Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Gui Ying Biên tập: Iris 2e2a5c22c4ae8bd923dd73f40e484639

No. 24

Lúc về nhà, đứng trước cửa mở ba lô ra, phát hiện chìa khóa bị rơi ở khe của túi áo, thế nào cũng không với tới được. Tôi thấp giọng chửi một câu, bỗng nhiên nghe trong phòng có tiếng bước chân, đi dép nhẹ nhàng bước tiến về phía cánh cửa, hóa ra là mẹ tôi.

Bà mở cửa ra, tôi kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

“Ngớ ra đấy làm gì, mau đi vào, ngoài trời nóng lắm.”

Không phải tôi nằm mơ. Bà nói chuyện vẫn kiểu nhanh chóng quả quyết như vậy, trời sinh mạnh mẽ.

“Sao mẹ lại đến đây?” Tôi thật sự kinh hỉ, nhưng lời vừa nói ra nghe có vẻ không được đúng lắm.

Tôi đứng trước cửa, hỏi mẹ tôi sao lại ở đây.

May mà bà không để ý. Bà trước giờ không hay có những suy nghĩ vớ vẩn như tôi.

“Lắm chuyện, tất nhiên là có việc.” Bà ném đôi dép lê về phía tôi: “Mau vào phòng rồi lau mồ hôi đi.”

Tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lau khô, rồi mở tủ lạnh lấy một lon coca lạnh ra, vừa mới mở cái nắp ra, đã bị cướp đi rồi.

Bố tôi để nó ở trên bàn uống nước: “Lạnh thế này uống vào không tốt cho dạ dày, vừa mới ở ngoài đường về, uống chút nước ấm là tốt nhất, cái này để ở đây cho nguội, ấm đã rồi hẵng uống.”

“Bố ơi, bố là người đầu tiên bảo để coca ấm lên rồi mới uống đó.” Tôi lấy lại lon coca sau đó ngửa đầu uống ừng ực.

Thật là sảng khoái.

Ông không có lải nhải như mọi khi mà đột nhiên lại thở dài.

“Con ấy….Nếu là mẹ con nói, cho con mười lá gan con cũng không dám cãi lại đâu.”

“Con có uống trăm lon coca đi chăng nữa, mẹ cũng không biết đâu.”

Tôi nói xong, ba người bỗng trầm mặc. Bố tôi cúi đầu, mẹ tôi đứng ở phòng khách mặt không biểu hiện gì, tôi giơ lon coca lên, không biết là có nên tiếp tục uống nữa hay không, trong phòng khách chỉ còn tiếng bọt khí của coca nối tiếp vỡ tan ra, tạo ra tiếng sột soạt.

“Cảnh Cảnh!” Bố tôi hồi lâu mới lên tiếng: “Hôm nay đi nhập học…thế nào rồi?”

“Rất tốt.” Tôi nói: “Nhiều người lắm, phân lớp rồi, con ở lớp 5. Rút thăm để chọn giáo viên, giáo viên nói hôm khai giảng phải đóng tiền…các loại tiền.”

Tôi ngồi ở trên một sô pha đơn, còn bố mẹ tôi ngồi ở sô pha dài đối diện, trông giống như đấng tối cao vậy.

“Uống giải khát như vậy là được rồi, dạ dày của mày chịu được sao, còn uống nữa! Để đấy lát nữa hẵng uống tiếp.”

Mẹ tôi đột nhiên thốt ra một câu, âm thanh vừa vội vừa lớn, dọa tôi tim giật thót, coca suýt chút nữa thì bay về phía họ.

Tôi bĩu môi một cái, để lon coca lên bàn, bố tôi ngồi ở đối diện bất đắc dĩ thở dài, không biết là vì tôi hay là vì bản thân ông.

“Giáo viên dạy gì thế? Trai hay gái? Bao nhiêu tuổi rồi?” Bố tôi bắt đầu nói sang chủ đề khác.

Tôi trả lời: “Là nam ạ! Sinh viên mới tốt nghiệp, dạy Vật lý, tên Trương Bình.”

Thầy dạy toán tên Trương Phong. Tôi nuốt nửa câu còn lại vào bụng.

“Sinh viên? Nam?” Mẹ tôi không biết lại bắt đầu tưởng tượng ra cái gì rồi: “Có thể tin tưởng được không? Bản thân chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể làm giáo viên chủ nhiệm chứ.”

Bà bắt đầu lấy điện thoại ra mở thư mục: “Hai ngày trước lúc ăn cơm đúng lúc làm quen được Phó hiệu trưởng trường mày, để tao hỏi bà ấy xem, hoặc là sẽ đổi giáo viên, hoặc là sẽ chuyển lớp. Để thế này sao được, nhất định lúc bốc thăm có điều mờ ám!”

Bố tôi cau mày phản đối: “Bà đừng nghe gió thành mưa, trình độ của giáo viên trẻ với số tuổi của họ chẳng có liên quan đến việc dạy tốt hay không.”

Mẹ tôi bỗng cười một tiếng, chậm rãi buông một câu: “Trẻ tuổi tất nhiên là tốt.”

Mới đầu tôi nghe không hiểu, rồi lại nhìn vẻ mặt của bố tôi đã tái đi, nhưng lại không có nói chuyện. Có điều không phải là bố tôi không muốn mở miệng mà là e ngại cho thể diện của tôi.

Sau đó tôi đã hiểu ra, là bà đang nói về cái gì.

“Năm đó đáng lẽ mẹ không nên ly hôn.” Tôi nhỏ giọng nói, bản thân cũng không biết là vì sao.

Cuối cùng tôi cũng nhìn ra, là do mẹ tôi ghen tuông và bất mãn với việc bố tôi tái hôn. Hóa ra không phải là bà không để tâm. Nhưng mà không phải là cách thức này, không đúng sao.

Không phải là, cuộc sống riêng của hai người từ đơn thân đến khi già rồi dằn vặt lẫn nhau ư?

Bà đột nhiên đứng lên, tôi ngẩng đầu, trong mắt bà có một sự căm phẫn và đau buồn mà trước đây tôi chưa từng thấy qua.

Tôi không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy trong lòng từng cơn từng cơn khó chịu.

Lúc sau bà bình tĩnh lại, nói: “Nói chung, chuyện chuyển lớp hay chuyện đổi giáo viên mẹ sẽ nói chuyện với người ta, mày đừng có mà chạy khắp nơi làm loạn. Trước ngày khai giảng thì chăm chỉ đọc sách đi, mẹ thấy có rất nhiều đứa bây giờ muốn thi lên cấp ba đều phải học lớp học thêm toán lý hóa đấy, mày liệu mà chú tâm cho mẹ!”

Nói xong bà đi đến trước cửa, đi giày vào: “Đi trước đây, buổi chiều còn có cuộc họp.”

Đến khi cửa đóng, vang lên một tiếng “ầm”, tôi và bố vẫn ngồi mặt đối mặt trên sô pha, đờ ra như đá.

Bố tôi xoa xoa tay, hồi lâu cũng không biết nên nói cái gì.

Tôi mở miệng nói chuyện trước: “Bố, nếu mẹ muốn tái hợp với ba, không muốn kết hợp, bố có muốn ở cùng với mẹ không?”

Ông kinh ngạc nhìn tôi, rất lâu sau, ông cười, đáp: “Ngốc ạ, làm sao có thể chứ?”

Đây chính là phương thức trả lời của người lớn. Ông chỉ nói không thể nào, lại không nói với tôi rằng, họ không thể ở cùng nhau, hay là mẹ tôi không thể nào thỏa hiệp mà quay đầu lại.

Vì thế mà dũng khí của tôi cạn kiệt rồi, không còn cách nào để tiếp tục truy hỏi nữa.

Ông đứng dậy, quay lưng về phía tôi rồi rót nước, còn tôi thì ngồi phịch ở sô pha, bộ dạng như vừa mới bị bệnh một trận rất nặng.

“Cảnh Cảnh?”

“Sao ạ?”

“Con…Bố kết hôn với cô Tề, con thật sự không để ý chứ?”

Tôi cúi đầu cười.

Đây là điều tôi không muốn thấy nhất. Tôi không muốn nhìn thấy họ kết hôn, bởi vì tôi có mong ước của riêng tôi.

“Không để ý đâu ạ.” Tôi nói.

Ông để cốc nước xuống cái bàn trước mặt chúng tôi, nói: “Uống chút nước ấm đi.”

No. 25

Tối đến tôi nằm ở trên giường, trong đầu đều là hình ảnh tôi lúc nhỏ, một nhà ba người sống cùng nhau.

Tôi nhẹ nhàng cầm chiếc điện thoại trong phòng, bố tôi đang ở trong phòng khách xem ti vi, chắc sẽ không nghe thấy.

Tôi bấm số, vừa bấm xong thì đầu bên kia đã nhận rồi.

“Xin chào.” Nghe giọng nói của mẹ tôi có vẻ rất có tinh thần. Nhưng tôi cảm thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ điện thoại của mẹ tôi không hiện tên sao, người gọi điện không phải là bố tôi thì chỉ có thể là tôi, vì sao mẹ tôi lại nói là “Xin chào”?

“Mẹ?”

Đầu dây bên kia dừng một lúc rồi nói: “À, là mày à.”

Hóa ra bà đang đợi điện thoại của khách hàng, điện thoại vừa vang lên, liền bắt máy, không xem người gọi đến là ai.

“Sao thế, có chuyện gì?”

Tôi chần chừ mãi, cuối cùng nói lời xin lỗi với bà: “Mẹ, hôm nay, là con không đúng, con…”

Bà ngắt lời tôi: “Được rồi, được rồi, trẻ con thì hiểu cái gì, nếu là vì chuyện này thì khỏi cần. Chuyện người lớn mày thì hiểu cái gì, chuyện của mày, mày chú ý là được rồi. Mẹ cúp máy đây, mẹ còn có việc, sợ lát nữa khách hàng gọi đến lại không gọi được.”

Tôi thở dài một tiếng, mẹ tôi vẫn là mẹ tôi mà.

Có thể cảm thấy bản thân nói quá nhanh, ngữ điệu bà bỗng chậm lại: “Hôm nay không có thời gian, mai mẹ sẽ gọi về nhà, chuyện nhập học của mày…mẹ nghĩ ra cái gì sẽ dặn dò mày sau. Mày lên cấp ba rồi, không còn trẻ con nữa, học thêm cũng tốt, về sau đối với phát triển, mục tiêu cũng tốt…”

Bà dừng lại rất nhiều lần, dòng suy nghĩ dường như có chút hỗn loạn, dù sao thì tôi nghe cũng không hiểu là bà định nói cái gì.

“Mẹ.”

“Hả?”

“Con có chuyện muốn nói với mẹ.”

“Nói đi!” Lại gấp lên rồi.

“Con không muốn chuyển lớp, giáo viên chủ nhiệm lớp con tốt lắm, mẹ đừng lo lắng nữa, được không?”

Tôi thở một hơi dài.

Trong đầu hiện lên gương mặt của Dư Hoài.

Cậu ấy cười hì hì, giống như là đang đùa giỡn, rất tùy ý nhưng lại rất chân thành.

Chúng tôi ngồi cùng bàn với nhau.

Câu nói này giống như là thiện cảm và điều mong đợi duy nhất của tôi ở Chấn Hoa. Những vẻ mặt lo lắng của ông bố bà mẹ về ước nguyện những đứa con của họ sẽ thành đạt (Vọng tử thành long), vẻ mặt thờ ơ của những đứa con. Ba năm nữa, tôi nghĩ tôi sẽ vì bản thân mà ăn trộm linh dược của Thẩm Sằn mà trả giá cho sự tĩnh mịch đơn độc của cung Quảng Hằng.

Ít nhất là còn có lần gặp mặt đầu tiên của thời niên thiếu đó, tình cảm bạn bè đơn thuần đó.

Tôi không biết bố mẹ mỗi người muốn cái gì, cũng không biết họ hy vọng tôi sẽ trở thành người như thế nào, hoặc giả tất cả không còn quan trọng nữa rồi.

Tôi lấy vận may của bản thân để bước vào một nơi không thuộc về trường học của tôi, sau lưng lại là một gia đình xa lạ mà diện mạo của nó đã bị thay đổi hoàn toàn, mà bản thân tôi, giống như là trong thoáng chốc từ trong khe hở mà rớt xuống, ai cũng không phát hiện ra là tôi không nhìn thấy nữa.

Vì lời mời của Dư Hoài mà tôi cảm thấy cuộc sống này đầy ánh dương.

Lại vì một lon coca bị bay mất hết khí mà mất mát.

Điều mà dễ dàng làm con người ta cảm thấy ấm áp và kinh hỉ đó là người xa lạ, vì bạn đối với người đó không có kỳ vọng gì cả.

Điều mà dễ dàng làm con người ta cảm thấy tim lạnh giá và bi ai đó là người thân, vì bạn yêu họ.

Tôi chỉ là muốn bắt lấy một người xa lạ mà thôi.

Bố tôi đột nhiên gõ cửa, đi vào phòng, nói, cô Tề nhắc bố mới nhớ, Cảnh Cảnh, con có muốn có một cái di động không.

Tôi từ trên giường bật người dậy.

Tôi là một người rất nông cạn, vì thế mà tôi đã bắt đầu thích gia đình và cuộc sống này rồi.

Giống như lũ bạn cấp hai của tôi nói, bố mẹ mày trên phương diện tình cảm làm mày bị thiếu hụt rồi, mày rất có tiềm năng là một đứa ham vật chất.

Tôi tình nguyện làm một kẻ có tiền mà EQ bằng 0, thật đó. Hết
Bình Luận (0)
Comment