Diệu Nhật Lam Thiên

Chương 10

Lam Úc Kiệt trong văn phòng ngẩn người, nhớ lại khoảng thời gian vừa về nước mỗi ngày bệnh viện đều kín người, một đám bác sỹ mộ danh mà đến, mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, khiến anh chỉ có thể ngủ một tiếng một ngày, lại khiến anh thấy da đầu run run.

“Bác sĩ Lam, cha anh bảo hôm nay anh phải về nhà ăn cơm.” Thư ký của Lam Úc Kiệt đứng bên ngoài vói đầu vào văn phòng, sau đó không lớn không nhỏ nói.

“Lam Tiểu Tử, cho dù cửa không đóng cô cũng phải gõ cửa, còn nữa, nếu cô đã gọi anh là bác sĩ Lam, vậy cũng phải gọi ba anh một tiếng viện trưởng.”Cô thư ký này làm Lam Úc Kiệt rất đau đầu.

“Được rồi, biểu ca, viện trưởng bảo anh hôm nay về nhà ăn cơm.” Lam Tiểu Tử rất không muốn, chu môi.

Sách, phân biệt à? Sao kêu lại khác nhau nhiều vậy?

Lam Úc Kiệt không nói gì, nói với Lam Tiểu Tử thêm một câu nữa anh sợ mình sẽ chảy máu não, vì sức khỏe của bản thân, anh thở ra một hơi buộc mình bỏ cô qua một bên.

“Cha, con về rồi.” Lam Úc Kiệt tan tầm sớm, ngoan ngoãn về nhà làm hiếu tử.

“Ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi.” Ông Lam ló đầu ra nhìn con mình, trong tay cầm một cái chảo hệt như đang cầm thìa, sau đó cười cười lại quay vào nhà bếp.

“Cha, có cần giúp gì không?” Lam Úc Kiệt nhìn phòng bếp phủ đầy khói trắng, vô cùng bất đắc dĩ

Cha anh gần đây thích tiết mục nấu ăn trên TV, cho nên thường xuyên tự mình xuống bếp, nhưng những thứ ông nấu ra a...... thật không dám khen......

Cha...... Thật không cần mang mặt nạ chống độc? Hay là khẩu trang N95? (loại khẩu trang đảm bảo chống dc 95% các loại khói, bụi)

“Không cần, không cần, con ra phòng khách xem TV đi, xong rồi cha gọi con.” Ông Lam phất tay, không thèm quay đầu lại.

Lúc Lam Úc Kiệt đã yên vị trên sô pha xem TV xem, ông Lam lại gọi anh, Lam Úc Kiệt thở ra một hơi, rốt cuộc ăn cơm.

Đồ ăn...... Ân, hai món đen thui, một món đỏ toàn diện, một món màu vàng nâu, miễn cưỡng có thể nhìn ra đây là món làm từ trứng, còn một món cháy khét chỉ nhìn ra một đống gì đó.

Lam Úc Kiệt cười đến khóe miệng run run, sau đó trên mặt nổi lên ba đường hắc tuyến, ngoan ngoãn thôi miên bảo mình ăn vào.

“Tiểu Kiệt......” Ông Lam gọi Lam Úc Kiệt vài tiếng Lam Úc Kiệt vẫn như đang đi vào cõi thần tiên, đến tiếng này anh mới nghe được.

“Cha, chuyện gì?” Lam Úc Kiệt nuốt xuống khối thịt đen tới mức không nhìn ra thịt gì, ngẩng đầu.

“Cha hỏi con có quen bạn trai chưa.” Ông Lam từ lâu đã biết con mình thích con trai, cũng tiếp nhận từ lâu, nhưng nhìn anh cô đơn lâu như vậy, bạn bè chất đầy mấy xe tải, nhưng bạn trai thì ngay cả một cái bóng cũng chả thấy đâu.

“Khụ, khụ......” Lam Úc Kiệt vừa nghe, khối thịt nhai thật lâu vẫn không thể mềm kia đang được nuốt xuống đứng yên tại chỗ, thiếu chút làm anh nghẹn chết. “Sao...... đột nhiên hỏi cái này?”

Cha à...... cha muốn mưu sát sao a......

“Con sắp ba mươi rồi, nếu có người thích thì mang về cho cha xem, người con thích cha sẽ thích, thêm một đứa con nữa cũng tốt......” Ông Lam lảm nhảm lập đi lập lại.

“Đã biết, nếu có sẽ dẫn tới cho cha xem.” Lam Úc Kiệt pha trò, vội xem mình như người mù, vươn đũa vơ sạch đĩa thức ăn tối om kia.

Sau khi ăn xong, ông Lam lại lảm nhảm một lúc nữa mới thả anh ra

Lam Úc Kiệt thấy thể xác và tinh thần mình bị tổn thương nghiêm trọng.

Lỗ tai anh sắp sinh kén rồi...... còn ăn cả một đống đồ không biết là gì kia nữa......

Ông Lam cũng rất oán niệm.

Ông không phải dạng cha cổ hủ, thằng nhóc nhà ông năm mười sáu tuổi đã chạy tới nói với ông: 『 Cha, con thích con trai. 』, từ khi đó ông đã nhận rồi.

Con mình mà, ông không ủng hộ cũng chả làm được gì, đồng tính vốn không phải bệnh, mà là tính hướng bất đồng, ông làm cha tự nhiên giơ hai tay ủng hộ.

Con ông lớn lên khá xinh đẹp, người theo đuổi không bảy tám thì cũng có một tá......

Nhưng không có bạn trai là thế nào......?

Liên tục bị oanh tạc ba ngày, Lam Úc Kiệt mặt nhăn mày nhíu chạy tới chỗ Vương Diệu.

Không biết bị cha mình buộc quen bạn trai có được tính là bạo lực gia đình không nhỉ......

Mở cửa ra, Vương Diệu không có ở nhà.

Ngoại trừ lần đầu tiên tới nơi này, Lam Úc Kiệt chưa từng gặp lại cha Vương Diệu, Vương Diệu nói cha cậu từ sau khi về hưu thì hành trình du ngoạn mỗi ngày của ông đều chật ních, không ở nhà là chuyện rất bình thường.

Vì từ sau mười tuổi đã quen sống tự lập, nên thói quen hàng ngày của Vương Diệu rất tốt, cậu rất cần cù, lại chịu làm việc nhà, trong phòng lúc nào cũng chỉnh tề thoải mái, không phải kiểu chỉnh tề thiếu sinh khí, mà ngược lại rất sống động, ở trong này vô cùng thoải mái.

Lam Úc Kiệt lăn qua lăn lại trên giường, ôm gối tùy ý nằm trên giường xem TV.

Anh rất thích nhà của Vương Diệu, vừa lớn vừa thoải mái, làm gì cũng sẽ không có người đi quản, Lam Úc Kiệt cực kỳ hưởng thụ.

Anh không mua nhà riêng, trước kia không phải ngủ ở bệnh viện thì là về nhà, bây giờ lại thấy nơi này ở rất thoải mái, cho nên kỳ thật ra ngoài ở cũng không phải chuyện xấu.

Quan hệ giữa Lam Úc Kiệt và Vương Diệu vẫn không thay đổi.

Lúc lên giường hai người có thể như lửa lan đồng cỏ, xong chuyện Vương Diệu sẽ hầu hạ anh như cụ ông, lúc không làm tình, Vương Diệu có khi sẽ ở phòng khách xử lý công sự, mà Lam Úc Kiệt thì ở một bên xem TV.

Bọn họ có đôi khi sẽ nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên sẽ hẹn nhau ra ngoài ăn cơm

Thích ý a......

Trước kia anh chưa sống thế này được mấy ngày cả......

Lam Úc Kiệt thảnh thơi híp mắt, ngáp dài một cái hệt như mèo, sau đó ngã đầu xem TV

Bạn bè của Vương Diệu không nhiều lắm, nhưng cậu đối xử với bạn bè rất tốt.

Bạn bè Lam Úc Kiệt rất nhiều, anh đối xử vô cùng tốt với bạn bè.

Nhưng Lam Úc Kiệt là một người không thể nuông chiều, cậu cho anh ba phần màu, anh lập tức sẽ mở phường nhuộm, không hề khách khí chi cả.

Từ lúc phát hiện có thể sống tiêu dao như vậy, Lam Úc Kiệt liền xem nhà Vương Diệu thành nhà mình, một tuần có năm ngày đều đến ở.

Vương Diệu thật cao hứng, có thể trước đây quen sống một mình rồi, nên cậu rất thích khi về nhà có chút nhân khí, tựa như những ngày cuối cùng sống ở Anh, mấy người ở trong một gian phòng trọ, vừa không quá náo nhiệt, lại không quấy rầy người khác, rất tốt.
Bình Luận (0)
Comment