Điểu Đông

Chương 44

Chỉ chớp mắt, đã đến ngày sinh thần của Thuận đế.

Tuy rằng biên cương vẫn chiến loạn chưa yên, ngày sinh thần đế vương vẫn phải tổ chức, Phủ Tử Dục trở về không kịp, đành phải tặng phần tin mừng chiến thắng ở phía bắc làm lễ vật.

Thuận đế tùy tay phất vạt áo, giương mắt nhìn về phía cửa sổ nơi thiếu niên đang lười biếng phơi nắng, hỏi: “Diểu Đông tính tặng phụ hoàng cái gì?”

Diểu Đông mơ mơ màng màng mở mắt, mơ hồ nói: “Tiểu Viên chuẩn bị rồi, có lẽ là ngọc thạch hay tranh chữ linh tinh gì đó.”

Mặt trời trốn sau tầng mây, bầu trời trở nên râm mát, Diểu Đông mông lung cảm thấy nhiệt độ chung quanh chợt hạ xuống vài độ, quay đầu lại, không ngờ đối diện với gương mặt âm trầm của Thuận đế.

“Diểu Đông thật đúng là để bụng a—”

Thuận đế hừ lạnh một tiếng, biểu đạt rõ ràng sự bất mãn của mình. Diểu Đông lúc này mới nhớ tới những lời mình nói lúc nửa tỉnh nửa mê khi nãy, do dự mà cúi đầu, không biết phải nói thêm như thế nào.

“Quên đi,” Thuận đế một tay chống cằm, nhướng mày làm như rộng lượng nói, “Diểu Đông lại đây hôn ta một cái, ta liền tha thứ cho tội đại nghịch bất đạo của ngươi.”

Diểu Đông ngồi trên cửa sổ, con ngươi màu hổ phách yên lặng nhìn Thuận đế, dưới chân không hề động đậy.

Thuận đế đứng lên, đi đến trước mặt Diểu Đông.

“Ta yêu ngươi.”

Hắn cúi đầu, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, hàm chứa ý cười ôn nhu. Đôi mắt kia còn thật sự nhìn chăm chú tới mức có thế thấy được sâu trong đối mắt ấy, tựa như một hồ nước sâu, bên trong lắng đọng đều là tình yêu, ánh mắt nồng đậm nóng bỏng.

Diểu Đông nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt của hắn.

“Diểu Đông, ta yêu ngươi.” Thuận đế lại nói một lần nữa.

Hắn đưa tay xoa trán thiếu niên, thấp giọng nói: “Ta sẽ mỗi ngày đều nói, luôn nói, luôn luôn nói, nói cho đến khi ngươi tin, nói cho đến khi ngươi hiểu được, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận.”

Diểu Đông vẫn như trước nghiêng đầu, Thuận đế tiến lên hôn lên khóe môi y , đầu ngón tay Diểu Đông khẽ run rẩy, nhưng cũng không hề né tránh.

Thuận đế nhẹ nhàng mà hôn, trằn trọc lặp lại. Tư vị va chạm lẫn nhau tốt như vậy, tuy rằng không thể tiến thêm một bước, cảm giác tinh tế mềm mại lại mê hoặc hắn khiến hắn không muốn rời đi.

Thẳng cho đến lúc Phúc công công ở bên ngoài lớn tiếng truyền báo: “Lễ bộ thị lang cầu kiến—” hắn mới thở dài một tiếng, lưu luyến không rời bên môi Diểu Đông lui ra.

“Tiến vào.”

Xoay người, nhu tình trong mắt hoàn toàn rút đi, quay mắt về phía quan lại đang cúi đầu tiến vào ngự thư phòng, hắn lại khôi phục ánh mắt lạnh lùng kia, đế vương đứng trên vạn người.

Thọ yến Thuận đế, Diểu Đông không dám không đi.

Ngoan ngoãn ngồi bên tay trái Thuận đế, nhìn đám người phía dưới hiến vật quý làm quà tặng, luôn luôn liếc mắt về phía đế vương mơ hồ chất chứa u oán trong ánh mắt, y còn phải cưỡng ép chống đỡ tinh thần, đem tâm tư nhàm chán cùng buồn ngủ giấu thật kỹ đi.

Diểu Đông tặng vật gì, vẫn như trước là nghiên mực thanh ngọc do Tiểu Viên đã chuẩn bị trước, hợp quy củ hợp phép tắc, so với việc những người khác tặng lên những quà tặng cổ quái, quý trọng tạm thời được cho là, thành ý rõ ràng là không đủ.

Nhưng năm rồi và cả trước đây y vẫn tặng vậy, Thuận đế từ trước đến nay đều không tỏ vẻ gì cả, vậy thì lần này sao lại không hài lòng.

Sau khi quần thần kính rượu chúc vạn thọ, chính là phần tương đối tự do của yến tiệc, chính giữa đại điện từ từ diễn ra ca múa hí khúc chúc mừng, mọi người uống rượu nói chuyện phíêm, thường thường cũng có một hai người cùng dâng lên thi từ trợ hứng.

Giữa yến tiệc, nhóm hoàng tử công chúa đều muốn tìm cơ hội vội tới kính rượu đế vương, Diểu Đông dĩ vãng cũng không thấm được sự náo nhiệt này, năm nay cũng không muốn thấm. Trước kia Thuận đế cũng không chú ý, hiện tại biết Diểu Đông tửu lượng không tốt, bởi vậy cũng không miễn cưỡng.

Sau một tràng dài nâng chén chúc mừng, vang lên âm thanh trong trẻo của Lục hoàng tử Phủ Tử Yến: “Sinh nhật phụ hoàng, nhi thần đã tìm Tử Hồi Xích Hà Nhưỡng đến phụng kính phụ hoàng, nguyện phụ hoàng phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.”

Thuận đế “Ừ” một tiếng, hơi hơi nhíu mày nói: “Tử Hồi Xích Hà Nhưỡng?”

Phủ Tử Yến đáp “Dạ”, còn nói: “Truyền thuyết nói rằng rượu tiên Trương chân nhân tự ủ, đưa đến thế gian cũng chỉ còn có một bình nhỏ này, nhi thần nhờ người tìm thật lâu, nhờ hồng phúc của phụ hoàng, cuối cùng cũng tìm được.”

Lời nói của Phủ Tử Yến hấp dẫn chú ý của mọi người trong đại điện, mọi người nhìn bình sứ nhỏ không sức thu hút trên tay hắn, trên mặt tràn ngập vẻ tò mò.

Phủ Tử Yến kêu người đưa tới chén bạch ngọc, mở nắp bình, chất lỏng từ đỏ thẩm chuyển thành tím từ từ chảy ra, mùi rượu thoang thoảng lượn lờ tản ra thấm vào ruột gan, dần dần tràn ngập toàn bộ đại điện.

Hai tay Phủ Tử Yến nâng chén rượu, xoay người kính cẩn dâng lên Thuận đế, Thuận đế liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp nhận, từ từ uống cạn.

“Phủ Tử Yến đã hao tổn tâm trí,” đặt chén rượu xuống, Thuận đế thoáng câu lên khóe môi, nói, “Không hổ là rượu tốt, hương vị dây dưa, dư vị không dứt.”

Phủ Tử Yến cười nịnh nọt, nói: “Phụ hoàng là người quan trọng thủy thân vạn cơ, chăm lo việc nước. Nhi thần không thể phân ưu, nếu phụ hoàng yêu thích Tử Hồi Xích Hà Nhưỡng, nhi thần trong lòng vô cùng vui mừng.”

Thuận đế thờ ơ gật đầu, Phủ Tử Yến lùi xuống vài bước, lại rót một ly, đưa tới trước mặt Diểu Đông.

“Hoàng huynh, Lục đệ cũng mời người một ly.”

Diểu Đông giương mắt nhìn hắn, dừng một chút, vẫn không động đậy.

Phủ Tử Yên giơ cái chén trong chốc lát, thấy Diểu Đông không tiếp, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười khinh miệt: “Thái tử điện hạ không nể mặt Lục đệ chăng?”

Người trong đại điện bắt đầu bàn tán xì xào, Thuận đế cũng nhìn lại, Diểu Đông trầm mặc một lát, cuối cùng tiếp nhận chén rượu.

“Kỳ thật,” y rĩ mi mắt, nhìn chằm chằm chất lỏng đậm đà đỏ thẫm chuyển thành tím trong chén bạch ngọc, mở miệng nói, “Cho dù ta uống chén rượu này, cũng không có vấn đề gì.”

Mùi rượu dần dần nồng đậm, hương thuần mê người, Diểu Đông lại buông chén xuống, nói: “Nhưng mà, ta lại không muốn uống.”

Phía dưới lại xì xào, đại khái là thảo luận thái tử sao lại chẳng màng đạo lý, trong thọ yến Thuận đế lại kỳ quái như vậy.

Sắc mặt Phủ Tử Yến có chút khó coi, nụ cười cũng thu lại, châm chọc nói: “Thái tử điện hạ thật là cao giá nha, ngay cả phụ hoàng cũng uống. . . Hay là nói điện hạ chướng mắt với Từ Hồi Xích Hà Nhưỡng này? Hoặc là— khinh thường Lục đệ?”

Thuận đế hơi hơi nhíu mày, Diểu Đông ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Phủ Tử Yến liếc mắt một cái, nói: “Đều không phải là khinh thường gì hết , ta không muốn uống, chẳng qua là bởi vì trong này có mùi của Cửu Chuyển La Diễm.”

Mọi người ồ lên, sắc mặt Phủ Tử Yến trở nên trắng bệch, hắn miễn cưỡng cười cười, nói: “Thái tử điện hạ cũng không nên nói bừa, tội nặng như vậy Lục đệ không đảm đương nổi. . .”

Thuận đế một chưởng đập nát chiếc kỷ trà trước mặt, tiếng động kịch liệt làm cho tất cả mọi người rung lên, trong đại điện lập tức an tĩnh lại. Hắn chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh như băng, quanh thân toát ra hàn khi làm người khác không dám thở mạnh.

“Còn chưa thừa nhận.” Thuận đế lạnh lùng nói.

Phủ Tử Yến quỳ mạnh trên đất, cả người run rẩy không ngừng, Diểu Đông quay đầu nhìn Thuận đế, mở miệng nói: “Phụ hoàng, chén ngài uống không hề bị hạ độc.”

Thuận đế liếc nhìn hắn thật sâu, như trước nói: “Còn chưa thừa nhận.”

Phúc công công bước nhanh qua, đem bình sứ nhỏ dưới chân Phủ Tử Yến cùng chén rượu trên bàn Diểu Đông cầm xuống.

Tràng kỷ đã được thay mới, Thuận đế lại ngồi xuống, hắn liếc mắt nhìn Phủ Tử Yến còn đang run rẩy, ra lệnh: “Trước giải đi, chờ điều tra rõ kết quả rồi xử trí sau.”

Bọn thị về kéo lấy cánh tay Phủ Tử Yến, Phủ Tử Yến đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Thuận đế lớn tiếng khóc: “Phụ hoàng— Phụ hoàng— Nhi thần tuyệt đối không nghĩ muốn hại ngài! Nhi thần là bị kẻ gian trá lừa dối! Phụ hoàng— ngài phải tin tưởng nhi thần a phụ hoàng—”

Tiếng khóc tiếng la thê lương càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất không thấy, mọi người trên đại điện nín thở ngưng thần như trước, mẫu phi Phủ Tử Yến đầu ngón tay bóp chặt, nhìn về phía Diểu Đông trong ánh mắt tràn đầy oán hận.

Y cúi đầu, nhìn chằm chằm đầu ngón tay của mình, trong ánh mắt là sự bình tĩnh không một tia gợn sóng.

“Chẳng qua là từ trước đến nay, ta không có lập trường nói cái gì, dù sao tất cả mọi người cũng đều có lý do của mình, việc này rất khó nói ai sai ai đúng.”

Toàn bộ đại điện yên tĩnh không tiếng động, Thuận đế quay đầu, nhìn thần sắc bình thản như thường của thiếu niên, trong lòng bỗng nhiên trở nên đau đớn.

“Ta nghĩ mọi người trong lòng đều hiểu được, ta không phải là trưởng tử, cũng không phải là con trai trưởng, vị trí thái tử này, ban đầu cũng không tới phiên ta làm.”

Ngón tay Diểu Đông nhẹ nhàng đặt trên bàn, lẳng lặng nhìn móng tay dần dần trở nên trắng bệch.

“Ta cũng chẳng muốn đi làm.”

Lại buông tay ra, những đầu ngón tay lập tức hồi phục lại màu hồng nhợt nhạt.

Diểu Đông ngẩng đầu, đối mặt với thần sắc khác nhau của mọi người, thản nhiên nói: “Mượn dịp thọ yến của phụ hoàng tất cả mọi người đều ở đây, ta ngay tại đây nói rõ một chút luôn, ta bị phế truất ngôi thái tử chỉ là vấn đề sớm hay muộn, có lẽ là ngày mai, có lẽ là khi Phủ Tử Dục khải hoàn trở về. Tóm lại hi vọng các vị trong lòng thả lỏng, an tâm một chút đừng vội nóng nảy.”

Thọ yến không biết từ khi nào lại bắt đầu trở nên náo nhiệt, vũ cơ mĩ lệ, tiếng ca nữ nhẹ nhàng uyển chuyển, mọi người uống rượu mua vui.

Diểu Đông tựa vào ngoài cửa điện trên hành lang dài, nhẹ nhàng mà thở hắt.

Trăng lạnh như nước, ánh trăng tịch liêu bị ánh đèn trong cung át đi, ánh sáng mập mờ trôi nổi tựa một mảnh lụa mỏng.

Ngón tay chậm rãi lướt qua tay vịn bằng gỗ, Diểu Đông theo hành lang đi về phía trước, cuối cùng chớp mặt đứng trước tiểu lương đình thì ngừng lại.

Tiếng nhạc từ cung đài không xa loáng thoáng truyền tới, Diểu Đông mở mắt ra, vừa quay đầu lại thấy Trang Quý lẳng lặng đắm chìm trong ánh trăng mờ ảo.

“Trang đại nhân.” Y thoáng gật đầu, khóe môi phiêu lượng của Trang Quý khẽ gợi lên, tao nhã đi đến ngồi xuống phía đối diện của Diểu Đông.”

“Kỳ thật. . . Ta chỉ là có chút tò mò, ” mái tóc trên thái dương bị gió thổi tung rối loạn, Trang Quý chậm rãi vén bọn chúng lên, những sợi tóc đen tôn lên ngón tay trắng nõn thon dài, tư thế lười biếng thế nhưng trước sau đều lộ ra sự cao nhã, chỉ là một động tác tùy ý, khi hắn làm lại trở thành một bức tranh tuyệt đẹp, “Điện hạ làm sao mà biết, trong chén Tử Hồi Xích Hà Nhưỡng kia có hạ Cửu Chuyển La Diễm vậy?”

“Mùi.” Diểu Đông chuyển mắt, tựa đầu vào cây cột lương đình.

“Tử Hồi Xích Hà một lạnh một nóng hai loại tính chất khác biệt, là hương liệu hiếm có, chúng nó có mùi trong trẻo nhưng lạnh lùng, một cái nóng bỏng, nhưng đều u viễn sâu xa, mê hoặc lòng người.”

“Nếu để bọn nó ủ cùng một chỗ, hai loại mùi sẽ hòa trộn với nhau, tuy rằng cũng có hương thơm nồng đậm mê người, nhưng so với mùi lúc đầu của hai cái, vẫn là có điểm thiếu sót.”

“Rượu tiên tuyệt nhưỡng, là ở trong đó bỏ thêm mộc kỷ, để cho hai loại mùi khác nhau không phân tan ra, có thể ở trong một chén rượu đồng thời cùng tồn tại. Cửu Chuyển La Diễm vốn là độc vô sắc vô vị, nhưng nó lại khắc chế mộc kỷ, có thể triệt đi mùi vị Tử Hồi Xích Hà đã hòa trộn trước đó.”

“Khó trách,” Trang Quý gật đầu, “Khi Lục điện hạ rót chén thứ hai mùi rượu là dần dần trở nên nồng đậm, ta còn nghĩ đến đó là chỗ độc đáo của Tử Hồi Xích Hà Nhưỡng. . .” Tạm dừng một chút, hắn lại nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu, “Thế nhưng điện hạ thật sự gây bất ngờ, ngay cả bí phương của Tử Hồi Xích Hà cũng biết nha. . .”

Diểu Đông nở nụ cười, không trả lời.

“Nhị điện hạ đi tới biên cương xa xôi, điện hạ ngươi lại. . .” Trang Quý dừng một chút, tiếp tục chậm rãi nói, “Có lẽ có những người liền cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi đi, ngay từ đầu thấy Lục điện hạ mời ngươi rượu ta cũng rất kinh ngạc, không nghĩ tới hắn vẫn lỗ mãng như vậy. . .” Trang Qúy liếc mắt nhìn Diểu Đông một cái, còn nói, “Nhưng thật ra điện hạ ngươi, cảm giác thay đổi rất nhiều.”

Diểu Đông như trước tựa vào cây cột, đầu hơi hơi nghiêng sang một bên, lông mi yên tĩnh rủ xống, tinh xảo mĩ lệ nhìn nghiêng vẫn đều là sự bình thản, không có cảm xúc gì.

Qua thật lâu sau, y mới nhẹ nhàng thở hắt ra , có chút không yên lòng nói: “Có lẽ, là cảm thấy mệt mỏi rồi. . .”

Hành lang thật dài vang lên tiếng gọi “Thái tử điện hạ—” “Thái tử điện hạ—“, Diểu Đông quay đầu liếc mắt nhìn một cái, từ từ đứng lên.

“Trang đại nhân,” y xa cách mà lễ độ nói, “Ta đi về trước.”

Trang Quý đáp một tiếng, nhìn thân ảnh người nọ dưới ánh đèn cung đăng nhu hòa có vẻ yếu ớt, khóe miệng gợi lên nụ cười không rõ ý vị.

*********

Bình Luận (0)
Comment