Điệp Vụ Kết Hôn

Chương 5.4

Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng của Quái Thú. 

“Đại ca, có ba người đến đây, hình như là tìm vợ anh, trong đó có một người là Kha Tấn Duy.” 

Lâm Ninh ngẩn ngơ, không ngờ Kha Tấn Duy lại tìm đến nhanh như thế. 

“Biết rồi, bọn tôi ra ngay.” Lục Thời Dư lên tiếng nói với cô: “Đi, đi xuống thôi!” 

“Đi xuống?” Cô sửng sốt, đi xuống làm sao? 

Anh cười thần bí, mở cửa ra, ngoài cửa là không gian rộng mở, nhìn như văn phòng, lại không có vách ngăn, cô đi theo ra ngoài , cảm thấy phòng này rất quen. 

Ba chàng trai trẻ ngồi trước bàn, đều nhìn cô cười mờ ám. 

Cô liếc họ một cái, rất nhanh liền nhận ra người cao to đó chính là Chiến Xa, một chàng trai trẻ mặt sữa khác đang cười chắc chắn là Quái Thú, mà người đem kính đen, xem ra ít nói chắc là Toàn Phong. 

“Vợ chồng hòa thuận hả?” Quái Thú cười sặc sụa hỏi. 

Cô dùng ánh mắt xem thường nhìn anh. 

“Chớ chọc cô ấy, Quái Thú.” Lục Thời Dư trách mắng. 

Toàn Phong lành lạnh nhìn cô, tiếp tục gõ máy tính của anh. 

Lục Thời Dư nhìn Chiến Xa nói: “Chiến Xa, mở cửa, chúng tôi muốn đi xuống.” 

Chiến Xa lập tức đứng dậy, đẩy giá sách phía sau, lại mở cửa ngầm, lộ ra cầu thang đi xuống. 

“Đi, chúng mình về nhà đi!” Lục Thời Dư vẫy tay với Lâm Ninh, đi vào trong, xuống tầng trước. 

Cô buồn bực, theo anh đi xuống cầu thang, sau đó thấy anh mở cửa sắt ra, xuất hiện trước mắt rõ ràng là phòng anh! 

“A, thì ra chúng ta vừa rồi đang ở tầng mười bảy!” Cô khẻ hô. 

Phòng Lục Thời Dư lại thông lên tầng trên! 

“Tầng mười bảy là phòng làm việc của anh.” Anh giấu tủ ngầm phía sau tủ quần áo. 

Cô há hốc mồm nhìn tử quần áo kia, mới giật mình gầm nhẹ: “Thì ra khi anh trốn trong phòng đều làm việc xấu.” 

Cô còn tưởng rằng bệnh tự kỷ của anh khá nghiêm trọng, còn tưởng rằng anh thực sự không bước chân ra khỏi nhà… 

Không ra khỏi nhà? Cô dừng một chút, đột nhiên lại hỏi: “Anh đều dùng tầng mười bảy ra khỏi nhà, đúng không?” 

Anh cười. 

Hận! Là anh hoàn toàn lừa cô nhé! Đáng giận thật! 

“Như vậy có vẻ tiện hơn, khôn có người nghi ngờ bệnh tự kỷ của anh, bớt đi rất nhiều phiền toái.” Anh đi đến bàn học, nơi đó có để máy tính. 

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính kia, nghĩ rằng, căn bản Kha Tấn Duy tìm lầm phòng rồi, cái máy tính chỉ là ngụy trang thôi,… 

Phút chốc, cô rùng mình, lườm Lục Thời Dư, hỏi: “Là anh cố ý để Kha Tân Duy vào, đúng không? Hơn nữa cố ý để anh ta xâm nhập vào máy tính máy, tải về một vài tài liệu có lợi cho anh…” 

Anh cười mà không đáp, bật nguồn máy. 

Cô trầm ngâm, khó trách Kha Tấn Duy nói trong máy tính của Lục Thời Dư phần lớn là tư liệu liên quan đến chứng tự kỷ, đây đều là quỷ kế của anh ta. 

Có điều, nhớ rõ là còn có hồ sợ bị khóa… 

“Anh còn cố ý cho anh ta tải một hồ sơ đã khóa, bên trong là gì?” Cô nghi ngờ hỏi. 

“Anh ta đã đến đây, em có thể tự hỏi anh ta.” Lục Thời Dư cười khẽ. 

“Đến đây? Anh ta đến đây thế nào?” Cô ngẩn ngơ. 

Anh khẻ gõ bàn phím, máy tính lập tức xuát hiện hệ thống theo dõi cả tòa nhà, hình ảnh hiện ra một người đàn ông mặc đồng phục công ty điện tín trong tháng máy lên tầng. 

“Hả?” Lúc này cô mới kinh ngạc phát hiện, Lục Thời Dư lại có thể theo dõi cả tòa nhà này! Vậy thì, căn bản cả bộ đặc vụ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh! 

“Kha Tấn Duy thật đúng là am hiểu, lần trước anh ta cũng dùng cách này trốn vào nhà anh.” Lục Thời Dư châm biếm. 

Cô lườm anh, đột nhiên nghĩ ra. 

“Anh là kẻ thù đáng sơ, Lục Thời Dư.” 

Cô không nên coi anh là Lục Thời Dư, bị tự kỷ trước kia, nó sẽ vô tình khiến cô không thể bỏ được Lục Thời Dư, nếu cô còn không tỉnh ngộ, có khi chết lúc nào cũng chẳng biết. 

Anh ngẩng đầu nhìn nét mặt cảnh cảnh giác của cô, âm trầm nói: “Anh không phải kẻ thù của em, Ninh Ninh.” 

“Là anh, anh chống lại CIA, cũng là kẻ thù của tôi.” Cô không tự giác lui về phía sau, muốn tạo ra khoảng cách với anh. 

Anh bị động tác của cô chọc giận, xoay người bước một bước bắt được cổ tay của cô, lạnh giọng nói: “Mối thù của anh và CIA không bao gồm em, cho nên, dù em không thể đứng bên cạnh anh, cũng đừng đối lập với anh.” 

“Tôi là nhân viên CIA, lập trường của tôi giống với CIA, cho nên, anh trốn không thoát đâu, chắc chắn tôi sẽ nghĩ cách lấy lại hồ sơ D, hơn nữa còn bắt anh.” Cô cao giọng với anh. 

Mắt anh nheo lại, xoay người kéo cô lại gần, cười lạnh: “Thật không? Em thật sự muons bắt chồng em à?” 

“Anh chẳng phải chồng…” Cô giận dữ kháng nghị, nói được một nửa, mặt anh tiến lại gần, chiếm đoạt lấy môi cô. 

Nụ hôn cuồng nhiệt như lửa này, không để cô né tránh, ngang bướng lẻn vào miệng nhỏ của cô, giống như đây là quyền lợi đặc biệt của anh. 

“Ư…” Cô giãy dụa muốn ngăn cản anh xâm nhập, nào ngờ ngược lại còn kích thích anh hơn, hai người giao hòa, cơn tê làm tay chân cô lả đi, khiến cô vô lực chống cự. 

Nhân cơ hội đó anh ôm lấy eo thon của cô, kéo cô sát vào người anh, càng hút lấy môi cô, trên đôi môi đỏ mọng của cô, vừa cắn vừa mút, bá đạo hút lấy từng hơi thở của cô. 

Lúc sau, trái tiim cô kinh hoàng, đầu óc choáng váng, đừng nói là phản kháng, thậm chí cô còn đáp lại anh, hôn lại anh. 

Hai người hôn nồng nhiệt, muốn ngừng mà chẳng được, cho đến khi chuông cửa bỗng vang lên, Lục thời Dư mới buông cô ra, hơi thở đứt quãng nhìn cô chăm chú. 

“Tiếc thật, cho đến khi Kha Tấn Duy đến đây, anh thật muốn tiếp tục đi xuống.” Trong giọng nói và mắt anh tràn ngập dục vọng. 

Nghe đến tên Kha Tấn Duy, Lâm Ninh mới bỗng nhiên tỉnh lại, sau đó, cô ân hận che môi mình, dùng sức đẩy anh ra, thở gấp gầm nhẹ: “Tránh ra! Cách xa tôi một chút!” 

ZZZ! Có phải cô điên rồi hay không? Hay bị hạ thuốc kích thích? Vì sao chẳng thể ngăn cản anh hôn chứ?cô tự trách trong lòng, vừa tức vừa ghét khi mình bị anh khơi lên lửa nóng. 

“Khẩu thi tâm phi! Rõ ràng là em thích hoona nh mà!” Anh chế nhạo. 

“Anh… anh câm miệng lại đi!” Cô nổi giận hô to. 

Chuông cửa lại vang lên, anh nhìn ra ngoài liếc mắt một cái, nói: “Đi mở cửa đi! Đừng làm cho anh ta nghi ngờ.” 

Cô thầm run sợ, anh lại bảo cô đi mở cửa? Anh thật đúng là không sợ anh vạch trần anh ở trước mặt Kha Tân Duy ư…

“Vì người nhà em, em phải ngoan một chút, đừng nói nhiều lơi vô nghĩa, nói thăng là em muốn giúp anh đối phó với bác anh cho nên không thể đi.” Anh thản nhiên cảnh cáo. 

Tên khốn này! Cô hung hăng nhìn anh, xoay người đi ra ngoài, âm thầm thề trong lòng. 

Anh đắc ý chẳng được lâu đâu, cô chắc chắn nghĩ ra biện pháp đưa anh ra trước công lý, bắt đi quy án. 

Chờ mà xem! Lục Thừa Dư.

Bình Luận (0)
Comment