Diệp Tẫn Dạ Tam Nguyệt

Chương 7

Tuyết rơi trắng xóa, phủ xuống vạn vật chúng sinh, vương trên nhành mai đỏ, lấp loáng những vệt sáng trong suốt. Ánh nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá xanh, rì rào âm thanh vang lên giữa tiếng gió rít, mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm, lại còn cả kéo dài hơn.

Gió lùa qua khung cửa sổ, lạnh lẽo, đánh thức Lăng Tam Nguyệt.

Đưa tay đặt lên trán, hơi thở nhẹ bẫng, ánh mắt còn chút mơ màng, canh giờ không còn sớm, Lăng Tam Nguyệt đành phải xoay người ngồi dậy. Cảm giác ê buốt từ cánh tay lan dần đến bả vai, không cách nào nhấc lên được, Lăng Tam Nguyệt nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, vừa vặn bắt gặp Diệp Cẩm đang gối đầu lên tay nàng ngủ đến thật an ổn.

Mái tóc đen dài tán loạn trên gối, đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi dài nhẹ nhàng rung động khi có một cơn gió vô tình lướt qua. Phiến môi mỏng hơi hơi hé mở, phát ra tiếng thở nho nhỏ, cả người con cụm lại thành một đoàn, hai tay níu lấy tay áo của Lăng Tam Nguyệt. Y phục hơi xộc xệch, da trắng phối với hỷ phục đỏ thẫm bên dưới đẹp đến điên đảo, khiến Lăng Tam Nguyệt nhịn không được mà hít liền mấy ngụm lãnh khí.

Cử động nhỏ của Lăng Tam Nguyệt không thể nào đánh thức được Diệp Cẩm, nhưng lại khiến đối phương khó chịu nhăn lại đôi chân mày nhỏ, trở mình một cái.

Giường rất nhỏ, trở mình một cái liền có thể rơi ngay xuống đất, mắt thấy Diệp Cẩm sắp rơi xuống, Lăng Tam Nguyệt vội vàng đem nàng ôm lại.

Một tay chống trên giường, một tay ôm chặt eo nhỏ, mặt đối mặt.

Diệp Cẩm cảm giác được bản thân sắp rơi xuống nên cũng bừng tỉnh lại, vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt trong suốt của Lăng Tam Nguyệt, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương phả vào mặt.

Lăng Tam Nguyệt mở lớn mắt, tim đập nhanh đến không thở nổi, nàng... bị bệnh rồi sao???

Diệp Cẩm một tay bám chặt cánh tay của Lăng Tam Nguyệt, một tay đặt trên ngực, hai gò má đỏ bừng bừng, không dám thở mạnh, như thế nào lại gần như vậy a!?

Giống như bị ma quỷ xui khiến, không ai nói ai, đều chầm chậm tiến gần lại nhau, hai phiến môi mỏng khát cầu hơi ấm ngọt ngào của đối phương.

Vừa lúc đó cửa lại được đẩy ra, tiếng nói của Tiểu Hiểu vang lên: "Tiểu thư, Tiểu Hiểu đến hầu hạ ngài thay đồ a."

Hai người đang làm việc 'xấu' trong phòng hốt hoảng nhìn ra ngoài, mất thăng bằng trực tiếp từ trên giường ngã xuống đất. Lăng Tam Nguyệt sợ Diệp Cẩm ngã xuống đất đau, liền xoay người lại, bản thân chịu thiệt ngã xuống sàn vừa lạnh vừa cứng. Diệp Cẩm ngã vào lòng của Lăng Tam Nguyệt, áp gò má vào ngực đối phương, nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập rộn ràng. Xấu hổ luống cuống tìm cách ngồi dậy, tay níu lấy vai của đối phương làm điểm tựa, ngồi lên bụng của nàng ấy.

Ngay lúc đó Tiểu Hiểu bước vào, trên tay cầm theo một thau nước nóng, bắt gặp cảnh tượng đó trước tiên là hóa đá, thau nước trên tay rơi ngay xuống đất. Sau đó thì đỏ bừng mặt, thân là quân quý lại nhìn thấy hình ảnh xấu hổ này tất nhiên phải ngượng ngùng. Trách bản thân quên mất tiểu thư đã thành thân, lại đường đột xông vào phòng như vậy, đây là tự chuốc xấu hổ mà.

Còn hai người trong phòng lại vội vã đứng dậy, chỉnh lý y phục, một mặt xấu hổ không dám nhìn nhau, thế nhưng lâu lâu lại trộm liếc nhìn đối phương. Vô tình bốn mắt giao nhau, mặt càng thêm đỏ, vội vàng thu hồi ánh nhìn, tim đập rộn ràng.

Tiểu Hiểu nhìn qua tiểu thư rồi nhìn qua thập nhất gia, đỡ trán, hai người này đúng là khiến người ta cạn lời~

Thập nhất gia hắng giọng che giấu xấu hổ, nói: "Ngươi hầu hạ vương phi thay y phục đi, bản vương đến thư phòng."

Đây là chạy trốn đi!?!?

Tiểu Hiểu nhẫn cười, gật đầu: "Cung tiễn gia."

Dứt lời, Lăng Tam Nguyệt nhanh như sóc nhảy ra khỏi phòng, mất dạng sau cánh cửa khép hờ.

Tiểu Hiểu: "..."

Diệp Cẩm quay lại, nhìn qua khe cửa nhỏ, bắt gặp bóng lưng cao gầy của Lăng Tam Nguyệt, nhịn không được xấu hổ một trận.

Tiểu Hiểu nhìn qua thì thấy tiểu thư đang e lệ cười trộm, không khỏi dở khóc dở cười, nói: "Tiểu... à không, bây giờ phải gọi là nương nương rồi, khi nãy Tiểu Hiểu lỡ tay làm đổ nước rửa mặt của ngài, ngài ở đây đợi một chút, Tiểu Hiểu đi lấy thau nước mới."

"À, hảo, đi đi."

Tiểu Hiểu khom người nhặt lấy thau nước dưới đất, sau đó bảo Chúc Vi vào dọn dẹp nước đổ trên sàn, còn bản thân thì đi lấy nước nóng cho tiểu thư rửa mặt.

Chúc Vi vào thì thấy tiểu thư đang ngồi dọn dẹp lại y phục ở trên giường, hai chân mày thoáng chau lại, tránh không được liền nghĩ ngợi lung tung, lý nào hành phòng xong lại bắt tiểu thư nhà các nàng dọn dẹp a?

Làm nhanh hơn nghĩ, Chúc Vi chạy đến giường kéo ngoại bào trên tay của Diệp Cẩm ra, nói: "Tiểu thư, ngài thiên kim chi khu, gả đến đây đã vô cùng ủy khuất rồi, sao lại có thể hạ mình dọn dẹp như vậy chứ?"

"Cũng không có gì nhiều mà."

"Không được, để nô tỳ làm."

Nói xong, Chúc Vi liền nhanh tay thu gom lại mấy kiện y phục trên giường, lại phát hiện có gì đó không đúng, lý nào trên giường không có lạc hồng!?

Lúc này Diệp Cẩm đang ngồi ở bàn uống trà, trà trong bình đã lạnh, nhưng hương vẫn còn vương vấn, trước nhấp một ngụm giải khát rồi tính sau.

"Tiểu thư." Chúc Vi nghi hoặc nói: "Như thế nào lại không có lạc hồng?"

Diệp Cẩm ngẩng đầu lên, hỏi: "Lạc hồng là cái gì?"

"Cái này..." Chúc Vi bước đến chỗ của Diệp Cẩm, ngồi xuống, nói: "Chính là khi quân quý tước quý thân mật thì quân quý sẽ... ừm...có một chút huyết hồng trên giường, thứ đó gọi là lạc hồng."

"Thân mật?" Diệp Cẩm ngây ngốc nhìn Chúc Vi, biểu thị bản thân không hiểu nàng ấy đang nói cái gì hết.

Chúc Vi dở khóc dở cười, nói: "Là hình ảnh trong xuân cung đồ đó!"

Nhớ đến gì đấy, Diệp Cẩm xấu hổ đỏ mặt. Trước khi thành thân nàng được đại tỷ cho xem vài thứ gọi là [Xuân Cung đồ], tỷ tỷ nói thân là quân quý, đêm đầu phải biết hầu hạ tước quý, nếu không sau này rất dễ bị phu quân lạnh nhạt.

Hình ảnh trong đó đều rất không rõ ràng, nhưng vẫn có thể hiểu được một chút, hai người không mặc y phục cùng day dưa một chỗ, xem một chút thì đã ném nó đi, Diệp Cẩm còn trách tỷ tỷ nàng quá mức tùy tiện rồi.

Lúc đó Diệp Tú Anh chỉ nhún vai thở dài, nói Diệp Cẩm quá thiên chân, nhất định đêm đầu sẽ khiến thập nhất gia thất vọng.

Nhưng bây giờ ngay cả đêm đầu cũng không có!!

Diệp Cẩm mặt mũi vặn vẹo, đáng thương nhìn Chúc Vi: "Đêm qua... ách... ta không có cùng gia thân mật..."

Chúc Vi kinh ngạc mở to mắt, sau đó lại cười nói: "Thảo nào không có lạc hồng, sáng ra tinh thần của tiểu thư cũng tốt, không giống người mệt mỏi thiếu ngủ."

Diệp Cẩm xua xua tay: "Đừng có nói mấy chuyện xấu hổ này nữa."

"Hảo, hảo, tiểu thư ngài nghỉ ngơi đi, để nơi này cho nô tỳ dọn dẹp."

Diệp Cẩm cũng không có ý kiến gì, nhanh nhẹn trở về chỗ ngồi, đưa mắt nhìn Chúc Vi loay hoay lau nước đổ trên sàn nhà. Âm thầm chống cằm nghĩ vẩn vơ gì đấy, đột nhiên nghĩ đến một việc, nhịn không được mà vui vẻ cười trộm.

Tim của Thập nhất gia đập thật nhanh, nhất định là vì nàng mà đập nhanh như vậy!!

Nghĩ đến đây Diệp Cẩm càng thêm cao hứng, xoay người nằm xuống giường lăn qua lăn lại, phấn khích đến độ phát ra vài tiếng kêu nho nhỏ.

Chúc Vi: "..."

Tiểu thư ngài lại lên cơn nữa à?

...

"Gia!"

Lăng Tam Nguyệt đánh một cái giật mình, tay đụng trúng chén trà trên bàn, cũng may là không rơi xuống, nếu không đã làm ướt hết sách. Hai chân mày thình lình chau lại, Lăng Tam Nguyệt không vui liếc nhìn Tử Minh.

"Làm cái gì mà la lớn như vậy chứ?"

Tử Minh rời khỏi vị trí của mình, tiến đến trước mặt Lăng Tam Nguyệt, gõ vào quyển sách trên tay nàng hai cái, nói: "Ngài nhìn lại đi, ngài đang xem cái gì a."

Lăng Tam Nguyệt nhìn xuống quyển sách trên tay mình, khóe môi co giật, nàng cư nhiên xem sách ngược!?

"Cả buổi sáng ngài cứ như người mất hồn, có chuyện gì sao?"

"Không có gì."

Lăng Tam Nguyệt đem sách đặt xuống bàn, vươn tay cầm lấy chén trà, vừa định nhấp một ngụm thì nghe Tử Minh oang oang nói to.

"Hay là vương phi không hầu hạ tốt?"

Nước trà trong miệng trực tiếp bay ra ngoài, xui xẻo cho Tử Minh đứng xa như vậy vẫn bị phun trúng, oai oái la to, chân lùi về chục bước phòng thủ.

"Gia! Ngài làm cái gì vậy?"

Lăng Tam Nguyệt che miệng ho khụ khụ một lúc, trừng mắt nhìn Tử Minh: "Chỉ giỏi nói mấy thứ loạn thất bát táo, về phòng sám hối cho ta, ta mà thấy ngươi rời phòng là trưa nay cơm cũng đừng có ăn!"

"Gia~ Ngài nhẫn tâm như vậy?"

Lăng Tam Nguyệt xuy xuy đuổi: "Đi đi!"

Tử Minh bĩu môi, nhìn xuống bộ y phục của mình, liền nhăn nhó mặt mũi, bây giờ lại phải đi thay một bộ y phục khác. Nghĩ là làm, Tử Minh xoay người đi ra ngoài, đem cánh cửa nặng nề đẩy ra.

Tuyết lất phất bay, nhẹ tênh. Gió thổi miên man trên làn tóc dài, thơm mềm. Hơi thở vương vấn mùi hoa đào, ngọt ngào. Đôi mắt to tròn mang theo một tia kinh ngạc, sóng nước lưu chuyển trong mắt, đẹp đến điên đảo. Môi nhỏ hơi hé mở, phả ra một làn khói mỏng, muốn nói gì đó, lại không dám nói. Bàn tay trắng nõn ghì chặt cán ô, có lẽ đang rất căng thẳng, nhìn Tử Minh không chớp mắt.

Tử Minh kinh ngạc không thôi, vội vã hành lễ: "Nương nương tảo an, sao ngài lại đứng ở ngoài này vậy? Sao không gõ cửa?"

"Tảo an."

Diệp Cẩm đáp lại có chút bối rối, đưa mắt nhìn qua Tiểu Hiểu đang đứng phía sau, cầu xin sự giúp đỡ.

Tiểu Hiểu không cần suy nghĩ đã bước lên trước, nói: "Nương nương là nữ chủ của nơi này, đi đâu làm gì còn cần hỏi ngươi sao?"

Tử Minh nhướn mày: "Hỏi ngươi sao? Cáo mượn oai hùm."

"Ngươi nói cái gì?"

Diệp Cẩm vội kéo Tiểu Hiểu lại, đè thấp giọng: "Ta bảo ngươi nghĩ lý do, ai mượn ngươi nói mấy lời chanh chua này?"

Tiểu Hiểu xấu hổ cười: "Lần trước có tiến cung cùng đại tiểu thư, thấy một cung nữ nói như thế nên bắt chước theo."

"Ngươi thật là!"

Diệp Cẩm không trách Tiểu Hiểu, chỉ trừng mắt với nàng một cái, sau đó trộm nhìn ra phía sau Tử Minh, hỏi: "Gia có ở đó không?"

Tử Minh gật đầu, đứng sang một bên, nói: "Gia ở bên trong, nương nương mời."

"Ách... hảo..."

Diệp Cẩm lúng túng nhìn Tiểu Hiểu, sau đó đưa ô lại cho nàng, nghĩ mãi không biết nên vào hay không.

Ở bên cạnh Tử Minh đợi lâu đã lên tiếng thúc giục: "Nương nương, ngài mau vào, ở ngoài này lạnh."

"Ân."

Diệp Cẩm mím mím môi, chậm chạp bước vào trong phòng, định bảo Tiểu Hiểu đi cùng, nào ngờ Tử Minh đã lôi Tiểu Hiểu đi đâu mất rồi.

"Tiểu Hiểu??"

Đưa mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ có một trời tuyết rơi dày đặc, con đường trước mặt cũng tràn ngập sắc trắng. Quang cảnh không có gì ngoài tuyết, sớm đã không thấy Tiểu Hiểu đâu nữa, chỉ mới quay đi chưa lâu đã bị kéo đi nhanh như vậy sao?

Còn đang miên man suy nghĩ, bất ngợt nghe thấy tiếng nói ở phía sau.

"Nàng đứng ở đây không mỏi chân sao?"

Diệp Cẩm hốt hoảng nhìn ra phía sau, nào ngờ tuyết dưới chân có hơi trơn, cứ như vậy mà trượt ngã sấp xuống. Cũng may Lăng Tam Nguyệt phản ứng nhanh, vội vàng ôm lấy Diệp Cẩm, hơi chút lảo đảo lùi về sau.

Mắt đối mắt, hơi thở quấn quít, hương thơm vương vấn. Tưởng chừng như có thể tưởng tượng ra vị thơm ngọt mềm mại trên môi của đối phương, càng chăm chú nhìn nhau hơn, hơi thở dần rối loạn theo tiếng tim đập thình thịch.

Diệp Cẩm xấu hổ đến mặt mũi trướng đỏ, vội đẩy Lăng Tam Nguyệt ra, ngượng ngùng vỗ vỗ tay áo.

"Xin lỗi, vô ý quá."

Lăng Tam Nguyệt đặt nắm tay dưới môi, ho nhẹ hai tiếng che giấu xấu hổ, gật gật đầu: "Không có gì."

Bầu không khí ngượng ngùng cứ như vậy diễn ra, mãi cũng không kết thúc được, mà bên ngoài trời càng thêm lạnh dần. Lăng Tam Nguyệt đành tiếp tục ho khan đánh vỡ bầu không khí yên lặng này, trộm nhìn Diệp Cẩm một cái, rồi giả vờ bình thản mở lời.

"Chúng ta vào trong thôi, ngoài này lạnh."

"Ách, vâng."

Nói xong, Diệp Cẩm cúi thấp đầu lầm lũi định bước vào thì Lăng Tam Nguyệt cũng vừa vặn bước tới, cứ như vậy đâm sầm vào nhau. Xung quanh phảng phất hương hoa đào ngọt ngào, Lăng Tam Nguyệt không thở nổi, chết tiệt! Như thế nào lại thơm như vậy chứ!?

Bình Luận (0)
Comment