Chap 48: Trả thù
Bên ngoài căn phòng khách, Cát Cát và Minh Nhật đã về nhà, một mình ngồi trên sô fa, Khôi Vỹ lặng im hút thuốc, khắp sàn nhà vung vãi bao nhiêu đầu lọc, khói trắng tỏa ra khản đặc không khí, căn phòng không được bật điện, ánh trăng từ bên ngoài hắt vào sáng rực…
-Anh Vỹ !
Leo từ phòng Anh Vũ đi ra, Khôi Vỹ vẫn lặng im ngồi trên sô fa đốt thuốc, bộ đồ sơ mi ướt đẫm trên người anh từ trưa đến giờ vẫn chưa được thay ra, Leo đi lại trước mặt anh thở dài. Khôi Vỹ cũng đã phải chịu một cú sốc không kém gì Anh Vũ…
-Anh Vũ sao rồi ? Khôi Vỹ hỏi cậu, anh vẫn không ngước lên, đôi mắt nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ.
-Cô bé ngủ rồi, viên thuốc an thần đã có tác dụng, khi thấy cô ấy bị kích động ở nghĩa trang em đã rất lo lắng, nhưng có lẽ cô ấy đã ổn rồi.
Khôi Vỹ không hỏi gì thêm nữa, đôi mắt đen thẳm hòa vào màn đêm đen đặc, điếu thuốc trên miệng anh vẫn tỏa ra làn khói trắng làm khản đặc căn phòng.
-Anh định tự thiêu cháy lá phổi của mình sao ? cả ngày nay anh đã hút bao nhiêu thuốc rồi?
Leo nhíu mày đưa tay giật điếu thuốc trên miệng anh xuống, nhưng ngay lúc cậu cầm ra cánh tay cậu đã bị nắm chặt, và Khôi Vỹ kéo cậu ngã xuống chiếc ghế bên cạnh, Leo hơi giật mình, cậu lo cho sức khỏe của Khôi Vỹ nhưng có lẽ cậu đã chọc giận anh ấy rồi.
-Leo ! Khôi Vỹ quay sang nhìn cậu, đôi mắt đen thẳm trong đêm nhìn buồn rười rượi, Leo vẫn ngước nhìn anh chờ đợi.-Anh muốn nhờ em giúp một chuyện….
……………….
“Khôi Vỹ-nhà kinh doanh tài ba đã từng làm mưa làm gió trên thương trường hai năm về trước đã trở lại…”
Dòng tin tức mới nhất trên tờ báo kinh tế được in đậm đập vào mắt mọi người. Khôi Vỹ được mời tới làm tổng giám đốc điều hành công ty Blue Rose của dòng họ Hoàng danh tiếng. Và người đưa ra lời đề nghị này là Hoàng Hạ Phong, người con trai duy nhất mới được nhận quyền thừa kế chiếc ghế của chủ tịch hội đồng quản trị của Hoàng Minh Đức. Việc làm đầu tiên của công ty này khi vị tổng giám đốc lên nắm quyền là mở rộng kinh doanh và tuyên chiến với hai công ty lớn PARADISE và SHADOW của hai ông trùm thế giới ngầm. Khôi Vỹ không liên kết với bên nào để hạ gục kẻ thù, và hai đối thủ của cậu cũng không có ý định liên kết với nhau, đây thực sự là cuộc chiến tay ba…
-Anh quyết định quay lại thương trường thật sao, anh hai ? Anh Vũ vất tờ báo sang một bên, dựa lưng vào chiếc sô fa ngước nhìn trời.
-Anh đã cho họp báo, còn đăng một bài hoành tráng như vậy nữa, không lẽ để đùa cho vui sao ? Khôi Vỹ đưa điếu thuốc lên miệng, vậy là anh đã bắt đầu hành động rồi.
-Nhưng anh định làm gì , Khôi Vỹ ?
Leo nhìn anh lo lắng, mặc dù cậu đã đồng ý làm tất cả những gì mà anh yêu cầu cậu giúp đỡ, nhưng Khôi Vỹ vẫn chưa nói cho cậu nghe ý định của anh, cậu chỉ biết rằng anh đang cố trả thù cho em trai mình, và cậu nhất định sẽ giúp anh ấy đến cùng, vì đây cũng là tâm nguyện của Anh Vũ…
-Hoàng Long và Trường Dương có thế lực kinh tế rất lớn, nhờ giàu có mà thế lực ngầm của họ cũng hơn hẳn kẻ khác, vì vậy có rất nhiều kẻ tai to mặt lớn ở phía sau chống lưng, che chở cho những hành động phạm pháp của hai người này, dù họ có giết người, buôn lậu hay làm ăn lách luật cũng không ai dám đụng vào. Đó chính là thứ mà người ta gọi là sức mạnh của đồng tiền. Nhưng nếu bây giờ phá sản được hai công ty đó thì quyền lực thế giới ngầm của họ cũng tự nhiên mà tan rã, lúc đó sẽ không còn ai muốn đứng ra chống lưng cho hai kẻ đó nữa, họ sẽ phải chịu tội trước pháp luật…
Mà nếu pháp luật không thể trừng trị họ thì kẻ thù cũng sẽ tìm đến thanh toán họ thôi…
Khôi Vỹ nhìn hai đứa nhóc giải thích, đây có lẽ là cách trả thù tốt nhất lúc này. Hoàng Long dù sao cũng là bố ruột của anh, anh cũng không muốn hành xử ai theo kiểu như ông ta vẫn làm với kẻ thù, nếu giết người để trả thù thì mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ chấm dứt cả…
-Tuy nhiên cậu cũng phải lưu ý đó Khôi Vỹ. Minh Đức nhìn anh góp ý.-Hai người đó đứng đầu hai công ty nổi tiếng và mạnh nhất nhì trong nước, Hoàng Long và Trường Dương cũng sở hữu bộ óc kinh doanh thiên tài, nếu không cẩn thận, cậu sẽ không thể đánh bại được họ đâu…
Mọi người nhìn sang ông lo lắng, Leo đã kể mọi chuyện xảy ra cho bố mình nghe, và đây là điều kiện để ông đồng ý giao mọi quyền quyết định cho cậu. Nhưng mọi người vẫn có vẻ ngạc nhiên, họ không ngờ ông lại dễ dàng đồng ý như vậy, hôm nay ông còn mời hai anh em Anh Vũ đến nhà chơi, dường như ông rất có cảm tình với hai anh em cô…
-Tôi nhất định sẽ đánh bại được họ. Và sẽ mang về cho Blue Rose một nguồn lợi khổng lồ sau vụ này. Khôi Vỹ nhìn ông quả quyết, ánh mắt sắc sảo đầy kiên định, Minh Đức nhìn anh mỉm cười.
-Tôi tin cậu. Ông chậm chạp đứng dậy đi ra cửa sổ, bầu trời bên ngoài buổi sáng thật dễ chịu.-Cũng đã đến lúc tôi nghỉ ngơi được rồi. Tôi đã muốn giao lại công ty cho Phong từ lâu, nhưng thằng bé này còn quá ham chơi và non nớt kinh nghiệm trên thương trường, nhưng nếu bây giờ cậu chịu giúp đỡ cho nó, tôi tin chẳng mấy chốc mà con trai mình sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt. Blue Rose là thành quả tâm huyết cả đời của tôi, tôi rất hi vọng sau này Phong sẽ xây dựng nó phát triển lớn mạnh hơn bây giờ. Vì vậy Khôi Vỹ…Công ty và con trai tôi, nhờ cậu trông coi nhé ?
-Tôi hứa !
-Mà dẹp chuyện này sang một bên đi. Chúng ta ăn sáng thôi, hôm nay tôi mời hai anh em cậu tới không phải để bàn công việc đâu.
Minh Đức vui vẻ đưa mọi người xuống nhà bếp, trên chiếc bàn hình chữ nhật trải khăn trắng tinh là bao nhiêu đồ ăn ngon lành bày la liệt, đây là những món giàu dinh dưỡng ông đã cất công chuẩn bị cho hai người khách quý. Khôi Vỹ lịch sự ngồi xuống, Anh Vũ vẫn lặng im, mọi người không khó nhận ra rằng cô bé đang đau buồn về cái chết của anh trai mình. Minh Đức ngồi xuống bên cạnh cô bé.
-Anh Vũ, cháu mau ăn đi còn đi học, dạo này cháu có ăn uống đầy đủ không vậy ? bác thấy cháu xanh xao quá.
Anh Vũ khẽ gượng cười đáp lại sự quan tâm của ông, Minh Đức không thấy phiền lòng vì thái độ của cô bé, ông nhắc Leo gắp thức ăn cho cô và vui vẻ nói chuyện với Khôi Vỹ về những dự định của mình sắp tới. Anh Vũ chậm chạp đưa những miếng thức ăn vào miệng, nhưng cô chỉ thấy nó đắng nghét… Leo ở bên cạnh cũng nhận ra thái độ gượng gạo của Anh Vũ, cậu cắt nhỏ miếng bit tết ra đưa tới trước mặt ép cô phải ăn hết mới được…
7h30 phút…
Sáng nay Leo đã xin phép giám thị cho cậu và Anh Vũ đi đến trễ một tiết, lúc này cô bé cũng vừa ăn xong miếng bit tết cậu đưa, Leo lấy khăn giấy lau miệng cho cô bé rồi kéo cô đứng dậy.
-Anh Vỹ, bố !! Tụi con đi học đây, trễ giờ rồi !
Khôi Vỹ gật đầu, anh nhìn em gái mình hơi lo lắng, Anh Vũ không nói gì, cô bé chầm chậm đứng dậy đi ra ngoài, Leo cũng theo sau cô bé, nhưng vừa ra đến cửa, bố cậu đã giữ tay cậu lại dặn dò:
-Phong !
-Chuyện gì vậy bố ?
-Cô bé đang rất đau buồn, hãy ở bên cạnh an ủi nó nhé.
Leo mỉm cười gật đầu, điều này cậu biết rõ…
Trên lớp học, đám bạn xúm lại hỏi chuyện Anh Vũ, không hiểu lí do gì mà cô bé vắng học suốt một thời gian dài như vậy, Anh Vũ không trả lời đám bạn, hỏi Cát Cát cũng
Giờ ra chơi….
-Anh Vũ !!!!!
Cô chủ nhiệm cầm tờ kiểm tra một tiết mới chấm đi tới trước mặt Anh Vũ giận dữ, bài kiểm tra của cô bé bị 0 điểm, đây là lần đầu tiên một cô bé học trò xuất sắc như cô phải nhận điểm số này, Anh Vũ vẫn lặng im nhìn cô chủ nhiệm buồn bã…
-Anh Vũ !!! Em sao vậy, suốt một tuần nay em đã làm gì mà không chịu đi học, đã vậy còn không chịu thông báo cho cô biết lí do, bây giờ làm bài kiểm tra thì bị 0 điểm, em làm sao vậy hả ?
Cô chủ nhiệm nhìn cô bé giận dữ pha lẫn lo lắng, Anh Vũ thì không còn tâm trạng nào để học hành nữa, đôi mắt vô hồn không có một chuyển động…
-Anh Vũ !!!! Thực ra đã có chuyện gì xảy ra vậy, gia đình em đã gặp chuyện gì sao ? Hay em có khó khăn gì, mau nói cho cô biết đi !
Cô chủ nhiệm ngồi xuống trước mặt cô bé với vẻ quan tâm, Anh Vũ từ trước đến giờ là đứa học trò ngoan ngoãn học giỏi nhất lớp, bây giờ cô bé lại như người mất hồn sau một thời gian nghỉ
-Anh Vũ !!! Anh Vũ !!! Em có nghe cô nói hay không ?
Cô chủ nhiệm lắc vai Anh Vũ, bây giờ cô bé mới ngước lên với vẻ chán nản:
-Em xin lỗi…
-Em sao thế, có chuyện gì xảy ra thì hãy nói với cô đi…
Cô chủ nhiệm mỉm cười thật thân thiện, ánh mắt dịu dàng nhìn Anh Vũ với vẻ đáng tin cậy, nhưng cô vẫn lặng im, bây giờ cô không muốn nói gì với ai nữa, cô chỉ muốn được yên tĩnh, yên tĩnh mà thôi…
-Anh Vũ !!!!
Cô chủ nhiệm vẫn nhìn cô bé với vẻ lo lắng, mấy người giáo viên bên cạnh cũng quay sang với vẻ hiếu kì, những người này đều dạy lớp Anh Vũ và họ không lạ gì cô học trò xuất sắc này, nhưng thái độ của cô bé hôm nay khiến họ ngạc nhiên quá.
-Thưa cô !!!! Leo từ ngoài cửa bước vào phòng giáo viên,-Thưa cô, bạn Anh Vũ mấy hôm nay không được khỏe, vì vậy mà vừa rồi bạn ấy mới nghỉ học và làm bài kiểm tra không tốt…
-Leo ? Cô chủ nhiệm quay sang cậu ngạc nhiên.- Em nói Anh Vũ không khỏe sao, em ấy bị bệnh gì vậy ?
-Anh Vũ bị suy nhược cơ thể nặng, bây giờ bạn ấy không thể trả lời được những gì mọi người hỏi đâu ạ, mong cô để bạn ấy nghỉ ngơi một chút, khi nào khỏe hẳn rồi nói chuyện.
-Em bị bệnh sao, Anh Vũ ? Sao không nói cho cô biết.
Cô giáo quay sang cô bé lo lắng, Anh Vũ vẫn cụp mắt nhìn xuống không trả lời, trông cô bé bây giờ đúng là giống bị bệnh thật, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt thâm quầng, đôi môi nhỏ khô nhợt nhạt, Leo đi đến nhẹ nhàng nắm tay cô bé kéo ra khỏi phòng giáo viên.
-Xin phép cô cho em đưa bạn ấy lên phòng y tế một lát, dường như Anh Vũ cảm thấy mệt quá rồi.
-Ơ…
Cô giáo nhìn theo hai đứa ngạc nhiên, Leo đã nắm tay Anh Vũ đưa cô bé ra bên ngoài rồi. Lớp học sắp bắt đầu, Leo đưa cô bé đi trên hành lang nhưng không vào lớp, Anh Vũ cũng không chú ý, cô bé cứ đi như một người mất hồn…
-Leo !!!! Leo!!!! Có tiếng gọi phía sau, hai người dừng lại, Sa Lệ chạy đến ôm chầm lấy Leo vui vẻ:-Leo ! Sao mấy hôm nay cậu không đi học, tớ lo cho cậu quá, cậu lại đi đánh nhau quậy phá nữa sao ?
Sa Lệ nhìn cậu cười thật tươi, nhưng vài giây sau thì khuôn mặt cô lập tức trở nên khó chịu khi thấy Anh Vũ đang đứng bên cạnh, Leo gỡ tay cô bé ra thở dài.
-Sa Lệ, vào lớp đi, sắp vào học rồi…
-Không ! Lâu lắm mới được gặp cậu, tớ chỉ muốn ôm lấy cậu thật lâu thôi. Sa Lệ vừa nói vừa ôm chặt lấy Leo và nhìn Anh Vũ với vẻ khiêu khích, cô bé kia vẫn lặng im bất động.
-Thôi đi nào Sa Lệ ! Leo nói với vẻ hơi khó chịu, cậu gỡ tay cô bé ra .
-Không ! Nếu cậu hứa hôm nay đi chơi với tớ thì tớ mới buông tay. Sa Lệ vẫn nhìn cậu bướng bỉnh. Leo lúc này đã cảm thấy hơi khó chịu…
-A !!!! Đại ca !!!! Anh đây rồi, tụi em đi tìm anh mãi !!!
Từ chân cầu thang, mấy đứa nhóc đàn em của Leo cũng chạy lên mừng rỡ.
-Đại ca !!! Sao mấy hôm nay anh không đi học ?
-Có vụ gì vui không ? sao không cho tụi em biết với !
Mấy đứa nhóc xúm quanh Leo ỏm tỏi cả một góc hành lang, dạo gần đây cậu có vẻ ít qua lại với đám nhóc này quá, nhưng tụi nó xem ra vẫn rất yêu quý Leo, thấy cậu ở đâu là đám này lập tức bu lại, cậu nhóc lúc mày mới quay sang nhìn tụi nó mỉm cười:
-Tụi bây đến đúng lúc lắm, tao có chuyện định nhờ tụi bây chút nè !
Leo vừa nói vừa đưa mấy cuốn tập cho đám đàn em, tụi này cầm lấy mở ra xem với vẻ ngạc nhiên, đây là vở học những môn hôm nay của cậu và Anh Vũ.
-Chuyện gì vậy, đại ca ?
-Sao anh lại đưa tụi em mấy cuốn tập này ?
-Hôm nay tao cúp, tụi bây chép bài cho tao, nhớ nắn nót chữ sao cho thật đẹp đó, tao mà đọc không ra là tụi bây coi chừng đó ! Leo nhìn đám đàn em cảnh cáo, tụi này vẫn vui vẻ.
-Đại ca yên tâm, tụi em sẽ chép bài đầy đủ cho anh !
-Tốt ! Nhờ tụi bây đó nhé ! Anh đi đây !
Leo vui vẻ đi lại nắm tay Anh Vũ kéo đi, đám đàn em phía sau nhìn theo với vẻ tinh quái, vài tên hứng lên cố gào to, trêu chọc cậu:
-Đại ca có bồ rồi tụi bay ơi !
-Huýt….Huýt…Hai người đẹp đôi quá…
Anh Vũ vẫn lặng im, không có lời nào lọt vào tai cô nữa, cô không còn quan tâm đến những gì đang diễn ra xung quanh nữa, mọi thứ trôi qua trước mặt cô như một cuốn phim câm…
Ở