�N TỚI (HẠ)
“Ngươi……..”Bạch Tề vừa định nói gì, bỗng nhiên nghe thấy từ phía sau truyền tới một thanh âm.
“Ta chú ý tới các ngươi lâu rồi…….”
Hai người đồng loạt quay đầu lại, ông cụ phụ trách quản lý công viên thản nhiên nhìn hai người bọn họ nói: “Ở trong này phá hủy môi trường công viên.”
Bạch Tề phản ứng không thể nhanh hơn, y nhảy dựng lên chỉ vào đằng sau ông cụ nói: “Ông ơi, hai con gái của ông!”
Thừa dịp ông cụ quay đầu lại trong nháy mắt, tay trái Bạch Tề cầm ngay cái xô nhựa đựng giun lên, tay phải nắm lấy Trầm Duệ Tu cuống quýt chạy đi.
Phản ứng của Trầm Duệ Tu cũng rất nhanh, hắn đem hai cái xẻng trên mặt đất ném vào trong xô đựng nước, bị Bạch Tề lôi đi cũng nhau chạy.
Phía sau vang lên tiếng mắng của ông cụ, theo gió truyền thật xa.
Từ sau núi chạy tới một nơi hẻo lánh hơn, hai người vừa cười vừa thở, Bạch Tề lại cười tới không ngừng lại được, tựa vào trên cây liều mạng hít thở để cứu lại lá phổi đang đau nhức, y cảm thấy đã lâu rồi chưa vui vẻ như vậy.
Trầm Duệ Tu rốt cuộc cũng cười đủ, hít một hơi thật sâu cũng tựa vào trên cây: “Lần đầu chạy thục mạng như vậy, người đuổi lại còn là một cụ ông.”
“Sao? Có tổn hại hình tượng hắc đạo thái tử của ngươi không?” Bạch Tề trêu chọc nói.
“Ta chính là thương nhân đứng đắn. Hơn nữa lão gia tử có lệnh, nếu bị phục kích thì phải nhanh chóng chạy trốn, tính mạng là thứ nhất. Chạy trốn có khó coi thế nào đi nữa cũng còn hơn đứng lại mà bị đạn bắn thủng khắp người!” Trầm Duệ Tu cười khẽ một tiếng, bàn tay bị nắm khi chạy nắm lại tay Bạch Tề.
Bạch Tề thử rút tay về, lại thấy Trầm Duệ Tu nắm rất chặt, y tránh ra không được. Y không khỏi ngẩng đầu nhìn Trầm Duệ Tu, hắn đang mỉm cười nhìn y, trong cặp mắt đào hoa sâu thẳm kia dường như đang cuộn chảy thứ tình cảm y không thể lý giải, đó là ánh mắt Bạch Tề chưa bao giờ gặp qua, ánh mắt thâm tình.
Y bỗng nhiên sợ hắn mở miệng nói chuyện, bất cứ lời nói nào cũng sẽ đem không khí ôn như và ái muội lúc này phá hủy hết. Nhưng y cũng không thể mở miệng, bởi vì giờ khắc này………….y cảm thấy y không có gì để nói.
Thích một người chính là cảm giác như vậy sao? Vừa bình tĩnh, vừa lo lắng. Khi hắn ôn nhu nhìn ngươi, ngươi sẽ nhịn không được dùng ánh mắt ôn nhu như vậy để đáp lại hắn, thậm chí chờ mong một nụ hôn đã biết trước.
Cảm giác ấm áp mềm mại từ trên môi truyền đến, y nhắm lại mắt tiếp nhận một nụ hôn đồng tính.
Có lẽ bầu không khí vào lúc này rất hoàn hảo, y cảm thấy y không thể cự tuyệt, cũng có thể y không bỏ qua được cảm xúc của mình, ít nhất giờ này khắc này, y không muốn dừng lại.
Đầu lưỡi ấm áp linh hoạt cậy mở đôi môi Bạch Tề, đảo qua hàm răng của y. Trầm Duệ Tu nhìn Bạch Tề nhắm chặt mắt, vẻ mặt khẩn trương, không khỏi nổi lên ý định trêu đùa, đầu lưỡi xẹt qua đầu lưỡi của Bạch Tề, nhẹ nhàng liếm lên hàm trên của y, mí mắt đang nhắm chặt của Bạch Tề khẽ run lên, thân thể cũng trở nên cứng ngắc.
Trầm Duệ Tu được một tấc lại muốn tiến một thước, từ từ vuốt ve bên trong hàm răng của y, đầu lưỡi linh hoạt lướt qua những nơi mẫn cảm trong khoang miệng, Bạch Tề liên tiếp muốn lùi về phía sau, nhưng lại bị đè trên cây không thể động đậy, lại càng không dám mở mắt, chỉ có thể mặc kệ Trầm Duệ Tu muốn làm gì thì làm.
Có ý với Bạch Tề cũng không phải một hai ngày, hiếm khi có thể đền bù được chút mong muốn Trầm Duệ Tu đương nhiên không buông tha cơ hội, rồi lại phải khống chế nụ hôn trong phạm vi không khiến Bạch Tề thẹn quá thành giận.
Nụ hôn kết thúc, môi Bạch Tề cũng sưng đỏ, trên mặt còn cả chất lỏng khả nghi, Trầm Duệ Tu nhìn sắc mặt đánh giá tâm tình y, sau đó ôn nhu hỏi han: “Phải đi về sao?”
Những lời này cũng giảm bớt chút xấu hổ của Bạch Tề, y vội gật đầu không ngừng, cũng không dám nhìn Trầm Duệ Tu, cầm lên cái xô đựng giun rồi nhanh chóng ly khai khu rừng.
Trầm Duệ Tu nhìn bóng dáng y, cười đầy thâm ý.
Bước đầu của cuộc trường chinh ngàn dặm coi như thuận lợi vượt qua, kế tiếp phải mau chóng củng cố thành quả và thắt chặt tình cảm, cố gắng sớm ngày bắt được Bạch Tề.
Hạ đi thu đến, chớp mắt đã tới trung thu, không ít hoa quế ở công viên Phong sơn còn nở sớm hơn năm ngoái, trung thu vừa đến hương đã bay mười dặm.
Trung thu hôm nay thời tiết tốt, có lẽ buổi tối ngắm trăng một chút cũng không vấn đề.
“Lão cha, bánh trung thu đâu?” Bạch Tề tìm kiếm tủ bát trong nhà, lại không thấy gì.
Bạch lão cha ở dưới lầu phe phẩy quạt nghỉ ngơi, nghe được thanh âm của Bạch Tề, lười biếng nói: “Bánh trung thu? Thứ đó không phải mười sáu chúng ta mới ăn sao? Trung thu vừa qua bánh trung thu mua một tặng một, mua một tặng hai đều có, rất hời.”
“Tốt xấu gì cũng mua hai cái về cho hợp cảnh a.” Bạch Tề có chút bất đắc dĩ.
“Tùy ngươi, siêu thị bên ngoài công viên cũng có, đi mua mấy cái về là được, nga, đừng để đám tiểu tử trong tiệm biết được, bằng không nhất định sẽ làm ầm lên.” Bạch lão cha ngáp một cái, đem tờ báo trùm lên mặt tiếp tục ngủ.
Bạch Tề thở dài, đi ra xung quanh mua bánh trung thu về ăn tết.
Vừa đi đến cổng công viên lại gặp Trầm Duệ Tu vừa dừng xe bước ra, nhìn thấy Bạch Tề đứng ở chỗ kia cũng có chút ngoài ý muốn.
“Ngươi có thể tính ra thời gian ta ra ngoài sao?” Bạch Tề có chút ngẩn ngơ.
Trầm Duệ Tu nhíu mày: “Chỉ trùng hợp thôi, chẳng qua ta thích gọi nó là duyên phận.”
Cái loại hành vi đem buồn nôn coi như thú vị này bị Bạch Tề trực tiếp coi thường.
“Vẹt nhà ngươi lại thiếu thức ăn?” Bạch Tề hỏi.
“Lần này là tới tặng thức ăn.” Trầm Duệ Tu giơ lên hộp bánh trung thu trên tay, “Hôm nay là trung thu a, phải cùng nhau ngắm trăng ăn bánh trung thu.”
“………..Đó là những việc trẻ con mới làm a.”
“Thỉnh thoảng làm một lần cũng không phải không thể.” Nói xong đưa hộp bánh trung thu cho Bạch Tề, “Quay về mang cho bá phụ, còn một đám tiểu tử trong tiệm đang chờ chia ăn kìa.”
“Cám ơn.” Bạch Tề cũng không khách khí với hắn.
Bây giờ bánh trung thu tặng rồi, người có thể đi rồi, nhưng nhìn đến gương mặt mỉm cười của Trầm Duệ Tu Bạch Tề thật sự nói không ra câu tạm biệt, quả nhiên là của biếu là của lo a…..Nhưng nếu không nhận……sẽ càng xa lạ..
Bỗng nhiên Bạch Tề ý thức được, y rơi vào tay giặc chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
“Ta nghĩ tốt xấu gì ngươi cũng sẽ mời ta đi lên uống chén trà hay sao đó……..” Trầm Duệ Tu bỗng nhiên nói, giọng điệu có chút thương cảm.
“Ta đang định, đến đây đi, đừng ghét bỏ thô trà (đơn sơ, giản dị) là tốt rồi.” Bạch Tề gãi gãi đầu, cầm theo hộp bánh trung thu mang Trầm Duệ Tu quay về trong tiệm.
Bạch lão cha còn đang nằm ngủ ở trước cửa, trên mặt còn che một tờ báo, đang ngáy nhè nhẹ, hai con chim sẻ líu ríu ở đầu vai hắn mưu đồ làm chuyện gì đó, Bạch Tề loáng thoáng nghe được mấy từ “quạ đen” “đánh” “cẩn thận chim khách”, liền nghĩ thầm lần sau quạ đen đến nhất định phải nhắc nhở nó cẩn thận lũ chim sẻ.
“Chúng nó đang nói gì?” Thanh âm của Trầm Duệ Tu bỗng vang lên bên vai Bạch Tề, hơi thở ấm áp phải lên cái tai mẫn cảm, Bạch Tề bị sự “tập kích” bất ngờ khiến cho kinh ngạc lùi về sau mấy bước mới nuốt nuốt nước miếng nói: “Không có gì.”
Ánh mắt của Trầm Duệ Tu bởi vì đang cười mà hơi hơi cong lên, nhìn qua rất ôn hòa vô hại, nhưng Bạch Tề lại có cảm giác hắn hình như…….biết được chuyện gì.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Con chim sáo Hắc Tử từ trong cửa sổ bay ra, đứng lên vai Bạch Tề dùng điểu ngữ nói thầm: “Ngươi này lại đây giúp ngươi bắt giun? Dạo này con người càng ngày càng thích tự ngược, thật kỳ quái.”
Bạch Tề sờ sờ cái đầu lộn xộn của nó rồi nói với Trầm Duệ Tu: “Bóc ra một ít cho lũ chim đi.”
“Tùy ngươi.”
Hắc Tử cảm thấy sắp có thức ăn, đảo đảo đôi mắt nhỏ cao thấp đánh giá hai người, hộp bánh trung thu trên tay Bạch Tề nhanh chóng hấp dẫn lực chú ý của nó. Bạch Tề bóc ra một chiếc bánh trung thu nhân hạt sen bẻ ra một nửa đưa cho Trầm Duệ Tu: “Ngươi cũng thử đi.”
Trầm Duệ Tu vừa cầm lấy bánh trung thu, hai con chim tương tư đã từ trên cửa sổ bổ nhào vào trên vai hắn, một con còn to gan đứng lên tay hắn, Trầm Duệ Tu lần đầu tiên cùng một con chim không quen thân cận như vậy, hắn có chút dè dặt, sợ dọa mấy tiểu tử này bay mất.
“Đừng khẩn trương, chúng nó không sợ người đâu.” Bạch Tề nhìn bộ dáng cuống quýt chân tay của hắn cảm thấy có chút buồn cười.
Cái mỏ hồng hồng của chim tương tư mổ mổ lên bánh trung thu, nó có vẻ rất vừa lòng loại hương vị này, sau đó càng nhiều đồng bọn của chúng bay tới nhấm nháp, cái này tốt lắm, tất cả chim trong nhà đều bay ra, trong nháy mắt Trầm Duệ Tu có loại cảm giác hắn bị ném vào tổ chim.
Chim có tên, chim không có tên, tất cả đều vây quanh hắn, Bạch Tề ngược lại lại bị xem nhẹ – y đang ngồi xem Trầm Duệ Tu làm trò cười.
“Cứ thoải mái, cứ thoải mái, chúng nó chính là lũ chim đến đòi ngươi thức ăn, chứ không phải thổ phỉ đang cầm súng.” Bạch Tề cười hì hì nói.
“Thổ phỉ còn tốt, ta sợ nhỡ không cẩn thận làm mấy tiểu tử này bị thương, vậy không phải ngươi sẽ nổi nóng với ta?” Trầm Duệ Tu cười khổ một chút, cẩn thận nghiền nát vỏ bánh trung thu ném lên trên mặt đất, chim chóc lớn nhỏ đều vỗ cánh bay xuống tranh thức ăn.
Từ vong vây của lũ chim trốn đi ra Trầm Duệ Tu thở phào một hơi, vừa mau chóng nghiền nát bánh trung thu còn thừa trên tay ném lên mặt đất, vừa cẩn thận chui ra khỏi đàn chim.
Bạch Tề ngồi ở ghế đá bên cạnh cười với hắn, đem nửa miếng bánh còn lại trong tay cũng vứt cho hắn: “Tiếp tục a, hiếm khi có cơ hội.”
“Ngươi liền quyết tâm nhìn ta là trò cười?” Trầm Duệ Tu quay đầu lại nhìn lũ chim chóc đang nhảy tới nhảy lui trên mặt đất, có chút bất đắc dĩ nói.
“Cơ hội này càng khó đến a.” Bạch Tề mỉm cười nâng mặt lên, nhìn thẳng vào Trầm Duệ Tu, hắn vẫn đang nhìn bầy chim tranh thức ăn trên mặt đất, khóe miệng vẫn mang chút ý cười.
Chiều mùa thu mặt trời ấm áp ấm áp, xuyên qua lá và cành cây dừng lại trên mặt Trầm Duệ Tu, bóng nắng loang lổ.
Bạch Tề bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ ngay từ đầu y liền sai lầm rồi. Có lẽ từ rất lâu trước đó y đã bắt đầu mê luyến một người cùng y không có lấy một điểm chung, bởi vì rất xa xôi, cho nên không dám hy vọng xa vời gì. Cảnh cáo về tai nạn cũng thế, lấy cớ đi thăm bệnh cũng thế, đi quán bar uống rượu cũng thế, ngay từ đầu y vẫn đang chờ mong một cuộc tình vô vọng, cho nên khi nó bất ngờ xảy ra y mới có thể lúng túng như vậy.
Sự quen biết của bọn họ giống như một câu chuyện không thể biết trước hồi kết, kỳ vọng càng tốt đẹp, sự thật lại càng tàn khốc. Y bàng hoàng lại không thể khống chế mình mê muội, mỗi một khắc đều lo lắng liệu giây phút tiếp theo có phải là kết cục không được dự đoán trước hay không.
Đối với tình yêu, y chờ mong nhiều lắm vọng tưởng nhiều lắm, y cẩn thận ôm lấy trái tim mình không dám mang đi trao đổi, bởi vì y sợ đổi lại chính là một hồi lừa gạt. Hảo tụ hảo tán(*), nói thì dễ dàng, nhưng y cảm thấy y làm không được.
Y chán ghét chính mình hay lo được lo mất như thế.
Một lúc lâu sau, môi Trầm Duệ Tu giật giật.
“Bạch Tề……..”
“A?”
“Ngươi lại hết thời gian rồi.” (ý anh ở đây là anh đã nhắc em chỉ nhìn anh 5s thôi => nhìn lâu => hết giờ)
“…………..!”
———————————————————————-
Hảo tụ hảo tán(*): có thể hiểu là thích thì ở bên nhau, không thích thì chia tay.