Điều Giáo Sư Đích Chức Nghiệp Đạo Đức

Chương 25

Cùng Ngụy Cửu chung sống với nhau, nhưng Tạ Vấn Thiên cũng không có bỏ nghề nghiệp làm điều giáo sư của mình , mặc dù nghề này vẫn là cái không thể công khai , nhưng mà cậu tin chắc có một ngày bọn họ sẽ xuất hiện trước mặt ở công chúng , cho càng nhiều người cần phục vụ như vậy, mang đi sung sướng cùng hưởng thụ.

Ngụy Cửu đối với này rất có ý kiến, hắn vẫn lo lắng Tạ Vấn Thiên sẽ cùng khách của cậu quá mức thân mật, thời điểm mỗi khi hắn cùng Tạ Vấn Thiên nói đến lo lắng mình , Tạ Vấn Thiên luôn sẽ hung hăng mà liếc hắn một cái, sau đó giáo huấn nói: “Thân là một người có đạo đức nghề nghiệp điều giáo sư , em sẽ không cùng khách của em phát sinh quan hệ . Anh cũng đừng đoán mò, đừng cho rằng mọi người đều là như sắc lang anh vậy !”

“Anh đâu ? Em cũng không cùng anh. . . . . .” Ngụy Cửu cau mày, chỉ chỉ chính mình, phải biết rằng ban đầu hắn chính là lấy thân phận khách cùng Tạ Vấn Thiên tiếp xúc , không đảm bảo sau này Tạ Vấn Thiên có thể vừa ý mặt người khách khác so với mình có mị lực hơn hay không.

Tạ Vấn Thiên nhìn vẻ mặt kia của Ngụy Cửu phảng phất thái độ dấm chua liền phiền, cậu vỗ vỗ khuôn mặt sa sầm của Ngụy Cửu, độ cong khóe miệng vừa vặn là một cái mang chút cười khinh miệt cùng xem thường, ” Thời điểm em và anh phát sinh quan hệ , anh là thân phận khách sao ? Sao anh liền không tự tin như thế, đến bây giờ anhvẫn cho rằng chính là khách của em . . . . . .”

“Không, không phải, đương nhiên không phải! Anh không phải nam nhân của em sao? !”

Vừa thấy Tạ Vấn Thiên bị mình hỏi tới có chút tức giận , Ngụy Cửu đuối lý vội vàng ngậm miệng. Hắn cợt nhả mà một phen ôm thắt lưng mạnh mẽ dẻo dai của Tạ Vấn Thiên , vừa định hôn một chút mặt đối phương , đã bị tay Tạ Vấn Thiên đem đầu đẩy sang một bên.

Tạ Vấn Thiên từ trên sô pha đứng lên, phủi phủi cổ tay áo, tay vừa nhấc, chỉ ở Ngụy Cửu mặc cái quần đùi ở nhà nói, “Muốn làm nam nhân của em? Vậy trước phải từ nam nô bắt đầu! Mau mau đem quần áo của em ngày hôm qua thay ra đều giặt sạch, còn có, buổi tối đón em trở về ăn cơm.”

Buổi chiều có khách hẹn trước, Tạ Vấn Thiên đương nhiên phải đi, Ngụy Cửu cũng biết mình là ngăn không được , đành phải cam chịu mà ở nhà làm lên toàn bộ chức vụ nam nô, liền hướng câu kia “Buổi tối đón em trở về ăn cơm” , hắn làm nam nô này là cam tâm tình nguyện.

Sáng sớm Tôn Thiết Thủy đợi ngay tại trong văn phòng Tạ Vấn Thiên , y còn tưởng rằng sau khi Tạ Vấn Thiên cùng Ngụy Cửu trong lúc đó xác nhận quan hệ tình nhân, đối phương sẽ rời khỏi vòng này, không nghĩ tới hẹn trước của mình vẫn còn hiệu quả.

” Sớm như thế đã đến đây, không phải nói rằng ba giờ rưỡi sao , uống chút gì không?” Tạ Vấn Thiên mới vừa vào cửa, liền thấy được nam nhân ngồi ở trên sô pha chờ đợi.

“Không gì, sớm một chút lại đây xem, đã lâu không gặp .”

Tôn Thiết Thủy nở nụ cười, đứng lên đi tới bên người Tạ Vấn Thiên, bọn họ hai người trong lúc đó cũng đã là bạn nhiều năm , vẫn đều giữ quan hệ thực thuần khiết của điều giáo cùng bị điều giáo.

Tạ Vấn Thiên mở ra cửa phòng điều giáo, kéo màn xuống, một bên đem áo khoác treo đến trên giá treo áo, một bên quay đầu lại nhìn mắt Tôn Thiết Thủy hình như có gì muốn đối với mình nói .

“Sao vậy, sợ tôi không đến?”

Y nhẹ nhàng cười, như lúc đầu vậy tràn ngập ánh sáng cùng tình cảm mãnh liệt.

“Ta nghĩ đến Ngụy Cửu kia hắn sẽ đem cậu giấu đi, hắn sẽ không phản đối cậu tiếp tục làm nghề này sao ?”

Tôn Thiết Thủy đi theo vào phòng dạy dỗ, thuận tay đóng cửa khóa trái lại, rồi mới bắt đầu cởi quần áo của mình , này khi là hai người đã bắt đầu điều giáo hành vi phi thường ăn ý .

Tạ Vấn Thiên đi lên tự mình đem vật che đậy cơ thể cuối cùng trên người Tôn Thiết Thủy cởi xuống dưới, trong tay cậu đã cầm một sợi roi da, lúc này đang dùng roi hơi nhẹ nhàng cọ xát đường cong cứng rắn của cằm Tôn Thiết Thủy.

“Không nên nói nhảm nhiều như vậy đâu? Hôm nay trò chơi của chúng ta là từ bắt đầu đánh đi. . . . . .”

Cười mờ ám không rõ , là trả lời của Tạ Vấn Thiên đối với Tôn Thiết Thủy.

Tôn Thiết Thủy rất biết điều mà ngậm miệng, thu lại mỉm cười, trực tiếp mà quỳ xuống, y nghị, hình như Tạ Vấn Thiên là tìm được chỗ về hạnh phúc .

Tạ Vấn Thiên vung roi, vô tình có loại ảo giác đem người trước mặt này trở thành Ngụy Cửu, cậu nghĩ cái địa phương nào đó của mình có thể là thật mà bị Ngụy Cửu lão sắc lang này bắt được .

Buổi chiều năm giờ, Ngụy Cửu đúng giờ đi tới chỗ dưới lầu cao ốc của Tạ Vấn Thiên , hắn có chút sốt ruột mà ở trong đại sảnh chờ đợi cái thân ảnh quen thuộc kia , hơn nữa trong lòng đã suy nghĩ giống buổi chiều hôm nay cặp tay thon dài kia của Tạ Vấn Thiên ích có phải lại vô lễ người nào tử biến thái hay không ?

Đến bây giờ, hắn vẫn cảm thấy được loại người thích điều giáo này trong lòng có nhiều hoặc ít chút biến thái, đương nhiên đối với mình, hắn sống chết không thừa nhận mình cũng có chút thích loại trò chơi này, hắn nghĩ rằng đó là hắn thích Tạ Vấn Thiên cho nên mới có thể chịu được, nếu đổi người khác, vậy không chắc chắn .

Không ai, thang máy liền dừng ở lầu một, cửa vừa mở ra, Tạ Vấn Thiên liền mặc áo khoác đi ra.

“Xong rồi?” Ngụy Cửu ân tình mà đi qua, hơn nữa hết nhìn đông tới nhìn tây nhìn xem trong thang máy có khách buổi chiều hôm nay của Tạ Vấn Thiên đi ra hay không .

“Đúng, xong rồi.”

Tạ Vấn Thiên mệt mỏi ở trong phòng điều giáo một cái nhiều giờ có vẻ có chút mỏi mệt, tiếng nói cậu nghe lên cũng có chút khàn khàn, mà ánh mắt cậu nhìn Ngụy Cửu lại khó hiểu, đó ánh mắt là một loại dã thú nhìn thực vật , tràn ngập dục vọng muốn chiếm lấy.

Vừa mới vào ô tô, Ngụy Cửu còn chưa có khởi động, Tạ Vấn Thiên bỗng nhiên quay sang nhìn hắn, như vậy ánh mắt thật sự là nhiệt tình đến làm cho Ngụy Cửu đều cũng thấy rằng không thích hợp.

“Xảy ra chuyện gì?”

Tò mò mà nhìn Tạ Vấn Thiên kì lạ , Ngụy Cửu vẫn không ý thức được rốt cuộc ra vấn đề gì, nhưng thật ra Tạ Vấn Thiên thanh âm khàn khàn mà nở nụ cười.

” Buổi chiều hôm nay thời điểm điều giáo, em luôn nghĩ đến anh. . . . . .”

“Nghĩ anh làm cái gì?”

Ngụy Cửu đem tay lái, trong lòng bàn tay thấm ra một chút mồ hôi, hắn nhìn ánh mắt nóng bỏng kia của Tạ Vấn Thiên , mơ hồ cảm thấy được không phải chuyện tốt gì.

“Cửu ca, đừng giả ngu , chúng ta trở về rồi nói sau.”

“Có chuyện gì không thể bây giờ nói sao ?”

Ngụy Cửu bình tĩnh mà nhìn nhìn ga ra, bây giờ còn không gì người, thân là tay già đời trên tình trường, hắn không có khả năng không biết nhất cử nhất động của Tạ Vấn Thiên bây giờ đã đại diện cho cái gì.

“Thật muốn nói ngay bây giờ?”

Tạ Vấn Thiên hỏi lại hắn một tiếng, cuối cùng không hề mất tự nhiên, cậu kéo kéo cà vạt, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đem hai tay Ngụy Cửu trói lại .

Tiếp theo, trong xe truyền ra một trận rên rỉ.

Khi Ngụy Cửu ở giữa khoái cảm sắp mất phương hướng, lúc này mới nhớ đến nồi canh gà mau cạn. . . . . .

Bình Luận (0)
Comment