Điểu Đông

Chương 40

Tiểu công công ở ngoài cửa truyền giọng báo the thé: “Quốc trượng đại nhân cầu kiến–”

Thuận đế khép lại tấu chương, mặt không biểu tình nói: “Tiến vào.”

Chu lão tướng quân run lẩy bẩy sải bước tiến vào ngự thư phòng, một đầu bạc phơ chói mắt. Thuận đế thuận miệng nói không cần hành lễ xong dưới đáy lòng hừ lạnh một tiếng, nghĩ rằng người này bất quá chỉ là thay đổi đứa cháu là Phủ Tử Dục thôi, đã bắt đầu cậy thế lên mặt với trẫm.

“Hoàng thượng hôm nay truyền cựu thần tiến cung, là có chuyện gì?”

“A– cũng không có đại sự gì,” Thuận đế đứng lên, ngữ điệu nói chuyện chậm rì rì, lại mang đến cảm giác áp bức không cách nào hình dung được cho người khác, “Chỉ là thấy quốc trượng đại nhân gần đây rất vui vẻ, liền nghĩ muốn cùng quốc trượng ôn chuyện, biết đâu cũng khiến trẫm vui vẻ–”

“Vậy. . . Hoàng thượng muốn cùng cựu thận nói chuyện cũ gì. . .”

Ngữ điệu do dự vang lên, ánh mắt Thuận đế lạnh lùng liếc qua, Chu lão tướng quân xuất thân võ tướng bằng trực giác cũng cảm thấy hôm nay Thuận đế sợ là lai giả bất thiện, lão vội vàng suy nghĩ mấy ngày nay mình có phạm vào chuyện kiêng kị gì của đế vương chăng, không đợi lão kết luận, Thuận đế thu lệ khí trên người, thản nhiên mở miệng nói: “Được rồi, quốc trượng trước theo trẫm đi gặp một người đã.”

Gặp người? Gặp người nào?

Thuận đế không nói lời nào dẫn đường phía trước, Chu tướng quân nơm nớp lo sợ theo sau, cả đầu tràn ngập nghi vấn.

Đường càng ngày càng gập ghềnh, cảnh trí xung quanh cũng trở nên hoang vu, Chu tướng quân lòng nơm nớp lo lắng, thẳng cho đến khi thấy Thuận đế quẹo vào lăng viên, lão nhịn không được dừng lại cước bộ.

Thuận đế quay đầu liếc nhìn lão một cái, Chu tướng quân khẽ cắn môi, tiếp tục đuổi theo.

Đối với Chu tướng quân tuổi này mà nói, lăng viên là nơi khiến người ta có cảm giác không thoải mái.

Cho dù ánh mặt trời đẹp đẽ thế nào, ở mộ viên xa hoa mà nói vẫn có không khí âm trầm, tràn đấy quỷ khí. Lão theo sát phía sau Thuận đế, xuyên qua tầng tầng bia đá trấn thủ mộ lăng, giật mình phát hiện phía trước là một mảnh xanh ngát tràn đầy sức sống.

Cũng không biết kéo đến tới đâu, một mảng xanh lớn kéo dài bất tận, màu sắc tươi tốt nhìn qua vô cùng náo nhiệt, biến không khí âm lãnh của nghĩa trang trở thành hư không.

Thuận đế liếc mắt nhìn thần sắc ngạc nhiên của Chu tướng quân, nói: “Quốc trượng sợ là đã quên đi? Này là nơi lăng mộ của hoàng hậu.”

Chu tướng quân ngẩn người, ngơ ngác nói: “Lăng mộ. . . Diệp nhi?”

“Trong cung nhiều quy củ, cơ hội quốc trượng có thế tới bái tế không nhiều, quên cũng là chuyện bình thường.” Thuận đế ngẩng đầu nhìn về phía xa xa trong mảng xanh ngát, ánh mắt bỗng nhiên trở nên mềm mại, “Chớ nói quốc trượng, lúc trước trẫm nhìn cảnh này, cũng bị bất ngờ.”

“Đây là. . .”

“Đây là hoa hướng dương của Tử Dương,” Thuận đế mở miệng nói, “Từ khi hoàng hậu mất, Tử Dương hàng năm đều dốc lòng trồng một vườn hoa hướng dương lớn này, đợi tới khi hoa nở là một mảnh vàng rực vô cùng náo nhiệt.”

Chu tướng quân giận tái mặt, không trả lời.

Thuận đế trầm mặc trong chốc lát, lại nói: “Tốt xấu gì cũng là nhìn lớn lên, quốc trượng sẽ không trở mặt liền không quen biết như vậy không phải là quá vô tình sao?”

“Hoàng thượng nói lời này thật kỳ quái,” Chu tướng quân lạnh giọng nói, “Mộ viên này, vườn hướng dương này thì thế nào, chẳng lẽ Diệp nhi không phải là do y làm hại!?”

Thuận đế quay đầu lại, híp mắt đánh giá Chu tướng quân một lúc lâu. Thẳng đến khi nhìn thấy Chu tướng quân tay chân run rẩy, hắn khẽ cười nhạt, nói: “Hậu cung hiểm ác như thế nào, Diệp nhi có thể ngồi trên vị trí hoàng hậu, vẫn phải có bản lãnh mới được.”

“Hoàng thượng nói lời này là có ý gì?”

“Tướng quân thật sự đã quên sao? Một trận hỗn loạn bảy năm trước rốt cuộc là hướng về phía ai? Là Tử Dương sao? Trẫm nhìn không rõ, đó phải chăng là hướng về phía binh quyền của Chu gia các người đi.”

Chu tướng quân sắc mặt âm trầm, trầm mặc không nói.

“Tướng quân có lẽ không rõ, Diệp nhi thế nhưng lại hiểu tường tận.”

Thuận đế khóe môi khẽ cong, đôi môi hoàn mỹ lộ ra một tia lãnh khốc bất nhân.

“Đêm trước khi Tử Dương bị thích khách kiềm chế, Diệp nhi đã bàn bạc với Trẫm , muốn dùng tính mạng của nàng bảo trụ một nửa binh quyền Chu gia.”

Chu tướng quân mở to mắt.

“Hoàng thượng là nói. . . Là nói. . .” Như không thể tin được sự thật này, ngập ngừng hơn nửa ngày, Chu tướng quân mới hỏi ra câu kế tiếp, “Thích khách kia, là do Diệp nhi an bài?”

“Trẫm cũng không nói vậy–” Thuận đế hơi hơi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh như băng, “Bất quá nếu do Diệp nhi tự mình an bài, trẫm cũng phải thừa nhận này đúng là một cách thông minh. Cuối cùng cũng phải chết, đợi cừu gia đâm chết, độc chết, hoặc là bị trẫm ban chết, chẳng bằng chính mình tự giải quyết. Không chỉ được tiếng thơm che chở, còn có thể thuận miệng, liền khiến Tử Dương bán mạng cả đời.”

“Chẳng lẽ Diệp nhi đã sớm biết. . .” Chu tướng quân kinh ngạc, “Phủ Tử Dục mới là con của nó?”

Thuận đế quay đầu lại, không chút để ý quét mắt nhìn lão một cái.

“Ngay từ đầu trẫm đã nói với nàng–” hắn cười cười, hỏi, “Chẳng lẽ Diệp nhi không có nói qua với người– không cần đối phó Phủ Tử Dục sao?”

Xa xa mảnh vườn hoa hướng dương nhẹ nhàng lay động, tựa như có cơn gió nhỏ thổi vào.

Thân cây lay động, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh vàng nhạt giữa rừng cây xanh ngát. Thỉnh thoảng y chui khỏi bụi hoa, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời ấm áp, dùng ống tay lau đi mồ hôi trên thái dương.

Thuận đế nhìn thấy y trong nháy mắt lạnh lùng tan rã, bởi vì phẫn nộ cùng hối hận mà tâm tình vạn phần nổi nóng, khi thấy động tác thật cẩn thận của thiếu niên thì bình tĩnh trở lại.

“Chu tướng quân,” hắn thản nhiên mở miệng, “Ngươi có làm được , sau khi một người chết đi chẳng phân biệt là ngày hay đêm lúc nào cũng khắc khắc tưởng niệm nàng không?”

“Có thể làm được , xuân hạ vì mộ viên nàng trồng hoa hướng dương, thu đông tĩnh lặng trước mộ nàng canh giữ, không than vãn không rời khỏi, canh giữ tới tận bảy năm không?”

“Có thể làm được , cho dù biết rõ bị lừa gạt bị lợi dụng, trong đau khổ vẫn hứa sẽ luôn bảo hộ, cho dù là trong cơn say đi vào giấc mộng, lời nói khi say đều là tên người nọ không. . . .”

Bàn tay giấu trong tay áo từ từ xiết chặt, rồi chậm rãi thả ra.

Thuận đế nhẹ nhàng cười, gằn từng chữ: “Trẫm tự nghĩ làm không được.”

Chu tướng quân không đáp, thần sắc lúc này vẫn như trước nặng nề lo lắng.

Thuận đế bỗng nhiên cảm thấy, hành vi nhất thời xúc động đưa người này đến nơi này thật là ngu ngốc.

Người khác nghĩ như thế nào thì đã sao?

Diểu Đông, chỉ cần mình bảo hộ là được rồi.

“Bên trong hoàng cung này– hoặc nói là trên đời này, có một người hoàn toàn không có tạp niệm, toàn tâm toàn ý nhớ tới Diệp nhi, chỉ sợ chỉ có một Tử Dương thôi,” Thuận đế vung lên tay áo, nói, “Chu tướng quân, ngươi lui xuống đi, cẩn thận suy ngẫm.”

Nước trong thùng gỗ chao qua chao lại, khiến ánh sáng chiếu xuống lấp lánh.

Giày Diểu Đông dính đầy bùn, vạt áo bị nước bắn tung tóe một mảng lớn, mồ hôi đọng trên chán chảy xuống lông mi, lóa ánh quang.

Y cố hết sức ôm thùng gỗ di chuyển, hoàn toàn không biết Thuận đế đang đi phía sau.

“Mệt không?”

Bên tai bỗng vang lên tiếng cười, Diểu Đông bị dọa, ngốc ngốc quay đầu lại.

“Cần ta giúp không?”

Dưới ánh sáng chói lóa là khuôn mặt người nọ tuấn mỹ khiến người nghẹt thở, Diểu Đông chậm rãi lấy lại tinh thần, theo bản năng lắc đầu.

“Đây là hoa của ta.”

Giống như trước đây, y cong khóe môi, kiên quyết mà cường điệu khẳng định—

Đây là hoa của ta, là ta trồng cho mẫu hậu, không cần bất kì người nào đụng vào.

Thuận đế mỉm cười, gật gật đầu, nhìn y đi sâu vào trong rừng hoa.

Trong gió tràn ngập mùi bùn đất ẩm ướt, Thuận đế xoay người, nhìn về phía được tầng tầng lớp lớp hoa hướng dương vậy quanh, nơi mộ bia đơn giản vẻn vẹn chỉ khắc sinh thần bát tự, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

*******

Bình Luận (0)
Comment