Điệu Valse Hoa Hồng Phương Nam

Chương 11


Không màng sự đời, mơ màng đắm mình trong vũng bùn vèo cái lại trôi qua hai ngày…
Kỳ phát tình kết thúc, Ôn Trà cảm giác xương mình như gãy vụn, nằm liệt giường không động đậy nổi.

Chân cậu không khép được, miệng nhỏ sưng tấy vì lao lực quá nhiều.
Cố Vân Lan ham mấy trò mới lạ nhưng lâm trận thì cũng thường thôi, tỉnh lại kiểu gì cũng eo mỏi lưng đau, Cố Vân Lan thì y như yêu tinh hút được tinh khí vui vẻ nhảy nhót.
Giận, đây là khác biệt giữa Alpha và Omega ư?
Cố Vân Lan cũng biết mình lỡ xài hao con nhà người ta hơi quá, chân chó nịnh nọt.
Hoa Hồng Nhỏ muốn ăn gì, muốn làm gì nào, dặn người hầu cắt hoa hồng dỗ cậu vui vẻ, còn lên mạng xem video mát xa cho cậu.
Đến tối Cố Vân Lan nhịn hết nổi, đáng thương tự lực cánh sinh nhưng xóc nửa ngày bắn không ra.

Ăn là ghiền, xóc xóc vài cái chẳng thỏa mãn nổi nữa.


Thôi thì cũng chưa đến giờ ngủ, Ôn Trà thương hại “thổi kèn” cho một lúc, tinh dịch bắn đầy mặt.

Cố Vân Lan lấy khăn ướt lau sạch sẽ, cúi xuống hôn cậu.
Nằm thêm hai ngày, Ôn Trà có thể vui vẻ chạy nhảy lại, Cố Vân Lan ở trong nhà cả tháng không thể không đến quân đội điểm danh, 6h sáng đã phải dậy quả thực hại người, “chào cờ” xong phải cọ cọ vài cái giữa cẳng chân Ôn Trà, nghĩ vẫn sớm nên bắn xong một lần, lau sạch rồi mới đứng dậy vệ sinh cá nhân.
Ôn Trà tỉnh lại đã là 9h sáng.
Cậu xuống tủ lạnh cầm đồ ăn ra quay nóng lại, vừa ăn vừa báo cáo lại cho phụ huynh, kể chuyện Cố Vân Lan đã giúp cậu trải qua kỳ phát tình.
Ôn Trà cứ nghĩ họ sẽ lải nhải càm ràm một hồi, ai ngờ cha lớn bảo Cố Vân Lan đã đánh tiếng từ trước, trông ông rất vui vẻ.
Cha nhỏ ngồi cạnh cũng vui lây hỏi cậu bao giờ muốn có em bé, Ôn Trà lâu lắm chưa bị hỏi mặt đỏ bừng lên, giả vờ nghiêm túc ăn cơm: “Chưa tính đâu ạ, con còn bé lắm.”
“Ừm ừm, con muốn học lên Đại học nữa nên không tiện, tùy các con vậy, không phải muốn là có đâu nhé.”
Trò chuyện vài câu rồi ngắn video call, Ôn Trà vuốt vuốt bụng ăn no căng tròn, nảy sinh cảm giác kì diệu.
Chỗ này sẽ có em bé của Cố Vân Lan nhỉ?
Nốt nhạc đệm nhỏ này bị ném ra sau đầu, Cố Vân Lan không có nhà nên cậu đến nhà ấm trồng hoa làm việc cả ngày, hỏi han thợ làm vườn chăm sóc hoa hồng vài mẹo nhỏ, nghịch ngợm đến mức mặt đầy bùn.

Cậu cười hì hì chụp ảnh gửi cho Cố Vân Lan, Cố Vân Lan nhanh chóng reply, chỉ dặn cậu đừng nghịch quá, thích thì cứ chơi thoải mái.
Chờ đến 5h chiều, Ôn Trà rửa ráy chuẩn bị làm bữa tối.

Tay nghề cậu không tệ, nấu xong bữa cơm còn có thời gian làm bánh ngọt, pha nước chanh.

Nghĩ đến chuyện Cố Vân Lan không hảo ngọt, Ôn Trà pha hai bình riêng, dọn bàn xong về phòng khách xem tư liệu chăm sóc hoa cỏ trên mạng.
Cố Vân Lan về đến nhà là 6h tối, đây là lần đầu họ tách nhau lâu đến thế, có nhắn tin qua lại nhưng vẫn thấy thiếu thiếu.
Nghe được tiếng thì Ôn Trà chạy ra đón ngay, nhìn xong thì ngẩn ngơ.
Khi Cố Vân Lan đến đón cậu, anh mặc bộ quân phục hàm Tướng màu thuần trắng.

Bộ hôm nay lại thuần đen, chính là quân phục thường ngày dành cho cấp cao trong quân đội, dáng vẻ anh trong bộ quân phục này càng thêm cứng cỏi, cũng càng thêm uy áp.
“Nhìn đến ngu cả người rồi hả?” Cố Vân Lan mỉm cười tháo mũ, “Thì ra em thích quân phục.”
“Anh cũng thích còn gì.” Ôn Trà kiễng chân chỉnh lại tóc cho anh, Cố Vân Lan đầy ẩn ý chìa tay đang đeo găng màu đen ra.
Ôn Trà tháo găng nhưng dùng miệng để tháo, cắn từ ngón giữa trước, giương mắt nhìn anh kéo nó xuống, sau đó ngậm trong miệng.
Cố Vân Lan nhìn nốt ruồi duyên dáng bên khóe mắt kia thì đen mặt, dùng bàn tay đã tháo găng gãi gãi cằm Ôn Trà khen thưởng, nhận lấy găng tay rồi chìa bên tay còn lại.
Không khí đầy ái muội như vậy, thế nhưng Cố Vân Lan chỉ mỉm cười nhìn Ôn Trà giúp mình cởi áo khoác, nhìn cậu lấy lòng mình, bình tĩnh dùng bữa cùng cậu.
Ăn xong đồ tráng miệng, Ôn Trà bóng gió chuyện buổi sáng: “Cha nhỏ hỏi em bao giờ chúng mình muốn có con…”
Cố Vân Lan vừa uống nước chanh vừa suy nghĩ: “Anh nghĩ chúng mình nên thuận theo tự nhiên, có em là đủ rồi.”
Ôn Trà liếm liếm môi: “Nhưng mấy ngày nay chúng mình chưa kiểm tra… Em nghĩ là dính…”
“Dính thì đẻ thôi, anh xin về phía Nam trước.

Điều kiện bên này hơi kém, em lại vất vả.

Nhưng em nói mình muốn học lên Đại học mà, sinh con hơi phiền, em vừa mới ở cữ xong đã phải lên lớp, anh xót lắm.”
“Cha nhỏ cũng bảo… Em cũng không biết phải làm sao.” Ôn Trà gãi gãi ngón tay, “Em muốn chúng mình có con, nhưng giờ hơi sớm ấy anh…”
“Ừ.” Cố Vân Lan nghiêm túc nhìn cậu, “Em mới 18 thôi, vừa thành niên, đời em còn dài lắm.


Chúng mình cũng chỉ mới bắt đầu, anh hi vọng em có thể thong thả một chút, chúng mình nên dành thêm thời gian riêng cho nhau,nhưng cũng chỉ là suy nghĩ của riêng anh thôi.

Trách anh nữa, anh không nghĩ em lại muốn đi học tiếp, thật ra trước đó anh rất sợ chuyện em không chấp nhận ở bên anh, muốn dùng con cái trói em lại, anh đáng sợ lắm nhỉ?”
Ôn Trà lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm thúy của anh: “Em không biết mình nên làm thế nào mới khiến anh có cảm giác an toàn hơn, nhưng hiện tại em bằng lòng làm mọi thứ vì anh, kẻ khác nghĩ nó đáng sợ nhưng em sẽ không, vì em yêu anh.”
Cố Vân Lan đứng dậy, cúi xuống đặt lên trán cậu một nụ hôn: “Anh cũng yêu em.”
Ăn xong Ôn Trà bỏ bát đĩa vào máy rửa bát, Cố Vân Lan bảo mình muốn đi làm việc tiếp trong thư phòng, đại khái tầm 1 tiếng.

Ôn Trà đến phòng tập thể thao chạy bộ tiêu năng lượng, ra một lớp mồ hôi mỏng thì đi tắm.
Tắm xong, Cố Vân Lan đã chờ sẵn bên mép giường.
Trong không khí ngập tràn mùi hoa sơn trà, Cố Vân Lan mặc bộ quân phục đen ban nãy, tay đeo găng nắm vành mũ, nhếch khóe môi nhìn cậu: “Bé Hoa Hồng Nhỏ à, đến đây đi em.”

Bình Luận (0)
Comment