Đỉnh Cao Quyền Lực

Chương 116

Cao Thế Tài nghe được đám ranh con của đại đội chấp pháp nhanh như vậy đã nêu mình ra, trong lòng kêu lên một tiếng, nội tâm thầm nói: “Bố mày bình thường không có đổi xử bạc bẽo với bọn ranh con chúng mày, có gì tốt đều không quên chúng mày, khi chúng mày làm hỏng việc gì bố mày có thể giúp đều giúp cả, thật không ngờ rằng Liễu Kình Vũ chỉ trầm mặt một cái chúng mày đã đem bố mày ra giao nạp, thật không có đầu óc rồi”.

Tuy nhiên hiện tại Liễu Kình Vũ hỏi chính mình, ông ta muốn trốn tránh cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể cứng đầu nói:
- Không sai, hôm nay cưỡng chế phá dỡ là chỉ thị của tôi, nhưng mà Trưởng phòng Liễu, tôi sở dĩ hạ chỉ thị như vậy hoàn toàn là dựa theo tinh thần làm việc của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, do nghi ngờ tòa kiến trúc đối diện đang gây trở ngại cho quy hoạch cải tạo thành cổ, cho nên tôi mới bắt buộc dỡ bỏ nó.

Cao Thế Tài đã cảm nhận được Liễu Kình Vũ có ý đồ với mình, cho nên liên tục minh oan cho mình, dốc sức tìm cho mình một chiếc ô bảo toàn, còn cố ý đem chuyện Huyện ủy và Ủy ban nhân dân quy hoạch cải tạo thành cổ nói ra.

Nhưng mà, Liễu Kình Vũ làm sao có thể bị qua mặt được.

Liễu Kình Vũ chỉ cười thản nhiên, lạnh lùng nói:
- Ồ? Dự án cải tạo thành cổ của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân à? Theo tôi được biết, trước mắt dự án này tổng thể phương án quy hoạch vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu mà? Chẳng lẽ bây giờ đã bắt đầu rồi sao? Việc này không thể nào xảy ra được. Còn nữa theo lý mà nói thì phải cần có Phòng quản lý đô thị của chúng tôi ra mặt giải quyết vấn đề, đầu tiên phải thông báo cho Trưởng phòng quản lý đô thị là tôi trước, tất cả các công tác cần phải có tôi sắp xếp mới được, chẳng lẽ lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân không thông qua tôi mà trực tiếp tìm ông à? Nếu quả thật như vậy thì tôi phải tìm lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân nói chuyện rồi, hay ông đưa tên vị lãnh đạo Huyện cho tôi, tôi sẽ hẹn ông ta để nói chuyện xem thế nào?

Liễu Kình Vũ bắt đầu hăm dọa ép người.

Thật ra, Cao Thế Tài tự tiện chỉ huy hành động là do ông ta đã quen như thế, căn bản ông ta không có thói quen xin chỉ thị của Trưởng phòng, cùng lắm là nói với Phó phòng Hàn Minh Cường một tiếng là được. Nhưng trong thâm tâm ông ta biết rất rõ, theo lý mà nói, sự việc trọng đại như vậy nhất định phải thông báo cho Trưởng phòng biết.

Hiện nay Liễu Kình Vũ đã nắm được thóp của ông ta, lập tức ông ta thay đổi cẩn trọng hẳn lên.

- Trưởng phòng Liễu, thật ra là không có lãnh đạo nào ra chỉ thị cho tôi cả, chỉ là tôi nghe thấy có vài lãnh đạo đề cập vấn đề này, cho nên tôi mới muốn làm nhanh chóng....
Cao Thế Tài bắt đầu dối trá. Ông ta khiến cho bản thân trở thành người chân thành chia sẻ lo âu với lãnh đạo, vì nhân dân làm một vị quan tốt.

Liễu Kình Vũ từ đầu đến cuối cũng không nói gì, đợi đến khi ông ta nói xong mới lạnh lùng nói:
- Cao Thế Tài, ông nói nhiều như vậy, nói tốt đến vậy, nhưng cuối cùng tôi chỉ muốn hỏi ông một câu, quán trà của người ta có được xem là vi phạm kiến trúc xây dựng không? Ông có chứng cứ gì chứng minh nơi đây vi phạm luật lệ xây dựng? Nếu như không có, chỉ dựa vào ý nghĩ muốn giúp lãnh đạo phân ưu mà ông ra chỉ thị cưỡng ép phá dỡ, ông không thấy làm vậy giống trò đùa sao? Ông không cảm thấy làm vậy là tổn hại đến quyền lợi hợp pháp của một công dân sao? Nói tiếp nữa, việc quan trọng như vậy ông không xin chỉ thị của Trưởng phòng là tôi mà tự ý chỉ thị sắp xếp hành động, trong mắt ông còn có vị Trưởng phòng Quản lý đô thị như tôi không?

Nói đến đây bỗng nhiên Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
- Tôi thấy thế này, Đội trưởng chỉ huy đại đội chấp pháp như ông mà đối với nguyên tắc làm việc của Phòng quản lý đô thị hầu như không nắm rõ, nói chuyện làm việc đều luôn nói bốc nói phét, không có chút thực tế, ông không thích hợp làm Đội trưởng đội chấp pháp nữa rồi, ông tạm thời điều động qua bên công đoàn hỗ trợ Chủ tịch Ngô một thời gian, hy vọng ông trong vị trí công việc mới sẽ có biểu hiện tốt hơn.

Lời nói của Liễu Kình Vũ nghe nhẹ nhàng, nhưng đến tai Cao Thế Tài thì như sấm nổ bên tai. Ông ta không thể ngờ được, sau khi Liễu Kình Vũ lên chức, làm việc vẫn rất khiêm tốn, mà lần này là lần đầu tiên đột nhiên nổi đóa lại xảy ra trên bản thân mình, điều động mình sang bên Công đoàn? Việc này giống như bị đày đi biên cương. Phòng công đoàn tổng cộng có ba người, Chủ tịch công đoàn Ngô Vũ Hào, còn có hai người nhân viên nữa, mà Ngô Vũ Hào là cấp bậc phó phòng, bản thân ông ta cũng là phó phòng, hiện nay lại điều ông ta sang đó hỗ trợ Ngô Vũ Hào, việc này khiến cho ông ta không thể chịu nổi. Mà quan trọng là Phòng công đoàn hằng ngày đều không có gì làm, nơi ấy căn bản chính là một nơi dưỡng lão.

Nghĩ đến việc đó, Cao Thế Tài bắt đầu nôn nóng, cặp mắt ông ta đầy giận dữ nói:
- Trưởng phòng Liễu, ngài không thể làm vậy được, tôi là đội trưởng đội chấp pháp, với chức vụ của tôi thì nếu điều động cũng không phải là do ngài điều động.

Liễu Kình Vũ lạnh lùng cười:
- Cao Thế Tài, việc này cũng không phải là vấn đề ông cần suy nghĩ.


Liễu Kình Vũ vừa nói đến đây, một chiếc xe hơi chạy nhanh đến, kít két một tiếng thắng gấp bên đường, cửa xe mở ra, một người mặc bộ vest đen, bụng phệ, đầu hói bước xuống. Sau khi ông ta nhìn thấy người ngồi trên đất, mặt mũi tái sưng là Từ Văn Đào, trong ánh mắt lập tức lộ vẻ thương xót, chân bước nhanh đến bên Từ Văn Đào, đau lòng nói:
- Văn Đào, con làm sao vậy? Kẻ nào đánh con ra nông nỗi này? Thực là coi trời bằng vung rồi.

Nhìn thấy cha đến đến, Từ Văn Đào vốn vẫn đang ngồi trên đất giả vờ bị thương để tránh bị đánh lần nữa liền duỗi thẳng lưng ra, đứng lên đầy căm phẫn chỉ tay về bốn người phía sau Liễu Kình Vũ là Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lục Chiêu và Lâm Vân, nói:
- Cha, chính là bốn tên bụi đời này đánh chúng con ra như vậy. Cha, những kẻ ngoại địa này quá kiêu ngạo rồi, trên huyện Cảnh Lâm của chúng ta mà dám kiêu ngạo như vậy, thật là coi trời bằng vung. Cha, chúng con đã gọi điện thoại cho Phòng công an, nhất định phải để Phòng công an bắt hết bọn chúng.

Nghe con trai nói vậy, người đàn ông sắc mặt nghiêm túc nói:
- Ừ, con nói đúng, huyện Cảnh Lâm chúng ta có pháp chế, bất kỳ ai vi phạm pháp luật nhất định phải bị nghiêm trị. Ta phải gọi cho Phòng công an.

Nói xong, người đàn ông này rút điện thoại ra gọi đến Phòng công an huyện Cảnh Lâm Bạch Trường Hỉ:
- Trưởng phòng Bạch, tôi là Phó chủ tịch huyện Từ Kiến Hoa, con trai tôi và bạn của nó bị người ta đánh tại một quán trà trên đường Hoa Minh, cảnh sát mấy người tại sao còn chưa đến? Tôi hy vọng các cậu sẽ nghiêm trị bọn hung thủ.

Bạch Trường Hỉ nhận được điện thoại của Từ Kiến Hoa trong lòng khẽ động. Y biết, sự việc quán trà Tàng Chuyết lần này ngày càng lớn rồi.

Kỳ thật, y đã được thuộc hạ báo cáo sự việc phát sinh tại quán trà, nhưng Bạch Trường Hỉ là người có tâm tư kín đáo, thật ra y đã phái người âm thầm điều tra sự việc, hơn nữa còn dò la chi tiết nguyên nhân mâu thuẫn hai bên, đặc biệt khi nghe thuộc hạ nói đám người đối đầu với Từ Văn Đào còn lái hơn mười chiếc Ferrari đến bao vây quán trà Tàng Chuyết thì đoán được bọn họ cũng không phải là kẻ tầm thường, cho nên y hạ lệnh cho cảnh sát cấp dưới ẩn nấp ở một nơi gần đó, không được xuất hiện.

Vào lúc này, nhận được điện thoại của Từ Kiến Hoa, y biết đã đến lúc bản thân phải có động thái, dù sao đối phương cũng là Phó chủ tịch Huyện, hơn nữa quan hệ với Chủ tịch huyện khá tốt, cho nên nhanh chóng trả lời:
- Được, Phó chủ tịch Từ yên tâm, cảnh sát chúng tôi sẽ nhanh chóng đến hiện trường.

Từ Kiến Hoa cúp điện thoại không đến hai phút, tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên, rất nhanh hai chiếc xe cảnh sát dừng ven đường, bảy tám viên cảnh sát từ trên xe đi xuống.

Khi đến hiện trường, viên cảnh sát dẫn đội đầu tiên đến trước mặt Từ Kiến Hoa, hướng về Từ Kiến Hoa cúi chào rồi nói:
- Chào Phó chủ tịch Từ, xin thứ lỗi vì đã đến chậm trễ.

Từ Kiến Hoa khoát tay nói:
- Không sao, các cậu hãy đem những người bị tình nghi phạm tội này đi đi.

Tên cảnh sát kia lập tức mang theo cấp dưới hướng về đám người Hoàng Đức Quảng đi tới.

Lúc này, sắc mặt Liễu Kình Vũ liền trầm xuống.

Ngay từ khi Từ Kiến Hoa gọi điện thoại cho Bạch Trường Hỉ, Liễu Kình Vũ vẫn luôn lạnh lùng đứng một bên quan sát. Trong tâm hắn rất rõ, Từ Kiến Hoa từ đầu đã nhìn thấy hắn nhưng đối phương không có ý định nói chuyện với hắn, Liễu Kình Vũ cũng không phải là kẻ nịnh bợ, cho dù Từ Kiến Hoa là cấp trên của hắn thì hắn cũng không chủ động đến bắt chuyện, huống chi hiện tại Từ Kiến Hoa đang nghĩ cách bắt anh em của hắn.

Lúc này, nhìn Từ Kiến Hoa tìm cảnh sát đến bắt người, Liểu Kình Vũ liền đứng dậy, khuôn mặt bình tĩnh đứng trước đám cảnh sát, trầm giọng nói:
- Chào các vị cảnh sát, tôi là Trưởng phòng quản lý đô thị Liễu Kình Vũ, tôi muốn hỏi các anh một chút, các anh đang muốn làm gì?

Tên cảnh sát thấy Liễu Kình Vũ ra mặt, tự nhiên không dám lỗ mãng. Gã biết rõ danh tiếng của Liễu Kình Vũ, huống chi trước đó Trưởng phòng đại nhân đã dặn dò, cho nên gã rất cung kính nói:
- Chào Trưởng phòng Liễu, chúng tôi đến để tìm hiểu tình tiết vụ án, chúng tôi muốn dẫn vài người sau lưng ngài về Phòng công an thẩm vấn.

Liễu Kình Vũ lập tức mặt âm trầm nói:
- Đồng chí này, đối với công việc của các anh tôi rất ủng hộ, nhưng tôi cho rằng trình tự làm việc hiện nay của các anh có vấn đề, các anh điều tra sự việc có nên tìm hiểu nguyên nhân, quá trình và kết quả không? Các anh chỉ thấy có vài người bị đánh, chẳng lẽ các anh không thấy phía sau có tòa nhà bị phá hủy à? Nhất là bên cạnh đống hoang tàn có mấy chiếc xe Ferrari bị nghiền thành một đống sắt vụn.

Khi Liễu Kình Vũ đang nói chuyện vớ viên cảnh sát thì bên cạnh đó, Cao Thế Tài đã đi đến bên cạnh Từ Kiến Hoa, phản ánh với ông ta việc Liễu Kình Vũ cách chức của mình, Từ Kiến Hoa nghe xong liền nhíu chân mày.

Thân là Phó chủ tịch huyện quản lý hệ thống đô thị, Từ Kiến Hoa đối với Liễu Kình Vũ cũng là khá đau đầu. Ông ta biết rõ, Liễu Kình Vũ ngay cả một Chủ tịch huyện cũng dám đánh, đây cũng là nguyên nhân tại sao khi đến hiện trường cũng không để ý đến Liễu Kình Vũ, ông ta cũng có chút sợ sệt.

Tuy nhiên hiện tại Cao Thế Tài đã cầu cứu đến ông ta, ông ta không thể không vì Cao Thế Tài mà ra mặt, bởi vì Cao Thế Tài là người của ông ta.

Lúc này, Liễu Kình Vũ và cảnh sát can thiệp một hồi, viên cảnh sát dẫn đội cũng có chút khó khăn rồi.

Bởi vì Liễu Kình Vũ nói rất có đạo lý, sự việc phải tìm hiểu rõ ràng trước mới được. Nhưng mặt khác là sự uy áp của Phó chủ tịch huyện, hiện tại gã đang lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nhưng gã này cũng là người thông minh, lập tức chỉ huy thuộc hạ tiến hành điều tra hiện trường, gã cũng theo đó mà chạy đi, rời khỏi cả Liễu Kình Vũ và Từ Kiến Hoa.

Lúc này, Từ Kiến Hoa mới cất bước đi tới chỗ Liễu Kình Vũ, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, nghe nói cậu đang muốn điều chỉnh chức vụ của đồng chí Cao Thế Tài?
Bình Luận (0)
Comment