Điệu Valse Của Những Kẻ Cặn Bã

Chương 33

Đợi đến khi xong xuôi, cả người Lâm Lập An như bị xe lửa nghiền qua, nhưng cậu vốn rất có năng lực đề kháng, ngày nhỏ sinh bệnh cũng chẳng mấy khi thuốc thang, nghịch cửa bị kẹp tay cũng không khóc không làm nháo. Cậu cho rằng vì mình ngầm cho phép Nghê Hiển Hách làm loạn nên thành ra nông nỗi này đều là lỗi của mình, bởi vậy yên tĩnh không kêu một tiếng.

Đương nhiên Nghê Hiển Hách biết Lâm Lập An không thoải mái, nhưng hắn cũng là người, đâu phải là thần thánh. Lý do Liễu Hạ Huệ nổi danh đoan chính, nói không chừng có lẽ bởi ông ta không thích mỹ nữ mà thích đàn ông, cho nên mới có thể tọa hoài bất loạn [1]. Cho dù ông ta là chính nhân quân tử, ý chí mạnh mẽ đi chăng nữa, vậy chẳng qua người phụ nữ kia không phải người trong lòng ông, nếu không trên đời đã chẳng tồn tại câu “tọa hoài bất loạn”.

Lâm Lập An đau, đẩy Nghê Hiển Hách đang dịch tới ra, nhưng Nghê Hiển Hách vẫn ghé xuống hôn, ôn nhu như nước, nụ hôn đầy thương tiếc yêu thương, như rượu chuốc say lòng người.

Lâm Lập An mơ màng như kẻ say, Nghê Hiển Hách lặng lẽ ôm cậu vào lòng, một tay lấy bật lửa ra, châm điếu thuốc.

Từ khi xem “Yên phi yên diệt”[2] xong Lâm Lập An không động vào thuốc lá, cũng tránh xa khói thuốc, Nghê Hiển Hách vừa nhả khói, cậu đã quay đầu trùm chăn.

Nghê Hiển Hách lập tức dập thuốc, kéo cậu lên, uống cốc nước đặt trên tủ đầu giường, lại lấy kẹo cao su từ trong ngăn kéo ra nhai.

Lâm Lập An nói, “Tôi muốn xem phim.”

Nghê Hiển Hách xuống giường lấy máy tính xách tay tới, cắm điện, đặt trên đầu gối.

Tìm nửa ngày, cuối cùng cũng thấy bộ phim ngắn từ ba năm trước.

Nghê Hiển Hách sửng sốt, “Sao đạo diễn lại là Trương Quốc Vinh?”[3]

Lâm Lập An cau mày, “Đấy không phải trọng điểm. Từ khi xem phim này xong, tôi quyết định cả đời này không hút thuốc nữa.”

Phim ngắn chỉ hơn ba mươi phút, nhưng Nghê Hiển Hách tua qua rất nhiều cảnh không quan trọng, muốn nhanh vào nội dung chính.

Lâm Lập An thích nhạc của Trương Quốc Vinh, nhưng hắn thì không.

Sau khi xem tới nội dung chính, đột nhiên hắn trở nên trầm mặc.

Cuối cùng hắn nói: “Sau này tôi sẽ không hút thuốc trước mặt cậu nữa.”

Lâm Lập An vô thức nhắc: “Đừng chỉ trước mặt tôi, trước mặt vợ con càng phải tránh.”

Nghê Hiển Hách nhíu mày một cái, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng.

Xem phim ngắn xong, Lâm Lập An lên mạng xem rất nhiều đề cử, tìm thể loại phim mình thích, Nghê Hiển Hách vào phòng bếp lấy soda và khoai tây chiên.

Tiểu công tử thích cảm giác uống nước có ga, nhưng lại không thích vị cola nên đành phải uống thứ soda vô vị.

Lúc Nghê Hiển Hách về phòng, phim đã chiếu rồi, là “Maurice” mà Hugh Grant đóng lúc còn trẻ. Nghê Hiển Hách mở soda đưa cho cậu, chui vào trong chăn, ngồi xuống bên cạnh cậu.[4]

“Phim Anh à?” Nghe thấy giọng Anh quốc, chân mày Nghê Hiển Hách hơi nhíu lại.

Lâm Lập An nói, “Biết cậu yêu Đảng rồi, nhưng không đến nỗi vừa mở phim ngoại quốc ra đã cau có thế này chứ?”

“Phim gì vậy?”

“Maurice, nghe nói là phim mà Hugh Grant đóng tốt nhất nên mở ra xem.”

Nghê Hiển Hách trầm mặc, bộ phim này được chuyển thể từ một cuốn tự truyện, hắn từng đọc qua cuốn tự truyện này. Tác giả của nó là người đồng tính, phim do đạo diễn đồng tính quay, không biết nói những cái này cho Lâm Lập An liệu cậu còn muốn xem nữa hay không.

Lúc này đã đến tháng tư, dịch SARS ở Bắc Kinh bước vào thời kỳ cao điểm.

Lâm Lập An thức thời ở nhà không đi đâu.

Lần Nghê Hiển Hách gặp Thiệu Vĩnh Chi gần nhất là hai ngày trước, ở dưới bãi đậu xe, Thiệu Vĩnh Chi khóa xe, thấy hắn xách bao lớn bao nhỏ, khe khẽ lắc đầu.

Hắn cất tiếng, “Anh.”

Thiệu Vĩnh Chi thở dài.

“Cậu biết mình đang làm gì không, đừng để tên nhóc kia hủy hoại cậu.”

Nghê Hiển Hách không cho là đúng, “Cậu ấy rất bình thường.”

“Nhưng cậu yêu nó, không phải sao? Chỉ riêng tình yêu thôi đã là một thứ rất đáng sợ rồi.”

Nghê Hiển Hách dựa người vào xe Thiệu Vĩnh Chi, nghiêm túc nhìn vào mắt hắn: “Anh, rõ ràng là anh sợ yêu, nếu anh không dám yêu người khác, sao người khác có thể yêu anh được?”

Thiệu Vĩnh Chi cười nhạt, “Đó là bởi cậu chưa bị phản bội bao giờ, từ trước tới nay đều là cậu phản bội nó chứ nó chưa phản bội cậu một lần nào, nên cậu mới có thể nói với anh mấy lời này.”

Nghê Hiển Hách quay chìa khóa xe, lặng yên không nói.

Đột nhiên Thiệu Vĩnh Chi ung dung bật cười, “Sao, ăn được rồi? Nên mới sẵn sàng ở nhà tề gia nội trợ như thế?”

Nghê Hiển Hách nghiêng mặt sang một bên, Thiệu Vĩnh Chi nhìn vành tai hắn ửng đỏ, nghe hắn khẽ phản bác: “Chuyện này thì có liên quan gì chứ?”

Thiệu Vĩnh Chi nói, “Cậu biết không? Ái tình trên đời được chia làm hai loại, một là tình yêu bị giới hạn, hai là tình yêu vượt cả không gian và thời gian. Ví dụ như khi bị giới hạn trong một xã hội nhỏ chỉ có ít người, trong mắt nhau người kia đều là tốt nhất thì sẽ đến với nhau một cách đương nhiên. Nhưng một ngày giới hạn kia biến mất, họ gặp gỡ nhiều người hơn, khi ấy tình cảm sẽ biến chuyển. Còn những cặp đôi thuộc loại thứ hai, họ sẽ không vì khoảng cách cách biệt mà thay đổi tình cảm của mình. Phần lớn các cặp đôi đều không hẹn mà gặp loại thứ nhất, số ít người may mắn mới hạnh ngộ loại thứ hai, cậu xem, hai người thuộc loại nào?”

Sắc mặt Nghê Hiển Hách trắng bệch, giọng nói trở nên trào phúng: “Còn anh thì sao?”

Thiệu Vĩnh Chi tự giễu, “Anh?”

Hắn nhìn thật sâu vào mắt Nghê Hiển Hách, sau đó quay người mở cửa thang máy, đi lên lầu.

Nghê Hiển Hách cầm hai bọc túi nylon đứng yên một lúc lâu, thang máy phản bóng, rất hiếm khi tiểu công tử cảm thấy khó xử.

Đến khi tâm tư hắn quay trở lại bộ phim, gương mặt Hugh Grant ngày trẻ đang xuất hiện trên màn hình 15.6 inch, nhã nhặn đẹp trai đến vô cùng, hoàn toàn xứng danh hào hoa phong nhã.

Nơi thảm cỏ xanh biếc, mỹ thiếu niên tóc vàng hôn môi anh, anh kiềm chế tiếp nhận, nhưng cũng không đáp lại.

Lâm Lập An cau mày, “Cậu có biết người diễn vai Maurice này là ai không? Sao tôi chưa từng xem qua phim anh ta đóng?”

Nghê Hiển Hách khẽ lắc đầu, “Nhưng ria mép anh ta rất gợi cảm.”

Lâm Lập An không tự chủ phản bác, “Vầy mà cũng kêu là gợi cảm được? Hừ hừ!”

Nghê Hiển Hách ôm vai Lâm Lập An, cắn vành tai cậu: “Này, cậu đang ghen đấy à?”

Lâm Lập An hận không thể đá bay hắn tới Siberia.

Lâm Lập An rót hết lon soda ra cốc, bởi uống liền một hơi nên bị sặc.

“Xấu hổ chưa kìa.” Nghê Hiển Hách cưng chiều vỗ vỗ lưng cậu, nhưng miệng lưỡi chẳng dịu dàng chút nào.

Lâm Lập An lườm hắn, tập trung xem tiếp phim.

Cảnh trong phim vẫn đẹp như vậy, từ tầng kiến trúc cổ kính của đại học Cambridge cho đến bãi cỏ xanh biếc và trang viên tuyệt đẹp, Hugh Grant trong vai Clive tháo chiếc nơ đen trên cổ áo Maurice, mỉm cười với anh, đóng cửa trở về phòng.

Maurice nhìn cánh cửa đóng chặt đến thất thần.

Lâm Lập An xem vô cùng nhập tâm, không tự chủ đặt câu hỏi, “Cậu nói xem rốt cuộc Clive có yêu Maurice hay không?”

Nghê Hiển Hách nói, “Chắc là yêu, dù sao thì anh ta cũng là người nói ‘tôi yêu cậu’ trước.”

“Vậy sao anh ta không muốn chung một chỗ với Maurice, đến hôn cũng không muốn?”

“Có lẽ bởi anh ta cố kiềm chế.”

Lâm Lập An không nói nữa, tiếp tục xem phim. Đột nhiên Nghê Hiển Hách vùi đầu vào hốc cổ cậu liếm lộng, Lâm Lập An bị lưỡi hắn chọc đến ngứa ngáy, không tự chủ ngẩng cao cổ lên, bàn tay Nghê Hiển Hách vói vào vạt áo cậu, bắt đầu chơi đùa với đầu nhũ.

Lâm Lập An đập vào tay hắn một cái, ngực chợt lạnh, có chút không nỡ, nhưng thái độ vẫn rất kiên định.

Nghê Hiển Hách nói, “Xem xem, cậu chính là Clive, còn tôi là Maurice đầy vô tội.”

Tim Lâm Lập An đập chệch một nhịp.

Nghê Hiển Hách nói như vậy, nghĩa là hắn nói cậu bài xích đồng tính, chê cười cái giới này, nhưng cuối cùng bản thân lại trở thành một người đồng tính sao?

Homo***uality, từ năm nhất đại học, mỗi lần nghe viết chính tả gặp từ này cậu đều chẳng bỏ lỡ, nhưng không thể tiếp nhận nổi sự thật này, chuyện tính hướng cả đời, cậu không dám, cũng không sẵn sàng xác định.

Bộ phim rơi vào hồi kết, thảm cỏ vẫn xanh biếc mượt mà dưới nắng mai rực rỡ, nhưng cậu nhân tình người Anh, vườn trường Cambridge đều đã trôi về miền ký ức, giai điệu mỗi lúc một đè nén.

Nhưng giây phút này, Lâm Lập An ngồi yên trong lòng Nghê Hiển Hách, lại cảm thấy hạnh phúc.

Đúng vậy, thứ xúc cảm chưa từng xuất hiện, chỉ có thể dùng tên ‘hạnh phúc’ để gọi, lấy ‘hạnh phúc’ ra để định nghĩa.

Ái tình là gì?

Trong Kinh Thánh có nói, “Yêu thương là nhẫn nại, yêu thương là ân cần. Yêu thương không đố kỵ, không khoe khoang, không tự đắc. Yêu thương không thô lỗ, không vụ lợi, không tức giận dễ dàng, không lưu giữ lầm lỗi. Yêu thương không say mê điều xấu mà hân hoan cùng sự thật. Yêu thương luôn chở che, luôn tin cậy, luôn hi vọng, luôn kiên trì; Yêu, là bất diệt.”

Nếu để Lâm Lập An tiếp tục định nghĩa, có lẽ nó chính là giây phút này, gắn bó kề sát bên người ấy trên chiếc giường nhỏ hẹp, cùng xem một bộ phim qua máy tính xách tay, tình yêu không nhiễm sắc dục cũng chẳng cần phân bua.

Nhưng Kinh Thánh còn nói, “Yêu thương tựa gió thoảng.”

Liệu có đáng vứt bỏ tất thảy quyền thế, danh lợi, tiền đồ, vinh hoa phú quý để mải miết đuổi theo một cơn gió vô hình không?

Đó là câu hỏi không có lời giải, bất cứ ai cũng vậy, nếu không rơi vào tình cảnh đó thì không thể tìm ra đáp án cho riêng mình.

Lựa chọn của Lâm Lập An là, lặng lẽ nắm lấy bàn tay Nghê Hiển Hách, mười đầu ngón tay gắt gao siết chặt.

Giai điệu phim trầm dần, bộ phim kết thúc, cuối cùng Maurice cũng tìm được một người phù hợp với mình, lúc chia tay Clive, anh nói: “Trước hôm nay, tất thảy tôi đều nói cho cậu biết. Sau hôm nay, tôi sẽ không nói gì nữa cả.”

Nghê Hiển Hách lặng lẽ xem hết phim, lại không thấy có chút đồng cảm nào. Hắn không phải Maurice, hắn có thể qua lại cùng con gái chứ không chỉ chấp nhận được mỗi con trai, thứ cảm giác đau khổ ấy, hắn không tài nào lý giải nổi.

Nhưng cảnh Clive đẩy cửa sổ ra, mơ hồ trông thấy chàng trai tóc vàng trên thảm cỏ Cambridge xanh biếc, sau cùng anh lặng lẽ ôm lấy vợ mình, lại khiến tiểu công tử thổn thức.

Trong lòng hai người đều có chút đè nén, Lâm Lập An nhỏ giọng hỏi: “Cậu nói xem, Maurice thực sự thích Scudder sao?”

Nghê Hiển Hách trả lời, “Có lẽ vậy. Bất luận là đàn ông hay phụ nữ, đều sẽ không thủ thân như ngọc vì một người đàn ông đã kết hôn, anh ta tìm được tình yêu mới, thật ra là chuyện rất bình thường.”

Lâm Lập An nói, “Tôi thật sự không hiểu, rõ ràng Clive có yêu nhưng sao lại muốn buông tay? Họ đâu dễ dàng gặp được nhau, sao anh ta có thể bình thản kết hôn sinh con, để Maurice rơi vào tình cảnh tuyệt vọng thê thảm như thế?”

Nghê Hiển Hách cười cười, “Thứ tình yêu mà họ muốn không giống nhau, con đường họ đi đã được định kể từ khi vừa mới bắt đầu.”

Lâm Lập An vẫn chìm trong dư âm của bộ phim, cậu dựa vào vai Nghê Hiển Hách nhắm mắt lại, đột nhiên Nghê Hiển Hách cất tiếng hỏi, “Cậu yêu tôi không?”

“Yêu.”

Lâm Lập An không suy nghĩ, thốt ra trong vô thức.

Tựa như tình cảm đã quá sâu đậm, ăn sâu vào tiềm thức, trở thành phản xạ có điều kiện.

Nghê Hiển Hách giật mình, cơ hồ như run rẩy hỏi, “Cậu yêu ai?”

“Cậu.”

Lâm Lập An vẫn nhắm mắt như cũ, cậu biết mình lỡ lời, đại não biết rõ những lời này là sai, không thể nói ra, nhưng não chưa kịp phản ứng đã buột miệng thốt lên rồi.

Cảm giác giống như đang bước đi trên con đường bằng phẳng, không may vấp phải cục đá mà sảy chân, cả người nghiêng ngả về phía trước, biết rõ là sắp ngã, biết rõ ngã xuống sẽ rất đau, nhưng lại không thể chống cự lực hút của trái đất mà đứng vững lại một lần nữa.

-x-

[1] Tọa hoài bất loạn: ngồi mà trong lòng vẫn không loạn, ý chỉ người nam đoan chính, dù ở cạnh người nữ mà trong tâm không nảy sinh ý đồ xấu.

Điển tích: Một hôm Liễu Hạ Huệ dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

[2] Yên phi yên diệt: Là bộ phim ngắn đầu tay do Trương Quốc Vinh làm đạo diễn và thủ vai, qua bộ phim, TQV muốn truyền tải thông điệp: Hút thuốc lá sẽ gây ảnh hưởng tới những người mà bạn thương yêu nhất.

Nội dung phim (SPOIL): Vợ chồng Lawrence, Gladys đều làm việc trong giới giải trí. Mỗi ngày cả hai đều bận rộn công tác, bởi vì áp lực mà bất luận trong công việc hay sinh hoạt cá nhân đều hút thuốc không rời tay.

Hai người rất yêu con trai mình – Chris, nhưng không hiểu rõ về tình hình sức khỏe con trai mình. Có một ngày Chris bị bệnh phải nhập viện, khi ấy họ mới biết bệnh tình của con trai qua lời bác sĩ. Bởi hai người hút thuốc nên cậu bé hít phải khói thuốc một cách bị động, do đó bệnh ung thư máu phát triển nhanh hơn, điều này khiến hai người vô cùng áy náy. (Baidu Baike)

[3] Leslie Trương Quốc Vinh (1956 – 2003): là diễn viên, ca sĩ, nhạc sĩ nổi tiếng của Hồng Kông. Không chỉ sở hữu một sự nghiệp âm nhạc và điện ảnh thành công rực rỡ, Trương Quốc Vinh còn được biết đến như một trong những ngôi sao được yêu thích và có ảnh hưởng nhất tại châu Á. (wiki)

Chắc nhiều bạn cũng biết Leslie và chuyện tình của người với Đường Hạc Đức rồi ;_____;.

[4] Maurice: Bộ phim được sản xuất năm 1987 dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của E.M Forster. Không chỉ nói về vấn đề giới tính, bộ phim còn nói về các tầng lớp khác nhau trong xã hội – khi một người giàu có yêu người hầu. (Clive là anh con trai nhà giàu ;v;)

Maurice(James Wilby) tóc vàng còn Clive (Hugh Grant) tóc nâu đen.
Bình Luận (0)
Comment