Điệu Waltz Dưới Ánh Trăng

Chương 22

Sáu tuần sau, Ryan đậu chiếc bán tải đầy bụi của mình trước bãi quây súc vật nhà Rafe. Khi anh ra khỏi xe và bắt đầu cởi đôi găng da dính đầy bùn đất, bố anh đứng bên trong vẫy tay. Ông đang cùng với Rafe và Sly cưa sừng một con bò non bị trói cả bốn chân.

“Trông con có vẻ muốn đi làm lại rồi!” Keefe nói. “Có chắc không?”

“Đâu thể ngồi ì mãi được”, Ryan vừa đáp lại vừa tập tễnh đi về phía hàng rào. “Suốt ngày chỉ nhìn bốn bức tường trống trơn làm con mệt mỏi quá. Đã đến lúc phải sống cho ra sống.”

Keefe sải bước về phía hàng rào, nhìn Ryan chật vật leo qua những chấn song. “Trông con vẫn còn hơi đau nhỉ.”

“Vì lâu ngày không vận động đấy.” Ryan nhảy xuống bên trong bãi quây đứng cạnh bố mình. “Cuộc đời đẹp thế này thì làm sao ở mãi trong nhà được.”

Keefe mỉm cười và ngước nhìn lên bầu trời. “Một buổi sáng mùa hè luôn khiến tâm trạng người ta phấn chấn. Mới đấy mà gần đến tháng Tám rồi. Chẳng mấy chốc nữa là tuyết lại rơi.”

Ryan cố bật cười. Thời gian này, những tiếng cười gượng gạo là tất cả những gì anh có thể làm được. Những tiếng cười vô hồn. Nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ qua. Bốn anh trai của Bethany đã lần tìm được con gấu hung hãn và trừ khử nó. Cuộc phẫu thuật hông của anh đã diễn ra tốt đẹp, và kịp thời. Điều duy nhất gợi cho anh chuyện xảy ra vào hôm ấy là dáng đi hơi khập khiễng. Dù cuộc sống của anh có rối tung lên một chút thì người nhà Kendrick vốn có sức sống mãnh liệt. Theo thời gian nỗi đau sẽ lắng dịu.

Vâng. Mặc kệ cô. Mặc kệ mọi thứ. Anh sẽ sống tiếp. Thế nào rồi khuôn mặt cô cũng sẽ phai mờ đi trong tâm trí của anh, và anh cũng sẽ không còn nhớ đến màu mắt của cô nữa. Theo thời gian anh sẽ không còn đớn đau nữa.

Thời gian. Đó là tất cả những gì anh cần, một ít thời gian nữa thôi.

“Nghe mẹ bảo con đang đóng gói mọi thứ để gửi cho Bethany”, bố anh nói.

Lòng Ryan quặn thắt khi nghe tên của cô. “Vâng. Cối xay guồng, xe lăn mọi địa hình, và vài thứ khác con không biết dùng vào việc gì. Có thể cô ấy có cả rồi cũng nên.”

“Chắc phải khó khăn lắm mới đi đến quyết định đó nhỉ. Bước đi cuối cùng, cắt lìa con bé ra khỏi cuộc đời con.”

Ryan so vai. “Con không muốn nhìn vào đống đồ đó. Con nghĩ gửi chúng cho cô ấy là tiến thêm một bước trong quá trình chữa lành vết thương trong lòng mình.”

“Có lẽ đấy là quyết định khôn ngoan.” Keefe thở dài. “Bố xin lỗi, con trai. Bố biết con đang đau lòng lắm.”

“Giống như cắt bỏ một khối u thôi mà.” Ryan hít một hơi thật sâu.

“Bố biết là đau lắm”, ông nói khẽ.

“Vâng, đó là cảm giác của con khi dứt hẳn cô ấy ra khỏi cuộc đời mình. Bọn con đã thỏa thuận với nhau là sẽ luôn bên nhau dù bất kỳ hoàn cảnh nào. Vậy mà mới chỉ xảy ra chuyện là cô ấy bỏ chạy. Không nói một lời. Suýt nữa thì con đã chết vì cô ấy. Con nghĩ cô ấy nợ con một câu chào. Có phải không? Ít ra thì cũng một lá thư hay gì đó tương tự thế. Mẹ kiếp. Con không cần bệnh nặng hay cơn đau tim. Con đã vượt qua quãng thời gian tồi tệ nhất không có cô ấy. Con sẽ vượt qua nốt thời gina còn lại và quên đi những mất mát vừa qua.”

“Bố nghe con.” Keefe dõi mắt về phía rặng núi. Miệng ông hơi nhếch lên. “Đồ nhãi ranh.”

Ryan đờ người ra. Anh nhìn chằm chằm xuống đất một lúc lâu. “Con không yêu cô ấy nữa”, anh nói giọng đều đều. “Nhưng điều đó không có nghĩa là bố được nói cô ấy như thế.”

Keefe hấp háy mắt, và ông khẽ gật đầu. “Con nói đúng. Chỉ tại bố rất mến con bé. Nó không có lỗi. Bố xin lỗi, con trai.”

Ryan so vai. “Con không quan tâm. Bố mến cô ấy thì cứ đi mà mến.”

Keefe xoa xoa mu bàn tay lên miệng. “Không. Bố không có ý đó. Con bé thật dễ thương. Chẳng bao giờ làm việc gì khiến người ta phải mắng bằng từ này từ nọ.”

“Không.”

“Như vậy thì thật là tệ.”

Ryan lại so vai. Keefe quan sát Rafe và Sly đang làm việc một lúc, ánh mắt ông vẫn còn hấp háy.

“Yên trí đi con trai. Rồi một ngày con sẽ lại tìm được một người con gái dành cho mình.”

“Con đã tìm thấy rồi. Chuyện không thành. Con sẽ ở vậy.”

“Con sẽ đổi ý khi tìm thấy người hợp với mình.”

“Không.”

Ryan chỉ nói có thế nhưng đó là lời thề của anh.

“Con biết không, con trai, không phải là bố bao biện cho con bé hay gì nhưng hình như mẹ con nghĩ con bé có lý do gì đó. Nghe bà ấy nói, bố suýt nữa là tin sái cổ rồi. Phụ nữ ấy mà.” Keefe lắc đầu. “Đôi khi họ trông thấy những thứ đàn ông không thấy được, nhưng trái tim họ luôn ở đúng chỗ. Họ chỉ cần một người đàn ông để dựng đầu họ thẳng lên.”

Ryan trừng mắt nhìn bố, “Lại bắt đầu nữa rồi. Nếu bố định xoay sang ủng hộ cho cô ấy thì cứ giữ lấy ý nghĩ đó trong đầu. Con không muốn nghe”.

“Bố có định thế đâu. Bố lúc nào cũng ở phe con. Con biết điều đó mà. Chỉ là…”

“Mẹ đang làm công tác tư tưởng cho bố chứ gì?” Ryan kết thúc câu nói hộ bố. “Con biết mẹ lo cho con và hy vọng con sẽ đi tìm cô ấy. Không đời nào. Cô ấy đã quyết định như thế rồi. Trời có sập thì con cũng không bao giờ đi Portland để năn nỉ cô ấy về. Hết.”

Rafe đã xong việc với con bò. Khi xua con vật vào chỗ quây, anh trông thấy em trai liền vẫy tay. Một lúc sau Rafe thong thả băng ngang qua bãi quây. “Thế nào rồi? Trông chú hoạt bát và sẵn sàng bắt tay vào việc rồi nhỉ.”

Keefe lấy ra khỏi túi áo bao thuốc hiếm khi hút. Ông rút một điếu, nheo mắt nhìn cậu con trai lớn đến gần. “Nó vừa mới cự bố đấy. Mới nhắc đến tên con bé là nó xù lông nhím lên rồi.”

“Ừm”, Rafe chiếu ánh mắt ngạc nhiên lên khuôn mặt quàu quạu của Ryan. “Chắc nó đang thấy ổn hơn và trở nên cứng cỏi hơn thôi. Có một cách này, em trai. Chỉ cần phóng xe một mạch không đầy ba giờ đồng hồ là em có mặt ở bậc cửa nhà cô ấy rồi.”

“Khốn kiếp”, Ryan giằng láy bao thuốc và bật lửa khỏi tay bố. Hai người kia sửng sốt khi nhìn thấy anh châm điếu thuốc và rít một hơi. “Thôi đi.” Anh trả lại bao thuốc và bật lửa cho bố. “Cả hai người. Con không cần khuyên bảo vớ vẩn gì hết.”

Rafe bật cười, “Giờ lại còn mượn cả khói thuốc để giữ bình tĩnh đấy. Được bao lâu nhỉ”.

Ryan thấy đã quá đủ. “Rafe, anh là anh của em thật, và em yêu quý anh. Nhưng thề có Chúa, nếu anh không chịu im miệng lại, thì sẽ lãnh điếu thuốc đang cháy này ngay đấy. Em nói vậy anh đã rõ rồi chứ?”

Sly đủng đỉnh đi tới. Ông vừa cười vừa mở hộp thuốc lá hít ra và nhồi một nùi vào miệng. “Nghe như con gấu xám bị giẫm phải gai ấy nhỉ.”

Ryan rít thêm một hơi thuốc nữa rồi quẳng luôn xuống đất và di di mũi giày lên nó. “Đi làm việc thôi”, anh gầm gừ.

“Có chắc là con đã sẵn sàng đánh vật với con bò non non chưa đấy?” Sly hỏi. “Con kế tiếp là con năm ngoái ta đã để vuột. Nó to khỏe lắm.”

“Con đã ở đây rồi, phải không nào?” Ryan mở toang cánh cổng kế bên để xua nạn nhân kế tiếp vào, một con bò đực lông đen to xác với đôi mắt hoang dại. Mới được đưa vào nên con vật dễ bị kích động khi có người ở gần. Nó chạy quanh bãi quây, tìm kiếm chỗ trốn. Ryan đội mũ lên đầu. “Sẵn sàng chưa?” Anh nói với ba người kia. “Có làm việc không hay cứ muốn nhởn nhơ?”

Mọi người thở dài khi bắt tay vào việc trở lại. Sly nhanh chóng trói con vật lại bằng dây thừng. Rafe phụ giữ chặt con bò không có vẻ gì muốn chui đầu vào thòng lọng. Đấy là chuyện thường. Những con bò đực được chăn thả rông này không dễ bị chế ngự.

Ryan chộp lấy máy cưa sừng. Vì vẫn chưa hoàn toàn lấy lại sức sau ca phẫu thuật, anh định đứng chờ cho đến khi anh trai và ông quản đốc trói gô được con bò. Không may, con bò phản ứng ngoài dự đoán. Nó lồng lên, dây thừng vuột khỏi tay Sly, và điều kế tiếp Ryan biết được là con vật to xác đó lao thẳng về phía anh.

Ryan buống cái cưa, cố tránh nhưng hông anh vẫn còn yếu nên không đỡ được sức nặng thân người. Anh lảo đảo rồi ngã xuống. Khi cố gượng đứng được lên thì cử động lại quá chậm chạp.

“Ha!” Keefe quát to.

Ryan phát hoảng khi trông thấy bố lao ra trấn giữa anh và con bò bất kham. Keefe vẫy vẫy chiếc mũ cao bồi để chuyển hướng chú ý của con vật to xác. Nó cụp đầu xuống nhưng vẫn tiếp tục xông tới.

“Bố!” Ryan thét lên. “Tránh ra đi!”

Keefe vẫn đứng nguyên.

Trong mấy giây kinh hoàng đó, não Ryan như tiếp nhận những hình ảnh từ một đoạn phim quay chậm. Anh hét lên lần nữa bảo bố tránh ra, phần mình thì lập cập cố trườn đi. Rồi chuyện khủng khiếp đã xảy ra. Con bò đâm thẳng vào ngực Keefe và cứ thế húc tới, nhấc bổng bố Ryan lên khỏi mặt đất rồi quật mạnh ông lên hàng rào bãi quây.

Trong thực tế toàn bộ diễn biến chỉ gói gọn không đầy một giây, nhưng với Ryan nó dường như kéo dài vô tận. Con bò rống lên rồi quay đi. Keefe nằm quằn quại dưới đất, mặt ông tái xanh, mắt lồi to. Ông ôm lấy ngực và cố lấy hơi thở.

Mẹ kiếp. Ryan bò đến bên bố. Anh cuống cuồng kiểm tra xem có chảy máu chỗ nào không, nghĩ bụng chắc ông đã bị con bò húc thủng ở đâu đó. Khi không thấy máu, anh lại cầm chắc bố bị vỡ lồng ngực. Keefe vẫn đang cố lấy lại hơi thở một cách khó khăn. Môi ông tím ngắt.

Rafe và Sly lao tới. Rafe quỳ xuống cạnh Ryan. “Bố? Mẹ kiếp. Ngực bố. Bố đau ở ngực à?” Rafe bắt đầu lục tìm trong túi Keefe thuốc nitroglycerin[1]. Khi tìm thấy chiếc lọ nhỏ, anh trút ra một viên vào lòng bàn tay, rồi nhét vào bên dưới lưỡi ông. “Thả lỏng đi bố. Cố thả lỏng đi.”

[1] Là loại thuốc dùng trong điều trị bệnh lý tim mạch, đặc biệt là với những bệnh nhân bị bệnh thiếu máu cơ tim (cả cấp tính như nhồi máu cơ tim hay cơn đau thắt ngực không ổn định, lẫn mãn tính) và suy tim.

Ryan đặt đầu bố vào lòng. Anh tưởng tượng bố sẽ chết. Họ đang ở cách xa thành phố. Nếu bố anh lên cơn đau tim, thì họ sẽ không bao giờ đưa ông đến bệnh viện kịp thời. Ôi, Chúa ơi. Lỗi của anh. Lỗi của anh hết. Lẽ ra anh không nên ra bãi quây. Anh biết mình chưa hoàn toàn bình phục. Anh không việc gì phải tự đưa mình vào tình thế nguy cấp và còn buộc những người yêu thương mình dây vào. Bố vì xông ra cứu anh mà giờ đây sắp chết.

Sly lôi con bò đi khỏi trong khi hai anh em Ryan xúm xít bên Keefe. Thời gian như kéo dài vô tận cho đến lúc ông rốt cuộc cũng thở được, rồi cũng ngần ấy thời gian thở liên tục để bổ sung ôxy cho phổi.

“Không phải đau tim”, ông thốt lên khó nhọc. “Bố chỉ tức thở thôi.”

Ryan thấy nhẹ hết cả người, toàn bộ xương như nhũn cả ra. Anh ngửa đầu cố hít thêm không khí cho phổi. Chết tiệt, chứng kiến cảnh bố bị bò húc vừa rồi chắc chắn là khoảnh khắc kinh khủng nhất trong đời anh. Biết chính mình là nguyên do. Nghĩ bố có thể chết. Ryan không bao giờ muốn trải nghiệm những cảm giác đó lần nào nữa. Cảm giác tội lỗi và nỗi sợ đến chết điếng khiến máu trong người anh như đông đặc lại.

Khi Keefe đã có thể đứng lên, Ryan vẫn còn run. Anh ra khỏi bãi quây đến bên chiếc xe bán tải, không thể ngừng suy nghĩ về việc chuyện xảy ra có thể đã tệ hơn như thế nào. Con bò có thể làm vỡ lồng ngực bố anh, đâm thủng một bên phổi.

Ryan đứng tựa vào thanh chắn bùn chiếc Dodge, hai vai gù lên, đầu gục xuống, tâm trí quay cuồng với những khả năng khủng khiếp có thể đã xảy ra. Rafe bước tới, đặt một bàn tay lên vai em trai. “Này. Ổn rồi.”

“Bố có thể chết”, Ryan chua chát. “Lỗi của em. Em không việc gì phải vào bãi quây. Lẽ ra em nên biết điều hơn để không đẩy những người khác vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Nếu không thể xử lý được khó khăn thì tốt nhất là không nên đụng tay vào.”

Rafe thở ra và vỗ vai Ryan, “Cuộc sống đầy những rủi ro. Sly có khi nào để dây thừng tuột khỏi tay thế đâu. Ví dụ thế. Và chuyện này chắc sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa. Cũng may là chuyện không tệ”.

“Chết tiệt”, Ryan lầm bầm. “Em không thôi run được. Chắc em sắp nôn ra đây mất.”

“Anh hiểu cảm giác đó tệ như thế nào”, Rafe nói khẽ. “Không gì tệ hơn cảm giác có trách nhiệm khi người mình yêu bị thương tổn. Phải không?”

“Vâng”, Ryan run run đồng tình và nghe như không phải giọng nah.

Rafe gác đôi tay lên thanh chắn bùn bên cạnh Ryan. “Lạ lùng làm sao khi lâm vào hoàn cảnh chính mình gây nên mối hiểm nguy cho người thân, mang lại cho chú một góc nhìn khác về một điều gì đấy. Giờ chắc chú cũng phần nào hiểu được cảm giác của Bethany.”

Ryan ngẩng phắt đầu lên, nhìn anh trai trừng trừng. “Anh nghĩ cái quái gì đấy?”

Rafe đưa mắt dõi về phía cánh đồng. “Không. Chú đúng. Không thể so sánh như thế được, phải không? Năm phút sau là bố có thể đi loanh quanh được rồi, lại còn khỏe như vâm ấy chứ. Chắc hẳn cảm giác của cô ấy còn tệ hơn gấp triệu lần.” Rafe nhìn thẳng vào mắt Ryan. “Có thể cô ấy vẫn còn nguyên cảm giác đó. Chú suýt nữa thì mất mạng. Cô ấy đã cố cầm cự sự sống cho chú hàng giờ liền. Chú thử hình dung xem, Ryan. Cứ ngồi nguyên đó khẩn cầu cho chú sống. Thân người trên không mặc gì, ngoài vấy đầy máu của chú. Bị luộc nhừ dưới ánh nắng mặt trời, bác sĩ phải chích thuốc gây mê để cô ấy không cảm thấy đau. Trong khi cô ấy ôm chú, da thì bỏng rát, anh tự hỏi không biết cô ấy buồn nôn bao nhiêu lần. Và chú có biết điều mỉa mai ở đây là gì không? Chú có thể mong đợi đến lúc khỏe hơn. Cái hông rồi sẽ lành. Chú sẽ lấy lại sức lực. Có lẽ không còn được như xưa nhưng gần như vậy, rồi đến một ngày chú sẽ lấy lại được tất cả những khả năng trước đây mà không đặt bất kỳ ai vào tình thế rủi ro. Bethany thì không thể mong đợi điều đó. Cô ấy sẽ bị liệt suốt quãng đời còn lại.”

Rafe bỏ đi, không nói thêm lời nào nữa. Không cần thiết.

Hai ngày sau, đúng sáu giờ ba mươi phút tối, chuông cửa nhà Bethany reo vang. Thời gian trước khi quen Ryan, cô có thể đã cảm thấy hân hoan nghĩ chắc là một trong mấy người bạn đến rủ đi chơi. Giờ cô chỉ thở dài ngao ngán, không chút hứng thú bầu bạn với ai. Cô không muốn vui chơi. Thậm chí còn không muốn nhìn thấy gương mặt thân quen nào. Cô chỉ muốn được ở một mình gặm nhấm nỗi buồn.

Cô nhanh chóng lăn xe ra cửa, không dễ dàng vì đồ đạc vẫn chưa được tháo dỡ, thùng hộp ngổn ngang. Cô xoay nắm cửa, rồi he hé mở ra cho đến hết chiều dài sợi xích an toàn mà hồi đầu tuần anh Jake đã lắp cho. Xuyên qua khe hở cô thoáng thấy dáng một người đàn ông cao to, tóc đen trong bộ đồ kaki gọn ghẽ và một chiếc áo khoác thể thao màu nâu.

“Tôi có thể giúp gì anh?” Dù cô chưa trông thấy khuôn mặt người đó, nhưng trông bộ dạng có vẻ đàng hoàng, không phải thuộc loại đầu gấu chuyên giết người cướp của. Dẫu vậy, cô vẫn cảnh giác. “Tôi không mua gì đâu. Xin lỗi. Tôi chỉ mới chuyển đến đây thôi và…”

Người đàn ông dịch người một chút để cô trông thấy mặt. Cô sững người và sửng sốt nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh sẫm lấp lánh.

“Chào em.”

“Ryan?” Tay run run, cô tháo sợi xích rồi lùi ra xa mở cửa.

Hai tay xỏ trong túi quần, anh cố làm ra vẻ thoải mái, gác một bên chân đi giày da Ý lên thềm cửa, tựa một bên vai vào khung cửa. Dù anh có chú ý hay không thì với lối đứng như thế cô có muốn đóng cửa cũng không được. “Em thực sự cần một lỗ nhòm đấy. Như thế sẽ giúp tránh phải gặp những người không muốn gặp.”

“Ryan”, cô lại gọi tên anh, giọng run run.

Trông anh khác đến nỗi cô gần như không nhận ra. Không còn quần jean bạc màu và giày ống đầy bụi đất. Tóc tai cũng chải gọn gàng theo kiểu mới. Chàng cao bồi quyến rũ đã biến đâu mất, mà thay vào đó là một tay chơi thành thị trông có vẻ rủng rỉnh tiền.

“Nếu anh đến đây để cố thuyết phục em quay về trang trại thì chỉ uổng công thôi.”

“Không đâu. Anh không định vậy. Anh không bao giờ muốn em lại lăn xe trong Rocking K.”

Tim cô chùng xuống trong nỗi thất vọng lớn lao. Đồ ngốc. Dẫu cho cô không có ý định xiêu lòng thì phần nào đó trong cô thầm ước ít ra anh cũng cố thuyết phục cô trở về. Cô liếm đôi môi khô khốc, cố làm ẩm nó.

“Anh sẽ chuyển đến đây sống”, anh nói.

Bethany ngây người ra nhìn anh một lúc. “Cái gì?”

“Em nghe rồi đấy thôi. Anh có cần lặp lại không?”

Bethany nhìn thẳng vào mắt anh. “Em đã bảo rồi, Ryan. Hết rồi. Em không…”

“Mãi mãi”, anh cắt ngang. “Em đã nói với anh như thế.” Anh bước vào trong. “Em là của anh. Không được bội ước. Nếu em chưa có giường đôi thì tối nay ta cứ ngủ tạm, mai anh mua.”

Cô nhận thấy anh đi hơi khập khiễng, cũng không nhanh được như ngày xưa. Anh quay người lại đóng cửa, ấn chốt rồi mắc sợi xích vào. Khi quay lại đối mặt với cô, anh nở nụ cười mê hoặc luôn khiến trái tim cô rộn rã. Vết sẹo vắt ngang má vẫn còn hồng hồng, nhưng không vì thế mà khiến anh bớt điển trai, mà trái lại nhờ nó khuôn mặt ấy càng cá tính hơn.

“Em không về trang trại với anh đâu, Ryan. Không bao giờ. Nếu anh nghĩ đến được đây và có thể thuyết phục em thì anh lầm rồi.”

“Anh không bảo em về. Anh hiểu tại sao em cảm thấy bọn mình không sống được ở đấy rồi. Không vấn đề gì. Ta sẽ sống ở đây.”

Cô bật cười run run. “À. Anh sẽ bỏ trang trại. Ừm. Có tin được không?”

“Sao lại không.” Anh chống hai tay lên hông. “Em đi đâu thì anh theo đó.”

“Không đời nào. Sống ở thành phố anh sẽ béo hơn mà chết sớm mất thôi. Anh sinh đã sống ở trang trại rồi. Không được.”

“Anh sẽ làm cho nó được.” Anh đi vào phòng khách và nhìn đống thùng hộp. “Hình như em chưa tháo dỡ đồ đạc xong. Anh muốn mua một ngôi nhà chừng hai mẫu. Một nơi nào đó mình có thể ít nhất cũng có chỗ cho con Wink và Bucky, cả sân cho con Tripper nữa.”

Bethany quàng tay quanh mình. “Nhà? Anh muốn mua nhà ở đây ư?”

Anh quay sang nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc. “Bethany Ann, muốn dễ thì dễ muốn khó thì khó. Tùy ở mình cả thôi. Anh ở đây, anh sẽ ở lại đây. Dù em có nói hay làm gì cũng không lay chuyển được anh đâu. Sao em không chịu chấp nhận điều mình không thể thay đổi, và cho anh ăn chút gì đi. Anh đói rồi.”

Bethany biết anh yêu cô. Chuyện đó không cần bàn cãi. Nhưng việc anh chấp nhận rời bỏ Rocking K chỉ để được sống bên cô khiến cô đau lòng. “Em không thể để anh làm thế được, Ryan. Ở thành phố anh không bao giờ vui. Anh biết điều đó mà. Anh sẽ chết dần chết mòn mất.”

Anh so vai. “Nếu sống ở trang trại mà không có em thì anh cũng chết dần chết mòn. Anh thà chết ở đây mà có em.” Anh đủng đỉnh vào nhà bếp mở tủ lanh. “Thức ăn đâu?”

“Em chưa đi chợ.”

Anh thở ra, đóng cửa tủ lại, rồi nhìn cô ranh mãnh. “Mà thôi, ăn tạm em vậy.”

Bethany giơ một tay lên. “Không lên giường trước khi chuyện này ngã ngũ.”

“Thì xong rồi đấy thôi.” Anh vén ve chiếc áo khoác thể thao lên để cô thấy sơ mi bên trong. “Thậm chí anh còn mua quần áo mới này. Quyết định thế nhé. Anh ở đây. Anh sẽ ở lại đây.” Anh buông ve áo ra rồi lừ lừ tiến về phía cô, cố tạo dáng đi của một cao bồi dù trong bộ đồ kaki và giày da Ý bóng lộn. Khi anh nắm lấy thành ghế xe lăn, anh hạ đầu xuống ngang tầm với cô, nhìn thẳng vào mắt cô. “Anh yêu em vô cùng, Bethany. Em ở đâu thì anh sẽ ở đó, và nơi có em là nơi anh tìm thấy nguồn hạnh phúc đời mình. Anh sẽ làm được. Chỉ cần em cho anh cơ hội.”

Bethany gần như không nhìn thấy anh vì mắt đã mờ lệ. “Ryan, anh không thể làm vậy được. Anh sinh ra và lớn lên trên mảnh đất ấy. Trái tim anh ở đó, luôn luôn thế. Em không thể buộc anh ra khỏi đó được.”

“Em đã làm rồi đấy thôi”, anh thì thào, và bồng cô lên.

Anh làu bàu chửi thề khi đứng thẳng người. Cái hông biểu tình. “Anh chưa bình phục hoàn toàn. Nhưng đang tiến triển tốt.”

“Đừng làm đau mình, đồ to xác cứng đầu.” Cô ôm lấy cổ anh, gần như không thể tin nổi lại được trong vòng tay của anh. Cô đã nằm thức chong chong không biết bao đêm ròng, mong mỏi được nằm trong vòng ôm của anh, lòng quặn thắt ưu phiền vì không tin mình lại được như thế lần nữa. “Ryan. Em yêu anh. Em yêu anh.”

“Anh biết mà”, giọng anh khàn đục.

Rồi anh bồng cô vào phòng ngủ để chứng minh cho cô thấy anh đã nhớ cô đến nhường nào.

Sau đó Bethany nằm trong lòng anh, trầm tư nhìn lên trần nhà trong khi anh nghịch nghịch tóc cô. Cô nhận thấy anh thật sự có ý ở lại, chứ không phải nói vậy để cô ưng thuận quay về. Chỉ đơn giản là anh rất yêu cô nên không thể sống thiếu cô. Và nếu có là Portland thì anh cũng theo cùng. Rõ ràng anh không hề có ý thuyết phục cô quay về trang trại.

Nhưng, đấy chính xác là điều anh đã làm được.

Bethany nhớ lại điều mình đã hứa với anh, rằng sẽ cố yêu anh hơn bản thân. Mỉa mai thay, rốt cuộc chính Ryan lại là người cho cô thấy được ý nghĩa thực sự của lời thề ấy bằng tình yêu không toan tính dành cho cô. Chúa ơi. Anh khiến cô cảm thấy mình thật dại dột và bé mọn đến khổ sở.

“Em sẽ về nhà cùng anh”, cô run run thì thào. “Nếu anh có thể sống được ở đây thì dứt khoát em cũng có cách sống được ở đấy.”

“Không được”, anh ương bướng gạt phắt đi.

Hai người tranh cãi hồi lâu, rồi cùng bật cười. Sau khi lắng xuống, Ryan kể cho cô nghe vụ con bò hôm trước. “Anh đã hiểu cảm giác của em khi chứng kiến cảnh con gấu tấn công anh và lý do vì sao em bỏ đi sau đó. Anh không ngồi xe lăn, nhưng lúc ấy anh hoàn toàn bất lực, cũng giống như bị tàn tật vậy. Anh cũng đã nếm trải chút đỉnh cảm giác đó. Em không lo cho bản thân mình. Em lo cho anh, vì em biết anh sẽ lại bị thương vì muốn bảo vệ cho em. Mình không thể sống như thế.”

“Mình cũng không thể sống như thế này. Anh có thích hợp với cuộc sống thành phố đâu, Ryan.”

“Được chứ sao không. Ơn Chúa, anh có hai bằng cử nhân. Anh có thể tìm được việc gì đó mang tính thử thách một chút. Không cần phải lương cao. Mình có đủ tiền để sống thoải mái rồi.”

Họ tranh luận thêm một lúc nữa. Rồi anh gọi pizza. Sau khi đồ ăn được mang tới, hai người ăn cho đến khi no ứ, rồi làm tình với nhau lần nữa. Bethany ngủ thiếp đi trong vòng tay anh với nỗi âu lo vẫn còn vương trên mặt, vì tận sâu trong đáy lòng mình cô biết rằng dù anh có cố thế nào thì cũng không thể nào sống vui được ở thành phố.

Sáng hôm sau, Ryan thức dậy không thấy Bethany còn nằm bên. Anh nhìn chăm chăm vào cái yếm đỡ Bethany dùng để lẻn khỏi anh và nhất định sẽ ném phăng cái của nợ ấy đi.

Ngáp dài, dụi dụi mắt anh xuống nhà bếp, liên tục va phải mấy cái hộp. Gần bình cà phê, anh tìm thấy lá thư từ cô dâu trốn chạy chủa mình.

Ryan yêu thương,

Em không biết nói với anh như thế nào, vì vậy em nói thẳng luôn nhé. Em rời bỏ anh một lần nữa. Điều này sẽ không ba giờ được. Em đã thức gần như cả đêm. Dằn vặt vì tình huống tiến thoái lưỡng nan của chúng mình. Em đã quyết định thà bất ngờ mắt anh trong khi anh ngu ngốc cố bảo vệ em tránh khỏi những rủi ro, còn hơn chứng kiến anh dần mất đi niềm vui sống, và đây dứt khoát là điều không thể tránh khỏi khi mình sống ở thành phố.

Anh yêu, em đã về nhà rồi. Xin lỗi vì đã làm như thế này, nhưng anh cứng đầu cứng cổ như thế, nên em dù có nói thêm gì cũng chẳng đi đến đâu. Đừng giận em.

Yêu anh,

Bethany

Ryan chửi vống lên khi đọc xong lá thư. Rồi anh quay vào phòng ngủ mặc quần áo.

Ryan về đến trang trại quá trưa một chút, và y như rằng xe của Bethany đã đậu sẵn ở trước khu chuồng trại. Nỗi bực bội vẫn ngự trị khi anh rảo khắp các lối đi mà không thấy cô ở trong nhà hay bất kỳ căn nhà phụ nào. Rồi anh tìm thấy cô ở nơi cuối cùng anh chọn để đi tìm – gốc cây suy tư.

Chẳng mấy chốc anh trông thấy cô ngồi trong xe lăn bên dưới cây thông. Chỉ ngồi đấy, dõi mắt về phía rặng núi bên kia hồ với khuôn mặt hơi nghếch lên đầy đăm chiêu. Anh muốn nổi cáu với cô. Dù thế nào thì anh cũng đã đuổi theo cô cả một quãng đường suýt soát một phần hai bang rồi vòng về ngần ấy nữa. Và chiêu trò lần này của cô không giải quyết được chuyện gì. Anh không thể buộc cô sống ở một nơi mà nỗi sợ hãi luôn đeo bám cô, nỗi sợ cho chính cô và cho cả anh.

Chỉ có điều là làm sao anh nổi giận được với một người dễ thương và yêu kiều đến thế kia?

“Bethany Ann!” Anh gầm lên. Dù gì anh cũng có tự ái đàn ông. “Em nghĩ em đang làm quái quỷ gì ở đây? Chẳng phải anh đã nói rất rõ với em là anh sẽ không về lại đây, rằng mình không thể ở đây được hay sao?”

Cô thậm chí không giật mình. Cô chỉ khẽ mỉm cười và đợi anh đến gần. Cái hông vẫn còn đau khiến anh đi nhanh hơi khó khăn nhưng anh vẫn gắng hết sức.

“Anh phải đét vào mông em mới được. Em bỏ anh đến Portland, anh theo em đến đó. Rồi em lại bỏ anh về lại nhà khi mà em biết rất rõ rằng đó không phải là điều anh muốn. Ai làm chủ gia đình này vậy?”

Bethany đưa mắt nhìn bộ quần áo theo lối thành phố không hợp với anh chút nào. “Lúc này không ai hết.”

Anh vỗ mạnh vào đùi mình. “Đừng để mấy cái thứ này đánh lừa em. Quần áo không làm nên con người ta. Đêm qua anh đã nói với em là anh đã nghĩ kỹ rồi và quyết định mình sẽ sống ở Portland.”

“Em chỉ đổi ý thay cho anh.”

“Em không được tự quyết định như thế. Đừng ép anh.”

Cô chỉ mỉm cười điềm nhiên, “Anh có biết Sly nói gì không. Hãy cứ đứng đó chờ người phụ nữ đưa ra quyết định của mình, rồi đến lượt anh sẽ đưa ra quyết định cuối cùng. Quyết định của anh chính là nơi này, Ryan, anh đã sinh ra và lớn lên ở đây, cả tâm hồn và trái tim anh đã bắt rễ xuống vùng đất này, sâu lắm. Vậy nên đây chihs là nơi mình sẽ sống cùng nhau. Em đã sai. Giờ em đã nhận ra mình sai. Anh và em sẽ sống ở Rocking K này. Đó là quyết định cuối cùng”.

Ryan muốn lắc cô thật mạnh, thật đau cho hả nhưng thay vào đó, anh đứng chống hai tay lên hông. “Em sẽ khổ sở nếu anh buộc em sống ở đây.” Anh vung tay phác một vòng quanh trại. “Chỗ nào cũng tiềm ẩn những rủi ro.”

“Ở thành phố mật độ rủi ro cũng ngang bằng thế, chỉ có khác về bản chất thôi. Có nhớ anh đã nói với em điều gì không, Ryan? Về việc ta có hai lựa chọn nên sống thế nào – trong một cái bong bóng nhỏ xíu an toàn nơi rốt cuộc rồi ta cũng chết hay nắm lấy mọi thứ bằng cả hai tay, tận hưởng từng khoảnh khắc sống ấy?”

“Anh nhớ.”

“Mọi thứ của anh là đây”, cô nói khẽ. Rồi cô nhìn thẳng vào đôi mắt xanh của anh, run giọng nói thêm. “Và mọi thứ của em cũng là đây. Em đã sai lầm khi bỏ đi. Đấy là một sai lầm xuẩn ngốc. Em tưởng mình đã quyết định đúng, và em tiếp tục nghĩ thế cho đến đêm qua khi anh xuất hiện ở bậc cửa nhà em. Đến lúc đó em mới nhận ra rằng có rất nhiều cách để chết. Có cái chết không phải chết về thể xác, mà chết trong tâm, trong hồn.”

“Ôi, em yêu.”

Cô giơ một tay lên có ý bảo để cô nói tiếp. “Em đang chết dần chết mòn từ bên trong trước khi gặp anh. Cứ mỗi hơi thở em lại thấy mình càng héo hon hơn. Làm thế nào mà anh có thể nghĩ em hạnh phúc được ở Portland, chứng kiến anh cũng nếm trải cảm giác tương tự đó?”

Nỗi bực dọc của Ryan tiêu tan đâu mất. “Ừ thì không.” Anh làu bàu.

Nước mắt tuôn xuống hai bên má cô. “Không ai trong chúng ta biết mình sẽ sống được bao lâu. Thế nên đừng lãng phí dù chỉ một ngày. Em muốn mình sống bên nhau trọn vẹn từn khoảnh khắc có thể. Và nơi duy nhất trên thế gian này để ta thực hiện được điều đó chính là ở đây.”

Anh tiến sát lại bên cô. Khi anh cúi xuống nhìn vào mắt cô, cô ngước lên nhìn anh bằng đôi mắt xanh biếc màu hoa păng xê nhòe lệ, “Em muốn chàng cao bồi ngốc nghếch của em quay về”.

“Gì của em?”

Cô vuốt đường may nổi trên vai chiếc áo khoác thể thao anh đang mặc. “Đừng hiểu lầm em. Anh mặc đồ này cũng đẹp, nhưng em nghĩ anh quyến rũ hơn rất nhiều trong quần jean bạc màu và giày bốt đầy bùn đất với chiếc mũ cao bồi chụp trên đầu. Em muốn chàng cao bồi ngốc nghếch của em quay về.”

Ryan bồng cô lên. “Em có được anh ta rồi đây.”

Anh hôn cô cho đến khi cả hai đều thấy hơi chếnh choáng. Rồi anh quay người bồng cô đi ngược lên dốc.

“Anh định làm gì vậy? Anh không thể bồng em về đến nhà được.”

“Sao không?”

“Ngốc lắm. Cái hông của anh kìa! Để em xuống xe lăn rồi…”

“Còn khởi đầu nào hay hơn nữa chứ? Anh muốn bồng em qua bậc cửa khi ta về đến nhà.”

Cô cười xòa dù không đồng tình. “Có ai nói anh hâm chưa?”

“Vài người. Anh mặc kệ.”

Nằm trong vòng tay anh với những bước đi nặng nhọc, Bethany ngoái đầu lại nhìn hồ nước, rừng cây, và rặng núi hùng vĩ. Cô quá đỗi vui mừng khi được trở về. Quá đỗi vui mừng.

Nhà, anh đã nói vậy. Và anh đúng. Đất đai nhà Kendrick, dưới bầu trời nhà Kendrick. Người đàn ông của cô đã bắt rễ vào nơi này sâu hơn anh tưởng. Cô đã quyết định đúng, không chỉ cho anh, mà còn cho chính cô.

Nhà. Từ đó đẹp biết bao.

Phần kết

Trong cuốn kinh thánh nhà Kendirck giờ có thêm ghi chép mới rằng Ryan Kendrick, con trai của Ann và Keefe Kendrick, cưới Bethany Ann Coulter vào ngày 31 tháng 8, năm 2000. Vẫn còn thiếu một thông tin rằng đám cưới diễn ra bên hồ Bear Creek vào ngày hè tươi đẹp đó và thực tế là có thêm một đám cưới khác cũng được tổ chức đồng thời. Đó là hôn lễ giữa Sylvester Bob Glass và Helen Marie Boyle. Một thông tin khác nữa cũng không được ghi vào đó là cô dâu trẻ hơn vừa phát hiện ra mình đã có mang và vô cùng hạnh phúc.

Có mặt trong buổi thành hôn toàn những vị khách ăn vận theo lối cao bồi bụi bặm. Tất thảy đều đi ngựa ba tiếng đồng hồ từ Rocking K đến hồ. Nhà Coulter có mặt đông đủ, bố mẹ Bethany và năm ông anh trai cứ quắc mắt nhìn Ryan cho đến khi anh nói, “Con đồng ý”.

Không gấu hay báo gì xuất hiện cả. Tuy nhiên đang giữa buổi lễ thì một con bò có tên Cốt Lết ở đâu lù lù xuất hiện chứng kiến hôn lễ. Dè chừng quá nhiều người lạ, nó dừng lại ở khoảng cách nhất định và chỉ rống lên một lần để báo cho ông chủ của mình biết là nó đã tìm thấy ông. Trên lưng con bò là con mèo ú chễm chệ liếm láp.

Sau buổi lễ Mary Coulter nhìn chồng tủm tỉm cười, đưa cho ông chiếc quần cộc được gấp lại gọn gàng. Harv bật cười, nhìn nó săm soi, rồi hỏi. “Mình có mang theo muối tiêu không đấy? Tôi muốn thêm chút gia vị cho ngon miệng.”

Mary mỉm cười quàng tay ôm eo chồng. Zeke, nhạc công nhà Coulter, kéo một điệu nhạc chậm rãi du dương bằng chiếc violin của anh. Bố mẹ Bethany ngắm nhìn khi người chồng mới của cô con gái bồng cô lên từ chiếc xe lăn cùng nhau lướt một điệu Waltz trên mặt đất lốm đốm những tia nắng mặt trời – một điệu Waltz đẹp đến nao lòng vì chân cô dâu không hề chạm đất.

“Anh đã nghĩ sai về nó”, Harv thú nhận. “Anh có thể nhìn thấy ánh sáng yêu thương láp lánh trong đôi mắt nó mỗi khi nhìn con gái mình.”

“Con gái mình cũng vậy thôi”, Mary thì thầm. “Em cũng sai. Mình có thấy nét mặt con bé khi cưỡi ngựa không? Con bé sinh ra là để cưỡi ngựa. Vì em mà nó phải từ bỏ niềm vui đó một thời gian quá lâu. Em thấy có lỗi quá.”

Harve hích khuỷu tay vào vợ, “Tại vì mình quá yêu nó, sợ nó lại bị thương nếu để nó cưỡi ngựa. Con bé hiểu điều đó”.

“Tình yêu thật diệu kỳ.” Mary nói khẽ. “Em thật mừng vì Ryan bước vào cuộc đời nó và thấy được điều vợ chồng mình không thấy. Tốt hơn hết là cứ để con bé dấn thân và tận hưởng cuộc sống hơn là được bảo bọc mà không thấy vui.”

“Có lẽ vậy”, Harv thì thầm. “Trông nó rạng rỡ chưa kìa.”

Bethany đang nhìn chồng mình bằng đôi mắt rạng ngời yêu thương. Ryan cảm nhận được điều đó khi xoay cùng cô trong vòng tay mình. Cô ngửa đầu ra sau và mỉm cười, khiến anh nhớ đến nét mặt cô mỗi khi làm tình cùng anh.

Chúa ơi, sao mà anh yêu cô đến thế. Yêu quá nhiều đến nỗi không biết phải diễn tả thế nào.

Không lâu sau đó, Ryan ngừng lại để cho cô biết anh yêu cô đến thế nào bằng cách duy nhất anh biết – một nụ hôn dài và sâu đến nỗi có thể khiến các vị khách chột dạ tự hỏi phải chăng mình có mặt đến bây giờ là đủ rồi. Anh không quan tâm. Vì anh và cô dâu của mình dự định hưởng tuần trăng mật tại đây.

“Anh đang nghĩ gì thế?” Cô hỏi.

“Anh là người đàn ông may mắn nhất trên đời.”

“Ryan, em yêu anh.”

Ryan biết cô nói lên điều đó với tất cả trái tim mình. Anh cũng biết có lẽ cô không thể yêu anh nhiều bằng anh yêu cô.

Anh lại chuyển động. Những bước xoay điêu luyện với cả thế giới trong vòng tay, quá hạnh phúc đến nỗi anh không hoàn toàn chắc chắn được chân mình có chạm đất hay không.

Bay lên… cùng nhau. Trong khoảnh khắc đó, nhìn sâu vào đôi mắt biếc màu hoa păng xê của cô, Ryan biết trên đời này phép màu luôn hiện hữu, những điều đặc biệt tốt đẹp sẽ không bao giờ chết. Một số câu chuyện tình không kết thúc có hậu bởi chúng không hề kết thúc. Chúng chỉ kéo dài, kéo dài đến vĩnh cửu.

Đấy chính là câu chuyện tình yêu của họ, một câu chuyện tình tuyệt vời không bao giờ kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment