Điểu Đông

Chương 18

Đầu tháng mười hai ngày thứ năm, vị trí thái tử trên triều vẫn trống rỗng như trước.

Có lẽ tình huống như vậy mọi người đã nhìn quen rồi, cũng có lẽ do thiếu niên im lặng kia thật sự không được để mắt tới, hoặc là do sinh thần của Phủ Tử Dục đã đoạt hết mọi sự chú ý của mọi người. . . Tóm lại, trên mặt mọi người đều là vẻ vui mừng, không ai quan tâm vị thái tử có cùng một ngày sinh thần kia , trong lúc quan trọng này rốt cuộc đã tiêu thất nơi nào.

Thuận đế không yên lòng nghe người phía dưới nói chuyện, trong đầu không thể ngừng suy nghĩ đến cảnh tượng trong băng thiên tuyết địa, khóe môi Diểu Đông đọng ý cười thản nhiên.

Nụ cười ấm áp như vậy , lại không biết vì sao làm cho người khác có cảm giác bi thương, nóng lòng muốn làm cho y phải khóc ra .

Đột nhiên không còn tâm tình nghe những lời vô nghĩa kia, Thuận đế liền cho bãi triều sớm, sau đó một mình ngồi trên tràng kỉ ngây người.

Muốn tiếp cận với đứa nhỏ kia, muốn đứa nhỏ kia nở nụ cười tinh thuần với hắn.

Suy nghĩ ấy như cỏ dại sinh trưởng mạnh mẽ trong đầu hắn, thế nên hiện giờ liền không thể thỏa mãn thân phận kì lạ kia cùng sự che đậy kia nữa.

Thuận đế đứng lên, phi thân về hướng hoàng lăng phía xa.

Thuận để từng nghĩ, nếu Diểu Đông biết thân phận thực sự của “Đại thúc”, liệu sẽ có phản ứng như thế nào.

Là kinh ngạc, cao hứng, phẫn nộ, khổ sở hay chỉ là sự thờ ơ.

Thế nhưng trước đó lại chưa từng nghĩ tới, nghênh đón hắn lại là thân ảnh thiếu niên ngã trên lăng mộ.

Không khí tản ra nồng đậm mùi rượu, tuyết trên mặt đất hòa cùng mảnh vụn từ bình rượu, Diểu Đông gắt gao dựa sát vào tấm bia đá kia, nhắm mắt tựa như đang ngủ.

Thuận đế nhìn thấy thân thể y cuộn thành một đoàn, liền nhắm mắt hít thật sâu.

“Diểu Đông?”

Hắn vươn ngón trỏ dò xét hơi thở của thiếu niên, sau đó bế đứa nhỏ đang ngồi lên, một đường chạy như bay về phía tẩm cung.

“Chuẩn bị nước ấm, ” không để ý tới thần tình khiếp sợ của nhóm cung tì thái giám, sắc mặt Thuận đế không chút thay đổi ra lệnh, “Mặt khác, mau đi thỉnh ngự y lại đây.”

Sau một trận người ngã ngựa đổ, nước ấm nhanh chóng được bưng lên, các cung nữ linh hoạt chuẩn bị thuốc giải rượu đi qua cởi áo Diểu Đông, Thuận Đế bỗng nhiên trừng mắt, âm thanh lạnh lùng nói: “Các người đều lui xuống đi.”

Sương mù trắng xóa trôi nổi trong khong khí, tràn ngập cả phòng.

Thuận Đế ngồi bên cạnh Diểu Đong, nhìn thụy nhan trầm mặc đang an an tĩnh tĩnh ngủ của y , sau đó vươn tay, đem quần áo trên người Diểu Đông từng kiện từng kiện cởi ra.

Kia một làn da tựa như tơ lụa tinh tế từ từ mở ra, trong hơi nước mờ mịt tản ra ánh sáng mê người. Ngón tay Thuận đế nhẹ nhàng chạm qua thắt lưng, bao lấy phần bụng khéo léo nữa ngày mới cưỡng chế dục hỏa nơi đáy lòng, đứng dậy bế thiếu niên lên.

Đi đến bên mộc dũng đã đổ đầy nước ấm, Thuận đế cẩn thận đặt đứa nhỏ vào, Diểu Đông bỗng nhiên ưm một tiếng, đưa tay ôm lấy cổ hắn .

“Diểu Đông?”

Môi thiếu niên gần sát nơi tai mình, hơi thở nhẹ nhàng phả nơi cổ, cảm giác nhột nhạt khiến Thuận đế có chút tâm viên ý mãn, hắn vỗ vỗ lưng Diểu Đông, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, mau tắm nước ấm tẩy trừ hàn khí.”

Hắn ôm lấy Diểu Đông kéo xuống, thiếu niên lại ôm chặt hơn, cổ họng phát ra một ít âm tiết ý vị nghe không rõ. Thuận đế tăng thêm lực, thế nhưng Diểu Đông vẫn không chịu buông tay, y cứ ôm lấy Thuận đế, cằm cũng bởi vì giãy dụa mà chà sát cổ người nọ.

Hơi thở Thuận đế phút chốc trở nên biến đổi, làm cho đôi mắt có chút thâm trầm. Áp không được dục hỏa trong lòng thiêu đốt, hắn thật muốn mạnh mẽ hôn xuống, Diểu Đông đột nhiên lại cúi đầu mơ hồ hô một câu: “Mẫu hậu. . .”

Thanh âm của y ngay tại bên tai Thuận đế thật nhẹ nhàng, mềm mại.

Thuận đế phút chốc dừng lại động tác, ôm chặt lấy thân mình Diểu Đông, trên mặt hiện lên một mạt thần sắc phức tạp.

“Mẫu hậu. . .”

“Mẫu hậu. . .”

Trong lúc mơ mang thiếu niên từng đợt từng đợt nhẹ giọng gọi, ngữ điệu trằn trọc khàn khàn giữa tầng tầng lớp lớp sương mù, mang theo nồng đậm sự cô đơn cùng bất an.

“Con cái gì cũng nguyện ý làm. . . đừng bỏ lại con … .” Y mấp máy bờ môi, từ trong cổ họng tràn ra âm thanh “Ô ô” nức nở, giống như đang khóc ở trong mơ , “. . .đừng bỏ lại một mình con. .”

Hầu kết Thuận đế trượt xuống , hắn lẳng lặng đứng đó, đôi con người càng trầm mặc bị che mờ bởi hơi nước, nhìn không ra một tia ánh sáng.

Trần ngự y run rẩy bước vào tẩm cung đế vương, bị hình ảnh quỷ dị trước mắt làm cho hoảng sợ.

Đế vương cao cao tại thượng ăn mặc chỉnh tế, ôm lấy thái tử điện hạ ngâm mình nơi dục dũng. Tóc đen hai người như thác đổ, từng lọn từng lọn quyện vào nhau , dây dưa một chỗ, có vài sợi khoát lên bờ vai mảnh khảnh của thái tử tôn lên làn da tuyết rắng tạo nên một hình ảnh vừa yêu nhiên lại quyến rũ khó nói nên lời.

Thuận đế liếc mắt nhìn ngự y đang ngơ ngác nhìn chăm chăm Diểu Đông, hừ lạnh một tiếng. Hắn vung tay lên, huyền bào thêu bằng chỉ bạc liền bay qua bao lấy làn da thiếu niên

che lại kín kẽ, còn tiện thể bắn qua ngự y làm cho toàn thân gã dính bọt nước.

Trần ngự y lau lại mặt, cúi người quỳ thỉnh an nói: “Vi thần tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Đứng lên đi,” Thuận đế chỉnh lại cho Diểu Đông gối đầu lên bả vai để ngủ, Thuận đế vừa vuốt ve gò má y bằng ngón tay trỏ, vừa thấp giọng phân phó, “Tử Dương uống hơi nhiều, đi kê một chút thuốc tỉnh rượu dưỡng dạ dày đi.”

Trần ngự y vội vàng thưa dạ, Thuận đế bỗng nhiên thu hồi ngón tay trên mặt Diệu Đông, sau đó nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình rồi từ từ nhíu mày.

Trong góc đang đốt huân hương an thần ấm áp, theo ánh sáng mờ mịt qua khe hở của rèm cửa, ẩn vào hồ mao xa hoa trên ghế, thật thật ảo ảo thay đổ huyền ảo lại bị cảnh tượng kia làm cho quên lãng.

Giống như là mơ một giấc mộng thật dài a. . .

Ngón tay hơi hơi giật, Diểu Đông chậm rãi mở mắt.

Là mộng cái gì đây?

Đập vào mắt chính là màn giường xa lạ, ngồi dậy, trong đầu một mảnh mờ mịt.

Cả thế giới đều như bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt trở nên nhuốm đỏ, nhan sắc sáng ngời chói mắt kia, có lẽ là cái hoàng hôn từng chờ mong kia chăng. . .

Trong phòng một chút gió cũng không có, trên đỉnh đầu tua cờ lại chậm rãi lay động, Diểu Đông ngơ ngác nhìn ra ngoài một hồi lâu, đột nhiên đầu đau đến muốn nứt ra.

Kiềm không được tiếng rên rỉ từ giường đi xuống, Phúc công công canh giữ bên ngoài khẽ kinh ngạc, cất cao âm điệu hỏi: “Điện hạ đã tỉnh rồi sao?”

Tiếng rên rỉ trầm thấp khẽ dừng , Phúc công công đợi một hồi, người trong mạn giường vén lên rèm che, lộ ra đôi mắt tựa sương mù mờ mịt.

“Điện ha chắc là rất đau đầu đúng không?” Phúc công công vội vàng đi lên, những nếp nhăn trên khuôn mặt xô lại tựa như một đóa hoa, “Hoàng thương đã chuẩn bị canh giải rượu cho ngài, uống xong đảm bảo sẽ thoải mái.”

Nhìn chén thuốc tỏa ra khói trắng trước mặt, Diểu Đông nhíu mày tựa hồ còn chưa tỉnh cơn say rượu.

“Hoàng thương dặn dò khi ngài tỉnh liền cho ngài uống,” trên mặt Phúc ý cười càng sâu, đôi mắt nhỏ híp lại đến không còn thấy gì, “Bây giờ vẫn còn nóng hổi, điện hạ mau uống đi. . .”

Chén thuốc trước mặt lại gần thêm một chút, Diểu Đông nhìn chằm chằm Phúc công công mở miệng, hoảng hốt một hồi mới đưa tay tiếp nhận.

“Nơi này là chỗ nào vậy?” Cau mày đem thuốc uống, sau đó trả lại bát không cho Phúc công công, Diểu Đông đứng dậy xuống giường, y đi vài bước về phía trước, sau đó dừng lại, cúi đầu nhìn vạt áo kéo dài trên mặt đất ngẩn người, “. . .Quần áo của ta đâu?”

“Quần áo điện hạ bị dơ rồi, ” Phúc công công ân cần trả lời, “Quần áo ngài đang mặt trên người là của hoàng thượng, đây là tẩm cung của hoàng thượng.”

Diểu Đông kéo lại phần áo ở bả vai vì áo quá lớn làm rơi xuống, nhẹ nhàng mà ừm một tiếng.

“Hoàng thượng đã cho người làm quần áo mới, thời tiết lạnh, lão nô trước hầu hạ điện hạ thay quần áo. . .” Phúc công công nói xong tiến đến, Diểu Đông theo bản năng lui lại, trên mặt có chút ngượng ngùng.

“Đặt ở nơi đó đi, ” y nói , “Ta đã quen tự mình làm. . . Còn có, phiền ngươi chờ ở bên ngoài . . .”

Phúc công công một tiếng đáp lời liền đi ra ngoài, bức rèm ngoài cửa đã bị vén lên lại buông xuống, lay động tạo tiếng kêu xoàn xoạt. Diểu Đông lẳng lặng nghe chúng trong một lát, sau đó mới quay đầu lại, nhìn mớ quần áo đang đặt trên long sàn.

Bình Luận (0)
Comment