Diệp Trình

Chương 34


Sáng sớm, Lam Mộc tỉnh dậy trong tiếng quàng quạc ồn ã của đàn vịt, bên cạnh y, Diệp Trình và Lục Minh Viễn tựa vào nhau ngủ thật ngon lành.

Trong không khí mơ hồ truyền tới mùi phân vịt, dù xen giữa hương vị thanh tân của miền thôn quê vẫn không hề dễ ngửi, nhưng lại khiến y cảm thấy thực quyến luyến.
Chỉ vài tiếng nữa thôi, y sẽ phải trở về, dù không muốn nhưng đã chẳng còn lý do để tiếp tục lưu lại, hơn nữa, hôm nay Diệp Trình chắc hẳn sẽ phải ra ngoài kiếm tiền, y ở lại cũng chẳng làm được gì.
Cha Lam Mộc từ khi y còn rất nhỏ đã ra ngoài làm ăn, Lam Mộc không có bao nhiêu ký ức về cha, ngoại trừ biết ông ở bên ngoài kinh doanh, còn lại không biết gì hết.

Mẹ y cũng rất giỏi, trong mấy năm Lam Mộc học tiểu học cũng chậm rãi xây dựng được sự nghiệp của riêng mình, sau đó bà càng lúc càng bận rộn, thời gian ở nhà cũng ít dần.
Cũng không nhớ rõ là từ lúc nào, tham dự những buổi họp phụ huynh của Lam Mộc đều là bảo mẫu trong nhà, rõ ràng là chuyện rất kỳ quái, nhưng giáo viên trong trường lại đều bình tĩnh tiếp nhận.
Còn nhớ có lần Lam Mộc đánh nhau với bạn học, cả hai đều bị thương, phụ huynh của bạn học kia rất tức giận, đến tận trường yêu cầu chủ nhiệm lớp cùng phụ huynh của Lam Mộc cho một lời giải thích.

Nhưng cha mẹ Lam Mộc căn bản không đến, điều này khiến cho đối phương càng thêm tức giận, cũng càng thêm kiêu ngạo, bởi vì bảo mẫu nhà Lam Mộc không muốn to chuyện, chỉ biết cung kính nhận lỗi với người ta.
Chuyện này khiến cho Lam Mộc lúc đó thực khó chịu, cũng thực tức giận, rõ ràng là hai người đánh nhau, sao cha mẹ đối phương có thể đúng lý hợp tình trách móc mình, trong khi bảo mẫu nhà mình lại chỉ biết cung kính giải thích, không chút nào để ý tới tôn nghiêm cùng cảm giác của y như thế.

Mà Lam Mộc giận không chỉ mình bảo mẫu, còn giận lây sang cả cha mẹ mình, nhưng từ nhỏ y đã là một đứa trẻ ít lời, cách thức giận dỗi của y chỉ là ghi tạc chuyện khiến y tức giận trong lòng mà thôi, chứ chưa từng phát tiết ra ngoài với ai.
Lớn thêm chút nữa, Lam Mộc dần phát hiện gia đình mình cũng không yên bình như bề ngoài thể hiện.

Cha mẹ y đều có tình nhân bên ngoài, bọn họ đều là người có tiền, có thể thoải mái vung tiền như rác với những thiếu nam thiếu nữ muôn hình vạn trạng ngoài kia.
Chỉ nuôi một đứa con với hai người họ mà nói căn bản chẳng phải là gánh nặng gì, chút tiền này với họ quả thực không đáng nhắc tới.


Cho con ăn ngon mặc đẹp, mời một bảo mẫu sạch sẽ có thể diện, mỗi tháng chu cấp đủ tiền tiêu vặt, con trai thích gì thì mua cho nó cái đó, nếu thi cử tốt lại mua vài món đồ chơi lưu hành làm phần thưởng.

Nuôi con, với họ mà nói cũng chỉ đơn giản vậy thôi.

Nhìn rõ điểm này rồi, Lam Mộc rốt cuộc cũng hiểu tức giận của mình chẳng phải là chuyện quan trọng gì với cha mẹ.
Cha mẹ Lam Mộc cứ bình an vô sự mà duy trì cuộc hôn nhân trên danh nghĩa như thế, thậm chí đôi khi hai người bọn họ còn có thể hợp tác trong công việc làm ăn, dù sao cũng là vợ chồng, còn có với nhau một đứa con chung, đương nhiên so với người ngoài càng là đối tác đáng tin cậy hơn.

Lúc còn nhỏ Lam Mộc chưa hiểu được những chuyện này, y chỉ biết cha chẳng bao giờ về nhà, điện thoại của mẹ chẳng bao giờ ngừng, y thường xuyên ở nhà một mình, bảo mẫu có đôi khi còn vờ như không nghe thấy lời y nói.

Ngôn Tình Ngược
Sau đó có một ngày y chú ý tới Diệp Trình, cậu nhóc này dựng sạp sửa giày trước cửa phòng vẽ bọn y, nghe nói mỗi sáng nó đều ra chợ bán trứng muối, đến trưa mới qua đây giúp một đứa nhóc khác tên Lục Minh Viễn sửa giày.

Lam Mộc không biết phải hình dung ấn tượng cậu nhóc này tạo ra cho y là gì, có lẽ là an tĩnh đi, khác với cái kẻ chỉ khoác lớp vỏ ngoài bình tĩnh, kì thực bên trong đã là ngọn núi lửa phẫn nộ chầu chực bùng nổ như y, y nhìn ra được tính tình cậu nhóc này là thật bình lặng.

Dường như chỉ cần nhìn nó thôi, tâm y cũng sẽ dần lắng lại, những giãy dụa hoang mang sâu trong tâm khảm cũng chầm chậm tiêu tán.
Mỗi ngày y đều ngồi xổm bên cạnh xem cậu nhóc kia sửa giày, nhưng mãi vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện với nó, có lẽ y có thể tìm một đôi giày cũ đến cho nó sửa, nhưng mà ngặt nỗi trong nhà y lại chẳng kiếm đâu ra giày cũ cả, quý nào cha mẹ Lam Mộc cũng mua cho y tới mấy đôi giày tốt lận, nhưng y làm gì đi đến nhiều giày như thế, thậm chí đến mình có tất cả bao nhiêu đôi giày y cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Nói đến thì, hình như y chưa từng trông thấy giày cũ trong nhà mình thì phải, giày để lâu không đi cũng cũ mà nhỉ? Nhưng đám giày ấy đều chạy đi đâu hết cả rồi? Nhắc đến cái này, không thể không kể tới công lao của người từng là bảo mẫu nhà Lam Mộc.

Lam Mộc rất không thích vị bảo mẫu này nhà y, không chỉ bởi vì bà ta thường làm bộ không nghe thấy lời y nói, còn vì bà ta sau khi có được tín nhiệm của mẹ, bắt đầu lấy đồ của nhà y mang ra ngoài, mới đầu chỉ là ít đồ cũ nhà họ Lam không dùng đến, dần dà lá gan ngày càng lớn, dù mỗi tháng mẹ Lam Mộc đều đưa đủ tiền mua thức ăn, nhưng chỉ cần trong nhà không có người lớn ăn cơm, bà ta sẽ mua những thứ đồ rẻ tiền đến ứng phó, chuyện này Lam Mộc trước giờ chưa từng lên tiếng.
Người phụ nữ kia có con trai, lớn hơn Lam Mộc hai tuổi, rất hay tới nhà Lam Mộc chơi, đôi khi còn vào phòng Lam Mộc nghịch máy tính cùng máy chơi game của y, ở trong nhà Lam Mộc, ăn đồ ăn giống Lam Mộc, thậm chí đôi khi đồ nó ăn còn ngon hơn đồ Lam Mộc ăn.

Tay chân thằng nhỏ kia còn không quá sạch sẽ, chỉ cần nó đến, tiền tiêu vặt trong ngăn kéo của Lam Mộc sẽ biến mất, mới đầu chỉ mất một hai chục, sau thành một hai trăm.
Lam Mộc cái gì cũng không làm, chỉ là một ngày đầu kỳ nghỉ cuối kỳ nào đó, ở trước mặt thằng nhỏ kia gọi một cuộc điện thoại, sau đó tùy tiện thả di động lên ghế sô pha, còn cố tình để nó lăn vào khe hở.

Lam Mộc cũng không sốt ruột, thằng nhỏ kia tham lam giống y mẹ nó, lá gan so với mẹ nó còn lớn hơn, di động tinh xảo như này những năm đó rất hiếm thấy, thằng nhỏ kia ham hư vinh như vậy, không có khả năng không động tâm.
Rốt cuộc đến một ngày, Lam Mộc phát hiện thật sự không thấy di động đâu nữa, bất quá y không lộ ra, vẫn như ngày thường ăn rồi ngủ, mỗi ngày tới phòng vẽ của thầy A Tùng học mỹ thuật tạo hình.

Mới đầu y cũng không quá thích hội họa, chẳng qua ở nhà nhàm chán quá, mới đi học vẽ để giết thời gian.
Hơn mười ngày sau, Lam Mộc nói với mẹ mình bị mất di động, muốn gọi điện báo cảnh sát, mẹ Lam Mộc bình thường đều không hỏi đến hành động của y, chỉ cần y cao hứng là được.

Gia đình y tương đối có sức ảnh hưởng trong cái thị trấn nhỏ này, tuy người báo cảnh sát chỉ là một đứa nhỏ, nhưng sở cảnh sát vẫn phải người tới tìm hiểu tình huống, chiếc điện thoại bị mất kia, Lam Mộc nói mình có cầm về nhà, nhưng cả mẹ lẫn bảo mẫu đều tỏ vẻ chưa từng trông thấy qua.
Đồng chí cảnh sát được phái đến làm nhiệm vụ rất nhanh chú ý tới con trai bảo mẫu, lúc ấy thằng nhỏ kia đang theo bạn học ra ngoài chơi, bởi vì tốt nghiệp sơ trung, mọi người đều vui vẻ, nên quyết định đi du lịch để chúc mừng.

Đồng chí cảnh sát trực tiếp liên hệ với sở cảnh sát ở tỉnh thành thằng nhỏ kia đang ở, phái vài người tới nhà trọ tụi nó nghỉ xác minh tình huống, rất nhanh đã tìm được điện thoại bị mất.
Trẻ vị thành niên ăn cắp một chiếc điện thoại di động thôi, tòa đương nhiên không thể phán cho nó cái trọng tội gì, tạm giữ phạt tiền rồi, chuyện này cũng coi như chấm dứt, chỉ là trường cao trung vốn dĩ đồng ý nhận thằng nhỏ kia vào học không chịu tiếp nhận nó nữa.


Mẹ Lam Mộc cũng sa thải bảo mẫu, người phụ nữ kia có lẽ cảm thấy Lam Mộc ngày thường trầm mặc dễ bắt nạt, cũng có lẽ do trong lòng quá mức khó chịu, thế mà dám chờ trước cửa nhà Lam Mộc, tìm y gây chuyện, sau khi nói mấy lời khó nghe, còn vung tay cho y một bạt tai.
Lam Mộc không quan tâm tới bà ta, chỉ trực tiếp bắt một chiếc taxi chạy đến công ty mẹ mình, mang theo một bên mặt còn hằn rõ dấu bàn tay.

Sau đó kết cục của người phụ nữ kia thế nào, Lam Mộc không biết, cũng chẳng quan tâm, chỉ là rất nhiều năm về sau, y không còn trông thấy cái người từng là bảo mẫu nhà y trong thị trấn nữa.
Sau khi chuyện này phát sinh không lâu, Lam Mộc bắt đầu chú ý tới sự tồn tại của Diệp Trình, y muốn nói chuyện với Diệp Trình, nhưng không sao tìm được cơ hội mở miệng, nhà y thậm chí đến một đôi giày cũ cũng không có.

Vì thế một buổi tối nọ, y chạy về nhà, tìm một đôi giày đem đi ngâm nước, sau đó xỏ giày ướt chạy ra ngoài, bởi vì hình như y từng nghe người ta nói giày ướt dễ hỏng hơn thì phải.
Nhưng cả quá trình cũng không quá thuận lợi, đôi giày kia quá chắc, có lẽ là do chất lượng giày nhà y mua đều tốt, dù có ngâm nước cũng không dễ hỏng đi.

Vì thế y đành tìm một con dao nhỏ, nhẹ nhàng rạch mép giày, thật vất vả mới rạch ra được một lỗ hổng.
Sau đó, sang ngày hôm sau, y tìm Diệp Trình nhờ sửa giày, nhìn cậu nhóc kia từng chút từng chút dán lại mép giày cho mình, trong lòng Lam Mộc nảy sinh một cỗ cảm động khác thường.

Y cố tình không mang tiền lẻ trên người, vì để ngày tiếp theo còn có cớ nói chuyện với đối phương.
Nhưng ngày tiếp theo y phải nói gì với Diệp Trình đây? Chẳng lẽ chỉ đưa năm mao cho nó, đưa năm mao xong rồi còn có thể nói gì được nhỉ? Lam Mộc lại bắt đầu rầu rĩ.
Đúng lúc này, chuông cửa nhà Lam Mộc vang lên.

Lúc nghe thấy tiếng chuông, Lam Mộc quả thực không muốn ra mở cửa chút nào.

Sau khi bảo mẫu kia bị gia đình y sa thải, trong nhà cũng chỉ có một người làm việc theo giờ đúng hạn đến quét dọn vệ sinh, chuẩn bị đồ ăn thức uống.

Mẹ y lại thường xuyên không về, thế nên phần lớn thời gian đều là một mình Lam Mộc ở trong căn nhà rộng lớn, nhưng cho dù như vậy, y cũng cảm thấy tốt hơn nhiều so với hồi nhà còn có bảo mẫu, y ghét bị người khác đụng chạm vào đồ vật của mình.

Người ấn chuông cửa là tài xế của cha Lam Mộc, nghe nói cha y mới đi công tác miền Nam về, kêu tài xế mang qua cho y một rổ vải, Lam Mộc biết ông nhất định không chỉ mang về một rổ, mấy rổ còn lại chắc đều đem qua chỗ mấy tình nhân của ổng rồi.

Nếu là lúc bình thường, Lam Mộc nhất định khinh không thèm nhìn, nhưng lúc này y lại cảm thấy rổ vải này đến thật đúng lúc, cười cười nhận lấy, còn mở miệng cảm ơn tài xế.
Lam Mộc cất vải vào trong tủ lạnh, hôm sau dùng túi nilon đựng, căn giờ Diệp Trình có mặt mang đến phòng vẽ, dù không quá vừa lòng khi thấy Diệp Trình chia vải cho thằng nhỏ tên Lục Minh Viễn ăn cùng, nhưng Diệp Trình chịu nhận đồ mình đưa đã là khởi đầu rất tốt rồi.

Y biết mình nhất định phải thật kiên nhẫn, bện một tấm lưới đủ lớn, đủ rắn chắc, mới có thể vây Diệp Trình vào trong thế giới của mình.
Y không thể quá nóng vội, nhiệt tình thái quá có thể sẽ khiến Diệp Trình sợ chạy mất, trước mặt Diệp Trình, y luôn nhã nhặn, hòa ái, y muốn từ từ xâm nhập vào cuộc sống của Diệp Trình, lưu lại dấu ấn của mình trên con đường trưởng thành của nó.
Về phần tại sao lại chấp nhất với Diệp Trình như vậy, bản thân Lam Mộc cũng không thể nói rõ, y cảm thấy vấn đề này không quá quan trọng, y chỉ mù quáng tin rằng nếu một ngày Diệp Trình có gia đình, nó nhất định sẽ không để gia đình mình trở nên giống như gia đình Lam Mộc vậy.

Gia đình của Diệp Trình, nhất định sẽ khác, sẽ giống như tiểu viện nhỏ này, tràn ngập mùi phân vịt hòa cùng mùi bùn đất, phòng ở đơn sơ, nhưng lại hết sức an bình.
Có thể trở thành người nhà của đứa nhỏ này, nhất định sẽ thật hạnh phúc, nó sẽ kiên định lại an tĩnh ở bên cạnh mi, cho dù trời sập cũng không mảy may dao động.

Không tức giận, không nôn nóng, không bất an, đó cũng là một loại hạnh phúc.
Bất quá bây giờ còn chưa phải lúc, Lam Mộc quay đầu nhìn hai đứa nhỏ bên kia giường, chóp mũi Lục Minh Viễn gần như kề sát mặt Diệp Trình, thân mật như thế, thằng nhỏ Lục Minh Viễn này trước giờ chưa từng che giấu địch ý với mình.
Đối với Lục Minh Viễn, Lam Mộc cũng cảm thấy có chút chút uy hiếp, nhưng chưa đáng để y coi trọng, trước chưa nói hai đứa đến giờ cũng chưa có chút tiến triển nào, cho dù có đi nữa cũng đâu có sao? Cha mẹ y đều là người đã đi qua trăm ngàn bụi hoa, nam nam nữ nữ bên người không biết đã thay đổi bao nhiêu lần.

Ngay cả chú y, một người đàn ông nghiêm túc, chân thành, cũng đã trải qua mấy lần hợp tan, y không cảm thấy chuyện này có gì đáng để coi trọng.
Lam Mộc nhịn không được khẽ cười, con đường đi đến hạnh phúc luôn trải đầy chông gai, chướng ngại, nhưng bất luận thế nào, cuối cùng Diệp Trình cũng sẽ phải đứng bên cạnh y, đây là kết cục ai cũng không thể thay đổi.
- ---------------------------------------------------------------------
Lục Minh Viễn cúi đầu nhìn cây kem thiếu mất một góc, há miệng cắn lên chỗ Diệp Trình vừa cắn, sau đó mặt dần dần nóng lên, cảm giác này thật kỳ quái, rõ ràng trước đây hai người họ còn dùng chung một cái bàn chải đánh răng cơ mà..

Bình Luận (0)
Comment