Điệu Valse Của Những Kẻ Cặn Bã

Chương 10

“Đây là bố mẹ cậu?” Lâm Lập An hỏi.

“Ừ, cậu không thấy câu hỏi này rất vô nghĩa à?” Nghê Hiển Hách mất kiên nhẫn đáp

“Bố mẹ cậu đẹp thế này, sao cậu khó coi vầy?” Lâm Lập An cố ý chế nhạo hắn, thật ra từ nhỏ Nghê Hiển Hách đã rất xinh trai, chỉ là đó giờ Lâm Lập An luôn cảm thấy tự ti vì bị hắn vượt mặt, nên cố ý nói mấy lời cay đắng chọc tức hắn cho vui.

Có điều hiếm khi nào Nghê Hiển Hách yên lặng không phản kích lại như bây giờ.

Lâm Lập An không nhận ra Nghê Hiển Hách đang có tâm sự, cứ vô tư hỏi tiếp: “À, mà sao bố mẹ cậu vẫn chưa về nhỉ, đã muộn thế này rồi?”

Nghê Hiển Hách cười lạnh, “Cậu hỏi bố hay mẹ tôi?”

Lâm Lập An không đủ dũng khí nói tiếp, cậu thấy bầu không khí dường như lạnh hơn rất nhiều.

Nghê Hiển Hách nhạt giọng nói: “Nếu cậu hỏi bố tôi, tôi đoán bây giờ ông ấy đang lăn lộn cùng một chỗ với cô thư kí xinh đẹp. Nếu cậu hỏi mẹ tôi, bà ấy đang tham gia cái hội nghị giao lưu văn hóa gì đó, nói trắng ra là đang chơi mạt chược với đi làm đẹp với mấy ông bà quan chức, có cho thêm mấy ngày nữa vẫn chưa về đâu.”

Đêm hôm đó, có lẽ vì Lâm Lập An uống có chút say nên không có chút sức uy hiếp nào với Nghê Hiển Hách, hoặc bởi vì gió đêm làm say lòng người, máu chảy xuôi theo cồn, Nghê Hiển Hách kể rất nhiều chuyện trong lòng ra.

Thật ra, năng lực chịu đựng của tiểu công tử cũng chỉ có giới hạn, rượu vào mới dám nói ra. Hắn không thể nói với người nhà, mà có nói cũng chẳng ai nghe. Mấy gia đình thân thiết với nhà hắn, cho dù có biết chuyện bố mẹ hắn thế kia, cũng chỉ đơn giản là biết, hắn không thể nói ra, như vậy là bất hiếu, rêu rao chuyện trong nhà.

Nhưng suy cho cùng, hắn chỉ là một cậu bé mười lăm tuổi.

Thoạt đầu, gia đình Nghê Hiển Hách rất tốt đẹp, bố mẹ hắn trai tài gái sắc, lại xuất thân từ cán bộ cao cấp, bạn học đều ước ao hâm mộ.

Nhờ danh ông nội, đường làm quan của cha hắn mỗi lúc một rộng mở, chẳng mấy mà lên chức lãnh đạo. Có một lần Nghê Hiển Hách tan học đi ra văn phòng phẩm mua đồ cùng bạn, thấy cha đang ôm eo một cô gái ăn mặc hở hang. Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy xấu hổ, sợ bạn cùng lớp phát hiện, bỏ chạy như kẻ trộm làm chuyện xấu.

Nghê Hiển Hách không dám nói với mẹ, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Kể từ khi biết chuyện, mẹ hắn ngày ngày đập vỡ đồ đạc trong nhà, ra sức mắng chửi chồng, còn kể với cụ ông bên nhà.

Ông nội hắn biết chuyện, cầm gậy quay sang đánh cha Nghê Hiển Hách một trận lớn, ngoài mặt cha hắn tỏ vẻ ăn năn hối cải, nhưng cảm tình vợ chồng không thể hàn gắn lại được như trước, ba ngày cãi vã, dăm ngày đánh lộn.

Hai người đôi co suốt mấy năm rồi cũng thấy vô nghĩa, bắt đầu mệnh ai người nấy lo, mẹ hắn không quản chồng mình đi với ai làm những gì nữa, dần học cách tự hưởng thụ. Thư ký bên cha hắn, không xinh gái thì cũng là trẻ tuổi, chuyện cục trưởng Nghê háo sắc ai ai cũng biết, công khai mà bí mật.

Từ một cậu bé được yêu thương chăm sóc hết mực, Nghê Hiển Hách bị ông nội quản chế như quân nhân.

Lâm Lập An lặng lẽ nghe, cảm thấy cha mẹ Nghê Hiển Hách thật đáng sợ, mà Nghê Hiển Hách cũng thật đáng thương.

Ở Lâm gia, mẹ cậu là trời, mẹ nói gì bố liền răm rắp nghe theo. Sáng nào mẹ cậu cũng dậy sớm rán trứng hâm sữa cho bố con cậu, căn nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười vui.

Cậu không ngờ, mặt trái của nhà làm quan lại đáng sợ thế kia.

Cũng không nghĩ, trên đời lại có những ông bố bà mẹ như vậy.

Nghê Hiển Hách nói rất nhiều, cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đứng lên muốn lấy thêm chai bia, ai ngờ gió thổi tới, men say bắt đầu dậy lên, hắn thấy có chút say, cả người chao đảo vài cái, cuối cùng không giữ thăng bằng được mà ngã xuống.

Nhưng cú ngã này không đau, bởi mông hắn an vị trên đầu Lâm Lập An.

Lâm Lập An giận dữ, “Đờ, ai cho cậu ngã xuống đây, ôm cái mông thối của cậu ra chỗ khác đi!”

Lâm Lập An vừa động một cái, Nghê Hiển Hách liền đặt mông xuống dưới đất. Lâm Lập An thấy hắn không nói năng gì, liền vươn tay quay mặt hắn sang bên đây, không ngờ tay vừa chạm vào đã thấm ướt.

Cậu ngây người ra.

Không nghĩ, một người như Nghê Hiển Hách cũng biết khóc.

Tuy rằng lúc nào Nghê Hiển Hách cũng tỏ vẻ nhã nhặn ôn hòa, nhưng Lâm Lập An biết hắn từ nhỏ, còn nhớ năm ấy cậu dùng hết sức đánh hắn, tiểu công tử bị thương không ít, nhưng vẫn kiên cường không chịu rơi một giọt lệ nào.

Đến khi lớn lên, Nghê Hiển Hách càng thêm chững chạc, hắn ta như một người anh cả giỏi giang trong đám cậu, ai ngờ một người như vậy cũng biết khóc?

Gương mặt Nghê Hiển Hách cách cậu rất gần, thậm chí cậu còn có thể thấy được bờ mi dài của Nghê Hiển Hách. Đôi mắt hắn vẫn đen láy như bảo thạch, vành mắt cũng không đỏ, ấy vậy mà nước mắt đua nhau chảy dài, ánh đèn hắt xuống sườn mặt hắn, nửa còn lại rơi vào màn đêm đen, sống mũi cao ngất đổ bóng dài xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Hắn cứ như vậy mà lặng lẽ rơi nước mắt, Lâm Lập An nhớ ngày còn bé ham chơi dùng ấm siêu tốc để đun nước, kết quả nước sôi trào ra, một bọng nước nổi lên tay.

Cảm giác bàn tay ngày ấy, cùng trái tim cậu lúc này… không khác nhau là mấy, bỏng rát và nhói đau.

Lâm Lập An cất tiếng gọi, “Này, cậu say à?”

Nghê Hiển Hách ngẩn người quay sang nhìn cậu, dường như lúc này mới lấy lại được phản ứng, giơ tay lên cố sức lau nước mắt.

Lâm Lập An không biết an ủi hắn thế nào, thuận tay ôm vai Nghê Hiển Hách vào lòng.

Có lẽ bởi Nghê Hiển Hách ngồi không vững, nhoáng cái đã đè cậu ngã xuống mặt đất.

Lâm Lập An không nhúc nhích.

Nghê Hiển Hách cũng chẳng động đậy chút nào.

Hai người say đến choáng váng, giữ nguyên tư thế như vậy mà thiếp đi.

Sớm hôm sau, Lâm Lập An là người tỉnh dậy trước, cậu bị ánh nắng ngoài ban công chiếu tới làm chói mắt, vừa tỉnh đã phát hiện cả người bị Nghê Hiển Hách đè đến tê rần.

“Này.” Cậu đẩy Nghê Hiển Hách một chút, Nghê Hiển Hách bất động.

“Này, tỉnh đi tỉnh đi.” Cậu lại đẩy Nghê Hiển Hách thêm chút nữa, Nghê Hiển Hách vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Phản ứng của Lâm Lập An có chậm đến đâu thì cũng hiểu đang xảy ra chuyện gì, cậu bắt đầu thò tay vào nách Nghê Hiển Hách mà chọc lét, Nghê Hiển Hách siết lấy người Lâm Lập An, vùi đầu vào người cậu, cố nín cười.

Nhiệt khí nóng bỏng phả lên khuôn ngực trần trụi của Lâm Lập An, người cậu run lên, ngực cũng tê rần luôn rồi.

“Ha ha.” Nghê Hiển Hách dụi đầu vào cổ Lâm Lập An khẽ cười.

Lâm Lập An bị hắn chỉnh đến nỗi toàn thân ngứa ngáy, cả người không được tự nhiên, gương mặt cũng nhuộm vài phần đỏ, cậu đạp cái tên Nghê Hiển Hách nặng trịch trên người mình ra, “Đè tôi suốt cả đêm còn không biết xấu hổ mà nằm đó cười, mau cút xuống cho tôi!”
Bình Luận (0)
Comment