Điểu La

Chương 7

Củi trong bếp cháy lách tách, cháo trong nồi sôi sùng sục.

A La trông bếp, nghĩ đến bài thơ tối hôm qua hắn đọc cho mình nghe, khóe miệng bất giác nhếch lên, trong lòng ngọt ngào, một lúc sau lại nghĩ đến khi hai người triền miên trên giường, mà hai má không khống chế được hiện lên rặng mây đỏ. Tại căn bếp nhỏ đầy bụi bặm, nàng cứ thế ngồi đỏ mặt một mình.

Tiếng chửi bới của mẹ chồng vọng vào từ bên ngoài, hình như Chí Quý lại cởi quần, bà ta đang thúc giục nàng đi dọn dẹp.

A La đáp vâng, động tác lưu loạt che lửa nhỏ lại, múc mấy bát cháo khoai bưng ra cho nguội, rồi đi thay quần áo cho Chí Quý. Không biết có phải do sự ôn tồn ve vuốt vào đêm qua hay không, mà tất cả những dày vò trước mắt đột nhiên không là gì cả, nàng bây giờ chỉ mong mặt trời lặn thật mau, đêm về thật sớm.

Nàng cất bước nhanh nhẹn, khóe mày đuôi mắt đều mang thần thái khó nói thành lời, không còn đờ đẫn nặng nề như mọi khi nữa, khiến mẹ chồng nhìn nàng mấy lần.

A La nhận thấy vậy, bèn vội cúi gằm mặt xuống, trở lại với dáng vẻ phục tùng, đàng hoàng thành thật của mình. Nàng không biết tại sao mình lại như thế này, chỉ cảm thấy có một con chim nhỏ đã bay vào trái tim mình, nó nhảy nhót khắp nơi, vỗ cánh vui vẻ, còn muốn ngâm nga một điệu hát dân gian.

Vì sợ khiến mẹ chồng nghi ngờ, nàng cố tình kìm nén sự kích động trong lòng, lầm lũi làm việc cho đến khi cha mẹ chồng đi ra ngoài rồi, mới lại nở nụ cười tươi như trút được gánh nặng.

Thoáng nhìn lại, thấy Chí Quý đang ngồi xổm ở góc phòng, hắn lại phá ổ kiến, còn nhổ nước bọt vào, không biết mệt mà muốn nhổ vào mấy con kiến đang bò loạn xạ.

Nụ cười trên mặt A La tắt dần.

Dương Kiêu và Chí Quý rất khác nhau.

Dương Kiêu hiểu được lời nàng, còn trò truyện rất vui vẻ với nàng, khi ngủ luôn nằm bên ngoài trong tư thế che chắn, đêm lạnh sẽ đắp thêm mền cho nàng, sẽ ôm nàng, sẽ hôn nàng, còn có thể đọc thơ cho nàng nghe. Rõ ràng hắn chỉ là một người xa lạ mới quen chưa lâu, nhưng hắn lại sẵn sàng đối xử tốt với nàng.

Tất nhiên, nàng biết, lấy Chí Quý ra so với hắn là rất không công bằng.

Chỉ là nàng cứ không kìm lòng được.

Không kìm lòng được mà so sánh, không kìm lòng được mà mơ tưởng… Mơ tưởng rằng mình chưa từng bị bán đi, lớn lên bình yên rồi gả vào một gia đình bình thường. Trong gia đình đó, mẹ chồng hiền từ, bố chồng sáng suốt, còn trượng phu cũng biết lý biết lẽ, để nàng có thể là một người vợ hiền thục đức hạnh, chứ không phải như bây giờ, trong lòng đầy oán hận tủi khổ sống ngày này qua ngày khác, thậm chí còn muốn tự vẫn để trả thù.

A La gạt đi những mạch suy nghĩ hỗn loạn, lại nhìn sang Chí Quý đang bị lũ kiến ​​thu hút toàn bộ sự chú ý, sau đó xoay người, đi vào nhà tìm một ít vải vụn, sau đó quay trở lại sân, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cạnh ngưỡng cửa, bắt đầu cắt may.

Trong thời gian cha mẹ chồng đi vắng, nàng không thể rời khỏi nhà nửa bước vì phải trông chừng Chí Quý. Thừa dịp lúc này Chí Quý coi như đang yên phận, nàng định làm một túi thơm bình an cho Dương Kiêu. Có thể cho vào trong túi một số thảo dược đuổi côn trùng, thường mang theo bên mình, có ngụ ý tốt và cũng rất thực dụng.

Hai người mới vừa quen mà thôi, mạo muội tặng đồ dường như có chút không thích hợp.

Nhưng nàng không kìm lòng được, muốn thử làm một lần.

Đây là lần đầu tiên nàng muốn làm việc gì đó cho ai đó, trước đây đều là bị sai sử làm cái này cái kia, nhưng lần này, nàng muốn chủ động làm.

Túi thơm to chỉ tầm một lòng bàn tay, nàng nhanh nhẹn khéo léo, rất nhanh đã thêu xong hoa văn, sau đó cắt theo kích thước, khâu lại, phối bằng sợi bông cùng màu, nhồi thảo dược vào, cuối cùng thắt một cái nút xinh đẹp, thế là hoàn thành.

Chỉ là…

Làm thế nào để đưa cho hắn đây? Phải có lý do gì đó chứ… lý do gì đây? Cảm ơn hắn giúp mình có thai hay vẫn là vì chút vui vẻ này?

Có khi người ta còn chẳng thèm đặt nàng ở trong lòng ấy chứ. Một nam nhân thường hay ghé đến những nơi đó, cho dù đối tốt với nàng, thì biết đâu chừng cũng chỉ là vì thói quen thôi. Nàng mới nếm được chút ngọt ngào, cớ sao lại vui đến như vậy?

Nghĩ đến đây, lòng A La chợt lạnh đi như dội một gáo nước lạnh.

Đúng vậy.

Nàng đang làm gì thế này?

Đến chuyện ở nhà đối phương đã có thê thiếp gì chưa nàng còn chẳng biết, mà lại đi trao tặng một tấm chân tình thế này sao? A La, A La, tỉnh lại đi, trong tình cảnh này, quan trọng nhất là đứa bé, phải mang thai càng sớm càng tốt!

Nhất định là do nàng cô đơn quá lâu rồi, nên sau khi cảm nhận được chút ấm áp, mới nóng lòng muốn hiến dâng trái tim mình.

Nàng không còn ý định trao tặng cái túi thơm vừa làm xong nữa, vứt đi thì tiếc, chi bằng lần sau mang nó lên trấn bán, có lẽ còn được vài văn tiền.

Trái tim A La bình lặng lại, nàng cái túi giấu vào trong phòng, không nghĩ tới hắn nữa.



Đêm đến, A La mở to mắt nằm trên giường, Chí Quý đang ngáy ngủ bên cạnh nàng, phòng cha mẹ chồng sát vách hoàn toàn im lặng.

Ngoại trừ nàng, tất cả mọi người đều đã ngủ.

Chờ thêm một khắc nữa, nàng nhẹ nhàng ngồi dậy, mặc quần áo, mò mẫm trong bóng tối bước ra khỏi nhà.

Không có trăng, đường đêm đen kịt, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa văng văng trong đêm tối bao la.

Phùng bà bà đi loanh quanh trước sân, đợi hồi lâu, cuối cùng cũng thấy bóng dáng của A La. Bà vội bước nhanh tới, túm lấy nàng hỏi: “Sao đến muộn vậy? Không có chuyện gì chứ?”

“Chí Quý ồn ào không chịu ngủ, con phải dỗ hắn ta ngủ rồi mới có thể đi.” A La nhìn vào trong phòng, gò má hơi nóng lên, hỏi nhỏ, “Hắn đến chưa ạ?”

“Rồi, hắn đang đợi con bên trong đó.” Phùng bà bà nhét thứ gì đó vào tay nàng, thúc giục, “Mau vào đi, nhớ trải cái này dưới đệm.”

A La cúi đầu nhìn, đó là một nắm hạt dưa, dân gian có một số bí quyết giúp mau mang thai, như nhét hạt dưa, táo tàu dưới đệm, đương nhiên không thể biết bí quyết này thật giả thế nào, dù sao bây giờ cách nào nàng cũng muốn thử một chút.

A La âm thầm hít vào, cắm đầu bước vào trong.

Cửa phòng khép hờ, đẩy nhẹ là có thể mở ra, kẽo kẹt một tiếng, đặc biệt rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch, nhưng người trên giường vẫn không có động tĩnh, hình như đã ngủ say.

A La mím môi, thận trọng bước vào phòng rồi đóng cửa lại.

Tầm nhìn nhất thời tối mịt, nàng như ngay lập tức có một tầng bảo hộ, có thể tạm thời gỡ bỏ sự xấu hổ và rụt rè sang một bên, cởi quần áo ra ngay trước mặt một nam nhân chỉ mới quen hai đêm.

Nam nhân dường như thực sự ngủ rất say, cho dù nàng đã nằm xuống bên cạnh hắn, hắn vẫn không có phản ứng gì.

A La có chút xấu hổ, phân vân không biết có nên đánh thức hắn hay không. Nàng mạo hiểm đến đây, tất nhiên không phải chỉ để ngủ đơn thuần, nhưng nếu thật sự phải đánh thức đối phương, nàng lại cảm thấy… có hơi xấu hổ, khó mà lên tiếng được.

Đấu tranh một hồi, rốt cuộc nàng vẫn là da mặt mỏng, không thể làm chuyện không biết xấu hổ được. Hạt dưa trên tay cầm quá lâu, dính dấp khó chịu, nàng trở mình nằm nghiêng, mò tới góc nệm, bắt đầu nhét từng hạt dưa một vào dưới nệm.

Không biết nhét đến hạt thứ mấy, nam nhân bên cạnh chợt cười khẽ, đặt tay lên mu bàn tay nàng, nắm lấy nàng, cười nói: “Làm gì đó? Lén lén lút lút như con chuột nhỏ.”

Ngón tay hắn xen vào lòng bàn tay nàng, chạm phải hạt dưa, giọng nói đầy ý cười: “Đây là cái gì? Định trộm ăn quà vặt trên giường sao?”

A La xấu hổ cực kỳ, đỏ mặt giải thích: “Không… không phải, đây là hạt dưa Phùng bà bà đưa cho ta.”

Dương Kiêu hỏi: “Sao, bà ấy sợ ngươi đói à?”

“Không phải… cái này, cái này là để có con…” Giọng của A La càng ngày càng nhỏ, gần như nghe không được, “Hạt dưa, tặng dưa cầu con…”

Dương Kiêu suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Vậy giờ phải cố gắng để có con rồi.”

Vừa nói xong, người hắn đã phủ lên người nàng, tách ra hai chân nàng ra, bắt đầu vất vả hồi lâu.

Lần này thời gian phá lệ dài. Dạo đầu lâu, quá trình cũng rất lâu, lâu đến mức đầu óc A La bắt đầu choáng váng, cơ hồ như không phải của mình, từng đợt tê dại không ngừng kéo đến, khiến nàng muốn kêu lên, hét lên, muốn xin tha.

“Sao, thế nào… còn chưa xong nữa vậy…” Nàng thở hổn hển, giọng nói run rẩy, khóe mắt ánh lệ, cảm giác buồn tiểu lại ập đến, dường như có thể tuôn ra bất cứ lúc nào.

Dương Kiêu hôn lên cằm và cổ nàng, khàn giọng đáp: “Thấy ngươi đã có thể cảm thấy thoải mái rồi, nên làm lâu hơn chút nữa.”

A La không có cách nào suy nghĩ được gì, cái gì mà thoải mái chứ?

“Không thoải mái sao?” Hắn chậm rãi nói ở bên tai nàng, “Nhưng mà, ta rất thoải mái…”

A La không biết thoải mái là gì. Nàng chỉ cảm thấy mình sắp chết rồi, nam nhân cử động liên tục trong người nàng, tạo ra trận cuồng phong, cũng khiến trái tim nàng đập loạn xạ. Có gì đó trong cơ thể không ngừng xao động, như muốn cắn nuốt nàng, cũng như muốn thiêu đốt nàng … A La cắn môi chịu đựng, cho đến trước mắt lóe sáng, nàng mới không thể nhịn được nữa, ôm lấy cổ nam nhân mà khóc.

“A La…” Nam nhân cuối cùng cũng gọi tên nàng và phóng ra, tiếng gọi tràn đầy dục vọng và dịu dàng.

Rõ ràng là người lạ mới quen mấy buổi tối, nhưng A La không hiểu sao lại muốn nhớ kỹ giọng nói này, tiếng gọi gợi tình này. Trước đây chưa từng có ai gọi nàng như vậy cả, sau này có lẽ cũng sẽ không.

A La.

A La.



Sau khi kết thúc, Dương Kiêu lại nhét một chiếc gối dưới thắt lưng như thường lệ. Hắn người đầy mồ hôi nằm xuống bên cạnh nàng.

Lý trí trở lại sau khi dư vị lắng xuống.

A La trong bóng tối mở to mắt, có thể cảm giác được tim mình vẫn đập kịch liệt. Cho dù nàng đã cảnh cáo bản thân hết lần này đến lần khác, chỉ cần mang thai là được rồi, nhưng có một số việc nàng phát hiện mình không thể nào khống chế được.

“Đúng rồi.”

Dương Kiêu sờ sờ dưới gối, lấy ta một thứ gì đó, đưa cho A La.

“Lần trước không phải đã hứa sẽ viết tên cho ngươi sao? Cái này cho ngươi nè.”

A La lặng lẽ vuốt ve món quà trên tay. Nó dài nhỏ và cứng, là một cây trâm bằng gỗ, ngón tay có thể sờ thấy một số chỗ gồ ghề, dường như hắn đã khắc tên nàng trên đó.

A La có chút hối hận.

Lẽ ra nàng nên mang theo cái túi thơm đó.
Bình Luận (0)
Comment