao ngạo của Diệp gia, loại hành động này nếu là người khác sẽ bị mắng vô lại, nhưng đối phương lại mang đến một cỗ khí chất bất đồng với quân tước khác, dù có làm trò vô sỉ cũng cảm thấy phong tình.

------------------------

Vừa bước chân vào cửa đã thấy nương thân bất mãn liếc một cái, bất giác đưa tay sờ gáy, đã bị nhìn đến như vậy còn không vào nhất định sẽ chết không toàn thây, lực bất tòng tâm mà bước vào.

"Nương."

"Còn biết ta là nương của ngươi sao?"

Hải Phượng tức giận đập bàn, chưa bao giờ nàng ngừng lo lắng cho đứa nhỏ này, đã lớn sắp vỡ lòng vẫn không chịu ở yên, gây đủ chuyện khiến nàng đau đầu.

Diệp Hy không dám nói gì, ngậm chặt miệng đứng yên để nương thân trút giận, dù gì nương cũng thương nàng nhất sẽ không nỡ đánh nàng đâu.

"Đêm trừ tịch không ở nhà đã đành, vừa về đến đã vội vã bỏ đi, con có biết ta và mẫu thân con mất mặt thế nào với Triệu gia hay không? Họ đã cất công đến Diệp phủ một chuyến, lại bị Diệp Hy con coi thường không gặp, nếu không phải mẫu thân con là Hộ quốc tướng quân chắc chúng ta đã bị họ mắng đến cẩu huyết lâm đầu."

"Cũng chỉ là một cái nho nhỏ Triệu gia, nương cũng không cần để ý đến vậy." Diệp Hy vội trấn an tâm tình không vui của nương thân, cười trừ nói: "Đều chỉ là những kẻ bám đuôi Diệp gia, không gặp họ càng không có nhiều phiền phức kéo đến."

"Đừng có giả ngốc nữa!" Hải Phượng tức giận chĩa tay vào mũi Diệp Hy, cao giọng mắng: "Con biết rõ ta muốn con cùng Triệu Dư Oanh gần gũi một chút, sau này nạp vào phủ không có miễn cưỡng, cuối cùng thì sao? Hả? Mau trả lời nương!!"

Diệp Hy đổ một đầu mồ hôi lạnh, âm thầm cảm khái, xem ra nương thân đúng là giận thật rồi!!"

"Nương, ngài biết Hy nhi rõ nhất mà, Hy nhi hiện tại không muốn nghĩ đến chuyện đó, cho ta tự do thêm vài năm rồi tính tiếp được không nương?"

"Ta biết con giống Diệp Yến, đều là hùng ưng bay lượn tự do trên thảo nguyên, nhưng không phải như vậy mà tùy ý làm càn được." Hải Phượng ánh mắt lộ ra tia chua xót: "Con cứ như vậy làm sao mà nương có thể yên tâm được đây?"

"Nương không cần lo, Hy nhi cũng lớn rồi, tự biết lo cho bản thân, ngài chỉ cần hảo hảo chiếu cố bản thân là được rồi."

"Chuyện này có thể không nói, nhưng chuyện Hồ điệp bạch ngọc trâm cùng Kim phượng thùy tỷ trâm phải nói."

Diệp Hy trong lòng lộp bộp, rồi, xong!!

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Diệp Hy, trong lòng Hải Phượng càng thêm chắc chắn, tức giận mà liếc nàng một cái sắc lẻm.

"Rốt cuộc là đã đem tặng cho ai?"

"Cái này..." Diệp Hy đảo mắt qua lại, cười cười: "Nương, ngài cũng biết ta là tước quý, mấy loại trâm cài phiền phức ấy ta thật sự dùng không được, để mãi trong rương cũng phí nên thôi tặng đi cũng không sao."

"Con nói thật dễ nghe, con có biết Hồ điệp bạch ngọc giá trị bao nhiêu hay không? Nói tặng là tặng như vậy hay sao?" Hải Phượng cằn nhằn lải nhải bài cũ: "Lúc đại tỷ và tứ tỷ của con gả đi, nương còn không đem nó tặng cho các nàng làm của hồi môn, nhất quyết đem nó cho con, giờ con lại tỏ vẻ chán ghét xem thường vậy sao?"

"Ách..."

Hải Phượng cực kỳ mất kiên nhẫn mà đè thấp giọng: "Rốt cuộc có nói hay không? Đã đem Hồ điệp bạch ngọc và Kim phượng thùy tỷ cho ai?"

Diệp Hy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng làm sao dám nói đã đem tặng cho Triệu Tuyên chứ, còn không sợ nương chạy đến Triệu phủ nháo một trận đòi lại đồ nàng đã tặng, mất mặt chết!!

"Nương không cần hỏi nó, nhi nữ cũng biết nó tặng cho ai."

Diệp Hy vội quay ra sau nhìn thử là ai đang nói, đối phương đứng ngược nắng không thấy rõ dung mạo, chỉ thấy được bộ cẩm y hoa lệ trên người, nhịn không được chau mày một cái.

Diệp Tú Anh uyển chuyển lách người đi vào, đến chỗ nương thân mà tố cáo: "Nhi nữ nghe người báo lại Hy nhi đem hai món trang sức kia tặng cho nha hoàn của Triệu Dư Oanh là Triệu Tuyên, còn đặc biệt đến Hy Y Cục đặt may mới y phục cho nàng ta."

Nghe Diệp Tú Anh nói xong, hai mắt Diệp Hy trợn trừng, môi mấp máy run rẩy kêu lên: "Đại tỷ, ngươi cho người theo dõi ta?"

"Ta không theo dõi làm sao biết ngươi sau lưng nương làm trò xấu mặt Diệp gia?" Diệp Tú Anh cười khẩy một tiếng, nói: "Ngươi xem lại bản thân mình xem, thân là quân tước Diệp gia lại chạy theo một cái nha hoàn còn ra thể thống gì nữa? Nếu nàng ta có gì đó đặc biệt ta không nói, đằng này dung mạo lẫn gia thế đều kém cỏi, hơn nữa còn là huyền quân cấp C, có gì phải lưu luyến?"

Diệp Hy cứng rắn vặt lại: "Đại tỷ ngươi theo dõi ta đã không đúng, giờ còn nói xấu Triệu Tuyên, thật không biết ai mới là người làm xấu mặt Diệp gia!"

"Im hết đi!!"

Hải Phượng nhịn không được nữa mà rống lên, giận dữ trừng Diệp Hy, đúng là nàng quá sủng ái đứa con này, đến mức nó không nghe lời nàng tùy ý làm càn. Cố ý an bài cùng Triệu Dư Oanh nhưng cứ năm lần bảy lượt từ chối giờ lại day dưa với Triệu Tuyên, đúng là muốn chọc tức nàng!!

"Nương, ngài xem đứa nhỏ ngài thương yêu nhất đi." Diệp Tú Anh ở bên cạnh cố tình thêm dầu vào lửa, sớm đã không vừa mắt đứa nhỏ luôn chống đối nàng: "Nàng hôm nay dám đem cả bảo vật gia truyền tặng cho ngoại nhân, mai này có khi hai tay đem cả Diệp phủ cho người ta."

"Đại tỷ ngươi đừng có hàm hồ ăn nói!"

Diệp Hy nhịn không được mà quát lên một tiếng, cỗ chiến đấu tin tức tố kia tràn khắp chính đường, bất cứ ai cũng không thể xem nhẹ được. Trong nháy mắt gương mặt Diệp Tú Anh dần trở nên trắng bệt, tim đập thình thịch không yên, một cỗ cảm giác sợ hãi dâng lên trong lòng cảnh báo cho nàng biết đứa nhỏ này đã không phải hài đồng tùy ý nàng xem nhẹ nữa.

"Ngươi... ngươi..."

"Đại tỷ, ta khuyên ngươi đừng nên gây chuyện với ta nữa, chúng ta là thân sinh tỷ muội không cần phải cùng nhau đấu đá." Diệp Hy một mặt ổn trọng, đôi thuần hắc mâu mang theo cỗ cường thế bức người kia quan sát Diệp Tú Anh, không nặng không nhẹ mà nói: "Ta nhường nhịn ngươi rất nhiều chuyện rồi, đừng để chúng ta ngay cả nhìn mặt nhau cũng không muốn."

Diệp Tú Anh hít liền mấy ngụm lãnh khí, chết tiệt, nàng cứ như vậy bị một tiểu hài tử vắt mũi chưa sạch dọa sợ!?

"Nương thân, ngài xem, Diệp Hy quá tùy hứng rồi!!"

"Đại tỷ đủ rồi!!"

Diệp Tú Anh sửng sốt quay lại nhìn, bắt gặp Diệp Tố Cung đang nhanh chóng bước đến, sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp, có lẽ là nghe hết những chuyện các nàng vừa nói.

"Nương thân thể không tốt, ngươi lại cùng ấu hài tranh cãi có ích gì?" Diệp Tố Cung nhịn không được mà khiển trách: "Làm xấu mặt Diệp gia chưa đủ sao?"

Diệp Tú Anh nghẹn lời, tức giận siết chặt khăn the, nàng thân là đại tỷ lại quản không nổi thân muội, trên mặt lộ ra mấy phần tức giận.

Diệp Tố Cung di chuyển đến chỗ Hải Phượng, nói: "Nương, ngài về phòng đi, chuyện này để ta lo."

Hải Phượng sớm quản không nổi, thân sinh nhi nữ trưởng thành đủ lông đủ cánh giờ đây đồng loạt làm theo ý mình, chọc nàng giận đến nói không nổi nữa. Tùy tiện phất tay áo để nha hoàn dẫn trở về phòng, chuyện này giao cho Diệp Tố Cung giải quyết nàng cũng có thể an tâm mà nghỉ ngơi.

Đợi khi Hải Phượng đi rồi, Diệp Tố Cung vẫy lui nha hoàn, ra lệnh đóng hết cửa phòng và cửa sổ, ba tỷ muội hôm nay thẳng thắng nói với nhau hết một lần.

Diệp Tú Anh vốn dựa vào Hải Phượng mà công kích Diệp Hy, giờ người đi rồi chỉ còn lại một mình, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

"Diệp Tố Cung, Diệp Hy, các ngươi không phải muốn bức chết thân tỷ tỷ này chứ?"

Diệp Tố Cung nhãn thần linh động, đôi mắt sáng ngời mang theo nộ khí không nhẹ, đăm đăm nhìn vào Diệp Tú Anh mà nói: "Đại tỷ, ta không giống ngươi, giở đủ thủ đoạn hèn hạ để có được thứ mình muốn."

"Ngươi nói như vậy là ý gì?"

"Ngươi đừng nghĩ chuyện ngươi và Thất gia làm ta không biết." Diệp Tố Cung gằn giọng chỉ trích: "Tham ô hối lộ, chặn lương cứu tế, xây dựng vây cánh cho riêng mình, còn muốn phản lại thân mẫu cùng tổ tiên, thật không đáng là người họ Diệp."

"Ngươi..." Diệp Tú Anh nghẹn đến mặt đỏ bừng, tức quận quát một tiếng: "Không được ngậm máu phun người!!"

"Chuyện ngươi làm ngươi hiểu rõ, mấy năm nay ta mắt nhắm mắt mở cho qua là vì niệm tình tỷ muội, nhưng ngươi càng lúc càng quá đáng, ta thật sự nhịn không nổi nữa rồi. Ta điều tra được ngươi cùng Trang phi liên kết với nhau, liên tục ở bên cạnh hoàng thượng ngỏ ý muốn A Cẩm gả cho Thập nhất gia, kiềm hãm Diệp gia thêm một thời gian để Lăng Ly Quân có thể chuẩn bị cẩn thận hơn. Chuyện này ta ngay cả với A Cẩm cũng không dám nói ra, với nàng ngươi là tỷ tỷ tốt, ta không muốn nàng vì chuyện này mà phiền não. Không ngờ ngươi còn không biết hối cải, cho người theo dõi ta và Hy nhi, cũng may chuyện lần này chỉ đơn giản là hai kiện trâm cài đã bị ngươi thêu dệt thành xấu mặt Diệp gia, lần tới không biết còn có thể nói đến nghiêm trọng ra sao!?"

"Nếu như vậy thì sao?" Diệp Tú Anh trước sự chỉ trích của Diệp Tố Cung lại vô cùng thản nhiên: "Tại gia tòng phụ, xuất gia tòng phu, ta gả cho Lăng Ly Quân thì tức là người của nàng, cùng Diệp gia không còn can hệ. Việc ta đem A Cẩm đến cho Lăng Tam Nguyệt cũng không phải ta độc ác, ngươi nghĩ thử xem một kẻ đần độn như A Cẩm thì ai muốn lấy nàng? Thay vì để nàng chết già trong phủ, ta thành toàn cho nàng, đem nàng gả cho một tên quỷ vương gia có gì không tốt?"

"Đại tỷ ngươi..."

Diệp Hy không nhận ra nữ nhân trước mặt nữa, tâm ngoan thủ lạt, ra tay đủ tàn độc, thật sự khiến người ta khiếp sợ.

Diệp Tố Cung không nghĩ Diệp Tú Anh có thể dễ dàng nhận tội như vậy, nghĩ đến khi Diệp Cẩm nghe được những lời này không biết còn thương tâm đến mức nào nữa đây: "A Cẩm là kẻ vô can, hà tất kéo nàng vào việc này? Nàng sinh ra không như ngươi giỏi giang xinh đẹp đã là một thiệt thòi lớn, cớ sao cứ phải đẩy nàng vào tuyệt lộ? Trước mặt thì khóc lóc thảm thiết cầu xin giúp nàng, sau lưng đâm nàng một nhát, đúng là độc ác mà!!"

"Ta độc ác thì sao? Các ngươi đều nói A Cẩm thiệt thòi, ta không thiệt thòi hay sao?" Diệp Tú Anh nói, hai mắt đã đỏ bừng bừng lên: "Ta sinh ra là quân quý, lại là con đầu nhận đủ ghẻ lạnh của mẫu thân, điều nàng cần không phải một quân quý thông minh giỏi giang, nàng cần chính là một tước quý biết cầm thương lộng đao!! Từ khi Diệp Tố Cung ngươi được sinh ra, Diệp Tú Anh ta đã bị xem là người ngoài, ngay cả nương thân cũng không giống như trước yêu thương ta nữa. Lần lượt đến Diệp Viễn, hắn có cả một thế lực La Mã phía sau chống đỡ, cho dù không được sủng ái vẫn là một tước quý không cần lo nghĩ cho tương lai. Đến ngay cả Diệp Hy cũng được mẫu thân xem như là bảo vật, những gì quý giá đều ban tặng cho nó!! Các ngươi đều là tước quý thì hiểu được nổi khổ của quân quý bọn ta hay sao!?"

Nước mắt theo khóe mi nặng nề chảy xuống, khuôn dung tức giận lại nghẹn đến trắng bệt, môi mím chặt cố nén tiếng nức nở ở trong cổ họng. Dáng vẻ nhu nhược này khiến người khác không đành lòng nhìn thẳng, muốn tiến đến đem nàng bảo hộ vào lòng, nhưng có ai biết được vẻ ngoài nhu nhược ấy chính là vỏ bọc bao che cho nội tâm độc ác của nàng ta.

Diệp Tố Cung không những không thương tiếc còn nói: "A Cẩm là quân quý, nàng chưa từng oán trách như ngươi, nàng hoàn toàn không có suy nghĩ đó."

"Là do nó đần độn!!" Diệp Tú Anh cố tình cất cao giọng: "Nó rất may mắn, vừa sinh ra đã là một đứa đần độn, chính nhờ vậy mà mẫu thân mới đặc biệt yêu thương nó. Ngươi có biết không, đến cả một đứa đần độn còn có thể hơn Diệp Tú Anh này, vậy thì ta còn giữ nó lại làm gì?"

"Đại tỷ ngươi đúng là thâm độc!!" Diệp Hy nhẫn cũng nhẫn không nổi, cả giận quát to: "Những lời này ngươi cũng nói được, uổng công tứ tỷ xem ngươi là người mà nàng tin tưởng nhất!"

"Các ngươi nhìn lại xem, các ngươi đều là những kẻ được xem như trân bảo, còn Diệp Tú Anh ta thì sao?" Ánh mắt kia mang theo một tia chán nản cùng thất vọng tột cùng, thất thểu nói: "Ta còn có thể làm gì khác sao? Đến cả nha hoàn trong phủ cũng xem thường ta, nói ta không bằng Diệp Cẩm, ta còn có thể vui vẻ làm hảo tỷ tỷ của nó sao? Từ nhỏ đến giờ chẳng ai cho ta một phân tình cảm, ta khát cầu thứ gì chẳng ai

Bình Luận (0)
Comment