Điệu Valse Của Những Kẻ Cặn Bã

Chương 21

Hoa xuân thơm ngát được thay thế bằng tiếng chim hót ngày hè, kỳ thi vào đại học mỗi lúc một gần kề.

Kì thi thử cuối cùng, trường cố ý ra đề dễ để nâng cao tinh thần sĩ tử, mọi người đều được điểm cao, Tống Tiểu Hàm nhìn tổng điểm 640 của mình cười toe toét, Lâm Lập An thấy mình được 689, điểm cao khó tin nổi.

Lúc học lớp mười, có một lần chủ nhiệm lớp gọi cậu ra kín đáo phê bình, khi đó có hỏi nguyện vọng đại học của cậu, Lâm Lập An đáp là Chiết Giang, trong giọng còn thiếu tự tin.

Hôm nay, chủ nhiệm lớp lại tới tìm cậu nói chuyện, dặn là không nên tự tạo áp lực lớn cho bản thân, nghĩ cậu có tham vọng đậu đại học Thanh Hoa rất lớn.

Các thầy cô thấy Lâm Lập An áp lực đến nỗi không ngủ được đều lo lắng, giáo viên dạy tiếng Anh gọi cậu ra đưa băng nhạc để nghe trước khi ngủ cho cậu.

Thiệu Vĩnh Chi và Nghê Hiển Hách tương đối thoải mái, điểm của hai người đều ổn định ở mức 680, lần thi cuối cùng, Thiệu Vĩnh Chi điên cuồng thi được 710 điểm gây chấn động toàn trường. Trước đó, Thiệu Vĩnh Chi được 20 điểm cộng vào trường Thanh Hoa, Nghê Hiển Hách thì lấy được 10 điểm cộng, cho nên tương đối an toàn.

Giờ tự học ở năm cuối nhiều hơn, đồng thời giờ nghỉ giải lao cũng kéo dài hẳn ra, học sinh ồn ào ra ngoài chơi bóng rổ, đánh cầu lông, đá bóng để giảm áp lực, Thiệu Vĩnh Chi đứng bên bệ cửa sổ, nhìn bạn học vui vẻ ở dưới lầu.

Thiệu Vĩnh Chi hỏi, “Quyết định học ngành nào chưa?”

Nghê Hiển Hách hỏi, “Còn anh?”

Thiệu Vĩnh Chi cười khổ: “Anh học ngành gì mà chẳng như nhau? Tương lai đều phải theo cha phụ trách, giúp ông xử lý việc làm ăn và sản nghiệp.”

Nghê Hiển Hách nói, “Em muốn học y.”

“Định học y thật sao?” Gương mặt trầm ổn của Thiệu Vĩnh Chi pha chút ngạc nhiên.

Nghê Hiển Hách cười, “Học y thì có gì không tốt? Ở nước ngoài, y học cũng là chuyên ngành được nhiều học sinh giỏi lựa chọn nhất.”

Thiệu Vĩnh Chi cười nói: “Mong cậu có thể làm theo ý muốn của mình.”

Ngày mới vào lớp mười, cảm thấy thi đại học là cái gì đó lớn lao lắm, nhưng khi chuẩn bị từng bước cho cuộc thi, chuẩn bị bút viết, tẩy, túi trong suốt; tới xem trường thi, cuối cùng là đến trường để thi chính thức, tất thảy đều diễn ra hết sức bình lặng.

Mẹ Lâm cố ý mua cho Lâm Lập An một chiếc sơ mi hồng, cha Lâm lái xe đưa cậu đến trường thi.

Với Lâm Phương Hào, Lâm Lập An vẫn tránh tiếp xúc với ông, bình thường về nhà đều chui thẳng vào phòng, cậu nghe theo lời khuyên của Nghê Hiển Hách, trước kì thi đại học, không nên để bị phân tâm, ảnh hưởng bởi những chuyện khác.

Đề toán rất khó, học sinh ra khỏi phòng đều làm mặt khổ, Lâm Lập An không làm được câu hình nón 12 điểm, cậu không so đáp án với đám Nghê Hiển Hách, đây là thói quen của bọn cậu, rất phản cảm với mấy người thi xong nháo nhác đi tra kết quả.

Đề tiếng Anh làm tương đối ổn.

Môn vật lý thi cuối cùng cũng rất khó khăn…

Thi xong, Lâm Lập An thu dọn chỗ sách vở cũ, gom lại để bán giấy vụn.

Đồng nát đi qua rao to dưới nhà, mẹ Lâm gọi ông ấy lại, Lâm Lập An ngăn mẹ, nói: “Đợi thêm mấy hôm nữa, biết đâu thi không tốt lại phải dùng đến.”

Mẹ Lâm tức giận mắng, “Phỉ phui cái mồm, nói vớ vẩn gì đấy?”

Ngày hôm sau đi tới trường tính điểm, những năm trước đây, khu vực tỉnh cậu đều cho điền nguyện vọng thi vào đại học luôn, bây giờ rốt cuộc cũng đã tiến bộ hơn một chút, cho học sinh ước lượng điểm số rồi mới làm hồ sơ đăng ký nguyện vọng.

Cầm tập đáp án trong tay, lòng Lâm Lập An trĩu xuống, cậu đã cộng đi cộng lại rất nhiều lần nhưng chỉ được trên dưới 650 điểm.

Nghê Hiển Hách tính điểm xong, thấy Lâm Lập An ngồi ngơ ngác một chỗ, đi tới vỗ vai cậu.

Sắc mặt Lâm Lập An rất tệ, mếu máo như muốn khóc, “Cậu sao vậy?”

Lâm Lập An nói, “Tôi nghĩ, chắc cả đời này tôi không được vào Thanh Hoa.”

Nghê Hiển Hách trầm ngâm, “Cậu muốn vào trường nào?”

Lâm Lập An có chút mờ mịt, “Tôi có thể vào trường nào?”

Những năm cấp ba, cậu một mực nỗ lực vào Thanh Hoa, nhưng bây giờ điểm của cậu thấp hơn điểm chuẩn năm trước của trường những 20 điểm, cậu không có gan đi mạo hiểm.

Bỗng nhiên mất hết hy vọng, cảm thấy những ngã rẽ trước mặt đều như nhau cả.

Nghê Hiển Hách hỏi: “Cậu muốn học ngành gì? Muốn tới đâu học?”

Nhất định Nghê Hiển Hách sẽ tới Bắc Kinh, hắn sẽ không cho phép Lâm Lập An đi học ở nơi khác.

Lâm Lập An nói, “Tôi không biết, có lẽ sẽ tới Bắc Kinh đi? Tôi không quen khí hậu ở phương Nam.”

Nghê Hiển Hách cố ý kéo dài giọng, “Sao không đến mấy trường như Phục Đán, Chiết đại, Thượng Hải giao đại?”

Lâm Lập An suy nghĩ một chút, nói: “Không được, tôi không thể đi xa nhà quá, vẫn là tới Bắc Kinh đi.”

Nghê Hiển Hách nói tiếp, “Chọn địa điểm xong rồi chọn trường học. Nếu như cậu đi Bắc Kinh, vậy Nhân đại thế nào?”

Tối ấy Lâm Lập An xụ mặt về nhà, cậu về trễ một chút, Lâm Phương Hào đã về, vợ chồng họ Lâm nhìn nhau, không dám hỏi Lâm ập An được điểm như thế nào.

Cuối cùng, Lâm Lập An chui ra khỏi phòng, kêu một tiếng, “Bố, có thể vào nói chuyện với con được không.”

Lâm Phương Hào lo lắng đã lâu, lúc này theo sát Lâm Lập An vào trong phòng.

Lâm Lập An đóng cửa phòng, còn chốt trong lại, mẹ Lâm đứng ngoài mắng, “Ranh còn, có còn coi mẹ là người nhà không?”

Lâm Phương Hào nói, “Tiểu An, ban nãy bố không dám hỏi, con thi thế nào?”

Lâm Lập An trầm mặc một chút, “Tạm được, chừng 650 điểm, sẽ không cao không thấp quá 10 điểm.”

Lâm Phương Hào vui vẻ, “Con trai ngốc, điểm tốt như vậy sao còn ôm cái mặt bí xị thế kia, làm bố với mẹ lo nãy giờ, còn tưởng con không đỗ được trường nào.”

Lâm Phương Hào tìm trên giá sách của Lâm Lập An quyển điểm chuẩn các năm trước, nghiên cứu một hồi, nói: “Con trai, trước đó nhà ta đã bàn bạc, vẫn là tới Bắc Kinh đi.”

Lâm Lập An nhạt giọng “ừ” một tiếng.

Lâm Phương Hào hỏi, “Con muốn đi đâu học, học ngành gì?”

Ở Bắc Kinh, ngoài Thanh Hoa ra, các trường đại học khác Lâm Lập An đều mơ hồ không biết rõ, chợt nhớ tới ban nãy Nghê Hiển Hách có nói, nếu như tới Bắc Kinh, chọn Nhân đại đi.

Cậu nói với Lâm Phương Hào, “Bố xem Nhân đại mấy năm trước lấy bao nhiêu điểm?”

Lâm Phương Hào lật đến trang trường Nhân đại, Lâm Lập An ghé tới xem, điểm chuẩn mấy năm trước của trường đều thấp hơn cậu từ 2 đến 5 điểm.

Lâm Lập An thầm lấy làm kì quái, có vẻ như Nghê Hiển Hách đã sớm chọn trường trước cho cậu.

Mấy năm này việc làm ăn của cha Lâm càng lúc càng phát đạt, đã biết rất nhiều thứ, cũng dần có chủ kiến riêng, không muốn con trai theo ngành kỹ thuật, tự động hóa, công trình gì đó, nên để Lâm Lập An đăng ký vào Nhân đại ngành kinh tế học, tài chính học, quản trị kinh doanh.

Nguyện vọng hai là đại học Thiên Tân giống như nhiều bạn khác.

Nguyện vọng ba là đại học bách khoa XX.

Tất cả đều là những trường trọng điểm từ nhiều năm trước đây, ngay cả nguyện vọng cuối cùng, trường bách khoa XX cũng là một trường rất tốt, quan trọng là không quá xa nhà.

Lâm Lập An uể oải, bàn chuyện nguyện vọng xong, đột nhiên ngồi thẳng người lên.

“Bố, con có một chuyện rất quan trọng muốn hỏi bố.”

Lâm Phương Hào ngẩn ra, lập tức hỏi, “Con muốn hỏi gì?”

“Bố yêu mẹ con sao?”

Lâm Phương Hào nở nụ cười, “Còn tưởng con định hỏi cái gì? Nhóc con nhà ta hỏi cái này làm gì chứ?”

Lâm Lập An chấp nhất hỏi lại một lần nữa, “Bố yêu mẹ con sao?”

Lâm Phương Hào nói: “Đương nhiên.”

Lâm Lập An đột ngột đứng lên, “Bố yêu mẹ con? Đã yêu sao còn qua lại với người khác?”

Mặt Lâm Phương Hào khẽ đổi sắc, “Con nói bậy bạ gì thế? Sao lại nói bố như vậy?”

Lâm Lập An nín nhịn đã lâu, sớm đã mất tự chủ, cậu nói: “Con không có người cha như vậy!!”

Cậu đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn người mẹ vẫn không hiểu gì trong phòng bếp, đi ra ngoài.

Lâm Lập An ra khỏi nhà nhưng không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết đi đi lại lại quanh tiểu khu.

Từ nhỏ tới giờ, cậu đã trông thấy rất nhiều cặp vợ chồng có người khác rồi đường ai người nấy đi, nhưng khi sự việc này đặt trước mặt mình, vẫn thấy lạnh thấu xương.

Trong túi là chiếc Motorola mới tinh, bàn phím phát ra tia sáng xanh đẹp mắt, Lâm Lập An lật tìm danh bạ, Tống Tiểu Hàm cũng thi không tốt lắm, không thể tìm cậu ấy, những bạn học khác tuy rằng cũng rất thân, nhưng không thể tâm sự.

Về phần Nghê Hiển Hách, Lâm Lập An không biết vì sao, lúc thấy Nghê Hiển Hách bước mỗi lúc một sâu vào cuộc sống của mình, bản năng chống cự như động vật đối mặt với nguy hiểm dâng lên.

Thứ cảm giác này rất kì quái, khiến cậu hoài nghi ý nghĩa của tất thảy mọi tình cảm trên đời.

Tình bạn, tình yêu, tình thân.

Cậu yêu bố yêu mẹ mình, bởi vì huyết thống bẩm sinh, nhưng nếu không có thứ huyết thống kia, vậy họ sẽ gắn bó với nhau bằng cách nào?

Chỉ vài tháng, cậu đã quên mình từng yêu đương ngọt ngào với Trương Sảnh.

Chỉ vài năm, cậu đã không nhớ nổi hình bóng Lâm Giai Giai.

Mọi người đến rồi lại đi, rất nhiều người trước đây rất thân, nhưng đều dần mất liên lạc, tới tới lui lui, Nghê Hiển Hách vẫn luôn gắn bó bên cạnh cậu.

Cho dù đã thân lâu như vậy, nhưng vẫn không thể hỏi suy nghĩ thật sự trong lòng hắn, cũng không thể nói ra những suy nghĩ thật trong lòng mình, không biết làm thế nào, giống như bản thân bị nhét vào một cái nồi được đậy kín vung, thở không được, giận chẳng xong.

Cuối cùng, Lâm Lập An vẫn gọi cho Nghê Hiển Hách.

“Này, tôi đây.”

“Cuối cùng cậu cũng gọi cho tôi.” Nghe Hiển Hách nói.

“Sao cậu biết tôi muốn gọi cho cậu?”

“Tôi không biết, nhưng đã chờ điện thoại của cậu từ rất lâu rồi. Nhớ tôi có phải không?”

Lâm Lập An cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn thật thà đáp: “Ừ.”

“Chọn xong trường gì ngành gì chưa?”

“Nhân đại, đăng ký kinh tế, tài chính, quản trị kinh doanh.”

Nghê Hiển Hách không ngạc nhiên chút nào, chỉ “Ừ” một tiếng.

“Tôi vừa nói chuyện với bố.”

Nghê Hiển Hách hỏi, “Cãi nhau? Chạy ra ngoài rồi? Có chỗ nào để đi chưa? Tới nhà tôi đi, mà có không nói thì cậu vẫn đến chỗ tôi thôi.”

Lần này nhà Nghê Hiển Hách có người, Lâm Lập An ra khỏi cửa thang máy, cởi giày, còn chưa kịp gõ cửa đã mở, một người phụ nữ mặc chiếc váy lụa, trên người nồng mùi nước hoa đi ra.

Đụng phải Lâm Lập An, người nọ liếc mắt nhìn, Nghê Hiển Hách bước ra ngoài, nói: “Mẹ, đây là bạn học của con.”

Mẹ Nghê đã sớm quên đứa nhóc cắn con trai mình ngày trước, chỉ nhàn nhạt gật đầu một cái, giày cao gót nện xuống sàn, đi tới chỗ thang máy.
Bình Luận (0)
Comment