Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

3 Dịch: Hỏa Long Quả Biên tập: Iris 20150403222840_CEcNr.thumb.700_0

No. 67

Buổi lễ diễn ra hết sức thuận lợi, tất cả những buổi lễ trong nước ban đầu đều là “hy vọng buổi lễ sẽ thành công tốt đẹp” rồi sẽ kết thúc một cách thần kì thành “cùng chúc vì sự thành công tôt đẹp của buổi lễ”.

Thời đại như thế, để tìm được một chuyện khiến người ta chắc chắn không chút hoài nghi không hề đơn giản chút nào.

Những nhân vật có máu mặt trong giới văn nghệ và giới chính trị đến không ít, tuy tôi không nhìn thấy nhưng tôi đã biết rằng Chấn Hoa thật sự đã liên kết với nhiều trường bạn “không tầm thường”. Bọn họ đều được mời đến tham gia buổi lễ kỉ niệm thành lập trường, nhưng điều khiến tôi tin tưởng hơn nhiều đó là duyên phận của một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi với Chấn Hoa, chỉ có ba năm mà thôi.

Còn duyên phận với những tên bạn kia, còn không đến ba năm, cũng giống như mấy người bạn cùng lớp cấp hai của tôi, có những người, ngay cả một câu cũng chưa từng nói với nhau.

Tôi đi men theo mép bục, chầm chậm đi về quân doanh của lớp 5.

Quay đầu nhìn lại đằng xa đó, chị Lạc Chỉ còn đứng ở đó nữa hay không, tôi cũng không nhìn rõ nữa, chỉ là nhiều năm sau đó, tôi vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó. Rõ ràng chỉ là hai người xa lạ nhưng dưới ánh nắng rực rỡ của buổi sớm mai hôm ấy, chúng tôi đứng dưới bục phát biểu, cùng đón một cơn mưa, cùng để sự im lặng trầm mình đến ướt dầm dề.

Trương Bình khi nhìn thấy tôi thì thở phào một cái: “Tôi còn tưởng em bị rơi xuống bồn cầu rồi chứ, mau về chỗ đi!”

Tôi cười gượng gạo, im lặng về vị trí rồi ngồi xuống.

Tôi không có chút ấn tượng gì về buổi lễ ngày hôm đó, ngoài bắn súng chào, còn lại đều là hình ảnh Giản Đan và β ngồi đằng sau tôi ngân nga mấy bài hát mới của Thái Y Lâm. Năm đó, ăn theo phong trào của Châu Kiệt Luân, Thái Y Lâm thay đổi phong cách, album mới rất được ưa chuộng. Tôi nghe từ bài “Nhìn tôi 72 lần” đến bài “Guảng trường Prague”, hai người họ hát hết một album thì buổi lễ cũng vừa vặn kết thúc.

Lúc thu dọn đồ đạc chuẩn bị về lớp, tôi cuối cùng vẫn không cam tâm, không kìm được lòng mà ngó nghiêng để tìm hình bóng Dư Hoài. Cậu ấy cuối cùng đã trở lại dáng vẻ trước kia, đang cùng bọn Từ Diên Lượng cười hi hi ha ha, tôi cũng không biết bọn họ đang nói gì nữa.

Tôi giơ máy ảnh lên,lần đầu lật ngược nó lại, hướng về phía mình rồi chụp một tấm.

Mặt rất to, mắt thì vì chói nắng mà nheo lại, bởi thế lại càng nhỏ hơn, mũi và trán thì nhếnh nhoáng dầu là dầu.

Thật là khiến người ta không kìm nổi mà muốn xóa đi.

No. 68

Sau khi về lớp, Từ Diên Lượng cùng một loạt các cán bộ lớp cứ ra ra vào vào, tấp nập chuẩn bị cho cuộc họp lớp ban chiều. Những học sinh còn lại, có người ngồi ăn cơm trưa, có người ra ngoài đi dạo, mặc dù “những đứa con ngoan” mọi khi chỉ lo học hành, trước buổi lễ kỉ niệm thành lập trường, trong lòng không thể không có chút ngứa ngáy.

Tôi buổi sáng ngủ dậy muộn, vội vàng ra ngoài mà quên mang bữa trưa, thế nên đành phải ngồi ở chỗ mà gặm bánh mì.

À, tiện thể cũng có làm bài tập Vật lý nữa.

Sau này nghĩ lại, lúc đó không biết đang tủi thân hay ấm ức chuyện gì, cầm trong tay cũng chảy ra nước.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cả lớp chỉ còn mỗi Trương Bình là mang lại cho tôi cảm giác ấm áp, thế nên xin thề, nhất định phải chăm chỉ học Lý.

Tất nhiên, nghĩ là một chuyện, còn giải được bài tập lại là một chuyện khác.

Đột nhiên có người “tập kích” vào đầu tôi.

“Oa, đổi tính đổi nết rồi cơ à? Mọi khi sôi nổi là thế mà hôm nay sao lại gia nhập phái học hành rồi? Ra đây giúp đi!”

Vẻ mặt ngông nghênh của Dư Hoài làm tôi phát ngán.

“Cũng không phải chỉ có một mình tôi đổi tính đổi nết, ai không biết trở mặt chứ, tôi không phải cán bộ gì, giúp gì mà giúp? Lời thoại trong kịch tôi cũng đều thuộc hết rồi, yên tâm!”

Tôi quay ngoắt đi, tiếp tục gặm bánh mì.

Cậu ta không nói câu nào, có lẽ là đi rồi.

“Cậu ở nhà có bỏ công sức luyện tập làm bài liên quan đến chuyển động phương ngang hình parabol không vậy?”

Tôi giật nảy mình, quay lại thì thấy cậu ta đứng lù lù ở đó: “Làm cái gì đấy?”, giọng nói cũng run run.

Cậu ta dùng ngón trỏ chỉ vào câu 1 trong tờ đề của tôi: “Tôi nói cái này, chuyển động phương ngang, hình parabol, góc hợp bằng 0, cậu nghĩ cái gì vậy hả?”

Tôi lấy tẩy ra tẩy sạch, nói: “Biết rồi, cảm ơn!”

Cậu ta nhất quyết ngồi bên cạnh tôi, hình như vừa chạy bộ xong, đầu ướt đẫm mồ hôi, trong tay vẫn còn cầm khăn lau.

“Cậu sao thế?”

“Không có gì.”

“Cậu nhất định có chuyện gì rồi.”

“Tôi nói rồi, không có gì cả.”

Cậu ta nheo mắt lại nhìn tôi: “Tôi lại chọc tức cậu à?”

Chẳng liên quan gì đến cậu hết. Đúng, là cậu động chạm đến tôi đấy, cậu nghĩ cậu là ai… trong lòng tôi nghĩ đến n đáp án, vẫn không tài nào có thể giải thích được: Tại sao tôi từ một cô bé hoạt bát chạy loăng quăng trong buổi sáng sớm nay lại có thể biến thành bộ dạng hiện giờ – một con nhóc câm như hến, chăm chỉ phấn đấu học hành…

Nhưng IQ đã đốt cháy tro tàn thành đốm đỏ.

“Đúng rồi!”, tôi lấy máy ảnh ra: “Sáng nay tôi chụp được mấy tấm hình, đều là tiện tay chụp lại thôi, kết quả có một tấm của cậu, một tấm cậu đứng cùng một cô gái xinh đẹp nữa, cậu chờ chút nhé, tôi tìm cho cậu xem…”

Cậu ta lập tức hưng phấn: “Thật hay đùa đấy? Nào, mau mau cho tôi xem với!”

Sau đó tôi làm bộ mặt hết sức bi thương, ngẩng đầu: “…Sao lại không thấy…”

Cậu ta hét lớn: “Tôi lạy cậu, có chụp tấm ảnh mà cũng làm mất, cẩn thận tôi cho cậu trải nghiệm chuyển động hình parabol giờ!”

Cuối cùng thì đến cả giả vờ cười, tôi cũng cười không nổi nữa.

“Tôi làm mất một bức ảnh mà cậu muốn cho tôi parabol?”

Cậu ta ngớ người, dường như không ngờ rằng tôi cho là thật, vội vàng xua xua tay, “Đùa chút thôi mà, là đùa thôi…”

“Thật đáng tiếc!” Tôi cố gắng giả vờ như thật, giọng hời hợt: “Cô bạn đó xinh đẹp như vậy, sao lại không tìm thấy rồi… cậu quen cô ấy à? Cùng là năm nhất sao?”

Cậu ta gật đầu: “Ừ, bạn học cấp hai của tôi, Lăng Tường Xuyến, học lớp hai. Tôi, Lăng Tường Xuyến và Lâm Dương hồi học cấp hai bên trường Đại học sư phạm là bạn cùng lớp.”

Tôi bị giọng điệu của cậu ta làm nguôi nguôi, giả vờ bình tĩnh cũng không còn khó khăn như trước nữa.

“Cậu quen cô ấy? Trên ảnh nhìn không ra đấy, nhìn cậu rất căng thẳng, cười rất điêu.” Có gì nói nấy thôi, tuy có chút ác ý nhưng cậu ta cũng có vẻ vô cùng khó xử: “Vậy à?”

“Ừm.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột, nhìn cậu ta đăm đăm.

Dư Hoài đỏ mặt, gãi đầu gãi tai, cười trong trẻo: “… Thằng con trai nào nói chuyện với gái xinh mà không căng thẳng cho được… Tôi cũng chỉ là người phàm thôi mà…”

No. 69

Giả vờ không chút quan tâm để dụ Dư Hoài khai ra hết nội dung cuộc nói chuyện ban nãy của cậu ta với Lăng Tường Xuyến gần như khiến tôi phải dùng kiệt trí tuệ được tích lũy trong 17 năm cuộc đời. Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, cái gọi là sử dụng trăm phương ngàn kế để bày mưu, tính kế, giở trò là được nảy nở như thế này đây. Khi bạn bắt đầu ghen tuông, khi bạn bắt đầu để tâm, khi bạn bắt đầu đố kị… khi bạn bắt đầu thích một người.

Tôi cứ cười suốt, như đang đứng đối diện với ống kính, nhưng mà người chụp ảnh cứ chần chừ, rề rà mãi không nói “123 kim chi” vậy, thế nên tôi chỉ có thể nhe răng ra mà cười, cứ cười cứng đờ như thế, không thể dừng lại, cũng không được thay đổi tư thế.

Lăng Tường Xuyến đến để thông báo cho Dư Hoài về vụ họp lớp cấp hai, nhân tiện đả đưa mấy câu về tình hình của mình ở lớp hai, cùng với tình hình mấy tháng gần đây của mấy cậu bạn học cũ học rải rác ở Chấn Hoa.

“Cậu thích cô ấy…” Vốn dĩ tôi đã định dùng câu hỏi, nhưng mà khi nói ra, cuối câu lại hạ giọng xuống, cuối cùng lại thành câu trần thuật.

Dư Hoài bắt đầu căng thẳng, hơn nữa còn đỏ cả mặt nữa.

Tôi ngoác miệng ra, hỏi: “Tất nhiên, ai không thích gái xinh chứ. Tôi biết rồi, cần tôi giúp cậu theo đuổi cô ấy không?”

Câu cuối cùng khiến cậu ta thất kinh, vội vã lắc đầu nguầy nguậy. “Thích thì nhích thôi, tôi thích đầy người, thích cũng chia làm nhiều loại, tôi còn thích con đường hoa anh đào, chẳng lẽ tôi phải đi chuyển gu thành gay? Cậu biết cái gì chứ!”

Tim tôi trật một nhịp.

“Thích Lăng Tương Xuyến với đường hoa anh đào sao có thể giống nhau cơ chứ?” Tôi thận trọng nhắc nhở cậu ta.

“Có gì khác đâu?” Cậu ta dúi đầu tôi một cái, dùng lực rất mạnh: “Cậu có phải bị ấm đầu rồi không, sao cứ thấy có gì đó sai sai ở đây đó!”

Sau đó, rốt cuộc tôi cũng cười phá lên. Lần này là cười thật sự.

Trong lòng Dư Hoài, Lăng Tường Xuyến cũng chỉ như nhân vật hai chiều. Tôi thêm mắm thêm muối vào suy nghĩ của mình, để câu tư duy mang tính lịch sử này khắc sâu trong tâm khẳm.

Vậy là, cuộc sống lại tràn ngập ánh dương.

Trương Bình, xin lỗi thầy, vẫn là để sau này sẽ từ từ báo đáp công ơn của thầy.

Tôi gập quyển sách Vật lí lại, hỏi cậu ta: “Cậu đang bận làm gì, cần tôi giúp một tay không?”

Cậu ta chớp chớp mắt, dẩu miệng ra: “Không làm bài tập về chuyển động parabol nữa à?”

Tôi nhìn ra cửa sổ, trề môi nói: “Có cậu thích làm thì có!”

Cậu ta cười nham hiểm, ném giẻ lau qua chỗ tôi: “Đây, lau bảng hộ tôi! Bọn họ phải viết chữ nghệ thuật lên đó nữa.”

Tôi đang ôm một bụng hả hê đi dọn dẹp cái bảng bẩn, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Tại sao lại có cảm giác bị chơi xỏ thế nhỉ?

No. 70

Họp lớp vô cùng thành công.

Bao nhiêu ngày qua, lần đầu tiên tôi có cảm giác lớp 5 lại đoàn kết một khối như thế. Tôi còn phát hiện ra một điều nữa, đó là những bạn bình thường cắm đầu vào học hành cũng hài hước và thuộc hội những người thích đùa…

Kịch của lớp tôi thành công rực rỡ. Bạch mã Giản Đan cõng trên lưng là Hàn Tự hùng dũng bước ra sân khấu, làm cả lớp chịu một phen chấn động tinh thần, Trương Bình cười đến méo cả miệng. Màn hôn thu hút ánh nhìn nhất trước khi được diễn trên sân khấu. Tôi đã nghe β kể Giản Đan đã nghĩ xong cách để xử lí nguy cơ đó rồi, cũng bởi vậy tôi cứ hóng mãi tiết mục này.

Kết quả khiến tôi tức bốc khói đầu.

Lúc Hàn Tự cau mày, nhắm hai mắt lại, ngày một tiến sát Từ Diên Lượng mà đã bị đâm chết trước đó, β với thân phận là cái quan tài thủy tinh liền tiến về phía trước, cầm một tấm bảng trắng to đùng chắn ngang khuôn mặt của hai tên kia.

Tấm bảng trắng lộ rõ ba chữ: “Làm mờ hình!”

… …

Sau đó β bị khán giả quá khích dùng vỏ chai nước lọc chôn sống, chỉ có Dư Hoài đứng một bên, lau nước mắt bi thương nói: “Thật là quá cảm động đi!”

Tôi hỏi cậu ta tại sao, cậu ta nói do cậu ta đứng ở cửa chính, vừa hay là chỗ mà bảng làm mờ không che, chỉ có duy nhất cậu ta nhìn thấy toàn bộ, Hàn Tự hôn thật rồi.

“Cậu ta trước giờ đều vô cùng nghiêm túc. Tôi thấy có lẽ kì thi giữa kì này tôi không thắng nổi cậu ta … Áp lực lớn quá!” Cậu ta nói.

Nhưng mà, tiết mục mà tôi thích nhất là màn diễn xuất chung của Từ Diên Lượng và β. Nghe nói Từ Diên Lượng khi đó phải nói gãy lưỡi mới thuyết phục được β cho viết vào ô “Tài năng” màn hợp tấu của cậu ta và β – “Âm lạc thiên phân”.

Mặt β lúc đó đầy vạch đen. Từ Diên Lượng ngồi trước mặt Giản Đan, β ngồi sau Giản Đan. Cuộc đối thoại bị cách trở, Giản Đan trở thành người truyền lời thay, cuối cùng bị Giản Đan ác ý bóp méo, cuối cùng, tổ β – Từ Diên Lượng đã được thành lập.

Hợp tấu của sáo và ghita.

Đây không phải là chuyện kì quái nhất. Cuối cùng chúng tôi đã biết khả năng thiên phú về âm nhạc của β là gì – tiêu, bạn có thể mua được ở những sạp hàng trước các cổng trường tiểu học, ở tất cả các chợ cũng có bán.

“Hồi tiểu học tôi học vô cùng chăm chỉ, thầy giáo âm nhạc khen tôi có tư chất thiên phú. Tôi không thèm chém gió đâu nhé.”

Từ Diên Lượng hận không thể băm β nát vụn.

Cuối cùng, hai người có tư chất âm nhạc quả nhiên đã hợp tấu một bản nhạc thần thánh mà nhà nhà người người đều biết – “Lỗ Băng Hoa”!

Bạn có thể nghe ở đây Hết
Bình Luận (0)
Comment