Điểu Ngữ Chuyên Gia

Chương 14

Không biết qua bao lâu, lâu đến con chim sẻ ở cùng y kia cũng mệt mỏi, uể oải nằm sấp ở bên ngoài cửa kính nhìn Bạch Tề, thỉnh thoảng còn khẩn trương hề hề quay đầu lại xem có người tới hay không.

Kho hàng bỏ hoang này có người trông coi, cho dù Bạch Tề giãy được dây thừng cũng trốn không thoát, huống chi y bị trói kín mít như vậy.

“A, đến đây, a a a a a, đánh nhau rồi!” Chim sẻ đột nhiên lên tinh thần, thét to, bắt đầu tường thuật trực tiếp trận đấu cho Bạch Tề.

Nhưng cũng không cần nó tường thuật, tiếng súng từ xa xa vang lên làm cho nội tâm Bạch Tề nhảy dựng, khẩn trương xê dịch thân thể ngồi dựa vào tường.

“A, đến đây đến đây, a này, đó là ai? Chính là tình nhân trong truyền thuyết của ngươi sao? Thật uy vũ, thân thủ tốt, kỹ năng né tránh tuyệt, nhân vật chính quả nhiên sẽ có khả năng tự động thám thính suy đoán đường đạn, ta đã nói thôi. Ai nha, không xong, hình như hắn bị thương!” Chim sẻ dậm chân kêu lên.

Bạch Tề cố gắng xê dịch thân thể, nhưng vẫn không thể đứng dậy, chỉ có thể dựa vào vách tường di chuyển, mới dịch được một đoạn đã va vào thùng gỗ.

Cửa bị đá văng ra, trước mắt Bạch Tề vẫn không thấy ánh sáng vì bị miếng vải đen che lại. Trong khoảng không gian tối đen, vang lên tiếng bước chân của một người đang lại gần y.

Bạch Tề ngẩng đầu, lại không nhìn thấy bất kỳ thứ gì.

Một bàn tay vươn ra xoa mặt y, hơi lạnh. Bạch Tề muốn nói chuyện, nhưng trong cổ họng chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ mơ hồ. Miếng băng dính ngoài miệng được nhẹ nhàng bóc ra, người nọ không nói gì, ôn nhu mà cấp bách đặt một nụ hôn lên môi Bạch Tề, thậm chí còn mang theo chút bối rối. Chỉ có hôn mới có thể trấn an sự nóng nảy và sợ hãi của cả hai vào giờ khắc này, giây phút hai đôi môi gắn kết, tất cả những cảm giác băn khoăn lưỡng lự đều bị xoa dịu..

Trước mắt Bạch Tề vẫn tối đen, giờ khắc này nụ hôn mãnh liệt giống như toàn bộ sinh mệnh y.

Một nụ hôn quen thuộc biết bao, hơi thở quen thuộc biết bao, đầu lưỡi tùy ý ra vào trong miệng y giống như lãnh chúa đang tuần tra lãnh địa của chính mình, lo lắng kiểm tra xem tài sản của mình cò bình yên vô sự hay không.

Nước miếng không kịp nuốt chảy dọc xuống theo khóe miệng, trong cổ họng Bạch Tề phát ra tiếng ô ô, thân thể vặn vẹo không yên, Trầm Duệ Tu mới dừng lại nụ hôn này, thở hào hển hôn nhẹ lên mặt Bạch Tề.

“Thực xin lỗi……..” Trầm Duệ Tu ôm y, ghé vào bên tai y thì thào. Hơi thở ấm áp phải lên tai Bạch Tề, hơi hơi tê dại và run rẩy.

“Ngươi bị thương?” Bạch Tề vội vàng hỏi, bị lấy đi thị giác và mùi máu tươi thoang thoảng càng khiến y căng thẳng không thôi.

“Trầy da một chút, không thương tới xương cốt.” Trầm Duệ Tu ôn như nói, còn hôn hôn cái tai đang nóng lên của y.

“…………….” Bạch Tề im lặng vài giây, sau đó đột nhiên rống lên, “Ngu ngốc, còn không tháo bịt mắt với dây thừng ra!”

Có lẽ khí thế của Bạch Tề làm cho Trầm Duệ Tu yên lòng, kéo xuống mảnh vải bịt mặt y cắt đứt dây thừng trói chặt tay chân y. Đường nhìn của Bạch Tề lập tức trở nên sáng sủa, gương mặt Trầm Duệ Tu ngược sáng, những đường nét được phác họa rõ ràng càng hiện lộ sự sắc bén và cương quyết phía sau bề ngoài tuấn mỹ kia của hắn. Y dĩ nhiên đã nhìn tới ngây người. Y chưa từng phát hiện ra người đàn ông thường xuyên cười cong đôi mắt đào hoa, lúc nào cũng mang theo khí chất mê hoặc người khác này lại bộc lộ khả năng như thế.

Con chim sẻ vẫn đừng ngoài song sắt cửa sổ cũng bay theo vào, đậu xuống nơi cách Bạch Tề không xa, nghiêng đầu nhìn y.

Bạch Tề lấy ánh mắt tỏ vẻ cảm tạ con chim sẻ.

Chim sẻ cười hì hì nói: “Phần vụn bánh mì cho một năm, phải có nho khô ăn kèm.”

Bạch Tề giật mình, hiển nhiên đã nhớ ra con chim sẻ đòi nho khô cuối cùng vì bị gạt bỏ mà ngoan ngoãn đi ăn hạt kê.

“Đừng quên nga, về sau mỗi ngày ta đều tới đòi nợ ngươi.” Chim sẻ nói xong, nghiêng đầu, vỗ vỗ cánh bay đi.

“Nó đang nói gì?”

“Nó nói nó muốn ăn bánh mì vụn cả một năm kèm nho khô, mỗi ngày ăn.” Bạch Tề nói, sau đó sững sờ, ngơ ngác nhìn lại Trầm Duệ Tu.

Gương mặt Trầm Duệ Tu vẫn thản nhiên ý cười.

“Ngươi chừng nào thì biết?” Bạch Tề cẩn thận hỏi.

“Nếu ngươi trông thấy một con vẹt nói tiếng người với ngươi yêu cầu ngươi đi cứu người, ngươi sẽ cảm thấy chuyện gì cũng trở nên bình thường.” Trầm Duệ Tu cười cười nói, hàng lông mi buông xuống che đi một tia cô đơn ở sâu trong đáy mắt. Có lẽ, còn có một tia mất mác, bởi vì sự đề phòng của Bạch Tề.

Hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao Bạch Tề vẫn luôn thần thần bí bí, giống như có bí mật gì, vì sao Huyền công từ thích y như vậy, vì cái gì y luôn lẩm bẩm một mình nói chuyện với loài chim – không phải lẩm bẩm một mình, mà là thật sự đang trò chuyện với chúng.

Tiếng đánh nhau cùng tiếng súng ở bên ngoài cũng đã ngừng lại, Trầm Duệ Tu kéo Bạch Tề nói: “Về nhà trước đi, lát nữa cảnh sát sẽ đến đây.”

Bạch Tề nhìn ngoài cửa đứng một loạt những người bộ dáng hung ác, sau đó nhìn lại cái kẻ tươi cười đầy mặt kia, sau đó nói thầm: “Quả nhiên là thủ lĩnh lưu manh………”

“Bây giờ có thể khai báo thành thật đi.” Trầm Duệ Tu pha một ly trà lài đưa cho Bạch Tề rồi hỏi.

Bạch Tề ngồi trên sô pha, liên tục thay đổi thế ngồi vì bất an, nâng lên cái chén sứ hình trái tim nói: “Cái chén này thật đẹp.”

“Kỳ thật khi ngươi căng thẳng ngươi sẽ nói sang chuyện khác, hơn nữa còn rất gượng gạo.”

“Aha ha, vậy sao.” Bạch Tề cười gượng hai tiếng, sau đó uể oải thổi nguội hồng trà còn đang nóng hổi trong chén.

Trầm Duệ Tu cũng không vội, lẳng lặng nhìn y một ngụm một ngụm uống hồng trà, cho đến khi không còn lấy một ngụm.

“Vết thương của ngươi không việc gì đi.” Bạch Tề nhìn hoa văn tinh xảo dưới đáy chén, trong lòng biết rõ thực sự không kéo dài được thêm nữa, đành phải bắt đầu tìm chủ đề.

“Chỉ trầy da một chút, băng bó xong sẽ vô sự, nếu ngươi lo lắng ta có thể cởi ra cho ngươi kiểm tra kiểm tra.” Câu nói trêu chọc mang theo ý cười của Trầm Duệ Tu làm cho Bạch Tề lập tức đỏ mặt.

“Đùa giỡn Tiểu Tề?! Quá kém!” Trong ***g sắt bên cạnh Tiểu Ba vỗ cánh kêu lên, “Tiểu Tề gã đàn ông này tuyệt đối không phải thứ tốt a, đừng để ý đến hắn, đừng để ý đến hắn! Ba ngày nay hắn cũng chưa cho ta ăn đậu phộng, keo kiệt muốn chết! Vừa gọt táo còn vừa cầm con dao khua đến khua đi trước mặt ta, làm cho tâm hồn nhỏ bé của ta vô cùng hoảng sợ, quả thực quá kém!” (Anh ý trả thù Tiểu Ba vụ dám nói xấu ảnh với em =)) =)))

Bạch Tề nhìn hai tiểu tử trong ***g sắt lại nhìn nhìn cái vẻ lão thần vẫn ở của Trầm Duệ Tu, sâu sắc cảm nhận được y cần cẩn thận người đàn ông này.

“Chúng nó đang nói gì?” Trầm Duệ Tu hỏi.

“Chúng nói ngươi ba ngày rồi chưa cho đậu phộng, còn lấy dao uy hiếp chúng, rất kém cỏi.” Bạch Tề phiên dịch.

“Nga không, Tiểu Tề sao ngươi có thể nói cho hắn!” Tiểu ba thống khổ ôm đầu cọ lên người Tiểu Phỉ, “Lão bà, đàn ông quả nhiên đều trọng sắc khinh bạn.”

“Ngươi hình như cũng là đực a.” Tiểu Phỉ lạnh lùng phỉ nhổ.

“Ách……….”

“Ngươi từ từ.” Trầm Duệ Tu đột nhiên dứng dậy,cầm ***g chim mang hai tiểu tử kia nhốt vào phòng tắm, sau đó nói, “ Bây giờ có thể tiếp tục.”

Bạch Tề nhìn cánh cửa phòng tắm đã đóng chặt lại, bên trong còn truyền ra tiếng chửi bậy của Tiểu Ba, lại sâu sắc cảm nhận được loài chim cũng cần tăng thêm sự hài hòa trong tiếng nói.

“Bắt đầu từ đâu?”

“Từ lúc ta bị tai nạn xa cộ đi.” Trầm Duệ Tu khẽ cười nói.

Kỳ thật ban đầu hắn cũng từng hoài nghi Bạch Tề có liên quan tới vụ tai nạn kia, nhưng kết quả điều tra lại càng làm cho hắn tò mò: xuất thân trong sạch, gia đình đơn thân (thiếu cha hoặc mẹ), từ nhỏ ở trong tiệm chim cảnh lớn lên, cùng loài chim có chút hữu duyên, nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Trầm Duệ Tu tự nhiên không tin Bạch Tề có thể bói toán, nhưng nếu tai nạn có liên quan tới y, y cần gì phải nhắc hắn cẩn thận? Hắn cảm thấy mọi thứ trở nên lẫn lộn, cũng càng thêm tò mò.

Mà khi hai người càng hiểu biết về nhau, hắn càng ngày càng có một loại dự cảm hoang đường, mà cái dự cảm này cuối cùng cũng được chứng thực: Bạch Tề nghe hiểu tiếng chim.

Mọi chuyện dường như ngay lập tức được sáng tỏ, lời nói của Bạch Tề mà hắn ngẫu nhiên nghe được khi đứng ngoài tiệm chim cảnh, cũng không phải y đang gọi điện thoại cho ai, mà là………đang nói chuyện với loài chim.

Hắn rốt cuộc hiểu vì sao Bạch Tề hay lầm bầm lầu bầu với chúng, khi thì gật mình hoảng hốt, khi thì tươi cười vui vẻ.

Bởi vì y hiểu được ngôn ngữ của một loài sinh vật khác.

Bạch Tề vuốt ve hoa văn trên chiếc chén sứ mở miệng nói: “Kỳ thật chuyện ngươi bị tai nạn là do một con quạ đen nói cho ta biết, nó có thể dự đoán những chuyện không may sẽ xảy ra với người khác. Vừa khéo chúng ta quen biết, nó hay tới chỗ ta xin ăn xin uống tiện thể nói cho ta biết một ít chuyện sắp xảy ra – tất cả đều là không may.”

Nói tới đây Bạch Tề lại nhớ tới tình cảnh oai hùng của con quạ đen không hay ho bị chim sẻ đuổi đánh kia, không khỏi nở nụ cười.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt y, Trầm Duệ Tu hơn buống xuống mí mắt, hàng lông mi dài cho lại con mắt của hắn. Bạch Tề, y đúng là vẫn thân thiết với loài chim hơn a.

“Ngươi là trời sinh đã nghe hiểu tiếng chim sao?”

“Ân, trước đây ta nghĩ mọi người đều nghe hiểu, nhưng tới khi đi nhà trẻ mới dần dần phát hiện thì ra chỉ có mình ta có thể nói chuyện với loài chim. Trong con mắt người khác ta chính là quái nhân, luôn lẩm bẩm cùng bầy chim. Khi đó thầy giáo còn hoài nghi ta bị bệnh hoang tưởng, đề nghị cha ta đưa ta tới bác sĩ tâm lý.” Bạch Tề cong cong khóe miệng, lại không thể cười ra, “Khi đó ta mới hiểu được vì sao cha ta không cho ta nói chuyện này với người khác, bởi vì chuyện này rất ít người có thể lý giải. Người trong nhà ta đều là như vậy, vừa sinh ra đã nghe hiểu tiếng chim. Mẹ ta lại là người theo chủ nghĩa duy vật, cái loại năng lực quái dị này mẹ không tin tưởng, cha ta vẫn dấu diếm, rồi sau có ta. Khi đó ta còn nhỏ, vẫn cùng mẹ nói chuyện này, cuối cùng cha ta ngả bài với mẹ, mẹ cảm thấy hai chúng ta đều điên rồi.”

Bạch Tề bưng cái chén lên uống thêm một ngụm, bên trong cũng đã trống không, đành phải đặt xuống. Kết quả Trầm Duệ Tu đem ly hồng trà của hắn đưa cho y, còn nháy nháy mắt với y.

Hai người ngồi rất gần, cũng bởi vì gần, Bạch Tề mới chú ý tới ánh mắt Trầm Duệ Tu rất đẹp. Mắt đào hoa, lông mi rất dài, khi cúi đầu xuống có thể che hết cả ánh mắt, khi nháy mắt với y lại mang theo sự ôn nhã quen thuộc thêm vài phần trêu tức.

Bạch Tề lẩm bẩm một tiếng cám ơn, cầm lấy cái chén của hắn.

“Sau đó mẹ càng ngày càng không chịu được cha ta và ta, liền rời đi. Ta nghĩ có lẽ người bình thường thật sự rất khó chấp nhận đi, dị dạng như vậy……..” Bạch Tề cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

Y không dám nói với ai, bởi vì không ai chịu tin tưởng, vì thế chỉ có thể yên lặng trông coi đám tiểu sinh linh này. Đôi khi y cũng cảm thấy sợ hãi, có lẽ tất cả đều là suy nghĩ của chính y. Có lẽ y thật sự bị bệnh, một khi khỏe lại, y sẽ phát hiện y vẫn đứng trong thế giới của con người, nghe không hiểu lũ chim chóc kêu la là muốn nói điều gì.

Cái loại cảm giác sợ hãi mờ mịt và cô độc không thể nói này, y chưa bao giờ giãi bày cùng ai cả. Cho dù là cha của mình y cũng không dám nhắc tới.

Trầm duệ Tu bỗng nhiên đứng lên ôm lấy y.

Có lẽ độ ấm từ một cơ thể khác truyền đến làm cho y cảm thấy mình được bao bọc, được thông cảm, y vươn tay ôm Trầm Duệ Tu, thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi.”

“Chỉ cám ơn thôi sao?”

Bạch Tề đẩy hắn ra hung hăng lườm hắn một cái, sau đó hít sâu một hơi, âm trầm nói: “Hảo, ta mặc kệ ngươi là hắc đạo hay đã tẩy trắng, cũng không để ý ngươi thích đàn ông hay thích phụ nữ, tóm lại ngươi tắm rửa sạch sẽ, chờ ta quay lại cưới ngươi!”

Trầm Duệ Tu ngẩn ngươi hỏi: “Ngươi định đi đâu?”

Bạch Tề đem cái chén và đĩa trà đặt lên mặt bàn, đứng lên nghiêm mặt nói: “Đi WC!”

Y chỉ uống hơi nhiều thôi, thật sự!
Bình Luận (0)
Comment