Diệt Thế Kỷ

Chương 1

“Ba~”. Một bàn tay đánh thật mạnh vào gương mặt thanh niên, thế nhưng hắn tựa như không hề có cảm giác đau đớn thừa nhận cái tát vang dội này, ánh mắt yên lặng đến cô tịch, đó là tuyệt vọng đến triệt để, tâm đã chết, trở thành tro bụi.

“Đây là nữ nhân ngươi yêu, thê tử mà ngươi chọn.” Người vừa đánh thanh niên là một trung niên nam tử mặc quân trang, lửa giận đầy người chỉ vào nữ nhân nhu nhược đang ở trong phòng, mặc bộ y phục màu trắng tượng trưng cho sự thuần khiết, cho dù hiện tại lệ vương đầy mặt, cũng sẽ chỉ khiến người khác càng thêm thương tiếc.

Nhi tử lúc trước cùng hắn cãi cọ, náo đến mức dù đoạn tuyệt quan hệ cũng muốn lấy nữ nhân này, cuối cùng thỏa hiệp chính là phụ thân hắn đây, mấy năm nay vẫn bận rộn công vụ, sơ sót trong nhà, đối với gia sự của nhi tử hắn cũng lười xen vào quản giáo, tuy không thích nữ nhân này, cũng cấp mặt mũi cho nhi tử, lại không ngờ nữ nhân này…

“Tự ngươi xử lý đi.” Trung niên nam tử gương mặt lạnh như băng, ra khỏi cửa, lại không nghĩ cửa cũng không khóa kỹ, nam hài vẫn đứng ở cửa nghe lén bại lộ đi ra.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tất cả đều là nước mắt cùng luống cuống sợ hãi, thời điểm nhìn thấy nam hài, ánh mắt thanh niên hiện lên dao động.

Trung niên nam tử lạnh lùng nhìn nam hài, cháu của mình sao hắn có thể không thích, cho dù không ưa người đàn bà kia, hắn đối với đứa cháu này vẫn là có yêu quý, chính là sau chuyện ngày hôm nay, trung niên nam tử không thể cảm thấy thích nó, chỉ cần vừa nghĩ đến những việc mẫu thân nam hài đã làm, trong lòng trung niên nam tử làm sao có thể không cảm thấy khó chịu.

“Các ngươi đều thiếu nợ hắn.” Trung niên nam tử lạnh giọng nói với nam hài.

Trên khuôn mặt nam hài lại xuất hiện thống khổ, áy náy, “hắn” là ai, nam hài làm sao lại không biết?

Trong chuyện này, “hắn” vô tội, nam hài này kỳ thật cũng không có tội, chính là cố tình người gây nên tất cả mọi chuyện lại là mẫu thân của y.

Chuyện ngày hôm nay, cho dù nam hài còn nhỏ cũng hiểu được mẫu thân hắn phạm vào tội ác như thế nào. Trung niên nam tử một câu giận chó đánh mèo, lại khắc thật sâu vào  lòng nam hài.

Trung niên nam tử không liếc nhìn nam hài thêm lần nào, ly khai nơi này.

Nam hài tiến vào gian phòng, nhìn phụ thân của mình, còn có mẫu thân đang ngồi. “Ba ba, mụ mụ.” Ngữ khí yếu ớt chọc người thương tiếc.

“Lẫm, còn có Lẫm, Chinh, ngươi sẽ không nỡ để Lẫm không có mẫu thân đi?” Nữ tử ngồi than khóc dưới đất nhìn thấy Lẫm xuất hiện, giống như thấy được hi vọng, tràn ngập chờ mong nói với thanh niên, nàng biết, chuyện của “hắn” một khi bị vạch trần, nàng sẽ mất đi tình yêu của Chinh, sau đó mất đi địa vị hiện giờ. Chinh yêu nàng, không bằng nói là yêu nữ nhân nàng hư cấu ra, mà hiện tại, tất cả giả dối đều bị bóc trần, Chinh sẽ đối xử với nàng như thế nào? Không được, nàng không thể mất đi vị trí phu nhân này.

“Ngươi ngay cả Lẫm cũng muốn lợi dụng sao?” Thanh niên không giận, ngược lại cười, đây chính là người yêu hắn lựa chọn.

Lẫm nhìn mẫu thân của mình lắc đầu, đây không phải mẫu thân của hắn, mẫu thân của hắn không phải như vậy. Mẫu thân sẽ không dùng ánh mắt thực đáng sợ này mà nhìn hắn. Hiện tại hắn không hiểu ý nghĩa ánh mắt đó, về sau mới hiểu được, trong ánh mắt đó không có yêu, mà là sự điên cuồng lãnh khốc, đơn thuần nhìn thấy thứ có thể lợi dụng tại thời điểm tuyệt vọng.

“Lẫm, van cầu ba ba của ngươi tha thứ mụ mụ, ba ba thương yêu ngươi nhất, mụ mụ không muốn rời xa ngươi.” Nữ tử lại nhìn con của mình, dùng thanh âm nhu hòa giống như bình thường nói, ẩn ẩn bộ dáng đáng thương có thể khiến nam nhân tâm động, thanh niên từng như thế, yêu sự ôn nhu, điềm đạm đáng yêu này, nhưng giờ phút này nhìn đến, hắn chỉ thấy buồn nôn.

Đúng vậy a, hắn thương Lẫm nhất, đó là vì Lẫm là con của hắn và nàng, hắn yêu nàng, cho nên sủng ái Lẫm, nhưng sau hôm nay, hắn sẽ còn sủng ái Lẫm như thế sao? Sau khi biết chân diện mục (khuôn mặt thật) của nàng, tất cả những gì hắn từng làm thật sự là buồn cười.

Bởi vì yêu nàng, vì không cho phụ thân xúc phạm đến nàng, hắn và phụ thân đàm phán, hắn sẽ lấy thê tử do phụ thân an bài, sinh hạ hài tử có huyết mạch hai nhà, nhưng phụ thân không thể cản trở tình cảm của hắn và nàng.

Hắn vì nàng, vắng vẻ nữ nhân hắn lấy về vì hôn nhân chính trị, gương mặt trong ký ức đã muốn mơ hồ, chỉ còn nhớ rõ kia phân cao ngạo, thậm chí nói cho nữ nhân vô tội đó, hắn không thương nàng, hắn đã có người hắn yêu, mà nàng thì không phải, hắn không nhớ rõ lúc kia nữ nhân đó biểu tình như thế nào, là trào phúng, là cam chịu, hay là bất vi sở động.

Hắn yêu nàng, thời điểm Nguyên Phối (đây là chỉ người vợ đầu tiên của bạn Chinh) sinh cho hắn một đứa con, nàng cũng sinh ra con của hắn, hài tử duy nhất hắn thừa nhận, hài tử thuộc về hai người.

Vì nàng, thời điểm Nguyên Phối bệnh nặng, hắn tin tưởng nàng xuất phát từ áy náy, muốn chiếu cố Nguyên Phối mà đón nàng vào nhà, căn bản không nghĩ đến Nguyên Phối sẽ có tâm tình như thế nào.

Hắn yêu nàng, cho nên sau khi Nguyên Phối qua đời, bỏ qua lửa giận từ gia tộc của Nguyên Phối mà cưới nàng, từ đó về sau, gia tộc của Nguyên Phối không hề bước vào nhà của hắn một bước, phụ thân bởi vì thẹn với hảo hữu, cũng không lại đến đây.

Hắn yêu nàng, tin nàng, tin tưởng nàng thiện lương sẽ chiếu cố hài tử do Nguyên Phối sở sinh mà hắn vẫn coi thường thật tốt.

Thế nhưng tất cả tình yêu, tất cả tín nhiệm hôm nay toàn bộ đều trở thành tuyệt vọng.

Hài tử của hắn và Nguyên Phối, hôm nay thiếu chút nữa đã chết chìm trong ao ở sau núi. Nếu không phải sáng sớm nay hắn hứng khởi tản bộ về phía sau núi, trong rừng rậm nhìn thấy nàng vội vàng chạy qua, hắn sẽ không đi về hướng ngược lại, sẽ không nhìn thấy, xuyên qua màn nước ao trong vắt, hài tử kia từ từ nhắm hai mắt, giống như nhận mệnh, buông tha cho giãy giụa, chìm xuống đáy nước.

Cho dù hắn không thương hài tử này, chán ghét nó, nhưng nhìn thấy một hài đồng chìm xuống nước, chỉ cần là người, sao có thể nhìn mà không cứu, không biết bơi có thể đi gọi người, nhưng hắn biết bơi, lập tức liền nhảy xuống ao đi cứu hài tử kia.

Đem hài tử ngay cả giãy giụa bản năng cũng không có kia lên bờ, xốc quần áo hài tử lên vì muốn sơ cứu cho nó, rậm rạp vết thương hiện ra trước mắt hắn. Tổn thương do roi, bị phỏng, xuất từ quân nhân thế gia như hắn thậm chí nhận ra có vết đao, rất nhiều miệng vết thương nho nhỏ, không phải vì giết chết hài tử này, mà là vì tra tấn.

Thời điểm nhìn thấy những vết thương này, trong lòng hắn một cỗ lửa giận phun trào, cho dù là một hài tử không có quan hệ, khi nhìn đến những vết thương này cũng thấy phẫn nộ, huống chi còn là thân sinh huyết mạch, có ai đó ở trong chính căn nhà của hắn thương tổn huyết mạch của hắn.

Sau khi sơ cứu xong liền chạy nhanh đến gara, đưa đến bệnh viện, nghe bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra lên án mạnh mẽ nói, ai sao lại nhẫn tâm, ai có thể vô nhân tính đến mức, xuống tay với hài tử nhỏ như vậy.

Hắn hỏi bác sĩ kết quả như thế nào, bác sĩ oán hận mà nói, mạng có thể giữ, bất quá sẽ hôn mê một thời gian, nếu không tỉnh lại, sẽ trở thành người thực vật.

Sau khi có được kết quả, kéo thân thể mỏi mệt về đến nhà, nhìn thấy nụ cười ôn nhu của người mình yêu, ấm áp của cảm giác gia đình tràn ngập trong lòng, chính là tùy tâm chú ý tới trong nhà có phải hay không quá yên tĩnh, phải biết rằng con của hắn suýt nữa đã chết chìm trong ao, trong nhà sẽ không không có ai phát hiện hài tử kia mất tích, còn có thê tử của hắn, hắn nhớ rõ nàng biết bơi, thiện lương như nàng sao lại không cứu hài tử kia.

Trong lòng có chút dự cảm ẩn ẩn hiện ra, thử hỏi thê tử hôm nay làm những gì, nhưng là trong đáp án không nhắc đến việc hôm nay nàng đi đến sau núi.

Nhìn ánh mắt thê tử vẫn ôn hòa như trước, hắn đột nhiên cảm thấy rét run. Từng chuyện xảy ra trước kia nhất nhất xuất hiện trong đầu, hài tử kia luôn dùng ánh mắt phẫn hận nhìn hắn và nàng, hắn có thể lý giải nỗi oán hận của nó, khả lúc nào thì bắt đầu, hắn nhìn qua thấy hài tử kia luôn cúi đầu, không nói lời nào, hoảng hốt trong lúc đó, hắn tựa hồ đã từng nhìn thấy ánh mắt của nó, ánh mắt thật giống như đang kêu gào cứu mạng.

Gạt thê tử, hắn đi vào địa phương hẻo lánh của hài tử kia, bởi vì nàng nói thông cảm hài tử kia hận đến mức không muốn nhìn thấy bọn họ mà an bài để y ở một mình.

Mở cửa, bên trong trang hoàng thật xa hoa, nhưng không có lấy một chút khờ dại thuộc về một hài tử, trong phòng Lẫm lúc nào cũng có thêm đủ loại đồ chơi, mà ở trong này một thứ cũng không có.

Tìm kiếm xung quanh phòng, ở một góc khuất phát hiện một quyển tập tranh, trên bìa lốm đốm màu nâu, đó là màu của máu đã khô lại, vì trong phòng này ngay cả một cây viết cũng không có, thứ duy nhất có thể dùng để vẽ chỉ có những giọt máu tượng trưng cho sinh mệnh.

Bắt đầu dùng tay mở ra, màu nâu nhuộm đẫm ra đường cong phác thảo hình vẽ giống như ác ma, đứa nhỏ vẽ không thể nhận ra người nào, nhưng sợi dây chuyền trên cổ ác ma không thể nghi ngờ là đang nói cho hắn biết, ác ma kia là ai. Bởi vì đó là do hắn đặc biệt đặt làm theo yêu cầu, toàn bộ thế giới chỉ có một cái.

Đây không phải là tập tranh dùng bút phác thảo ra, mà là dùng máu để vẽ nên tội ác.

Hắn khi nào thì bắt đầu chán ghét hài tử kia, là từ sau lúc hài tử kia đả thương nàng, giờ phút này đột nhiên hắn nhớ tới khuôn mặt quật cường cùng ánh mắt ủy khuất của hài tử kia khi đó.

Có người tiến vào, không nhìn thấy hắn, người kia mắt bị mù, sẽ không nói, chính là người mù và câm ở chỗ này nói cho hắn nghe sự thật. Đúng vậy, người nọ là người vừa câm vừa mù, sẽ không nói, sẽ không hiểu được khẩu âm (thực ra chỗ này nguyên bản là “ách ngữ” = ngôn ngữ của người câm, là nhìn khẩu âm phát từ miệng để hiểu nội dung nên mình để như thế cho dễ…), nhưng người này có thể nghe, có thể dùng manh ngôn (ngôn ngữ của người mù) để nói, người này đồng tình hài tử kia, đem từng li từng tí suốt mấy năm qua đều ghi xuống.

Đưa tập ghi chép bằng manh ngôn thật dày cho chuyên gia đi phiên dịch, hắn phải nhận được bản dịch trước chạng vạng, người phiên dịch dùng ánh mắt cùng ngữ khí phẫn nộ nói với hắn, ngươi là đồ hỗn đản ngu ngốc, có mắt không tròng.

Hài tử kia nằm trong bệnh viện của chính phủ, tin tức cũng truyền đến tai phụ thân hắn, phụ thân hắn có đến, tại thời điểm hắn còn đang ngây người, cầm tư liệu lên xem, mỗi khi lật một tờ, sắc mặt liền trầm xuống một chút, đến sau cùng thậm chí nhắm mắt lại, khóe mắt luôn luôn cương nghị thậm chí có cả nước mắt.

Hắn cũng đã đọc, không tin người mà mình yêu lại là người như vậy, lòng dạ rắn rết, lãnh khốc vô nhân tính, chính là tài liệu trong tay đả kích hắn, người chiếu cố hài tử kia nhớ thật rõ ràng tỉ mỉ, cũng rất cẩn thận, đem lời của nàng tất cả đều ghi xuống, nhìn những lời kia,

“Tiểu tạp chủng, Chinh hắn sẽ không để ý đến ngươi, cho dù ta nói không liên quan đến ngươi, hắn cũng sẽ đem tất cả tội lỗi đổ lên người của ngươi, bởi vì hắn yêu ta, cho nên chỉ cần ta cố ý bị thương khi cùng một chỗ với ngươi, hắn sẽ đem tội lỗi đổ lên đầu ngươi.” Nguyên lai hài tử kia cái gì cũng không làm.

“Mẫu thân của ngươi ngoại trừ gia thế tốt một chút, những thứ còn lại có cái gì hơn ta, chiếm địa vị Nguyên Phối, hừ, Chinh cũng sẽ không biết, thời điểm người đàn bà kia truyền dịch, ta đã động tay động chân, rút đi một chút không khí, người đàn bà kia liền mất mạng.” Nguyên lai nữ nhân kia là bị nàng giết.

“Vị trí Văn Nhân phu nhân là của ta, tất cả châu báu đều là của ta, ta càng thể hiện là không cần, Chinh sẽ mua cho ta càng nhiều, ai kêu Chinh thích nữ nhân có tâm linh thuần khiết, ôn nhu như nước.” Đúng vậy a, đã quen thấy những nữ nhân nhiễm lên sắc thái chính trị, đã quen nhìn hôn nhân chính trị lạnh như băng, đối với cảm tình thuần khiết hắn càng hướng tới, nữ nhân thuần khiết, thiện lương, nhu nhược, ôn nhu càng là tình nhân trong mộng, vốn cho mình đã gặp, kết quả đều là giả dối.

Nhìn nàng lý giải từng chút một trong lòng hắn, hắn phải thừa nhận, nàng quả thật hiểu biết hắn a.

Từng tội ác cùng sự thật trên trang giấy, đúng vậy a, hắn có mắt không tròng. Chính là còn muốn giãy giụa một chút, không nghĩ cảm thấy mình như vậy thật đáng buồn, cho nên hắn quyết định đối chất cùng nàng.

Thật là nữ nhân ngu xuẩn, trước chứng cớ có vẻ bối rối, vẫn muốn che giấu, kết quả qua khách sáo của phụ thân bại lộ hết thảy, sau khi sự thật bị vạch trần, còn nói với hắn, đây tất cả đều là vì nàng thương hắn, ha ha, hắn như thế nào còn có thể tin tưởng nàng.

“Yên tâm, Văn Nhân gia không thể xuất hiện loại gièm pha như thế này.” Thê tử hắn cố chấp muốn lấy về ngược đãi con trai trưởng của hắn do Nguyên Phối sở sinh, không thể truyền ra gièm pha về nguyên do ly hôn như vậy.

“Chinh.” Nữ nhân lộ ra nụ cười thuần trắng như hoa sen, trước kia khiến hắn tâm động, bây giờ chỉ thấy ghê tởm.

“Phu nhân của ta đột nhiên nhiễm bệnh, cần tĩnh dưỡng.” Thanh niên không còn lộ ra tiếu dung ôn hòa với nàng, lạnh lùng nói.

“Không, Chinh, ngươi không thể đối xử với ta như vậy, ta là thê tử của ngươi a.” Nữ nhân kêu lên.

“Tội của ta, ta sẽ trả.” Thanh niên không để ý đến nàng, trực tiếp đi tới cửa, tự nhủ, lại bị nam hài nghe được.

Thương tổn đã tạo thành muốn như thế nào mới có thể bù lại, bởi vì áy náy mà sủng nịch thật sự là điều hài tử nằm trong bệnh viện muốn sao? Có nhiều thứ trong lúc vô tình đã phát sinh, cải biến, tất cả đều không thể quay lại được.

Hài tử đã ngủ một tháng trong bệnh viện rốt cục cũng mở mắt, trong mắt có sự trầm trọng không thuộc về hài đồng, nhẹ quay đầu, nhìn bầu trời âm u ngoài cửa sổ, vươn tay ra phảng phất như muốn bắt lấy cái gì, môi không tiếng động mấp máy, khẩu hình kia là nói, “Vì ngươi.” Sau khi nói xong, cánh tay rũ xuống, ánh mắt kia lại một lần nữa khép kín.

Bác sĩ và các y tá theo dõi thấy hắn tỉnh lại, tiến vào, bắt đầu tiến hành toàn diện kiểm tra.

Ngoài cửa sổ, ngọn gió âm lãnh thuộc về ngày mưa đột nhiên ấm áp hẳn lên, giống như đáp lại cái gì.

.

———-

a~ cảm thấy chương này mình vẫn chém nhiều quá >__<”… có gì mọi người đọc thấy chỗ nào không được thì góp ý cho mình nha :X
Bình Luận (0)
Comment