Diệp Thiếu Cục Súc Sủng Vợ

Chương 36

"Phi Phi, vì em là người phụ nữ anh yêu thương nên bình thường anh đều rất nhường nhịn em. Tính tình em vốn không tốt, dễ tức giận, động một cái là đòi chết, anh vẫn luôn vỗ về, dỗ dành em. Nhưng em không thể dựa và việc anh yêu em mà không biết sợ, chạy theo người khác..." Phùng Minh Triết dằn lại lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: "Anh biết em giận anh, nhưng như ngày hôm nay thì em đúng thật quá đáng..."

"Thấy tôi quá đáng sao, thế thì anh cút ngay đi! Vẫn còn thích tôi? Đúng là nực cười, đi mà lừa gạt ma quỷ ấy, đừng làm tôi buồn nôn!" Vẻ mặt Cố Phi đùa cợt: "Anh nói anh yêu tôi, thế mà anh đi ngủ với người mẫu trẻ, đi chơi sao nữ nổi tiếng, bạn gái thì lén lút không đếm xuể, anh nghĩ rằng tôi không biết sao! Thôi đi, đừng có giả vờ nữa, ngay cả người đang đứng bên cạnh anh, em gái tốt của tôi đấy, chẳng phải đều đã đi với anh luôn rồi sao?"

"Chị, cho dù chị có tức giận với anh Minh Triết thì cũng không thể vu oan chúng em. Em và anh Minh Triết trong sạch, không hề có chuyện gì cả." Cố Mạn Kỳ vội nói.

"Trong sáng, ha ha, cô nói mà không biết ngượng mồm à?" Cố Phi cười khẽ, ngẩng đầu vừa định mắng Cố Mạn Kỳ hai câu thì nhìn thấy được chiếc áo khoác khoác đang vắt trên tay Cố Mạn Kỳ.

Cô đứng bật dậy, túm lấy chiếc áo khoác nhìn thật kỹ.

Cố Mạn Kỳ thấy thế liền không kìm nổi giương giọng đắc ý nói: "Chị, chị nhìn chiếc áo này có thấy quen mắt không! Em với anh rể vừa cùng ăn cơm ở tầng trên... Do điều hòa quá lạnh, mà em lại mặc ít đồ nên không chịu nổi, không ngờ anh rể lại chu đáo đến thế, thấy em lạnh liền cởϊ áσ khoác lên cho em."

"Chị đến là để đợi anh rể em phải không?! Đáng tiếc, vừa rồi anh rể nhìn thấy chị và anh Minh Triết đi cùng nhau nên rất tức giận, đã bỏ đi rồi, còn nói là không muốn gặp lại chị nữa đâu." Cô ta vừa nói vừa giả vờ thẹn thùng cúi đầu ra vẻ đáng tiếc, nhưng cái miệng thì lại buông lời ác độc.

Cố Phi nắm chặt bàn tay, ánh mắt lanh đi, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Cô biết mình đã bị gài bẫy. Lần này trọng sinh trở về, cô lại một lần nữa bị đôi cẩu nam nữ Cố Mạn Kỳ và Phùng Minh Triết này gài bẫy!

Từ khi cô nhận cuộc điện thoại kia từ Cố Mạn Kỳ thì đã rơi vào cái bẫy của hai người rồi. Mà tất cả những chuyện sau đó cũng đều đã được hai kẻ khốn nạn này sắp xếp kỹ lưỡng.

Cố Mạn Kỳ hẹn Diệp Đình Dực rồi lại cố tình nói cho mình biết địa điểm hẹn của bọn họ, sau đó lại sắp xếp cho Phùng Minh Triết đến đây. Vừa nãy, khi cô và Phùng Minh Triết ngồi cùng một bàn, Phùng Minh Triết còn giả bộ làm dáng vẻ gần gũi, cộng thêm những gì bọn họ nói chắc chắn Diệp Đình Dực cũng đã nghe được.

Bình dấm chua kia lúc nào cũng canh cánh trong lòng mối quan hệ giữa cô và Phùng Minh Triết. Ngày hôm qua còn thêm việc giấu giếm chuyện về chiếc nhẫn, nãy lại vừa thấy cô cùng với Phùng Minh Triết "hẹn ước", giờ thì hay rồi, muốn không hiểu lầm cũng khó!

Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Cố Mạn Kỳ, Cố Phi hít một hơi thật sâu, ôm chiếc áo khoác vào trong ngực, tựa lưng vào ghế ngồi, đôi môi đỏ mọng câu dẫn nói: "Nhìn bộ dạng đắc ý của cô xem? Tính kế bẫy tôi, chắc là vui lắm!?"

"Tiếp đi, không phải giả vờ nữa, nói tiếp đi! Nếu không khoe khoang được chắc cô sẽ khó chịu lắm?" Cô cười lạnh.

"Chị nói gì vậy? Tính kế với không tính kế gì ở đây? Chị nói khó nghe quá, em chỉ cùng anh rể đến đây ăn bữa cơm, sao lại thành tính kế được?"

"A, chẳng qua em không ngờ được chị và anh Minh Triết sẽ hẹn gặp nhau ở đây, em quấy rầy chuyện tốt của chị rồi sao? Aiii, nếu sớm biết trước thế này, em đã không để cho anh rể đặt chỗ trước ở nhà hàng này rồi. Anh rể là người ân cần như vậy, chắc sẽ chiều theo ý em thôi." Cố Mạn Kỳ mặt cười tươi nói.

Nhìn bộ dạng của cô ta, trong lòng Cố Phi ứa ra lửa: "Loại người đê tiện này đúng là không đánh không được." Một câu nói xong, đột nhiên cô giương tay, một cái bạt tai thật mạnh giáng xuống.

"Bốp." một tiếng vang lên, Cố Mạn Kỳ bị đánh một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia liền xuất hiện một dấu tay hồng hồng.

Năm đầu ngón tay, không thiếu ngón nào.

"Quá buồn nôn. Muốn giở trò với tôi, tính kế tôi? Cố Mạn Kỳ, cô có tin ngay bây giờ tôi có thể khiến cô phải cút khỏi ngôi nhà này, từ gia đình biến thành ăn xin không?"

"Bà nội nói đúng, đánh cô thật sự khiến tôi bẩn cả tay. Cô cho rằng tôi không biết cô suy nghĩ gì hay sao? Trước đây, cô bỏ đi cùng với Phùng Minh Triết sau lưng tôi, hiện giờ còn dám tơ tưởng đến Diệp Đình Dực. Cô đúng là không khác gì mẹ cô, tôi đúng là không còn biết phải nói gì nữa." Cố Phi lắc đầu.

Cố Mạn Kỳ ôm lấy một bên mặt sưng đỏ, đôi mắt rũ xuống tràn đầy thù hận, run run giọng nói: "Chị, chị nói vậy là quá tổn thương em rồi đấy. Em và anh rể chỉ cùng đi ăn một bữa cơm thôi, sao chị có thể có ý nghĩ dơ bẩn như vậy?"

"Thân phận em đến đâu, em ý thức rất rõ ràng. Em biết em không bằng chị, thế nhưng chị cũng không thể làm nhục em như vậy. Em, sao em lại có thể tơ tưởng đến anh rể được?" Cô ta nghẹn ngào nói.

" Cố Phi, sao em lại trở nên như vậy! Không nói không rằng liền giơ tay đánh người." Phùng Minh Triết tiến lên đỡ lấy Cố Mạn Kỳ: "Mạn Kỳ đã làm sai điều gì mà em đánh em ấy, anh đã làm sai chuyện gì mà em lại đánh anh!"

Nhìn Phùng Minh Triết và Cố Mạn Kỳ dắt díu nhau, một người thì má phải sưng, một người thì năm đầu ngón tay đang phát sáng trên má trái, Cố Phi đột nhiên cười "haha" rộ lên.

Mặc dù bị Cố Mạn Kỳ tính kế khiên cô vô cùng bực tức, nhưng nhìn thấy được bộ dạng chật vật của hai người này cũng đáng giá, trong lòng sảng khoái hẳn lên. Đột nhiên cô cảm thấy không cần phải cãi cọ với hai người này nữa.

Người, chó xứng đôi, thiên hoang địa lão: "Các người đúng là trời sinh một đôi. Tôi chúc phúc cho các người có thể diễn kịch cả đời.”

Cô nói xong thì cười đi ra khỏi cửa.

Để lại hai "diễn viên" vừa được "chúc phúc" còn đang bối rối chưa hiểu gì.

"Cô ấy... vậy là thế nào?" Phùng Minh Triết khó hiểu hỏi.

"Cô ta đang cười nhạo chúng ta. Mặc dù chúng ta đã khiến cô ta bị Diệp Đình Dực hiểu lầm nhưng cô ta lại tát được cả hai chúng ta nên mới vui vẻ như thế." Cố Mạn Kỳ ôm hận nhìn bóng lưng Cố Phi.

" Cố Phi, thực sự là rất quá đáng, sao cô ấy lại thành như vậy?" Phùng Minh Triết tức giận nói, đưa tay sờ sờ bên mặt sưng đỏ của Cố Mạn Kỳ, nhẹ giọng đau lòng hỏi: "Em thế nào, không sao chứ, có đau không?"

"Quên đi, không sao hết, chị ấy lúc nào cũng như vậy. Nhiều năm như thế, em cũng đã quen rồi!." Cố Mạn Kỳ cũng đau lòng nhìn Phùng Minh Triết, dịu dàng nói: "Anh Minh Triết, anh thì sao? Thế nào rồi?"

"Anh là đàn ông, một cái tát này cũng không thấm vào đâu." Phùng Minh Triết gắng gượng nói, rồi lại nhíu mày: "Chỉ là, Mạn Kỳ, hôm nay anh thấy Cố Phi rất kỳ lạ. Anh không hề cảm giác được một chút tình yêu nào từ cô ấy. Ngược lại cứ giống như kẻ thù gϊếŧ cha vậy, nói đánh là đánh, nói mắng liền mắng." Anhta sờ sờ mặt mình, cảm giác chỗ nào cũng đau.

"Sao lại có thể như thế được? Anh Minh Triết, anh đừng quá lo lắng, chị em... Chẳng qua là lần trước anh không chịu giúp chị ấy, nên chị ấy mới như vậy. Tính tình chị ấy thô bạo, nhiều năm thế rồi anh còn không biết sao?"

"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chị ấy chỉ đang cáu kỉnh với anh thôi." Cố Mạn Kỳ vội vàng khuyên anh ta, lại liếc trái nhìn phải, cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh đang nhìn bọn họ ngày càng quái dị, liền vội kéo tay áo Phùng Minh Triết lôi ra ngoài: "Anh Minh Triết, chúng ta rời khỏi đây trước đã."

Phùng Minh Triết bị lôi đi, nghi hoặc nói: "Là vậy thật sao? Sao anh không cảm thấy là cô ấy đang cáu kỉnh nhỉ?"

"Chắc chắn là như vậy rồi, chứ không thì sao? Anh thử nghĩ về tình cảm của hai người từ nhỏ đến nay xem, chị em đối với anh có tốt không..." Cố Mạn Kỳ cúi đầu, vội vã chạy ra cửa.

Ra khỏi tầm mắt của mọi người, cô ta quay đầu nhìn Phùng Minh Triết nói: "Đừng lo lắng nữa. Anh và chị em có tình cảm nhiều năm như vậy, mấy tháng trời ngắn ngủi bên Diệp Đình Dực làm sao có thể so sánh bằng? Chẳng qua là chị em hiện giờ đang tức tối. Anh cứ thể hiện tốt một tí, ân cần một tí, chị ấy bớt giận thì sẽ hồi tâm chuyển ý thôi."

"Thật sao?" Ở sau lưng cô ta, Phùng Minh Triết nói như có điều gì còn suy nghĩ.
Bình Luận (0)
Comment